Dịch giả: khangvanBiên: nila32Thạch Mục sớm đã không còn để ý đến ánh mắt của người ngoài. Về phần Thải Nhi sớm đã bị nhốt vào trong túi linh thú rồi. Nếu không thì với tính cách của nó chỉ sợ đã không nhịn được mà gây chuyện sinh sự rồi.
Hắn đi xuyên qua đám người đang bàn tán xôn xao, hướng đến một gốc cây cổ thụ khổng lồ lớn khoảng mười trượng ở chỗ trung tâm quảng trường.
Tuy rằng xung quanh có vô số người, thế nhưng quanh gốc cổ thụ này vẫn lộ ra một khoảng trống. Nơi này có một đài cao hình tròn, thoạt nhìn giống như được tạo thành từ một loại gỗ đặc biệt.
Gốc đại thụ trước mắt so với rừng cây xung quanh thì cũng không tính là cao lắm, khoảng chừng ba bốn trăm trượng, thân cây tráng kiện dị thường, toàn thân là màu tím, mọc thẳng lên giống như một toà tháp vươn đến tận mây xanh. Trên những tán cây của nó có vô số những đoạn dây leo, trông như những thác nước, đổ thẳng xuống phía dưới.
Thạch Mục thấy gốc đại thụ này kỳ dị như vậy thì trong lòng khẽ động, thúc giục thần thông linh mục của mình.
Kim quang trong mắt lưu chuyển, thân cây màu tím liền giống như là ở gần trong gang tấc. Từng đường vân trên vỏ cây vốn vô cùng dày đặc cũng trở nên rõ ràng vô cùng, thậm chí hắn còn có thể thấy được từng dòng linh lực thật nhỏ, đang không ngừng lưu chuyển qua những sợi dây leo truyền vào thân cây.
Thạch Mục thấy ở trung tâm của thân cây, linh lực đã tụ thành một vòng xoáy, trong đó còn tản mát ra chấn động không gian một cách mơ hồ nữa.
Ngay khi Thạch Mục có chút thất thần thì đột nhiên hắn thấy một luồng thần thức quét qua thân, trong lòng khẽ giật, cảm giác giống như có người nhìn thấu bản thân vậy.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy trên đài cao phía trước thân cây màu tím, chẳng biết lúc nào đã có một lão giả mày rũ, mặc áo bào xanh. Râu tóc của lão đã hoa râm thế nhưng sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớt, trên thân khoác một chiếc áo bào dài xanh, khẽ đong đưa theo làn gió, tay áo phiêu đãng, tạo ra một loại khí chất xuất trần. Tựa hồ như ánh mắt của lão giả chỉ nhìn xung quanh hiện trường một chút, lúc này nhìn về phía khác khiến cho Thạch Mục thoáng buông lỏng.
“Yên lặng!” Vị lão giả này thu hồi ánh mắt, sau đó mở miệng.
Thanh âm không lớn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, đồng thời truyền đến tai mỗi người vô cùng rõ ràng, khiến cho đám người lúc đầu vốn có chút ầm ĩ thì lúc này lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt nhìn về phía lão giả.
Trong nháy mắt quảng trường thình lình lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Thạch Mục nhìn về phía lão giả áo bào xanh, vẻ mặt dường như đang nghĩ đến một điều gì đó.
Lão giả này bên ngoài nhìn thì không khác Nhân tộc cho lắm, vả lại khí tức trên người ẩn mà không phát, thế nhưng Thạch Mục có thể cảm giác được Yêu khí toả ra từ trên thân lão giả này một cách mơ hồ.
Ngoài ra, trên ngực của lão có thêu đồ án của một gốc cổ thụ, không giống như đại bộ phận những đệ tử khác của Thanh Lan thánh địa là những chiếc lá cây, có lẽ địa vị của lão trong thánh địa là không thấp.
Đang cân nhắc thì thanh âm của lão giả một lần nữa vang lên.
