Huyền Giới Chi Môn

Chương 208: Tìm hiểu Hoả Kinh

Dịch: Vivian Nhinhi

Phía sau ngọn núi số ba.

Thạch Mục đánh giá hang động nham thạch trước mắt, ngoài hang động, ngoài một gian nhà đá diện tích không lớn thì khắp nơi đều là nham thạch màu đen trộc lốc, không tồn tại bất cứ một loại thực vật nào.

Thân hình hắn chớp lên chớp xuống mấy cái đã đi tới trước cửa vào của hang động, một luồng nhiệt phả ra từ trong hang động, trong cơ thể Thạch Mục lập tức dâng lên một cảm giác khô nóng.

Đúng lúc này, một bóng người mặc phục sức màu đen bước ra từ trong nhà đá.

“Thì ra là đại sư huynh đến đây, huynh muốn vào phòng Địa Hỏa để luyện đan hay luyện khí gì sao?” Người áo đen thi lễ một cái rồi mỉm cười hỏi.

Thạch Mục quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương chỉ là một đệ tử cấp Bính chừng hai mươi tuổi, gật đầu nói:

“Ta muốn thuê một gian phòng Địa Hỏa, luyện đan hay luyện khí đều được.”

“Đại sư huynh, giá thuê phòng Địa Hỏa là dùng Hắc Viêm Lệnh để tính, mỗi lần một miếng Hắc Viêm Lệnh, đệ tử cấp Ất có thể dùng ba ngày, đệ tử cấp Giáp có thể dùng bảy ngày.” Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt đệ tử cấp Bính trẻ tuổi, vội mở miệng giải thích.

Thạch Mục chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nhúc nhích tay phải một cái, ba miếng Hắc Viêm Lệnh đã hiện ra trong tay hắn, đưa ra.

Đệ tử cấp Bính nhận lấy Hắc Viêm Lệnh, sau đó lấy trong ngực áo ra một miếng lệnh bài màu đỏ, cùng với một cái bút đen thô to.

Y một tay cầm lệnh bài màu đỏ, một tay cầm bút đen chấm chấm mấy cái lên lệnh bài. Tấm lệnh bài màu đỏ lập tức lóe lên hào quang, trên mặt chính hiện lên số hai mươi mốt.

“Đại sư huynh đây là lệnh bài cấm chế của phòng chữ Đinh, là một gian phòng Địa Hỏa luyện đan, từ lúc huynh bước vào, hai mươi mốt ngày sau thì trận pháp trong phòng sẽ tự động đóng.” Đệ tử cấp Bính cẩn thận giải thích.

Thạch Mục nhận lấy lệnh bài màu đỏ, lật tay một cái liền thấy trên mặt sau của lệnh bài có khắc sâu một chữ Đinh.

Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu với đệ tử cấp Bính, thân hình chớp lên một cái liền biến thành một bóng đen biến mất ở cửa hang.

Sau khi vào hang, một cái thông đạo rộng hơn một trượng xuất hiện trước mặt hắn, hai bên thông đạo cứ vài trượng lại cắm một bó đuốc tẩm mỡ trâu, chiếu sáng trưng cả thông đạo.

Thạch Mục khẽ nhích bước chân, đi thẳng một đường về trước.

Một phút sau, Thạch Mục xuất hiện ơ một cái không gian hình nửa vòng tròn, một dãy mười gian phong phân bố cách đều trên cái vòng tròn đó, trên cửa phòng đều có đánh dấu.

Nhiệt độ ở đây cao hơn rất nhiều so với ở cửa động, Thạch Mục đã mồ hôi đầm đìa. Hắn đi thẳng đến cửa phòng chữ Đinh, cầm lệnh bài cấm chế trong tay khua một cái.

Một luồng sáng đỏ trong lệnh bài bắn ra, vừa vặn đánh lên cửa phòng, phù văn cấm chế trên cửa phòng chớp động một cái, cửa phòng lập tức ầm ẩm mở ra.

Thân hình hắn lóe lên, người đã ở trong phòng, cửa phòng phía sau lưng nhanh chóng khép lại.

