Mặt đất bị lực phản chấn làm rung chuyển, hai bên đã sinh ra sơ hở, mà sơ hở đồng nghĩa với tấn công, tiên hạ thủ vi cường.
Cánh tay phải của Murphy đột nhiên giơ lên, trực tiếp nắm lấy đầu của Lượng dập vào đầu gối mình, mà Trâu Lượng cũng không hề khách khí một cước đá hướng mắt của Murphy.
Ầm...
Hai người đồng thời tách ra, lắc mình một cái cùng đứng lên.
Trong chớp mắt vừa rồi, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Gương mặt hung ác của Faure cũng hoàn toàn há hốc mồm rồi,... Hai gã quái vật không biết xấu hổ này mới thực sự là tàn nhẫn!
Nếu người không biết, còn tưởng rằng giữa hai người này đều có thâm thù đại hận chăng, chiêu nào cùng đều nhằm nơi yếu hại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khô cổ họng, đổi lại là mình, mấy chiêu vừa rồi cũng đủ mất mạng.
"Murphy, tớ vì cậu mà đã chuẩn bị ra sáu chiêu mới, thử xem nha." Lượng xoa xoa máu ở khóe miệng, quả thật phấn khích.
Hai tay Murphy giở lên trên một chút, mở ra, "Đến đây!"
Buenaven hiểu rõ Murphy, từ lúc Murphy nhìn thấy "Tu la - Thần thú diễn võ", hắn đã nghiên cứu hết sức kỹ lưỡng cách chiến đấu toàn thân, nếu như nói Gregg là thiên tài, thì Murphy chính là thiên tài trong thiên tài, mà hắn còn rất khắc khổ.
Sau đó sở dĩ Murphy không đi tìm Tu La, là bởi vì hắn đã cảm thấy mình đã có thể thắng rồi, đơn thuần chỉ vì một thắng lợi hư vinh mà chiến đấu, không phải phong cách của sư tử vàng.
"Chiêu thứ nhất —Cáo gian xảo!"
Bước chân cùng với thân hình của Trâu Lượng đều trở nên nhẹ nhàng nhằm hướng Murphy.
"Cắt, vẽ hổ không xong lại trở thành vẽ chó!" Gregg không nhịn được nói, rất giống huyễn bước của Nicola.
Sự trì hoãn trong Cắt, có chứa sức mạnh của tính mê hoặc, nhưng mà thuộc tính này nếu thuộc về ưu điểm có cánh của tộc Thiên Mị thì mới có thể làm được. Cắt mà không có góc chết, đây đơn thuần chỉ là bắt chước, đối mặt với Murphy, không phải là tìm chết à.
Đồng tử của Murphy co lại, huyễn bước của Michiwa là một loại nghệ thuật, trong sự thanh nhã giấu diếm sát cơ, mà Arthur sử dụng phương thức linh hoạt của cáo. Nói thế nào nhỉ, tựa hồ khó có thể hình dung, nhưng mà bởi vì vấn đề hình thể nên dẫn đến hiệu quả cũng không tốt...,...
Murphy đã ra tay, một quyền nổ tung, trực tiếp đánh vào.
Trúng rồi!
Miệng của Gregg vừa nhếch lên một nửa, dù sao thì so với Arthur, hắn vẫn thích Murphy hơn một chút, có thể bởi vì vậy mà hắn đã phán đoán sai rồi!
Sau khi Murphy ra quyền, thân hình của Lượng vừa mới đến, hai tay bắt được nắm đấm của Murphy đột nhiên kéo, nghiêng chân đá ra, cả người Murphy như bị vứt lên trên không trung, Arthur giống như pháo thăng thiên bắn lên theo.
Đột nhiên trên thân thể Murphy, bắp thịt lưng gồng lên đón đỡ đòn tấn công của Arthur, sự phán đoán vô cùng chính xác.
Nhưng mà Trâu Lượng lại từ bên người Murphy đổi hướng,... quá nhanh!
