Arthur vẫn bình tĩnh như cũ khiến áp lực lên tiểu miêu nữ càng lớn. Mọi người nhìn Neberro, Neberro gật đầu, Cisco cũng lập tức gật đầu.
Mọi người giải tán chạy nhanh về chỗ. Người miền nam đều muốn nói lại thôi, bọn họ thấy rõ ràng biểu hiện của Joyner ngày hôm qua, bị ngã không biết bao nhiêu lần. Tiểu miêu nữ rất cố gắng nhưng thực lực quá kém, Arthur cũng quá kích động nhưng Neberro làm sĩ quan huấn luyện lại không ngăn cản!
Gregg đang cười thầm, e là Neberro muốn Arthur cuốn xéo đi nhưng ngại quan hệ trên các phương diện nên không thể làm một cách rõ ràng mà thôi. Thằng nhóc này tự tìm chết thì trách được ai.
Kích động như thế, có lẽ những người xem trọng hắn cũng sẽ rất thất vọng đây, hì hì.
Đây là vết thương chí mạng đến tận gốc rễ, làm một lần thì không còn cơ hội nữa rồi.
Trâu Lượng nhìn Joyner "Đi đi!"
Ánh mắt của Trâu Lượng ngập tràn vẻ tin tưởng nhưng hiện giờ đối với Joyner mà nói, … loại khích lệ như thế này vốn không có tác dụng, chính cô ta còn không có chút lòng tin nào.
Nhưng hiện giỡ đã lỡ cưỡi hổ khó xuống, tất cả mọi người đều nhìn cô ta khiến tiểu miêu nữ càng thêm căng thẳng, đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, phía miền bắc đã có người bật cười. Không thể không nói rằng miền nam thật sự sinh ra được nhân tài rực rỡ nhưng cũng thật sự có hạng siêu yếu ớt như thế này.
Đứng bên thác nước, Joyner lại do dự, mỗi lần đối mặt với thời khắc khó khăn nhất, sự mềm yếu từ trong xương cốt của cô ta lại trỗi dậy.
Lúc này, cô ta lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Trâu Lượng cũng hết cách, hắn biết ưu điểm và khuyết điểm của Joyner, nếu cô ta không thể bỏ đi điểm yếu này, vậy trong tương lai thật sự có thể trở thành vết thương trí mạng. Mà bỏ cuộc dễ dàng còn đáng sợ hơn cả tử vong, khi nhìn thấy cô ta bị xông vào thác nước lại từ bỏ phòng ngự, Trâu Lượng đã hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Bệnh nặng cần uống thuốc mạnh, vì thế hắn mới cố ý làm ra cục diện như thế này. Hắn biết Joyner rất tin tưởng hắn nên mới thử phương pháp kích thích bằng cách phá nồi dìm thuyền này. (Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Nhưng hiện tại xem ra bản thân dường như đã quá tự tin rồi.
Vì Joyner lúc này không mang thái độ liều mạng tới cùng mà vẫn còn do dự.
Trâu Lượng không phải là ông trời, cũng không phải Thần Thú, hắn kiềm không được lộ ra vẻ thất vọng. Hắn không sợ Joyner thất bại, nếu thật sự bị loại ra ngoài hắn cũng không để ý, điều hắn cần là loại bỏ được điểm yếu bỏ cuộc dễ dàng đã trở thành thói quen của Joyner, chỉ cần làm liều một phen, được mất xem như con mẹ nó chuyện nhỏ.
Nhưng đến tận lúc này, Joyner vẫn muốn lùi bước.
Ánh mắt của Arthur lúc này thật sự khiến Joyner cảm thấy đầu óc mờ mịt. Tiểu miêu nữ không sợ chết, thật ra cũng không thật sự sợ người khác xem thường mình bởi vì luôn có người tin tưởng cô ta, nhưng ngay cả người này cũng từ bỏ thì bản thân còn lại gì?
Joyner cắn răng bước vào thác nước, không thể thất bại thêm lần nữa. Dòng thác khổng lồ đổ xuống làm thân mình Joyner lập tức bắt đầu lung lay, Joyner tập trung toàn bộ tinh thần và sức mạnh của bản thân, cô ta không thể lùi bước.
Nhưng biểu hiện của cô ta thật sự giống như một con vịt.
