Huyền Giới Chi Môn

Chương 400: Kho bí mật của Lăng Thiên Phong

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986

Đôi tay của Thương Viên Vương vẫn còn khu động pháp quyết, không ngừng triệu hoán ra tia sét màu xanh thành từng đoàn chằng chịt hướng lên trên bắn tới.

Liễu Ngạn nhìn những dải ánh sáng ở giữ không trung gian phòng, sắc mặt thay đổi chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Còn Thạch Mục lặng lẽ dùng Linh Mục Thần Thông, hai mắt lập lòe ánh sáng màu vàng, bỗng hắn phát hiện, màn sáng ở trên đỉnh gian phòng cũng theo những tia sét màu xanh chảy vào, những phù văn huyền ảo chi chít đó đang giảm dần!

Tựa hồ mỗi một tia sét màu xanh, đều hủy đi một ký hiệu.

Theo những ký hiệu mau chóng giảm dần, mặt ngoài màn sáng màu xanh bắt đầu dần thay đổi.

Thời gian trong nháy mắt, ký hiệu ở bề mặt màn sáng màu xanh cuối cùng cũng bị hủy hết, vẻ ngoài của màn sáng màu xanh như khôi phục về lúc ban đầu là bề mặt to rộng thôi.

"Mở ra!"

Lúc này đây, Thương Viên Vương khẽ quát một tiếng, miệng mở ra phun ra ba tia máu tươi.

Hai tay hắn xoa vào nhau, rồi cùng giơ lên cao, lập tức ba đoàn máu tươi chuyển động quay tròn nhanh chóng hóa thành ký hiệu bằng máu lớn như cái đấu, tạo thành thế chân kiềng hướng tới màn sáng màu xanh trên đỉnh gian phòng bay tới, nó lóe một cái rồi nhập vào trong đó không còn đấu tích.

Ánh sáng màu xanh ở bề mặt bỗng rực rỡ, sau đó trong nháy mắt tán loạn phân ra thành những luồng sáng màu xanh hướng bốn phương tám hướng chiếu sáng.

Rất nhanh ở chỗ màn sáng xuất hiện một cái cửa đá trắng noãn như ngọc đang đóng im đìm.

Liễu Ngạn thấy thế thì sắc mặt buông lỏng, còn Thạch Mục thì kích động phi thường!

Quả nhiên hắn đoán không có sai, cái cánh cửa đá này chính là cái cửa đá ở trong mộng mà Bạch Viên dẫn bốn tên Yêu tộc tiến vào trong đó.

Dựa theo suy tính, khi đó tới nay ít nhất đã qua mấy nghìn năm rồi, nhưng cánh cửa đá vẫn như trước.

" Ha ha! Cái tên tiểu nhân hèn hạ đó đem bổn tọa nhốt tới mấy trăm năm, lại còn dùng hết mọi thủ đoạn ép bổn tọa nói ra chỗ mật khố, nhưng lại không biết, cái mật khố này lại ở ngay trên đầu của hắn!" Sau khi thi triển cấm thuật, sắc mặt Thương Viên Vương có chút tái nhợt, nhưng lại ngửa cổ lên trời cười to một tràng, lời nói ra đầy châm trọc.

" Tiền bối, cánh cửa đá mà người chỉ kia, có đúng là nơi cất giữ Trụy Tiên Đài?" Dù Liễu Ngạn có trấn định bao nhiêu, nhưng lúc này không khỏi tràn đầy kích động.

" Hỏi bằng thừa! Tự tay bổn tọa để vào, chẳng nhẽ lại không đúng? Nhớ năm đó Thánh Vương bệ hạ thống lĩnh ta quét ngang Tây Hạ thì tiểu tử nhà ngươi chẳng biết khi đó còn đang rúc trong bụi rứa nào nữa! Cái tên giáo chủ của các ngươi ở trước mặt bệ hạ còn chịu không nổi một chiêu, hắn tế ra cái Trụy Tiên Đài gì đó liền trong chiêu đầu tiên bị chém là hai nửa, một nửa trong đó là chiến lợi phẩm bị bổn tọa mang về thánh địa niêm phong cất vào trong mật khố cho đến hôm nay, Minh Nguyệt Giáo các ngươi có thể làm được gì? Nếu không phải Thánh Vương bệ hạ vô cớ mất tích, cái mảnh đất Tây Hạ này liệu còn chỗ nào cho Nhân, Man lưỡng tộc cái ngươi sống yên ổn?" Thương Viên Vương trừng mắt nhìn Liễu Ngạn mà nói vậy.

" Tiền bối, việc này không nên chậm trễ, xin người mau mở cửa mật khố." Liễu Ngạn cũng không có giận, hướng Thiên Viên Vương chắp tay nói.

Thương Viên Vương vốn định nói thêm một trận trâm trọc để chút hết những oán khí, nhưng khi thấy bộ dáng Liễu Ngạn như vậy, nhất thời có cảm giác một quyền đánh vào không khí.

Hắn không có nói lời nào mà liếc nhìn Thạch Mục, đầu vai run lên, một cái lông màu xanh từ trên người bay ra.

Thương Viên Vương há mồn thổi một hơi về phía cái lông màu xanh đó, ánh sáng màu xanh chợt lóe, cái lông bỗng hóa thành một cái lệnh bài lớn chừng bằng bàn tay, trên bề mặt rực rỡ ánh vàng ròng.

Hắn bắt lấy lệnh bài, cái cửa bằng ngọc trên đỉnh đầu chợt rung động, vài câu chú ngữ khó hiểu từ miệng phát ra.

Ánh sáng màu vàng ở mặt ngoài lệnh bài như chuyển động, từ trên bề mặt bay ra từng đám ký tự màu vàng nhạt, chúng lượn lờ mấy vong rồi bay thẳng vào cánh cửa ngọc mà không thấy bóng dáng.

Cánh cửa ngọc phát ra một trận những tiếng " ông ông", lập tức chậm rãi mở ra bên ngoài, trong đó mơ hồ có ánh sáng màu vàng chiếu ra, mơ hồ có thể thấy trong đó có một không gian không hề nhỏ.

Ở trong cái chớp mắt khi cánh cửa mở ra, Thạch Mục cảm thấy dường như có một cỗ khi tức quen thuộc giống như thân thích từ trong đó truyền ra, trong lòng hắn rùng mình, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế lại, trên mặt không có lộ ra chút gì.

" Nơi này chính là mật khố của Lăng Thiên Phong, cũng chính là bí mật lớn nhất của Thánh địa Yêu Tộc chúng ta. Được rồi, đi thôi, hai người các ngươi nhớ theo sau." Thương Viên Vương nhìn cửa đá ở đỉnh đầu, trong ánh mắt như hiện ra một hồi ức.

Nhưng ngay khi mấy người chuẩn bị nhích người tiến vào cánh cửa đá thì dị biến phát sinh.

Một tiếng " ầm " lớn rung chuyển!

Mặt ngoài cái giá chữ thập màu đen bỗng dưng xuất hiện luồng sáng đen rực rỡ, rồi ầm vỡ vụn từ đó.

Nguyên ở chỗ cái giá chữ thập, đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen, nó đón gió nhanh chóng lớn dần thành một cái vòng xoáy màu đen lớn nhỏ khoảng trượng, tiếp đó là một thân ảnh từ trong đó bước ra.

Ba người Thạch Mục kinh hãi, không hẹn mà mà hướng bóng người kia ra tay.

Phía sau Thạch Mục rực rỡ ánh sáng màu đỏ, một cái pháp tướng con vượn màu đỏ thẫm lần nữa ngưng thực, hai quyền đánh ra như sấm vang, hóa thành hai đạo quyền như gió gào rít hướng về phái bóng người oanh kích.

Đạo quyền như gió rít gào trong giận dữ, hợp với tiếng vượn thét làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Còn Quỷ Thiên Phiên trong tay Liễu Ngạn rực lên ánh sáng đỏ như máu, cái đầu lâu màu vàng há cái miệng phun ra một cột sáng màu đỏ như máu, phảng phất như cái gậy rồng bằng máu vậy.

