Yoria xoay người bay ra, "Tốt, bọn ranh con này rốt cục không chịu được nữa rồi. Có bao nhiêu người?"
"Không thấy rõ, ít nhất cũng hơn chục ngàn".
"Ha ha, Arthur, ta biết ngay ngươi sẽ dùng chiêu này mà".
Trong doanh địa lập tức hùng hổ bày trận chờ địch, nhúm quân tập kích kia lao vào hoàn toàn chính là tìm chết!
Nửa tiếng đã trôi qua, kể cả đối phương có cưỡi lợn cũng phải đến rồi mới đúng, sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu?
"Báo cáo, thưa bệ hạ, kỵ binh Mông Gia chỉ di chuyển ngoài ở cửa thành, gõ binh khí, không hề thật sự đánh tới".
Yoria đang hăng hái bừng bừng không nhịn được nhổ nước bọt, "Mẹ kiếp, hư chiêu, không cần để ý tới chúng!"
"Bệ hạ, Arthur xảo quyệt vô cùng, thực hư hư thực, chúng ta vẫn phải phòng ngừa chúng tới".
"Ngươi nói nên làm thế nào?" Yoria nhìn Sritta, con cáo già rất ranh ma, Yoria cũng không giết hắn.
"Phái một đội kỵ binh nghênh chiến thử xem chúng ứng phó thế nào sẽ biết".
"Cũng được".
Kỵ binh Man Hoang vừa ra đám kỵ binh Mông Gia ở bên ngoài nhanh chóng rút lui vào trong thành. Nếu kỵ binh Man Hoang dám đuổi theo thì nghênh đón chính là một cơn mưa tên.
Sau khi toán kỵ binh Man Hoang bị đẩy lui, Yoria vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì bên ngoài lại ầm ĩ.
Tiếng trống lần nữa vang lên, Yoria giận dữ lập tức phái binh đánh trả nhưng đối phương lại chạy mất.
Cứ như vậy mấy lần quả nhiên đám binh lính Man Hoang đã bị giày vò đến khổ, nhưng lại không thể coi thường. Sau lần thứ ba đám người thú Man Hoang sắp sửa phát điên đã dứt khoát điều một đội kỵ binh sắp xếp đội hình thức canh gác cho những người khác ngủ. Đến bình minh còn phải tiếp tục chiến đấu, ai cũng không chịu nổi giày vò như vậy, mà bên trong tường thành các chiến sĩ Doran thì lại ngủ rất say sưa.
Đương nhiên Trâu Lượng không ngủ, đây chính là biện pháp hắn nghĩ ra. Kiếp trước trong lịch sử có người đã từng dùng kế này, hắn cũng không nhớ rõ là ai, chỉ biết cách này rất hữu dụng, hư hư thực thực, tận dụng ưu thế của bên phòng thủ.
Trời đã sáng, đại quân Man Hoang bắt đầu chuẩn bị tấn công. Có điều sau năm lần giày vò một đêm, tinh thần đám quân đội Man Hoang này hiển nhiên không thể tốt như trước nữa.
Yoria cũng cảm thấy rất chán ghét đối với chiến thuật tử thủ của Arthur, "Chúng tướng, có biện pháp nào tốt ép bọn chúng chui ra khỏi mai rùa hay không?"
Yoria cũng không muốn lấy thịt đè người nữa, đặc biệt sau một đêm bị làm phiền hắn cũng có thể thấy trạng thái của các chiến sĩ chẳng ra gì.
Sritta giảo hoạt nhất, hắn rất rõ ràng bây giờ Yoria và đám người bên cạnh hắn đều rất lạ, nhưng Man Hoang đã bị bọn họ khống chế, muốn sống thì Sritta phải thông minh một chút. Mà trên thực tế hắn cũng chính là kẻ duy nhất còn sống trong số các đầu lĩnh Man Hoang trước kia.
Sức mạnh của các đại tướng yêu tộc thật không tồi nhưng về mưu kế thì lại tỏ ra rất ngu xuẩn. Từ đầu tới giờ Sritta vẫn chờ lúc này, khi tấn công gặp khó khăn mới là lúc hắn thể hiện tác dụng.