Sắc mặt của những người miền nam đều nặng nề, rốt cuộc điều này không chỉ liên quan tới Joyner mà còn liên quan đến Arthur. Cái thứ Ba Kỳ đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm lập tức cười to, cũng không biết có phải cố ý muốn quấy nhiễu Joyner hay không.
Không thể không nói là hắn đã thành công, nghe thấy tiếng cười như thế, Joyner càng thêm căng thẳng, lắc lư càng dữ dội. Dù rằng thời gian của lần này đã là kỷ lục lâu nhất của cô ta nhưng cũng chỉ có hai phút. Điều này hoàn toàn là trò cười đối với tư cách của những người được chọn tới đây, hơn nữa xem ra kỷ lục này cũng sắp kết thúc rồi.
Sức mạnh của dòng thác đổ xuống người Joyner ngàng càng lớn, Joyner gầy yếu thật sự không thể chịu nổi. Lần này, cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, cô ta đang liều mạng chịu đựng, phát huy toàn bộ khả năng của bản thân. Như Arthur thường nói - Thất bại là mẹ thành công. Cho dù chịu đựng thêm một giây nữa cũng là thành công.
Tuy Joyner bị dội đến lắc qua lắc lại nhưng vẫn chưa bị rơi xuống, nếu đổi lại là trước kia thì không biết đã bị dạt tới nơi nào từ sớm.
Trâu Lượng cuối cùng đã yên tâm, chỉ cần Joyner khắc phục được điểm yếu của bản thân là được rồi, còn việc có thể tham gia đợt huấn luyện tiếp theo hay không thì Trâu Lượng chẳng hề để ý. Sự nghiệp của hắn không phải chỉ dựa vào chút thắng thua này mà bị phá hủy.
Hơn nữa hắn tin chắc rằng con người mới là quan trọng nhất.
Lại kiên trì được thêm hơn mười giây, Joyner cuối cùng vẫn không thể. Sát thủ cần phải bước đi càng nhẹ nhàng yên lặng càng tốt, mức cao nhất là hoàn toàn không còn trọng lượng, loại huấn luyện chịu đựng sức tấn công nặng nề này là hoàn toàn trái ngược.
Ý chí không thể làm thay đổi hiện thực.
Thân thể của Joyner vẫn bị chao đảo khi còn cách mục tiêu trong gang tấc.
Giây phút ấy, cô ta vô thức nhìn về phía bờ sông, trong lòng ngập tràn hối tiếc, nhưng cô ta lại nhìn thấy Arthur đang giơ ngón tay cái.
Tuy chưa chiến thắng thác nước nhưng ít nhất đã chiến thắng được bản thân!
Vậy là thành công rồi!
Giây phút ấy, Joyner không thể kiềm chế một loại sức mạnh đang tăng lên, bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân mình thật sự có thể!
Bóng dáng của Joyner đã biến mất.
"Ha ha, tế ti Arthur, như vậy xem như thành công hay thất bại?" Ba Kỳ cười nói.
Lúc này Gregg có chút yêu thích cái mồm to của tên Ba Kỳ, rừng rậm rộng lớn có đủ loại thú, cái tên thích nói này thật sự đặc biệt, nhưng có điều nên tiết kiệm lời lại.
"Nếu thế này cũng tính là đạt tiêu chuẩn, e rằng cả đế quốc có thể tìm được cả ngàn vạn người".
Hiển nhiên mọi người đều không cho rằng thế này xem như đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng không cần khiêu khích. Cho dù Joyner sở trường về cái gì, ngươi không qua nổi cửa ải này thì không đạt tiêu chuẩn, có giải thích cũng chỉ là ngụy biện.
Bọn Murphy cũng không có cách nào mở miệng, Joyner quả thật đã cố gắng hết sức rồi, biểu hiện lần này cũng là tốt nhất.
Tất cả mọi người đều nhìn Neberro, chờ đợi quyết định cuối cùng. Việc Arthur bị khai trừ quả thật khiến cho một vài người nào đó rất vui lòng.
Những cũng không hoàn toàn như vậy, ít nhất như Peloponnisos chuẩn bị cùng Arthur đánh một trận lại không hề nghĩ vậy.
Neberro nhìn Arthur vẻ mặt bình tĩnh một cái, hắn muốn tìm ra chút gì đó từ vẻ mặt của đối phương nhưng chẳng nhìn ra gì cả.
"Cisco, ngươi nên xin lỗi đi, Joyner đúng là một sát thủ thiên tài hiếm thấy".