Hai cái cương thi ở bên cạnh hắn cũng đánh ra những đạo bóng quyền màu xám, oanh kính về bóng người kia.

Thương Viên Vương nhìn bóng người kia, trong mắt chợt đỏ như ánh lửa cháy, miệng phát ra tiếng rống giận dữ vang vọng trời đất, cùng đó là một chưởng đánh tới.

Trên đỉnh đầu của bóng người đó xuất hiện ánh sáng màu xanh, một cái bàn tay lớn màu xanh bỗng hiện ra, mục tiêu cũng giống như đám người Thạch Mục và Liễu Ngạn.

Chẳng qua càng thêm hùng hồn gấp đôi so với công kích của hai người Thạch Mục cùng Liễu Ngạn, trên bàn tay to lớn đó có lực lượng khổng lồ khiến cho cả không gian như bị khuấy động, vô số vòng xoáy khí lưu thai nghén mà thành.

Thiên Viên Vương không hổ là tồn tại Thiên Vị, mặc dù mới thoát khốn, thương thế trên người chưa phục hồi, nhưng vừa ra tay, uy thế liền cho cả đám người Thạch Mục liên thủ cũng không bằng.

Một Thiên Vị, hai cái Địa Giai cộng hai cỗ cương thi Địa Giai, uy lực của năm người liên thủ, liền có thể chọc bục bầu trời thành một cái lỗ.

" Ha ha!"

Bóng người kia đối với liên thủ của năm người lại không có chút sợ hãi nào, trong miệng phát ra trận cười cuồng tiếu, một đám ánh sáng như mũi kim màu vàng gai mắt từ trên người hắn bay ra nhanh chóng khuếch tán rộng khắp, nháy mắt vậy kín khoảng không xung quanh, tạo thành một quả cầu màu vàng vô cùng lớn.

Những mũi kim màu vàng đó là những hạt cát nhỏ bay lượn xung quanh, phảng phất như là bầu trời đầy cát vàng nhảy múa, trong đó không ngừng chiếu ra những ánh màu vàng lập lòe.

Công kích của đám người Thạch Mục đánh vào những mũi kim màu vàng khắp trời này, những nơi đi qua, bề mặt những mũi kim màu vàng đó hõm lại thành những chỗ không đồng nhất, ánh sáng màu vàng trong đó nhanh chóng chớp động tạo thành những cơn sóng, nhất thời công kích của mấy người bị nuốt vào giống như muối hòa vào biển.

Thạch Mục kinh hãi, vào khoảnh khắc này, những hạt cát vàng trong hình cầu giống như sóng biển tràn về bốn phía, trong nháy mắt liền mạnh mẽ đánh tới trước mặt đám người Thạch Mục.

Thân thể mấy người đều bị đánh bay vào bên trong cánh cửa bằng ngọc trắng.

Cát vàng khắp trời hội tụ trở về bao bọc cái thân người kia, hóa thành một cái một con rồng màu vàng cũng bay thẳng vào bên trong cái cửa bằng ngọc.

Mấy người Thạch Mục bị một đòn mà bay thẳng vào bên trong cánh cửa ngọc, trong lòng họ đều kinh hãi, đều nghĩ cánh ổn định lại thân thể.

Tu vi Thương Viên Vương cao nhất, tuy bị đánh bay nhưng ánh sáng màu xanh trên người hiện ra nhanh chóng ổn định thân thể.

Còn Thạch Mục cùng Liễu Ngạn thì chật vật hơn một ít.

Sau khi hai người bay vào cửa đá, thân thể đồng loạt bước lui lại mấy chục bước mới vững được cơ thể.

Còn hai đầu cương thi của Liễu Ngạn thì đập thẳng xuống nền mà lăn lộn mấy vòng mới đứng được dậy.

Không biết có phải là bóng người trong cát vàng cố ý hay không, hay còn có nguyên nhân khác, vô luận là Thương Viên Vương, Liễu Ngạn cùng Thạch Mục đều ở dưới cát vàng đánh tới, bộ dạng thoạt nhìn không có chút tổn thương.

Thạch Mục vừa đứng vũng thân thể, ánh mắt đảo bốn phía mà nhìn, trên mặt hiện ra thần sắc khiếp sợ.

Sau cánh cửa bằng ngọc cũng là một gian phòng lớn, so với mấy gian phòng khi trước lớn hơn nhiều, tính ra khoảng trăm trượng vuông.

Bức tường ở bốn phía giống như cánh cửa đều là ngọc thạch kiến tạo mà thành, bề mặt rực sáng ra ánh sáng yếu ớt, hiển nhiên bốn phía vách tường đều bị người nào đó thiết lập cấm chế.

Đỉnh gian phòng cũng là bạch ngọc màu trắng, bất quá trên bề mặt có vẽ một bức họa đầy sao trời lớn, những ngôi sao này phảng phất như là những thực thể, nó phát ra những ánh sáng lập lòe, đem toàn bộ gian phòng được chiếu sáng rực không có gì có thể bằng.

Ở giữa đại sảnh là một cái tế đàn có ba tầng, tầng thứ ba trên tế đàn thi thoảng phát ra ánh sáng màu hồng.

Giá gỗ ở hai bên phải trái là những vũ khí, còn có một cái thủ bằng gỗ trong đó bày ra những bình thuốc.

Còn có một cái hộp lớn được niêm phong cẩn thận, dù vậy vẫn có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm từ trong đó tản ra, hiên nhiên là những dược liệu quý được niên phong trong đó.

Trong lòng Thạch Mục rúng động, kho bảo vật hắn thấy qua cũng không ít, bất kể là thương khố Nghênh Tiên Các của Thiên Ngô Thương Hội, hay là bảo vật trong kho phân đàn U Phong Cốc của Mình Nguyệt Giáo, so với ở đây thì không đáng nhắc tới.

Liễu Ngạn ở một bên cũng khiếp sợ.

Vào thời khắc này, một con rồng vàng từ trong cánh cửa bạch ngọc bay vào đáp xuống trước mặt mấy người.

Cát vàng mau chóng ngừng bay, hóa thành một dải lụa màu vàng dài tới trượng, một tên trung niên nam tử mặc đạo bào màu vàng dần dần hiện ra trước mắt mấy người.

Thân hình tên trung niên này cao ráo, mặt mũi trắng trẻo, ba chòm râu dài rủ xuống, thoạt nhìn dáng dấp như là tiên nhân giáng trần, nhưng mà trong ánh mắt thi thoảng hiện ra những tia ẩm hiểm giảo quyệt phá hủy hất thảy khí chất trên người của hắn.

Thạch Mục liếc mắt nhìn qua trung niên mặc đạo bào màu vàng, trong lòng cả kinh.

Trung niên mặc đạo bào màu vàng chẳng qua chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, nhưng mà hơi thở trên người hắn tả ra khổng lồ tới mức vượt qua Thương Viên Vương, giống như một ngọn núi to lớn có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào, khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Trong lòng của hắn đầy nghi hoặc, chẳng qua chỉ là nghi hoặc mà thôi, tên trung niên đạo bào màu vàng này là tồn tại Thiên Vị, mai phục chỗ này là có mục đích gì?

Bất quá một khắc sau đó, nghi ngờ của hắn liền được giải đáp.

" Lão tặc Hoàng Long!" Thương Viên Vương nhìn tên trung niên đạo bào màu vàng, trong ánh mắt rực lên ánh thù hận, nghiến răng nói ra từng từ.

" Cái gì?" Thạch Mục cùng Liễu Ngạn lần nữa kinh hãi.

Nếu trước mắt bọn hắn là lão đạo Hoàng Long, vậy giờ này là người nào chủ trì đại điển hóa hình ở bên ngoài kia?

( Chưa xong còn tiếp)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất