Dịch giả: nila32Xoẹt xoẹt!
Kết giới rễ cây lóe hiện quang mang thế nhưng vẫn bị lưỡi búa chém xuống từng chút một.
Theo một tiếng vang rầm trời, kết giới rễ cây rốt cuộc vỡ nát. Thế nhưng phủ mang màu tím cũng đã tiêu hao cạn kiệt, theo đó ầm ầm tiêu tán khiến cho thân hình thanh niên nho nhã chấn động, lui ngược về sau.
Cây nhỏ xanh biếc cùng nguyên thần của nó rốt cuộc hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Dĩ nhiên, người đứng gần nhất lúc này chỉ có một mình thanh niên nho nhã mà thôi.
Nhìn thấy kết giới màu vàng như lưới tóc bện chặt rốt cuộc tán loạn thành vô số điểm sáng giữa không trung, thanh niên nho nhã không kìm được vẻ vui mừng.
Gã lật tay lấy ra một tấm bùa tím biếc, đang muốn phi thân xông đến thì chợt thấy cột sáng màu bạc trong miệng người tí hon nhanh chóng biến mất. Trên đỉnh tiểu thụ xanh biếc, một bóng người sáng loáng chợt đứng thẳng dậy.
Thân ảnh này cao không quá ba tước, toàn thân sáng rực, trong đó mơ hồ thấy được phù văn lưu chuyển, trên người phủ đầy lá cây, khuôn mặt non nót tựa như một đứa trẻ mặc yếm màu phỉ thúy.
“Không ổn!”
Thanh niên nho nhã nhìn thoáng qua thì thấy thân thể đứa trẻ kia được bọc trong thanh quang, sắc mặt liền trở nên khó coi, vội vàng phi thân xông lên.
Chỉ thấy thân thể đứa trẻ bỗng nhiên sáng lên từng vòng linh quang ngũ sắc. Ba động theo đó lan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Khí tức ẩn chứa bên trong dĩ nhiên mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần.
Thanh niên nho nhã mắc kẹt trong vòng linh quang, thân hình lập tức trì trệ nhưng theo hào quang trong mắt sáng lên, gã lần nữa khôi phục hành động.
Trong lúc đó, đám cự nhân rễ cây gần đó cảm nhận được linh quang ngũ sắc giữa không trung. Thân hình trong chớp mắt bỗng nhiên bừng sáng đồng thời biến lớn gấp đôi.
Cự nhân rễ cây màu đỏ tung ra một quyền. Mảng lớn xích diễm như núi hô biển gầm bay ra, lập tức đánh văng vòi rồng do huynh đệ họ Ô biến thành ra xa mười trượng, ánh sáng bên ngoài chớp nhá như muốn tan vỡ.
Cự nhân lúc sắc ngoài thân phóng ra càng nhiều dây leo đến mức dày đặc không kẽ hở. Từng sợi dây leo thình lình quấn lấy Thạch Mục cùng Lữ Cảnh.
Thạch Mục quát khẽ một tiếng, Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay vung lên.
Ầm!
Từng đạo đao mang rít gào thoáng chốc xé rách vô số dây leo xanh biếc cuộn tới trước mặt.
Hai mắt Lữ Cảnh lúc này hiện lên sắc xanh. Sương mù nồng đậm quanh thân luẩn quẩn chưa quá phạm vi một trượng, đồng dạng cố sức né tránh dây leo cùng quang cầu.
Tuy rằng hai người có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích của cự nhân trước mặt nhưng việc thoát thân đã trở nên ngày càng khó khăn.
“Hặc hặc!”
Đứa trẻ mặc yếm kia khuôn mặt non nớt thanh tú nhưng thanh âm lại như lão nhân trăm tuổi. Tiếng cười của nó khàn khàn khó nghe.
Chỉ thấy nó khẽ nhoáng thân hình, chui tọt vào thân cây xanh biếc trong lúc thanh niên nho nhã đang gắng gượng xông tới.
Mặt ngoài tiểu thụ ánh lên rực rỡ. Thân thể vốn dĩ cao hơn trượng bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau một lát chỉ còn chưa đến nửa trượng mà kích thước chỉ bằng cánh tay đứa trẻ mà thôi.