Tại một điểm tựa trên người Murphy, hai chân đột nhiên kẹp lấy Murphy rồi cùng xoay tròn với tốc độ cao.
Ầm...
Thân thể Murphy hoàn toàn mất khống chế, đầu hướng xuống dưới, đập lên mặt đất.
Đối với cấp bậc này chỉ cần chủ động phòng ngự, vận đủ sức mạnh, nghĩ tới việc bị thương cũng rất khó. Nhưng liên tiếp phán đoán sai lầm, cộng thêm với sức xoay tròn, sự phòng ngự cũng không biết nên theo phương hướng nào, cộng thêm hai chân kẹp chặt như rắn độc như vậy, thật tàn nhẫn!
Chiêu thứ hai...... Rắn giảo hoạt!
Murphy vặn lại cái cổ suýt chút nữa bị gãy, ánh mắt càng trở nên cẩn thận, nhất là sau đòn vừa rồi của Trâu Lượng, "Phía sau đó là liên tiếp bốn chiêu liên hoàn, chỉ cần sơ ý một chút là có thể mất mạng ngay."
"Thật sao, nhưng mà ta lại cảm thấy như là gãi ngứa vậy." Murphy nói.
Tăng...
Thân hình của Arthur biến mất rồi, giống như một tia chớp, sự bùng nổ của tốc độ khiến mọi người giật nảy mình, lấy thân thể đó của tộc Bear làm sao tưởng tượng được được tốc độ nhanh như vậy.
Sự chậm rãi của "Cáo gian xảo" đến từ tộc Thiên Mị, loại di động không có góc chết, đối với Arthur thì sự di động đó thì không thành vấn đề, còn giờ đây là đơn thuần tốc độc!
Hầu như trong nháy mắt đi tới trước mặt Murphy, tốc độ này hiển nhiên đã vượt ra ngoài dự đoán của Murphy, chỉ có điều tại trạng thái chiến đấu toàn lực như vậy, tốc độ tấn công tất nhiên sẽ giảm bớt rồi.
Nắm đấm của Murphy đã đánh xuống, mà hai tay của Arthur cũng đã đến ngực của Murphy.
Chiêu thứ tư — hổ pháo song hành!
Ám kình tung ra, bất kể Murphy tiến hay lùi đều cũng đã không kịp rồi.
Ầm ầm...
Trúng đích hoàn toàn!
Thân hình Murphy mất khống chế lui lại, thân thể rung động kịch liệt, ám kình tràn vào, đã phá hủy đi sự phòng ngự của Murphy, mà chỉ trong tích tắc lại thêm một tiếng kinh thiên động địa như tiếng sấm...... Chiêu thứ năm... Sư tử hống!
Tương tự đạn pháo Lion gào thét của tộc Lion, nhưng loại pháo này của Arthur càng vô hình hơn, đoạn âm Bass thể thức chiến ca thứ hai, âm Bass linh hồn, oanh kích ở ngay cự ly siêu gần.
Đối với thân thể vừa mới bị thương của Murphy mà nói, bằng việc bị sét đánh giữa trời quang mây tạnh, máu lập tức phun ra, bởi vì chỉ riêng việc hóa giải sức mạnh của ám kình trong nháy mắt cũng đã khó rồi, âm Bass của Trâu Lượng phát ra đã đem Murphy ném lên không trung, giữa không trung Murphy chỉ kịp bảo vệ đầu rồi ngã văng ra ngoài.
Đoàng...
Mặt đất khoét ra một hố, sau sự tấn công sấm vang chớp giật đó, sư tử vàng đã ngồi phịch ở bên trong.
Sân đấu Huy hoàng thoáng cái đã chia làm hai phái, một phái ủng hộ Trâu Lượng, một phái ủng hộ Murphy, mà tại ghế khách quý bên này cũng là hai phe phái, Sanchez chắc chắn sẽ hi vọng Murphy thắng, không chỉ bởi vì là cùng, mà còn vì muốn làm Giáo đình suy yếu, nhất cử lưỡng tiện, nhưng theo hiện trạng bây giờ... Cái này, Arthur quả thực chính là một quái vật.