Lập tức toàn bộ mọi người đều ngạc nhiên, không phải chứ, thiên vị rõ ràng như thế này? Buồn cười quá đi mất!
Neberro cũng không giải thích mà tùy ý chỉ tay, mọi người nhìn theo hướng ấy vẫn không nhìn ra được điều gì. Thác nước vẫn chảy, Joyner đã không còn ở đó.
"Joyner, cô có thể ra rồi".
Ngay tức khắc tất cả mọi người đều sững sờ, trong thác nước đâu có người nào, mọi người không phải là kẻ mù.
Nhưng chính lúc này, một khối nước đang di chuyển, quả thật là nước, hơn nữa còn là dòng nước, nhưng thật sự đang di chuyển!
Joyner từ trong thác nước bước ra ngoài.
Hoàn toàn không phát hiện được!
Lại có thể hoàn toàn ẩn nấp dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người!
Lúc Neberro chỉ về hướng đó cũng không ai phát hiện được!
Thực sự mà nói ngay cả Trâu Lượng cũng ngạc nhiên, hắn cũng cho rằng Joyner đã rơi xuống dưới, Joyner ẩn nấp rất giỏi, không những chỉ thân hình mà thậm chí bao gồm cả thú linh. Đại ý là Trâu Lượng cũng không phát hiện được.
Joyner trên mái tóc vẫn còn vương những giọt nước cuối cùng đã lộ ra nụ cười. Đây là lần cười đầu tiên của Joyner trong ba ngày qua.
Trên mặt của Trâu Lượng cũng lộ ra nụ cười, nụ cười đó hiện lên trong mắt của Joyner, tất cả đều xứng đáng.
"Ha ha, Joyner, đã biết em nhất định làm được, em chính là sát thủ mạnh nhất của miền nam chúng ta!"
Đám người Buenaven lập tức vây lấy Joyner, thật sự quá nâng cao sĩ khí của phe ta!
"Em đâu có lợi hại đến thế" Tiểu miêu nữ không chịu nổi khen ngợi kiểu này.
"Đừng khiêm tốn mà, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, ta nhìn cả buổi cũng không phát hiện được!" Faure cũng nhịn không được khen ngợi "Khi không gồng thêm sức, ta đây cũng thật sự phải xếp hạng bét".
Bầu không khí của miền nam là vậy, mọi người đều thật sự mừng cho Joyner.
Cisco bĩu môi nhưng trong lòng lại buồn bực, như vậy cũng được sao?
Nhưng Cisco vẫn còn chút độ lượng để thừa nhận thua cuộc, huống chi biểu hiện của Joyner thật sự rất đáng ngạc nhiên.
Nhìn Cisco muốn xin lỗi, Trâu Lượng lại mở miệng trước "Kỵ sĩ Cisco, thực ra ngươi nói hoàn toàn chính xác, chảy máu trong huấn luyện luôn tốt hơn mất mạng ở chiến trường, chỉ là cá tính của Joyner mềm yếu nên ta mới dùng phép khích tướng, cảm ơn sự phối hợp của ngươi".
Ngay cả Cisco cũng ngẩn người, mọi người đều cho rằng Trâu Lượng muốn thừa cơ ném đá xuống giếng nhưng đột nhiên lại nói như vậy.
Cisco cũng cười ha ha "Tài năng của Joyner đã hiện rõ như thế, chỉ cần khắc phục được mặt mềm yếu của tộc Mèo tất sẽ trở thành nhân tài, đột phá lần này có một phần công lao của ta, Joyner à, cô phải đãi ta một bữa đấy!"
Arthur đã đưa ra lối thoát tốt như thế, Cisco không chấp nhận quả thật là ngu ngốc, trong lòng cũng cảm kích. Tuy xin lỗi một câu cũng xong, nhưng là một kỵ sĩ giữ trật sự còn phải giám sát mọi người, như vậy thì làm sao người khác phục tùng được. Nhưng nếu thế này lại trở thành hai người cùng diễn kịch để kích thích Joyner.
"Thì ra hai anh cố ý, dọa chết người ta rồi". Joyner vỗ bộ ngực đầy đặn nói.
"Nếu không phải vậy thì em cho rằng sĩ quan chỉ huy sẽ cho phép tiến hành loại cá cược như vậy sao". Trâu Lượng cười nhìn Neberro.