Trong phòng, ngoài một cái lò luyện đan phong cách rất cổ to bằng ba vòng tay người ở giữa phòng ra thì trống không, trần nhà cách mặt đất chừng hơn mười trượng, trên trần có trổ một cái cửa sổ, có chút nắng chiếu xiên xiên vào trong, đây là nguồn sáng duy nhất trong phòng này.

Ngay khi Thạch Mục bước vào trong phòng không lâu, ánh sáng màu đỏ bên dưới lò luyện đan ẩn ẩn sáng lên, một trận pháp có hoa văn phức tạp chậm rãi vận chuyển, từng đợt Hỏa Linh lực mãnh liệt tỏa ra từ trong trận pháp, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Thạch Mục nhíu mày, chậm rãi đi đến bên cạnh lò luyện đan, bước vòng quanh, cảm nhận được nguyên tố Hỏa thuộc tính tràn ngập trong không khí.

Đợi khi nhiệt độ trong phòng đã dâng lên đến một mức độ nhất định thì Thạch Mục dừng bước, cởi áo ra, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh lò đan, điều tức một chút thì bắt đầu nhẩm lại ba tầng đầu trong công pháp “Xích Viên Hỏa Kinh”.

Rất nhanh, hình ảnh một con khỉ nhỏ màu đỏ thẫm sinh ra trong ngọn lửa xuất hiện cực kì sống động trong đầu hắn.

Sau một lát, hắn lấy từ trong Trần Miểu Giới ra một viên Tụ Dương Đan, nuốt vào, liền chiếu theo pháp quyết ghi trong “Xích Viên Hỏa Kinh” mà bắt đầu tu luyện.

Theo thời gian dần trôi, tâm thần Thạch Mục đắm chím trong một cảnh giới huyền diệu, hết thảy mọi thứ bên ngoài cơ thể cũng dần mờ đi.

Trong hư không xung quanh, dần dần hiện ra vô số điểm sáng màu đỏ nhỏ li ti, sau đó dưới tác dụng của một cỗ lực lượng thần bí thì không ngừng lao về phía Thạch Mục, nhập thành một luồng nhiệt lưu màu đỏ vây quanh hắn, xoay tròn. Điều này khiến cho nhiệt độ quanh thân Thạch Mục đột nhiên tăng cao, đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi, làn da hắn cũng dần đỏ bừng, mồ hôi túa ra đầm đìa.

Những điểm đỏ bên trong dòng nhiệt lưu ấy vừa chạm đến làn da của Thạch Mục liền hóa thành một tia năng lượng nóng rực, theo thời gian dần chui vào trong cơ thể hắn, dọc theo kinh mạch của hắn mà lưu chuyển trong cơ thể.

Thời gian cứ thế trôi đi, điểm sáng màu đỏ tụ lại bên ngoài cơ thể Thạch Mục ngày càng nhiều lên, luồng nhiệt lưu màu đỏ cũng dần dần kết thành một mảnh, cuối cùng, toàn thân hắn như bị một đoàn sáng màu đỏ vây lấy.

Lúc này, cảm giác nóng bức trên người hắn bất ngờ biến mất hoàn toàn, ngược lại, lại có một cảm giác mát lạnh thoải mái thâm nhập vào cơ thể.

Năng lượng nóng rực tích tụ trong kinh mạch của hắn cũng đẫ rót thành một tia chân khí hỏa hồng, đi theo một con đường nào đó trong kinh mạch của hắn, nhanh chóng lưu chuyển, cuối cùng đưa về trong Đan Điền…

Chỉ nháy mắt, hơn mười ngày đã trôi qua.

Lúc này, trong không gian nửa vòng tròn dưới mặt đất, từ gian phòng Địa Hỏa chữ Định vang lên một hồi tiếng thét dài giống như tiếng vượn mà không phải vượn, toàn bộ không khí dưới mặt đều bị chấn động, trên những khe nham thạch trên đỉnh hang động, những viên đá vụn cùng tro bụi cũng rơi lả tả.

Trong phòng Địa Hỏa chữ Đinh.

Trên mặt Thạch Mục tràn đầy vẻ hưng phấn đứng bên cạnh lò đan, hắn thật không ngờ, sáu tầng đầu của “Xích Viên Hỏa Kinh” lại có thể tu luyện xong một cách thuận lợi như vậy. Thực ra, nếu ngẫm lại thì cũng không có gì kì quái lắm.

Một mặt là tu vi của bản thân hắn hiện giờ đã đạt đến Hậu Thiên đại viên mãn, chân khí trong cơ thể vốn đã đạt tiêu chuẩn, giảm bớt được tu luyện, quá trình tính súc chân khí cũng khá dài rồi.

Một mặt khác là năng lực cảm ứng nguyên tố Hỏa thuộc tích của bản thân hắn đã là hai độ, mà miếng Huyền Tẫn Huyết Phách đan mà Thiên Âm Xá Nữ dùng để chữa thương cho hắn lúc xưa lại càng là vật phi phàm, một lượng lớn nguyên khí Hỏa thuộc tính ẩn chứa trong đan dược sau khi bị hắn hấp thụ một cách bất tri bất giác đã khiến cho năng lực cảm ứng Hỏa thuộc tích của hắn đạt đến ba độ, cho nên mấy tầng đầu của công pháp tu luyện tất nhiên là thuận buồm xuôi gió rồi.

Lúc này, Thạch Mục đứng ở bên cạnh lò đan sóng nhiệt cuồn cuộn, vậy mà bên ngoài cơ thể vẫn rất bình thường, không hề có cảm giác nóng bức, mà năng lực cảm ứng nguyên tố Hỏa thuộc tính trong không khí ở chung quanh càng trở nên linh mẫn, ước chừng phải tăng lên hai phần ba so với trước khi tu luyện.

“Xem ra công pháp này quả thực có thể gia tăng linh căn Hỏa thuộc tính rồi!” Thạch Mục lẩm bẩm.

Sau đó hai mắt hắn sáng lên, chân khí trong cơ thể bắn ra từ trong Đan Điền, lưu chuyển đến tứ chi bách hải.

Chân phải của hắn vọt về trước, tay phải thừa cơ oanh kích ra ngoài, nắm đấm lập tức bị một đoàn sáng màu đỏ bao lấy.

“Uỳnh!”

Nắm đấm nện trong không khí phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, một luồng sóng nhiệt túa ra theo quyền phong.

Trong mắt Thạch Mục lộ vẻ hài lòng, loại công pháp công kích bình thường này đã có thể điều động nguyên tố Hỏa thuộc tính trong không khí, uy lực quả thực vượt xa Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Đương nhiên Bàn Nhược Thiên Tượng Công vốn lấy rèn luyện thân thể, gia tăng khí lực làm chủ đạo, cũng coi như cả hai mỗi bên có một sở trường riêng. Thạch Mục nhắm mắt lại, cảm nhận được nguyên khí Hỏa thuộc tính nồng đậm chung quanh, chân khí dồi dào ở Đan Điền hình như đã có một tia rung động, ẩn ẩn dâng lên một cảm giác khác thường.

“Có lẽ nào…”

Hắn mở mắt ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ vui mừng trên mặt lóe lên tức thì, vội vàng khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.

Trần Miểu Giới trên tay phải lóe lên hào quang, một cái bình sứ bằng bạch ngọc cùng một quả màu xanh ẩn ẩn linh quang hiện ra trong tay hắn.

Chính là Càn Nguyên Đan và Thanh Minh Quả. Hắn nhìn bình sứ bạch ngọc chứa Càn Nguyên Đan, trong mắt hiện lên một chút do dự, có điều rất nhanh trong đầu hắn đã hiện lên một bóng dáng màu trắng xinh đẹp.

Ánh mắt Thạch Mục lập tức ngưng tụ, kiên định vô cùng, nhanh chóng mở bình sứ ra, từ đó lấy ra một viên đan dược tản ra linh khí nồng đậm, hé miệng nuốt xuống.