"Bệ hạ, Arthur nổi danh nhân nghĩa, danh tiếng trong thành Doran cũng rất tốt, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến các binh lính trong thành tử thủ. Thần có một kế sách có thể sẽ hiệu quả".
Sritta nói cung kính.
Yoria đang rất tức giận. Đám yêu tộc ăn hại quả nhiên chỉ có thể đánh đánh giết giết, thời điểm mấu chốt lại không có một chút tác dụng gì.
"Sritta, nói đi. Bất kể có tác dụng hay không ngươi vẫn được tính công".
"Bệ hạ, không phải chúng ta đã bắt được một số nô lệ Mông Gia sao, cả một ít tù binh nữa. Lát nữa khai chiến đưa bọn chúng lên phía trước, chúng ta đi sát phía sau. Nếu như cung thủ tấn công ta nghĩ sĩ khí của bọn họ chắc chắn sẽ suy giảm, nếu như bọn họ không công kích thì chúng ta sẽ tranh thủ được một khoảng thời gian quý giá để công thành".
Sritta cung kính nói.
Yoria vừa nghe vừa gật đầu, khóe miệng nhanh chóng lộ ra nụ cười, "Tốt, tốt, Sritta, kế này rất diệu. Cứ làm như ngươi nói, nếu như có thể đánh hạ thành trì ngươi sẽ là kẻ lập công đầu!"
Yoria cũng vui mừng vì mình không giết sạch toàn bộ đầu lĩnh Man Hoang, đám quái vật yêu tộc này có những lúc vẫn không thể dựa vào được.
"Bệ hạ hồng phúc tề thiên, chắc chắn mã đáo thành công!"
Sritta không dám kể công mà vẫn khiêm nhường như cũ. Đám tướng lĩnh yêu tộc bên cạnh thì lộ ra vẻ khinh thường.
Trong lòng chúng không hề coi người thú là người.
Trên tường thành, binh lính quân đoàn Rực Lửa đã bày trận chờ địch, cung thủ và xe bắn đá đều đã chuẩn bị tốt.
"Các binh lính trên thành nghe đây. Những người này đều là người của các ngươi, người thân của các ngươi, binh lính của các ngươi. Các ngươi có thể tự tay giết chết thân nhân của các ngươi sao?"
Mấy chiến sĩ Man Hoang đi đầu hô lên, tay chúng cầm roi xua mấy trăm nô lệ Mông Gia đi tới.
Trong số họ có những người bị bắt khi chưa kịp lui lại, có những người bị bắt làm tù binh trong chiến đấu. Bây giờ bọn họ bị xua đi đàu, phía sau lưng là đại quân của kẻ thù.
"Đại nhân, bọn họ đã tiến vào tầm bắn, nếu còn không tấn công chúng ta sẽ bị lỡ nhịp".
Tất cả mọi người đều nhìn Arthur, chỉ có hắn mới có thể đưa ra quyết định.
Trâu Lượng chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ phải đưa ra quyết định như vậy, nhưng hắn vẫn phải làm, cho dù đi ngược lại tâm nguyện của chính mình. Vì sự sống của nhiều người hơn, hắn tuyệt đối không thể để kẻ thù thực hiện được mưu kế này.
Nhìn từng đôi mắt đó, lần đầu tiên Trâu Lượng hiểu rằng có một vài quyết định là khó khăn đến mức nào.
Kẻ thù từng bước tới gần, tựa hồ có thể nhìn thấy Yoria đang cười.
Trâu Lượng cực kì hi vọng có kỳ tích xuất hiện để có thể cứu được những người này, nhưng hắn biết rõ điều này là không thể. Hắn chậm rãi giơ tay phải lên cao. xem tại TruyenFull.com
Đại khái đây chính là lúc phải tàn nhẫn.
Cho dù có tội, ta, Trâu Lượng, vẫn phải làm.
Đúng lúc Trâu Lượng chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì đột nhiên có người trong đám nô lệ bị xua tới đoạt lấy kiếm của tên lính bên cạnh.
"Các anh em, liều mạng với chúng, Doran tất thắng!"
Lập tức đám tù binh bị dồn tới bắt đầu hỗn loạn, không có vũ khí thì dùng răng cắn xé đối phương, đám người thú Man Hoang đi xen kẽ với họ bị giết chết, quân đội Man Hoang phía sau đành phải bắn tên.