Neberro cũng nhìn Trâu Lượng, ánh mắt hai người chạm nhau, ý tứ bên trong chỉ có hai người biết được.
"Được rồi, tiếp tục huấn luyện, Arthur, Gregg, Buenaven, Joyner đều đã đột phá, được tư cách lên cấp, những người khác cần phải cố gắng hơn".
Neberro từ đầu đến cuối đều tỏ ra vô cùng hiểu rõ, hơn nữa chỉ có hắn có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của Joyner, còn trò "diễn kịch" kia, không có sự xác nhận của Neberro cũng không có tác dụng.
Hồi náo loạn này không nghi ngờ gì đã gây thêm áp lực cho miền bắc và đế đô.
"Arthur". Neberro bỗng gọi Trâu Lượng.
"Sĩ quan chỉ huy có gì chỉ bảo?" Trâu Lượng cười nói.
"Ngươi cho rằng nếu Joyner thất bại, ta cũng không thể loại bỏ ngươi sao?" Neberro hỏi, người này tại sao lại to gan như vậy, dám đánh cược, ngay cả bản thân Joyner cũng không có chút nắm chắc có thể đột phá chút nào, hắn dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy. Neberro còn biết Arthur không phải là một người dễ kích động.
Trâu Lượng cười cười "Cô ta thành công rồi".
Neberro cũng cười "Đi huấn luyện đi".
Chờ Trâu Lượng rời đi, Gregg mới bước đến "Tiểu tử này là người hay là quỷ vậy, như vậy cũng dám cược?"
"Ha ha, cho dù Joyner thất bại, ta cũng không thể loại bỏ hắn". Neberro nói một cách lạnh nhạt.
Gregg bỗng ngẩn người nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói này, dần dần thiếu chủ của gia tộc Nicolai nảy ra chút cảm nhận. Nếu vì chuyện này mà loại bỏ Arthur, sợ là bên giáo hoàng sẽ không vui, tuy là thua cuộc nhưng sĩ quan huấn luyện làm ăn kiểu gì đây. Nhưng nếu để Arthur lại thì hắn sẽ mất đi khí thế trước kia, ngược lại càng làm hắn khó chịu, nói không chừng hắn sẽ tự nhịn không được mà rút lui, vậy thì không liên quan gì đến Neberro nữa rồi.
Tổ cha nó, hai tên này đều con mẹ nó quá nham hiểm xảo quyệt.
Gregg bỗng cảm thấy nên cách xa hai tên mặt dày này, nếu không bị đem bán lúc nào cũng không biết được, giống như Cisco hoàn toàn bị người ta nắm mũi dắt đi, nhìn bộ dạng của hắn dường như còn rất biết ơn Arthur, đệch!
"Ấy, đúng rồi, ngươi làm sao mà phát hiện con bé đó, dùng mắt nhìn và thú linh đều không có kẽ hở nào". Gregg lúc đó thật sự không nhìn ra được, trong lòng thầm để ý, miêu nữ này chơi ám sát quá tài ba, gia tộc Nicolai chính là chuyên gia về mặt này nên cũng đặc biệt để ý.
"Ha ha, thuật ẩn nấp của cô ta thật sự tuyệt vời, nhưng không giấu được lòng ta mà thôi."
Neberro cười nói.
Gregg không chút khách sáo để tay ở dưới giơ ngón giữa lên, có nghĩa là không còn lời nào.
Neberro cười cười cũng không để bụng, hắn và Gregg quá hiểu nhau.
Lúc này Joyner ở trong thác nước quả thật khiến những người khác có chút ớn lạnh, con bé này cứ nhảy nhót mà đi vào giống như thác nước hoàn toàn không tồn tại.
Lực va đập hoàn toàn không có tác dụng.
Điều này khiến những sát thủ ở đây thật sự hơi khiếp sợ, ẩn thân là một trong những kỹ năng bắt buộc phải luyện của sát thủ. Dẫu sao thì sát thủ không xông pha chém giết như chiến sĩ, chủ yếu là chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt, đặc tính của nghề nghiệp là một đòn không trúng phải chạy xa ngàn dặm. Loại năng lực này thật sự khiến người khác khó mà đề phòng được.
Nhưng sự trái ngược như thế này quả thực khiến những người từng chê cười Joyner có chút chịu không nổi, Ba Kỳ tránh xa Joyner, quả thật quá mất mặt, lúc này cái mồm có to bằng trời cũng không thể nói gì được.