Bà nội nó, Giáo hoàng không biết từ đâu tìm ra cái loại tiểu quái vật này.
Liên tiếp chứng kiến sự tấn công này, trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh, cực kì lạnh, đừng nói sáu chiêu đánh xong, những người khác chỉ cần nửa chiêu là đã đi đời rồi.
Rõ ràng thấy được sự sửng sốt từ Montmar, lúc trước đánh với hắn chỉ là một chiêu, mà bây giờ không những bị liên tiếp hai chiêu, đây không phải là giết người sao.
"Xong rồi."
"Đừng đánh đồng sức phòng ngự của Bỉ mông và những người khác." Michiwa nói.
Mimi rốt cục không nhịn được lũ vai u thịt bắp xung quanh này rồi, sự tấn công của Arthur khác so với sức phòng ngự của bỉ mông, đó là chỉ đơn thuần dựa vào thân thể, nhưng đối với chủng tộc khác sẽ không nhất định như vậy.
Không phải là đánh trúng xong là sẽ thấy hiệu quả ngay, mấu chốt là phải xem lực đạo có thể thấu vào không.
Bản lĩnh của Murphy tuyệt đối không chỉ như thế này!
Montmar mấp máy môi nhưng không lên tiếng, đổi thành người khác chắc hẳn đã phản bác lại rồi, chỉ có điều Bỉ mông có một tập tục là không cùng với phụ nữ đôi co ầm ĩ.
"Đứng lên được rồi đấy." Arthur nói, nhưng không phải là hắn nói đòn của mình đã không trúng, quả thật Murphy đã không thể tránh được, nhưng lần tấn công này hắn đã cảm nhận thấy sự phản chấn mạnh mẽ, nói cho cùng, chưa có chiêu nào hiệu quả.
Murphy đứng lên, xé rơi quần áo rách nát trên người, quét sạch bụi bặm trên người, rồi đi lên, sau những chiêu liên hoàn điên cuồng của Arthur quả thật khí thế của hắn vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn trước sau như một.
"Cũng có chút ý tứ, chỉ có điều vẫn là những đòn cũ, bạn cho rằng những chỉ dùng những chiêu này mà muốn nghĩ tới đánh bại tớ sao?"
Nhìn qua thì thấy sư tử vàng có điểm không quá hài lòng, tấn công dễ, phòng thủ khó khăn, nhất là việc phòng ngự trước tấn công của Arthur!
Lập tức trên khán đài xôn xao thì thầm, trước sự tấn công khủng bố của Arthur, người xem thấy cứng họng mà tựa như Murphy rất không hài lòng!
Peloponnisos có thể hiểu điểm này, đối với bọn họ, việc sử dụng lại những chiêu thức đã từng chứng kiến, cho dù không thể né tránh nhưng chỉ dựa vào việc dùng sức mà phòng ngự cũng có thể trụ được. Nếu như dùng chiêu đã từng dùng một lần, mà lại dùng lại lần thứ hai như vậy không phải là chịu thiệt sao.
Đây là tố chất cơ bản của một người mạnh, không bao giờ sa vào cùng một sai lầm của kẻ khác.
"Chiêu của Arthur rất sắc bén, cũng rất đặc biệt, có điều đã không ngừng dùng qua một lần rồi hai lần, nếu như không phải Murphy muốn dùng thân thể đỡ lấy, ít nhất thì cũng có thể hoàn toàn né tránh một nửa."
Âm thanh của Peloponnisos hơi khàn khàn, nhưng mà vẫn làm những người khác trợn mắt. Ngốc.
Những người ở đây, ai cùng đều tự nhận là theo đuổi sức mạnh đến mức điên cuồng,... nhưng cũng đâu tới mức dùng thân thể của mình để thử chiêu của đối phương vậy.
"Ha ha, Peloponnisos, nói như vậy người cũng đã xem trọng Murphy rồi?" Michiwa cười nói, không tồi mà, cách nhìn của hắn cũng giống của nàng.
Peloponnisos lắc đầu, "Vẫn là năm ăn năm thua."
"A?"
"Murphy vượt trội Arthur về sức mạnh, mà Arthur lại vượt trội Murphy về sát khí, về kinh nghiệm kỹ xảo gì đó, hai người năm ăn năm thua, không đủ để quyết định thắng hay bại."
"Arthur có chiến ca!" Lolita nói.
"Chiến ca cũng chỉ là một loại kỹ xảo, không thể dựa vào để phân định thắng bại trận đấu này được." Peloponnisos không để ý đến loại kỹ năng này.
Khi hắn đối mặt với chiến ca loại này, chẳng qua chỉ bị xáo trộn tiết tấu nhịp điệu, bởi vì cấp bậc sức mạnh của bản thân hắn kém hơn một chút, chứ nếu như hắn mạnh hơn thì hắn đã rất có thể chống lại, mà trên thực tế hắn bị thất bại bởi một đòn cuối cùng, cũng không liên quan gì đến chiến ca.
Đối với yêu thú thì chiến ca quả thật có sức sát thương rất mạnh, nhưng đối với bản thân người thú, thì tác dụng quấy nhiễu là lớn hơn, đối với kẻ có tâm trí kiên định, với sức mạnh của chiến sĩ, vai trò không tưởng tượng được của chiến ca cũng chỉ là khoa trương.
Murphy xoa xoa khóe miệng, "Đến phiên ta!"
Phong cách của sư tử vàng vẫn luôn vậy, không kiêu ngạo, không bá đạo, vững vàng tiến tới Trâu Lượng, bỗng nhiên thân hình khổng lồ của Murphy biến mất kém theo một tiếng nổ.
Arthur cũng cùng lúc ra tay, một âm Bass tung ra, âm Bass có thể làm xáo trộn nhịp điệu của đối thủ cũng có thể dùng để xác định vị trí đối thủ.
Nhưng lúc này đây, âm Bass dường như không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với Murphy, đúng lúc đó Murphy đánh ra một chưởng không hề hoa mĩ như thường lệ, hắn đang chờ đợi đòn dán núi lở từ Trâu Lượng!
Ầm...
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, quả thực vừa rồi Ernest bị kinh ngạc, bởi vì hắn hiểu rõ uy lực chính diện của dán núi lở, nhất là do đại ca sử dụng, nhưng mà Murphy vẫn ở nguyên chỗ cũ, thân hình chỉ hơi lắc lư, mà Trâu Lượng lại trực tiếp bị vỗ bay...
Toàn trường đều kinh ngạc, đây là chuyện gì???
Bị đánh ra đến hơn mười mét, Trâu Lượng cảm thấy cánh tay phải gần như hoàn toàn tê liệt rồi, lúc đứng lên, tay không thể khống chế được mà rơi thõng xuống.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com"Trời đất, chuyện gì đây, Murphy có sức mạnh lớn như vậy sao?" Faure suýt kinh ngạc đến rơi mất cằm.
"Thôi rồi, sau hai đòn hổ pháo của Arthur mà hắn không việc gì, cường độ thân thể này thật kinh người."
Những người thuộc khu phía Bắc và đế đô mặc dù biết Murphy cũng không tồi, những thực tế đều cảm thấy không thể hiểu được cá tính của Murphy, đơn giản mà nói thì hắn luôn bình tĩnh, mà không có nóng vội thì còn là người thú sao?
Nhưng thực tế thì Murphy đã dùng hành động để phá bỏ mọi nghi vấn, từng bước đi cho tới ngày hôm nay, phong cách của hắn tựa hồ không chịu ảnh hưởng của bất cứ ai.
"Lợi hại!" gã Gregg kinh ngạc một hồi lâu sau mới phun ra được hai chữ.