Mấy trăm người ngã xuống trong vũng máu, trong đó có một tộc gấu. Hắn đã từng hèn nhát trốn chạy, bây giờ rốt cục hắn đã làm được một chuyện dũng cảm. Không ai biết tên hắn.
"Cuối cùng bố cũng làm anh hùng được một lần".
Các chiến sĩ trên tường thành đều đã phát điên, chiến ca vang lên.
"Liều mạng với chúng!"
"Liều mạng với chúng!"
Chiến đấu ngày thứ 14 đã mở màn, binh lính Man Hoang khởi xướng tấn công dưới sự kích thích đẫm máu, nhưng lần này nghênh đón chúng là sự phòng ngự còn kiên cường hơn.
Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay Man Hoang cũng không còn bắt được một tù binh nào. Quân đoàn Rực Lửa không có tù binh!
Đến tận lúc trời tối Man Hoang vẫn không làm gì được. Kèn lệnh thu binh vang lên, hôm nay phòng tuyến của thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đều bị đánh thủng nhưng đã nhanh chóng lấp lại được. Người thú Man Hoang vẫn không thể tấn công vào trong trấn, có mấy lần suýt nữa Man Hoang đã đột phá được, hai bên phải so đấu ý chí, bên nào không còn ý chí thì hết thảy đều sẽ kết thúc.
Nhưng cho dù là dùng thân thể cũng phải lấp lại được.
Đại quân Man Hoang vừa lui lại lỗ hổng trên tường thành đã lập tức được tu sửa để chờ đợi một ngày chiến đấu mới.
Mà khi màn đêm hoàn toàn buông xuống Trâu Lượng lại sử dụng bài cũ, một đội kỵ binh nhỏ được phái ra quấy rối, thanh thế rất lớn nhưng không hề tấn công, kẻ thù tới đuổi họ lại quay vào thành. Cứ như vậy đến sau nửa đêm thì kẻ thù thậm chí còn chán chẳng buồn đuổi nữa. Đội kị binh này vẫn tiếp tục quấy nhiễu, trong doanh trướng Man Hoang đám người thú vẫn cứ ngủ, trong tình hình mệt mỏi đến cực độ thì bên Doran quấy rối đến mấy họ vẫn ngủ được ngon lành.
Mà lúc này một đội kỵ binh lại lặng lẽ ra khỏi thành.
Đột nhiên trong doanh địa xuất hiện tiếng ồn ào, tuy nhiên bọn lính vẫn ngủ tiếp không thèm quan tâm. Chẳng bao lâu chợt có tiếng kêu to, "Người Mông Gia đến rồi, người Mông Gia đến rồi!"
Lần này thật sự đến rồi.
Faure dẫn đội liên tiếp bắn tên lửa tới, họ không hề ham chiến, bắn xong vài lượt tên lập tức rời đi.
Doanh trướng Man Hoang bốc lửa khắp nơi, có thể đợt tấn công của Doran cũng không tạo thành sát thương gì nghiêm trọng, nhưng vấn đề là đêm nay bọn họ đừng hi vọng được ngủ ngon nữa.
Yoria đang ngủ say lại bị đánh thức, đối với chiến thuật đáng ghét như ruồi này Yoria đã tức giận đến mức phát rồ.
Trở lại trong thành, Faure vô cùng hưng phấn, Trâu Lượng cho hắn một cái ôm nhiệt liệt.
"Vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
"Ha ha, thật muốn xông vào giết một trận long trời lở đất".
"Muốn là tốt, rồi sẽ có cơ hội". Trâu Lượng vỗ vỗ vai Faure.
Nhiệm vụ tiếp theo sẽ có những người khác thay phiên chấp hành, ai cũng phải giữ thể lực, mỗi người đều rất quan trọng.
"Arthur, anh cũng nên nghỉ một lát đi". Emma nói lo lắng.
Trâu Lượng cười cười, "Không có việc gì!"
"Có chứ, nếu anh mệt quá mà gục ngã thì sau này làm thế nào? Ngủ một hồi đi anh, một khi có chiến báo em lập tức đánh thức anh dậy".
Emma nói.
Trâu Lượng cười cười gật đầu, mấy ngày nay Tuyết nữ đều không xuất hiện, hiển nhiên Tuyết nữ không hề muốn tham dự vào chuyện này. Nàng không muốn giúp cả yêu tộc lẫn Giáo đình, Trâu Lượng cũng không hề cố cầu. Có Tuyết nữ thì tốt nhưng không có nàng hắn vẫn phải chiến đấu, và vẫn sẽ thắng.
Nằm trong lòng Emma, Trâu Lượng chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Nửa tháng gần đây Trâu Lượng chưa ngủ được giấc nào tử tế.
Kèn lệnh chiến tranh đánh thức Trâu Lượng dậy.
"A, ta ngủ bao lâu rồi?"
"Đại ca, mới năm tiếng. Đó là kèn tập kết của Man Hoang. Không hề có tình hình đặc biệt gì xuất hiện, chiến đấu hôm nay chúng ta vẫn có thể thắng".
Cote nói.
"Tốt, đi lên xem xem!" Trâu Lượng cảm thấy giấc ngủ này rất nặng nề nhưng thể lực cũng khôi phục được kha khá. Hắn phải xem xem Yoria còn có thể có thủ đoạn gì mới.
Bị giày vò một buổi tối binh lính Man Hoang không hề tỏ ra mệt mỏi, ngược lại có thể là bị kích thích quá sâu nên chúng đều tràn ngập vẻ cáu kỉnh.
Yoria cũng rất giận dữ, hôm nay hắn đã hạ lệnh liều mạng cho tất cả tướng lĩnh, nhất định phải san bằng chỗ này. Ngày thứ 15, điểm chuyển ngoặt của chiến tranh đã đến.
Trâu Lượng có thể cảm thấy quy mô lần này khác những lần trước, chỉ cần hôm nay có thể trụ vững thì đã có một nửa thắng lợi.
Mà hôm nay Yoria cũng phải mang thủ hạ đích thân ra tay.
Đại quân áp sát, Yoria từ vương tọa bay lên, "Hôm nay ta phải cùng các ngươi giết sạch đám người thú Mông Gia hèn mọn này. Hôm nay ai cũng không thể ngăn cản bước chân của các dũng sĩ Man Hoang vô địch chúng ta!"
Ánh chớp từ trên người Yoria bắn ra bốn phía, âm thanh vang vọng không trung. Hắn dùng uy vọng của mình tại Man Hoang để kích thích tinh thần chiến sĩ.
Trâu Lượng bắt đầu nghênh đón trận chiến nguy hiểm nhất.
"Thông báo cho Gina và Ballot, gọi tất cả cao thủ lên tuyến đầu!"
Trâu Lượng nói, hắn biết Yoria đã chuẩn bị liều mạng, lúc này cao thủ phải đứng lên đầu sóng, tử chiến đến cùng.
Đối diện, Yoria đích thân cầm dùi đánh trống, đây là trống thần sấm do hắn giết một con ếch sấm lột da làm thành. Khi hắn tự mình đánh trống thực sự có thể phát ra thần sấm chi uy.
Tiếng trống làm máu trong người các chiến sĩ Man Hoang sôi trào, các cao thủ yêu tộc rốt cục cũng phải lên đường ép tới thị trấn Phong.
Bên phía Trâu Lượng, chiến ca của các tế ti khàn khàn vang lên, mấy ngày nay hát chiến ca đã làm cho cổ họng bọn họ đều bốc hỏa, nhưng cho dù mất tiếng bọn họ cũng phải hát tiếp. Chỉ có điều bọn họ không hề cô đơn, các chiến sĩ cũng cùng họ hát vang chiến ca tín ngưỡng.
Bọn họ có thể đạt được sức mạnh để chiến thắng hết thảy.
Trận chiến này là trận chiến của tinh thần và ý chí.
Cao thủ yêu tộc đứng mũi chịu sào, chúng căn bản không cần thang mà bay thẳng lên trên tường thành. Mặc dù độ cao chưa đủ nhưng khí thế rất đáng sợ, chúng bay thẳng lên gần đỉnh tường thành, đạp chân vào tường thành rồi nhảy lên trên. Cung tên của cung thủ không làm gì được chúng.