Từ trong dòng thác, không biết Joyner làm cách nào mà xuất hiện bên cạnh Trâu Lượng, dường như có thể tự do di chuyển trong dòng thác.
"Arthur, em có thể làm sát thủ của anh không, có lẽ hiện giờ năng lực của em vẫn chưa đủ, nhưng em nhất định sẽ cố gắng!"
Joyner dồn hết dũng khí để nói, từ trận chiến ở thành Doran, Joyner đã muốn đi theo Arthur, nhưng lại lo lắng bản thân gây trở ngại. Lúc này là lúc lòng tin của cô ta dồi dào nhất, sợ qua một lúc nữa lại không dám nói.
Trâu Lượng vò đầu Joyner "Em có thể trở thành con át chủ bài của anh!"
Đây chính là vua sát thủ Bóng Đen vang danh Thần Thú đại lục sau này, nhưng hiện giờ mới chỉ là một tiểu miêu nữ dễ thương hơi nhát gan, không tự tin.
"Cạn li vì Joyner của chúng ta!"
Trong quán rượu, toàn bộ mọi người cùng cạn li, ngay cả Lộ Dao không biết uống rượu cũng cạn một li, nhưng tửu lượng của Lộ Dao thật sự không ổn, dường như vừa uống xong đã cảm thấy hơi choáng, gương mặt xinh đẹp nổi lên hai vầng mây hồng nhưng trong lòng dường như rất vui vẻ.
Đây là một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ, vì đột phá của Joyner mà cạn li. Trong đội ngũ của các chiến sĩ miền Nam, chỉ có Joyner và Sofi là nữ, cô gái của tộc Swan hiển nhiên không cần bất cứ ai lo lắng, từ tự ti trước giờ chưa từng xuất hiện trong từ điển của Swan, hoàn toàn không cần lo lắng cho cô ta, nhưng Joyner thì khác, tộc Mèo rất dễ dàng lâm vào tình trạng tự chán nản, mà Joyner luôn có vẻ dễ bị tổn thương, như vậy rất nguy hiểm.
Có Avrill ở đây thì những chuyện này không cần Trâu Lượng phải bận tâm, về cơ bản Trâu Lượng chỉ muốn tránh khỏi chuyện này. "Cô ta đã biết bản thân mình muốn gì".
Huấn luyện đến giai đoạn này, mọi người đã cảm thấy sự khác biệt. Lần huấn luyện này không phải là so sánh thực lực đơn thuần như tưởng tượng của mọi người, cùng không phải mang tính chất khổ luyện như bình thường, nếu muốn bàn về khổ cực thì e là mỗi người ở đây đều từng trải qua những việc còn tàn khốc hơn, đâu tự do như hiện giờ, muốn làm gì thì làm, muốn nghỉ ngơi vẫn có thể tùy ý nghỉ ngơi, quả thật là không ngờ được.
Text được lấy tại Truyện FULLNhưng từ khi đợt thứ nhất bắt đầu, mọi người đều thật sự trải nghiệm được vài điều, đến giai đoạn thứ hai càng thêm rõ ràng, nhìn từng người ở bên cạnh đột phá, trong lòng mỗi người nhất định đều có cách nghĩ riêng, hơn nữa mọi người đều biết rằng loại đột phá này phải luyện thành thạo một kỹ năng mới có thể so sánh được, đây chính là điều mà mỗi chiến sĩ khát khao nhất.
Cảm giác như trời cao biển rộng, nhìn thay đổi trước và sau của Joyner thì biết. Đây chính là đột phá trực tiếp nhất, thiên tài như thế này thật sự khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Joyner quả thật có chút xấu hổ, may là có Lộ Dao ở đây, hai người này hợp nhau nhất, dường nhưng nói đủ mọi chuyện, mọi người đều xem Joyner như cô em gái nhỏ.
Các chiến sĩ của miền nam đều có cá tính riêng, bỉ mông cuồng ngạo, Murphy trầm tĩnh, Buenaven thông minh, Sofi tao nhã, Sư Tử Đen Riera luôn nỗ lực đuổi kịp Murphy, Quark vừa cố gắng vừa so sánh với Montmar, Faure không phục bất cứ ai, nhưng toàn bộ đều là cá tính của bản thân, cuộc sống của cá nhân, còn tất cả mọi người đều là bạn bè.