Rất nhanh, một dòng khí dào dạt dâng lên trong bụng hắn, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín kinh mạch toàn thân, khiến cho kinh mạch toàn thân bao gồm cả vùng Đan Điền đều tê tê dại dại, vô cùng thoải mái.

Sau đó hắn lại cầm Thanh Minh Quả lên ăn sạch chỉ bằng vài miếng.

Sau một khắc, một cỗ khí tức lạnh như băng chớp nhoáng dũng mãnh tiến vào trong Đan Điền của hắn, bao vây lấy chân khí mà hắn khổ tu nhiều năm, sau đó không còn động tĩnh nữa.

Nhìn qua bên cạnh còn lại vài viên Tụ Dương Đan, Thạch Mục không chút nghĩ ngợi liền tống hết vào trong miệng, sau đó hai mắt nhắm lại, bắt đầu dựa theo ghi chép trong “Xích Viên Hỏa Kinh” thử ngưng kết khí phôi trong Đan Điền.

Có điều, chỉ hơn mười hơi thở sau, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến.

Từ bụng hắn truyền đến một hồi đau quặn mãnh liệt, chân khí vốn đang tụ tập ở Đan Điền cuồn cuộn kích động một trận, đồng thời kinh mạch toàn thân cũng sôi sục khó nhịn, như đang có vô số con kiến đang cắn xé. Cảm giác đau nhức đột ngột xuất hiện vậy mà vượt xa nỗi thống khổ khi hắn tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết!

Thạch Mục còn chưa kịp niệm Trấn Hồn Chú thì hai mắt đã tối sầm, đau tới hôn mê bất tỉnh.



Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xiên bao trùm lên vạn vật cho người ta một cảm giác thoải mái dễ chịu.

Trong một cánh rừng rậm rạp um tùm trên núi, hai con viên hầu một trắng một xám đang lao đi vun vút như gió xuyên qua cánh rừng.

Hai con vượn này trong có vẻ còn nhỏ tuổi, lại vô cùng quen thuộc địa hình trong cánh rừng này.

Hai con vượn nhảy từ thân cây này sang một thân cây khác, tốc độ cực nhanh, phảng phất như hai cái bóng một trắng một xám lóe lên chớp nhoáng trong rừng.

Chỉ sau mấy giây, hai con vượn đã đi xuyên qua núi rừng, trèo thẳng lên đỉnh một tòa núi cao vút trong mây.

Đường núi dốc đứng gần như thẳng tắp, nhưng hai con vượn bằng hai tay hai chân, leo trái trèo phải tựa như giẫm trên đất bằng.

Khi đến gần giữa sườn núi, không khí xung quanh bắt đầu xuất hiện từng vạt mây mảnh như sợi, tầm mắt bắt đầu mông lung, có phần không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc rồi.

Vượn xám càng chạy càng chậm, thỉnh thoảng lại nhìn quanh quất, tựa hồ đang tìm cách phân biệt phương hướng, trên mặt nó dần dần lộ ra vẻ lo lắng, sắp đến mức vò đầu bứt tai.

Nhưng vào lúc này, vượn trắng ở phía trước cách nó không xa đã dừng lại, hai mắt đã biến thành màu vàng kim, từ đó bắn ra hai luồng quang mang màu vàng kim dài hơn một thước, quét ra bốn phía, lập tức xoay người khoát khoát tay với vượn xám, thân hình lóe lên, chạy thẳng về một phía.

Vượn xám thấy thế, không chút do dự mà vội vã chạy theo.

Không bao lâu sau, hai con vượn đi tới một cái bình đài cách đỉnh núi một khoảng không xa, nơi đây mây mù cực kì dày đặc.

Bóng dáng hai con vượn lóe lên, đã lén lút chui vào trong một rừng cây.

Từ đây nhìn lại, nơi sâu nhất của bình đài, rõ ràng là một vườn quả tiên tương đối rộng.

Mọc trong vườn là một loạt cây ăn quả gốc to cành lá xum xuê, trên cây kết đủ loại quả tiên cực lớn, hình dạng khác nhau, màu sắc cũng đủ loại, hết sức mê người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất