Đế đô khói lửa, hơn nữa quan trọng nhất là có người nhìn thấy Đại quan cầm quyền đi tới phủ đệ Giáo hoàng mật đàm rất lâu mới đi ra. Còn ba ngày sẽ phải cử hành hội nghị, lại đúng thời kỳ nhạy cảm như vậy, rất nhiều người đều đang suy đoán. Sau khi rời khỏi phủ đệ Giáo hoàng Đại quan cầm quyền cũng không ngừng tiếp kiến phe cánh của mình.
Mà lúc này vị Hồng y đại chủ tế nào đó lại như một người ngoài cuộc, bởi vì trong ván cờ này những gì hắn có thể làm thì đều đã làm, đây là ván cờ của Giáo hoàng.
Trong thời kỳ đặc thù này Shana vẫn cực kì nghe lời ở yên trong phủ đệ của Trâu Lượng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, đến tận lúc Trâu Lượng không còn chuyện gì nữa.
"Shana, ngại quá, mấy ngày nay có chút việc, rất phiền phức".
Trâu Lượng cũng cảm thấy có lỗi, dù sao Shana cũng là khách, kết quả để người ta ngồi yên trong nhà ba ngày không được đi đâu, đúng là tiếp khách không đến nơi đến chốn.
Shana lại chỉ cười cười, "Chủ nhân, ta cảm thấy không khí rất căng thẳng, chẳng lẽ đế quốc sắp khai chiến sao?"
Trâu Lượng sửng sốt, "Vì sao lại nói thế?"
"Lão tổ tông đã nói giữa ba đại đế quốc và Mông Gia sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, chỉ là vấn đề thời gian. Mà lão tổ tông xem trọng Mông Gia cho nên sức mạnh của gia tộc đã bắt đầu tập trung về công quốc Mị Ảnh, lão tổ tông cũng rất coi trọng ngài".
Shana tinh nghịch le lưỡi.
"Tiền bối Augustus đúng là để mắt đến anh, nói thẳng, Mông Gia phải chuẩn bị một chút nhưng thật sự là cục diện tương đối bất lợi".
"Ha ha, ta không hiểu thế giới của đàn ông nhưng chủ nhân cần biết Shana luôn đứng về phía ngài".
Trâu Lượng không nhịn được bẹo má Shana, "Bé con, có những lời này của em là được rồi".
"Ha ha, chủ nhân, ngài tính sai rồi. Mặc dù công quốc Mị Ảnh rất nhỏ nhưng tất cả đều là sản nghiệp của lão tổ tông, ta có thể quyết định được. Mặc dù binh lực không nhiều nhưng nói không chừng có thể tạo ra được vai trò nhất định".
Lời nói của Shana triệt để làm cho Trâu Lượng há hốc mồm, bởi vì không cần phải thế, nàng không cần làm đến mức này.
Từ chối?
Trâu Lượng nói không nên lời, "Tốt, nếu cần anh sẽ không khách sáo, nhất định sẽ cầu cứu em!"
"Hì hì, chủ nhân, lúc đó ta chính là người của ngài rồi, ngài không được chơi xấu".
Shana cười nói.
Nhưng Trâu Lượng lại biết đây không phải vui đùa, nếu như dốc hết sức mạnh của công quốc Mị Ảnh thì về tình về lí Arthur đều phải có thái độ rõ ràng. Có điều Trâu Lượng không hề nghĩ xa như vậy, đến đâu hay đến đó, hơn nữa nếu như Mông Gia tan vỡ thì một tiểu công quốc cũng không có tác dụng gì, hắn đương nhiên không định kéo bạn bè đến chôn cùng.
"Đại nhân, tiểu thư Lolita đến từ gia tộc Jackman bên ngoài muốn gặp ngài".
Tổng quản tiến vào cung kính nói.
Gặp hay không gặp?