Cạnh tranh thì cạnh tranh, không phục thì không phục, nhưng khi có người đột phá, trong lòng mọi người đều vui mừng.
Đây chính là bầu không khí hiện giờ của các chiến sĩ miền nam.
Không biết từ lúc nào, Joyner và Lộ Dao đã gọi nhau là chị em, thứ mà những cô gái nói với nhau vẫn không giống đàn ông. Joyner, Lộ Dao, Avrill nói chuyện vô cùng hợp nhau, Sofi hầu hết thời gian chỉ ngồi nghe. Dẫu sao xuất thân vẫn có khác biệt rất lớn, Sofi sinh ra đã là quý tộc Swan, mà Joyner và Lộ Dao chỉ có thể xem như bình dân, cho dù Avrill cũng chỉ xuất thân từ một gia tộc thương nhân ở Jerusamer không đáng kể mà thôi.
Tuy không thể nói chuyện thân mật nhưng nhìn chung vẫn là bạn bè, bản chất của Sofi vô cùng tốt, những thứ khác không nói, việc cô ta bằng lòng ở thành Doran liều chết đã đủ nói lên tất cả, không thể yêu cầu toàn bộ bạn bè đều phải theo ý mình được.
"Vivi, cửa hàng thú linh vẫn hoạt động bình thường à, hai ngày nay có ai đến kiếm chuyện không?" Trâu Lượng vừa uống rượu vừa hỏi.
"Ha ha, công hội nhà mạo hiểm, đội ngũ sứ đồ đều đã đến "thăm viếng" rồi, những tên lính lác nhỏ hoàn toàn không dám kiếm chuyện, lần trước Faye điện hạ xuất hiện đã đủ khiến các thế lực khác phải xếp cờ thu trống, ai dám không nể mặt. Hiện giờ chúng ta đã có ba mươi sáu hội viên, tình hình phát triển vô cùng tốt".
Trâu Lượng gật đầu "Cũng không thể quá vui mừng, dẫu sao trước mắt là dựa vào mánh khóe để hoạt động, không ít người không phải thật sự cần điêu khắc, mà phần nhiều muốn gây tiếng tăm, nhưng nếu hoạt động hội viên của chúng ta không thể hấp dẫn được bọn họ, bọn họ sẽ rất nhanh chóng mất đi hứng thú".
Lời này cũng nói lên đại khái nỗi lo lắng trong lòng Avrill, dựa vào sự thông minh của Avrill, làm bất cứ chuyện gì đều cân nhắc nguy cơ trước. Đây cũng là thói quen của tộc Rabbit, lời người xưa đã nói: Thỏ khôn có ba hang.
"… những người này, chưa từng thấy gì nhỉ, chúng ta …"
Avril thật sự đau đầu, hiện giờ đã có vài hội viên đều là quý tộc của đế đô, với sự giàu có của Mông Gia thì những người này sớm đã quen với cuộc sống xa hoa, muốn làm bọn họ ngạc nhiên thật là khó. Nếu là đám nhà quê ở xung quanh đế quốc còn có thể, huống chi bàn về kiến thức thì bên cạnh Avril cũng không có người nào sánh được với Avril.
"Ha ha, muốn dùng vật chất hấp dẫn bọn họ rất khó, nhưng chúng ta có thể động não". Trâu Lượng chỉ chỉ vào bộ não.
Những hoạt động giải trí của Mông Gia không tính là rất nhiều, hấp dẫn người khác nhất không nghi ngờ gì chính là trận đấu giữa các đấu sĩ. Còn bình thường phần lớn đều là chơi loại cờ chiến, tương đối đơn giản, hơn nữa những quý tộc không chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú. Còn vật chất cũng có cực hạn, dù người cao quý đến đâu, một khi đã đạt tới mức độ nhất định cũng cảm thấy nhàm chán. Nhất là với trạng thái trước mắt của Mông Gia.
Chán sao? Cứ cho bọn chúng chán thêm chút nữa, không phá thì không xây được.
"Em dựa theo yêu cầu của anh bố trí một vài thứ như thế này, đầu tiên mở rộng phạm vi hội viên của chúng ta". Trâu Lượng nghĩ đến điều đơn giản nhất, cũng là quân bài biến hóa khôn lường nhất.
Vua lớn tất nhiên là giáo hoàng, vậy vua nhỏ khẳng định chính là quan nắm quyền Sanchez rồi.