“Lão phu Bi Cốt, là trưởng lão tiếp dẫn đệ tử tham gia lần thí luyện này. Thanh Lan thánh địa từ khi được Thanh Lan thánh tổ khai phái đến nay đã truyền thừa cả vạn năm, căn cứ theo tổ huấn thì cứ mười năm lại mở cửa, chiêu mộ một trăm linh tám đệ tử từ khắp Di Dương tinh vực, căn cứ theo kết quả thì chọn ra ba mươi sáu thượng vị đệ tử và bảy mươi hai hạ vị đệ tử.”
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe, không ai nói lời nào, hiển nhiên đã sớm biết tất cả những việc mà lão giả nói, cũng không cảm thấy có điều gì bất ổn trong đó cả.
Lão giả thoáng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
“Lần này, những người đủ điều kiện thông qua xét duyệt tổng cộng có ba vạn ba ngàn sáu trăm ba mươi mốt người. Trước khi thí luyện chính thức bắt đầu, theo như thông lệ, lão phu hỏi thêm một lần nữa. Ai có huyết mạch thiên thú, thân thể hỗn độn hoặc mang thể chất Thâm Uyên Đẳng Giáp Đẳng thì có thế tiến lên đây, để lão phu xác nhận, nếu chính xác thì có thể miễn thi đấu, được chọn làm đệ tử thượng vị ngay lập tức.”
Lời vừa nói ra thì vốn đám người vẫn luôn yên tĩnh, một lần nữa bắt đầu xao động, thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt bàn luận.
“Huyết mạch thiên thú!”
Thạch Mục âm thầm cả kinh, không khỏi nghĩ đến lão tổ Bạch Viên, nhưng lập tức cười khổ một tiếng.
Chính mình chẳng qua chỉ là may mắn lấy được hai giọt máu của lão tổ Bạch Viên, thân là thiên thú, căn bản chẳng thể nào chính thức nhận mình là có huyết mạch thiên thú. Trừ phi xảy ra trường hợp như lời tàn hồn của Bạch Viên kể lại, huyết mạch Thạch Hầu có thể tiến hoá thành huyết mạch Di Thiên Cự Viên.
Chẳng qua thì đối phương cũng đã nói, xác suất của việc này là vô cùng bé nhỏ, nhưng mà hắn tất nhiên sẽ không buông tha.
Trọn vẹn thời gian một nén nhang trôi qua, thế nhưng cũng không có bất cứ ai lên tiếng.
“Được rồi, nếu như không có ai thì cứ chiếu theo lệ cũ vậy. Lão phu sẽ nói qua về quy tắc tuyển chọn và vài việc cần chú ý.” Đối với việc không có ai đứng ra, lão giả tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp tục tuyên bố.
Tinh thần Thạch Mục chấn động, lập tức cẩn thận lắng nghe.
“Thí luyện được tiến hành trong bí cảnh Thuỷ Thiên Thanh Sơn của bổn môn, diễn ra trong vòng một tháng. Các ngươi trước đây đã được nhận một tấm ngọc bội Thuỷ Thiên và một tấm Thanh Sơn Lệnh. Việc cần làm của các ngươi chính là sau khi đi vào bí cảnh thì thông qua săn giết yêu thú trong bí cảnh mà thu lấy yêu hạch. Sau khi thu được yêu hạch thì sẽ bị hút vào trong Thanh Sơn lệnh, đồng thời biến thành một số điểm tích luỹ nhất định. Sau thời gian một tháng thì sẽ dựa vào số điểm tích luỹ trong Thanh Sơn lệnh mà quyết định chọn ra người trúng tuyển. Chú ý, bởi vì yêu thú bên trong bí cảnh được bản môn dùng phương thức đặc thù nuôi dưỡng, cho nên không sinh ra linh trí, thế nhưng lực lượng thì không thể khinh thường. Nếu nhắm không thể địch lại thì lập tức bóp vỡ ngọc bội Thuỷ Thiên, thoát ra khỏi bí cảnh, bảo toàn tính mạng. Nhưng mà như vậy thì tất nhiên là tự loại bỏ tư cách tham dự tuyển chọn. Về phần Thanh Sơn lệnh sẽ được lưu lại bên trong bí cảnh.” Lão giả nói.