Lúc nhìn thấy Lolita trong phòng khách cô gái hoạt bát tự tin này tỏ ra hơi hốc hác. Rất rõ ràng những gì Raphael Feller gặp phải buộc gia tộc Jackman phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ai cũng biết Feller chỉ là đao thứ nhất, đao thứ hai sẽ không bổ về phía gia tộc Nicola, dù sao gia tộc Nicola cũng thâm căn cố đế, muốn động đến Nicola cũng không dễ dàng như vậy. Tuy nhiên điều này không có nghĩa Giáo đình sẽ bỏ qua gia tộc Jackman.
Lúc này thái độ của Arthur trở thành mấu chốt.
Lolita rất không muốn đến, đến đây trong khi không có chút tự trọng nào như vậy nàng rất khó đối mặt với Arthur, nhưng đây không phải việc nàng muốn hay không muốn mà là nàng phải đến.
Trâu Lượng thở dài, đây chính là thứ đấu tranh quyền lực mang đến, hắn có thiện cảm với Lolita, cô gái này không tồi, chỉ tiếc sinh ra không gặp thời.
"Lolita, đã lâu không gặp", Trâu Lượng cười nói, cố gắng làm cho chính mình tỏ ra thoải mái một chút.
Vẫn là nụ cười như trước, bất kể trong tình hình nào người đàn ông đáng ghét này cũng vẫn như vậy, dường như mọi thứ đều không thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn. Mà sự thật quả đúng như vậy, gia tộc thảm bại, hơn nữa lần thất bại này còn khó mà giải quyết được.
Kỳ thực nếu như không phải Giáo hoàng đột nhiên phát động thì nhiều nhất là gia tộc Jackman sẽ bị thiệt hại khá lớn và vẫn còn cơ hội hòa giải, nhưng bây giờ gia tộc Jackman chỉ là một con cừu non đợi làm thịt.
"Tôi đại biểu gia tộc đến cầu anh, anh đưa ra điều kiện đi, tôi nghĩ bọn họ đều sẽ đáp ứng", Lolita nói lạnh nhạt, cố gắng để mình không tỏ ra quá thấp hèn.
Một cô gái đã quen cao ngạo thật sự rất khó cúi đầu, nhất là trước mặt người đàn ông từng làm nàng xao động.
Nhìn Lolita, Trâu Lượng cười khổ, "Chúng ta có xem như bạn không?"
"Bạn? Vậy phải xem Hồng y đại chủ tế nghĩ thế nào đã. Tôi là cừu non đợi làm thịt, anh muốn có tôi cũng chỉ cần một câu nói".
Trâu Lượng cười khổ, quả thật Lolita là một người đẹp, hắn cũng rất tán thưởng, nhưng nếu hắn thích một người thì sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để giành lấy, chỉ trừ thủ đoạn hèn hạ. Mỗi người đều có nguyên tắc của chính mình, hắn cũng có nguyên tắc của hắn. Không thể không nói Lolita vẫn rất không hiểu hắn.
"Lolita, trên thế giới này không nhất định phải là ai lợi dụng ai, tôi nghĩ cô chưa từng có bạn thực sự".
Trâu Lượng nói.
Sự tự tin của Lolita được thành lập trên ngoại hình xinh đẹp và hậu thuẫn gia tộc, nếu như mất những thứ này thì sự tự tin của nàng cũng biến mất, kỳ thực đây chính là di chứng của những đóa hoa trồng trong nhà kính.
"Tình hình hiện nay rất phức tạp, cô không cần tham dự vào. Quả thật gia tộc Jackman đã đến thời khắc mấu chốt nhất, tôi sẽ giúp đỡ nhưng không cần gì cả".
Lolita hơi ngỡ ngàng, Trâu Lượng lại cười tự nhiên, "Không sai, lần này gia tộc Jackman đã đắc tội tôi, tôi cũng định cho gia tộc cô một bài học nhưng không phải chém tận giết tuyệt. Cô cũng rất lương thiện, không nên liên lụy vào trong cuộc đấu tranh này. Tình thế phát triển đến bây giờ cũng vượt quá dự liệu của tôi nhưng vận mệnh của gia tộc Jackman vẫn nằm trong tay chính mình. Gia tộc Jackman vốn chính là tùy tùng của Giáo đình trước kia, từng đi theo Giáo đình cùng nhau gây dựng huy hoàng, chỉ có điều thời gian này đã đánh mất phương hướng mà thôi. Tôi nghĩ nếu như lúc này gia tộc cô đưa ra một quyết định chính xác thì sự tình sẽ có thay đổi. Đương nhiên tôi sẽ biểu đạt cái nhìn của mình với Giáo hoàng bệ hạ, tôi tin rằng gia tộc Jackman vẫn là tùy tùng thành kính của Thần thú kia, sẽ đi theo bước chân Giáo đình. Cô nghĩ sao?"
Lolita không hề ngu ngốc, có thể Lolita không chú ý đến những gì Arthur rào trước đón sau nhưng nàng đã bắt được một trọng điểm, đó chính là Arthur sẵn sàng lấy ơn báo oán. Lolita còn nhớ mấy ngày nay cha trắng đêm không ngủ sợ hãi lo âu, nàng đã chuẩn bị tốt, may mà cho dù trở thành người của Arthur cũng không phải không thể tiếp nhận, cho dù nàng không muốn bằng hình thức này. nguồn TruyenFull.com
Nhưng không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, nàng xuất thân gia tộc quả thật không thể hiểu được loại phương thức tư duy này, nhưng có lẽ chính là phương thức tư duy này mới làm cho có nhiều bạn thực sự như vậy.
Trong lúc nguy hiểm những người đó đến giúp đỡ không để ý lợi ích an nguy của mình, còn nàng thì sao?
Những người gọi là bạn đó của nàng giờ khắc này toàn bộ biến mất, tất cả đều hi vọng mình không bao giờ biết nàng.
Lolita cười, giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, nhìn ánh mắt Arthur Lolita đứng lên cúi mình thật sâu.
"Arthur, bất kể kết quả như thế nào tôi vẫn cực kì cảm ơn anh".
Trâu Lượng cười cười, "Trong lòng tôi vẫn còn oán hận, tốt nhất gia tộc Jackman phải cung ứng lương thảo dài hạn cho thành Doran với giá rẻ, đến tận lúc tôi chết già mới được, ha ha".
Lolita cũng cười, "Hay là tôi làm quản gia cho anh, bảo đảm anh ăn uống no đủ, vĩnh viễn sẽ không bị đói".
Lúc nói lời này Lolita cũng đã khôi phục sự tự tin vốn có.
"Được, loại chuyện tốt này tôi làm sao từ chối được", Trâu Lượng nói.
"Cứ quyết định như vậy nhé, đúng rồi, anh hỏi thăm chị họ giúp tôi, còn nữa, kỳ thực chị ấy rất thích anh, anh từng có cơ hội một tên hai chim, bây giờ anh có hối hận không?"
Trâu thần côn lập tức suýt nghẹn, tốc độ khôi phục của tộc báo nhanh thật.
Có điều tâm tình Trâu Lượng cũng rất tốt, xem ra hắn vẫn thích tình cảnh mọi người cùng vui, có lẽ trải qua bài học lần này gia tộc Jackman cũng sẽ biết phải làm thế nào.
Trâu Lượng chỉ là người biết thời biết thế, Giáo hoàng hoàn toàn có thể làm khó dễ gia tộc Jackman, hơn nữa cũng dễ đối phó, nhưng Giáo hoàng đã lựa chọn Feller, kỳ thực là đã cho gia tộc Jackman cơ hội. Gia tộc Jackman vốn chính là phái trung gian, tấn công đúng người, lôi kéo phái trung gian mới là thủ pháp đấu tranh. Không thể không nói Giáo hoàng đúng là cay độc, mỗi một bước đều nghĩ rất sâu sắc.
Khi gia tộc Jackman khống chế lương thảo hoàn toàn nghiêng về Giáo đình thì Giáo đình cũng không còn nỗi lo phía sau, nếu như tiêu diệt gia tộc Jackman, thay một gia tộc khác vào vị trí của họ rồi thiết lập mạng lưới lần nữa thì tổn thất quá lớn, hơn nữa cũng sẽ lãng phí quá nhiều thời gian. Cục diện hiện nay là lựa chọn ổn nhất.
Mà trong thời khắc khó xử gia tộc Jackman không có ai giúp đỡ, hắn xuất hiện trong vai người tốt cũng là danh lợi cùng thu.
Đương nhiên tiền đề là hắn quả thật có thể giải quyết nguy cơ này, quả nhiên đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Bóng dáng Lolita dần dần biến mất, Trâu Lượng cũng hơi tiếc hận. Kỳ thực vừa rồi nếu hắn yêu cầu chút gì đó Lolita chắc chắn sẽ đáp ứng. Ôi, đàn ông, nhất là đàn ông muốn có chút chính khí dù sao cũng phải có trả giá.
Kỳ thực Trâu thần côn lại không cần tiếc hận, bởi vì nếu như không phải như vậy thì số đào hoa của hắn cũng sẽ không hung mãnh như thế.
Khóe miệng Lolita mang nụ cười, trong lòng đã có dự định của chính mình.
Xem như lại giải quyết được một vấn đề, Trâu Lượng không còn phải lo việc ở đây nữa. Hắn rất quan tâm tình hình Thông thiên cảnh.
Tiến vào Thông thiên cảnh, nhân số Thông thiên cảnh lại nhiều hơn, trừ ba đại đế quốc và ở ngoài còn có cao thủ các công quốc khác cũng đến. Đương nhiên đối với Thiên Lang các thì đây là chuyện tốt, Trâu Lượng đang làm cho Hải Hậu đẩy mạnh xả hàng.
"Chủ nhân, bây giờ đúng là náo nhiệt thật, không nghĩ tới có nhiều cao thủ như vậy, ta cũng không biết có nên tham gia chiến đấu lần này hay không", Shana nói.
"Tùy ý nhà ngươi thôi, kỳ thực cũng không cần thiết. Lần này không phải luận võ đơn thuần mà dính dáng tới quá nhiều thứ. Đi thôi, ta cũng cần lịch lãm, đến lúc đó không thể mất mặt được".
Trâu Lượng nói, đã lãng phí không ít thời gian cho việc thế tục, mặc dù mỗi ngày vẫn không bỏ luyện tập nhưng không chiến đấu thì chân tay thật sự ngứa ngáy.
"Tốt!"
Một khi tiến vào Thông thiên cảnh Trâu Lượng sẽ đặt xuống mọi gánh nặng khác, bắt đầu chăm chú luyện tập.
Thực luyện đường cấp B, chiến ca của Trâu Lượng lần nữa giết chóc tung hoành. Một thời gian không dùng Trâu Lượng phát hiện sức mạnh chiến ca của mình lại tăng cường, đám yêu thú này hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, không cần phải sóng chấn động mà chỉ cần âm Bass đã có uy thế sấm sét, phản kháng của yêu thú càng ngày càng thấp.
Shana cũng líu lưỡi, tốc độ tăng lên của Arthur quả thực như thần thoại, nếu như chiến ca cũng có sức sát thương đối với người thú như vậy thì khi Arthur tiến vào cấp vàng tối chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?
Nhưng Trâu Lượng lại không có cảm giác gì, bởi vì loại nâng cao này hoàn toàn là bình thường, cùng với sự nâng cao của chiến ca hiệu quả chiến ca luyện thể cũng tốt hơn, đây là tăng gấp bội. Nguyên lực cũng có tăng trưởng, chỉ có điều Trâu Lượng cảm thấy như vậy còn xa mới đủ, nếu như cho hắn thêm tám năm mười năm thì hắn tự tin chiến đấu với bất cứ ai, đáng tiếc hiện thực không hề cho hắn cơ hội như vậy.
Sự tự tin của Neberro tuyệt đối bắt ngồn từ sức mạnh, nhưng đến cùng Neberro đã đến cảnh giới nào, hắn hoàn toàn không cảm giác được. Điều này chỉ cho thấy một điểm, Neberro rất mạnh mẽ.