“Xin hỏi Bi Cốt trưởng lão, bên trong bí cảnh có cho phép việc tranh cướp, giết hại lẫn nhau không?” Cách lão giả không xa, một nam tử thân cao gần trượng, có làn da tím xanh, giương đôi răng nanh nhọn hoắt nơi miệng ra, hỏi.
Vừa dứt lời thì xung quanh liền vang lên từng hồi xao động, thậm chí còn vang lên những tiếng cười nhạo.
“Yên lặng! Tuy rằng trong Thanh Lan thành không cho phép tranh đấu lẫn nhau thế nhưng trong bí cảnh Thuỷ Thiên Thanh Sơn thì không có chút hạn chế nào. Tất cả mọi người có thể tự do tranh đấu, có thể lấy Thanh Sơn lệnh trên người đối phương, lấy điểm tích luỹ của đối phương. Thanh Lan thánh địa chúng ta chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, không quan tâm những việc xung quanh. Ngoài ra, đã có tranh đấu thì sống chết tự lo.” Lông mày lão giả nhíu lại, nghiêm nghị nói.
Lời vừa nói ra thì khiến cho tên thanh niên cao lớn có làn da màu tím xanh lộ ra vẻ hậm hực, nhưng những người xung quanh thì có không ít người lộ ra vẻ hiểu ra, còn có những người khác thì không che giấu được vẻ kinh hoàng.
Đối với việc này thì Thạch Mục cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhiều người tham gia thí luyện như vậy mà lại không cho tranh đấu thì mới đúng là không hợp lý.
Trong bí cảnh, so với đám yêu thú không có linh trí thì sự uy hiếp đến từ những người tham tuyển có khi còn lớn hơn.
“Tốt rồi, những điều cần nói lão phu cũng đã nói hết. Cuối cùng, ta nhắc thêm một chút, những người tham gia tuyển chọn thì nhất định phải là võ giả Địa giai hay thuật sĩ Nguyệt Giai chưa quá một trăm tuổi. Nếu như ai có dùng bí thuật, đan dược hay là những thủ đoạn khác để nâng tu vi lên tạm thời, hoặc là độ tuổi đã vượt quá lại muốn đục nước béo cò thì lão phu khuyên một câu là nên tự rút lui sớm, chớ tự tìm đau khổ cho mình.” Lão giả vừa nói vừa nâng tầm mắt nhìn về bốn phía.
Trong đám người, lúc này có tầm hơn mười người nhao nhao rời khỏi.
Nhưng mà đa số bộ phận khác thì đều xoa tay, lộ vẻ kích động.
“Đến giờ rồi!” Lão giả không nói thêm gì nữa, hét lớn một tiếng.
Dứt lời, thân hình lão bỗng nhiên bay lên trời, đồng thời quay người lại phía sau, đối diện với gốc cổ thụ cao ba bốn trăm trượng màu tím kia.
Trong hai mắt lão bỗng nhiên sáng rực lên, mười ngón tay trước ngực biến hoá liên hồi, từng đạo pháp quyết theo đó nhanh chóng bắn ra, chui vào cây cổ thụ.
Pháp quyết sau khi chui vào thì gốc cổ thụ, mặt ngoài vốn yên tĩnh, lúc này những đường vân dưới gốc của nó bỗng nhiên sáng lên, đồng thời theo rễ cây nhanh chóng chạy lên phía trên, rồi toàn bộ những sợi dây leo đều được bao phủ cả một tầng hào quang óng ánh màu tím.
Lão giả mày rủ thấy vậy thì há miệng, phun ra một chiếc chìa khoá tam lăng chùy màu cổ đồng.
Chiếc chìa khoá kia chậm rãi bay đến đỉnh đầu lão giả, toả ra ánh sáng màu tím, theo đó thì biến thành một đạo ánh sáng tím, bắn thẳng về phía gốc cổ thụ kia.
Ông ông!
Nương theo những đợt linh lực xao động, những sợi dây leo màu tím kia chậm rãi xoay tròn, dần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất không thấy gì nữa, rồi tạo thành một vòng xoáy màu tím vô cùng lớn.
Không gian chính giữa vòng xoáy bỗng nhiên trở nên bạo động, tiếp theo thì bề mặt gốc cổ thụ trở nên vặn vẹo. Bỗng nhiên, một cánh cửa không gian vô cùng to lớn, bao trùm cả gốc cây hiện ra, bên trong là một khoảng không mơ hồ, truyền ra từng đợt không gian xao động.
“Nhập cảnh!”
Lão giả hét lớn một tiếng thì lúc này, xung quanh, tiếng xé gió nổi lên bốn phía, mấy ngàn bóng người theo nhau bay lên, hướng về phía cánh cửa không gian thật lớn kia.
Trong nháy mắt, những người này vừa mới chạm vào cánh cửa không gian kia thì liền giống như trâu đất xuống biển, chỉ thấy loé lên một cái rồi biến mất.
Ngay sau đó thì xuất hiện vài tiếng kêu thảm.
Thình lình có bảy tám người, tại thời điểm tiếp xúc với cổng không gian thì quanh thân liền bị một đoàn ánh sáng tím bao phủ, tiếp theo thì toàn bộ thân thể liền biến thành một bãi sương máu.
Kim quang trong mắt Thạch Mục loé lên, nhìn rõ hết một màn này, trong lòng hoảng sợ.
Rất hiển nhiên, những người này đúng là theo như lời lão giả nói, muốn đục nước béo cò, hoặc là thông qua bí thuật tăng cảnh giới lên, muốn chui vào bên trong bí cảnh, không biết bị cấm chế nào của bí cảnh cắn trả, liền bị giết trước cửa vào, kết cục vô cùng thê thảm.
Lấy đơn vị hàng vạn mà tính thì tiếng xé gió vang lên vô cùng kịch liệt, cộng thêm tiếng vang ông ông của cửa không gian khiến cho tiếng kêu thảm kia nhanh chóng bị che lấp. Những người còn lại tiếp tục bay về phía cửa không gian.
Lúc này cũng có từng đạo thân ảnh với những hình dáng khác nhau, tập hợp lại với nhau thành những đoàn sáng lớn, lao ầm ầm về phía cánh cửa kia tạo nên cảnh tượng có chút đồ sộ.
Thạch Mục quan sát một chút, đang chuẩn bị lao vào thì đột nhiên cảm giác được điều gì đó, quay đầu lại, nhìn về một chỗ không xa thì thấy mấy bóng người.
Trong đó có hai thanh niên Yêu tộc với mái tóc màu đỏ, bộ dáng có chút quen mắt.
Thiếu nữ tóc đỏ, khuôn mặt như vẽ, dáng người uyển chuyển, mà tên thanh niên yêu tộc kia thì thình lình chính là người mà đã xung đột cùng hắn, đồng thời ngấp nghé Thải Nhi, Mã Liệt.
Thiếu nữ tóc đỏ không nhìn về phía này, nhưng mà Mã Liệt thì lại nhìn sang, thấy Thạch Mục nhìn lại thì cũng không lộ ra vẻ gì, còn mỉm cười đáp lại.
Nhưng ngay sau đó, thiếu nữ bên cạnh thúc giục, thân hình mấy người cũng phi lên, bay về phía cánh cửa không gian.
Nhưng mà, thiếu nữ tóc đỏ kia trước khoảnh khắc chạm vào đại môn thì bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua Thạch Mục một cái, nhưng thân hình sau đó liền nhoáng lên, biến mất sau cánh cửa không gian.
Thạch Mục thấy bóng dáng đám người kia biến mất thì mỉm cười, cũng thả người, bay về phía trước.