Lại nghe một tiếng “Vèo” vang lên, tiểu thụ lay động vài cái, thân hình bỗng nhiên trùng xuống như sắp ẩn vào bên trong đại thụ.
“Không tốt,Thụ Linh Vương muốn chạy trốn!”
Thanh Trường Thiên bị thanh niên nho nhã một búa bức lui, lúc này ổn định thân hình lần nữa vọt lên, vừa vặn nhìn thấy cảnh này lập tức biến sắc hô lớn.
Chỉ thấy cánh chim sau lưng gã giang rộng. Thân thể đột nhiên xuất hiện vô số dòng khí xanh biếc mà mắt thường có thể thấy được, không ngừng lượn lờ sau đó bao bọc người gã trong nháy mắt.
“Hô!”
Cuồng phong nổi lên, Thanh Trường Thiên lập tức hóa thành một đạo thanh quang lao nhanh về phía tiểu thụ.
Giờ phút này, cây nhỏ kia đã chìm sâu vào trong thân cây đại thụ, chỉ còn lại một phần thân thể lộ ra bên ngoài.
“Định!”
Thanh âm như Hoàng Chung Đại Lữ bỗng nhiên vang lên. Từng vòng lực lượng Không Gian tựa như thực chất lan ra, khiến cho tiểu thụ xanh biếc đột nhiên dừng lại, không thể động đậy.
Chỉ thấy đôi mắt thanh niên nho nhã phát ra ánh sáng màu lam. Da thị giữa trán tách ra hai bên, để lộ mắt bạc nằm dọc. Con mắt chính giữa phát sáng lóng lánh, chăm chú quan sát tiểu thụ trước mặt.
Thanh Trường Thiên hóa thành thanh quang, vốn chỉ còn cách cây nhỏ chừng hơn nửa trượng, cánh tay vẫn đang đưa về phía trước, lúc này cũng không cách nào động đậy.
Thanh niên nho nhã nắm lấy cự phủ, mặt không biểu tình tiến về phía trước, thò tay chộp lấy nửa người tiểu thụ đang lộ ra ngoài.
Đúng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Cây nhỏ dưới chân đại thụ thình lình run rẩy kịch liệt, sau đó ầm vang một tiếng, nổ văng tung tóe.
Vèo!
Tơ lụa năm màu bỗng nhiên thò ra, phá không lao tới quấn chặt tiểu thụ xanh biếc. Gần như cùng lúc, ngũ thải linh quang tựa như tên nhọn bắn vụt về phía nho nhã thanh niên. Khoảng cách cực gần, xuất hiện lại bất ngờ khiến gã không thể ngừng lại, ra tay đón đỡ.
Chỉ thấy tiểu thụ được một luồng đại lực dẫn dắt, vẽ thành đường vòng cung giữa không trung sau đó rơi xuống.
Một bóng người thấp bé bay ra, một tay lôi kéo tơ lụa năm mùa, tay kia dò xét không trung, đón lấy tiểu thụ xanh biếc.
Người đến thấp bé như một đứa trẻ, y phục màu tím, trên đầu là hai bím tóc sừng dê thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Chính là tiểu cô nương Nhân tộc “Tử Lăng” mà Thạch Mục đã gặp trước đây.
Chỉ là lúc này, đôi mắt to tròn tràn ngập thần sắc hưng phấn. Bàn tay non nớt bắt lấy tiểu thụ xanh biếc. Bộ pháp dưới chân thay đổi như muốn rời đi.
Có điều, thân hình của nàng vừa động, sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ đại lực khiến nàng không thể di chuyển.
Chỉ thấy gió lốc cuộn lên giữa không trung. Thanh Trường Thiên vốn bị giam cầm lại xuất hiện ở đây một cách quỷ dị, gần như bắt được tiểu thụ cùng lúc với Tử Lăng.
“Buông tay!”
“Buông ra!”
Hai người đồng thanh kêu lên, không ai buông lỏng nửa phần khí lực.
Chỉ thấy hai người đồng thời quát to một tiếng. Cả hai đều sử dụng toàn bộ sức mạnh, kéo cây nhỏ về phía mình.
Rắc!
Tiếng động thanh thúy vang lên. Cây nhỏ lớn bằng cánh tay đứa trẻ thình lình gãy đôi.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng “Vèo” vang lên khe khẽ, một đạo thanh quang bỗng nhiên bắn ra, xoay tròn giữa không trung sau đó phá không bay mất.
Thanh Trường Thiên nhìn theo phương hướng mà nguyên thần của Thụ Linh Vương bỏ chạy. Sau một thoáng ngơ ngẩn, gã đột nhiên xoay người mang theo một nửa tiểu thụ xanh biếc phá không bay theo hướng khác.
Sắc mặt Tử Lăng có chút khó coi, lông mày nhíu lại, thân ảnh thấp bé cầm lấy một nửa cây nhỏ. Thân thể rực sáng tử quang, bay vút giữa không trung như muốn đuổi theo Nguyên Thần của Thụ Linh Vương.
Bá!
Một bóng người đột nhiên lóe lên, một đạo hàn quang bỗng nhiên đánh xuống chóp mũi của nàng.
Tử Lăng hít sâu một hơi, thân hình ngừng lại tiếp đó lui nhanh về sau. Động tác vừa rồi tương đối dồn dập khiến cho Linh lực của nàng có chút trì trệ.
Chỉ thấy khuôn mặt Tử Lăng đỏ bừng. Đôi mắt to tròn tràn ngập tức giận.
Chỉ thấy thanh niên nho nhã mang theo cự phủ màu tím đưa mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt. Lông mày không động nhưng lại ẩn chứa sát khí như ẩn như hiện, hiển nhiên gã cũng tức giận đến cực điểm rồi.
“Giao bảo vật ra, tha cho ngươi khỏi chết.”
Thanh niên nho nhã gằn giọng thốt ra từng chữ, không đợi Tử Lăng đáp ứng đã liền vung mạnh cự phủ.
Tử Lăng cắn răng thúc giục phi đoạn ngũ sắc nghênh chiến.
Ngay khi Nguyên Thần của Thụ Linh Vương bỏ trốn, ba tên cự nhân rễ cây vốn đang kịch chiến với đám người Thạch Mục đồng loạt hét thảm một tiếng. Thân hình đồ sộ héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở thành bốn khối gỗ ngã quỵ trên mặt đất.
Mấy đạo thân ảnh bắn ra, đúng là năm người Thạch Mục, Lữ Cảnh, Xích Nghê Tử cùng huynh đệ họ Ô. Mặc dù giao thủ với cự nhân rễ cây nhưng bọn họ vẫn chứng kiến rõ cảnh tượng ban nãy.
Huynh đệ Ô gia nhìn qua nho nhã thanh niên, ánh mắt tỏ vẻ kiêng kị. Cả hai không chút do dự kề sát bàn tay, trên người nổi lên mảng lớn hoàng thanh hóa thành cuồng phong, đuổi theo Thanh Trường Thiên. Tốc độ lốc xoáy cực nhanh, chớp mắt vượt qua mười trượng, không chậm hơn Thanh Trường Thiên là bao.
Xích Nghê Tử thấy vậy, ánh mắt lập lòe, một tay phất lên tế ra trường toa màu đỏ dài bốn năm trượng. Thân hình nhoáng cái bay lên, bộc phát xích quang ngập trời, biến thành cầu vồng màu đỏ đuổi theo Thanh Trường Thiên. Độn tốc của gã cũng không chậm hơn họ Thanh cùng Ô thị huynh đệ là bao, ba bên hai đuổi một chạy trong nháy mắt chỉ còn lại tàn ảnh ở phái xa xa.
Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy, không hẹn mà cùng bay đến vị trí của Tử Lăng.
Tử Lăng lúc này đối mặt với thanh niên nho nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ chật vật.
Dải lụa ngũ sắc quanh thân không ngừng vung vẩy, hóa thành màn sáng bảo vệ hòng tìm cơ hội bỏ trốn nhưng phủ mang dày đặc khiến hào quang hộ thể run rẩy điên cuồng như muốn tan vỡ. Thân hình thanh niên nho nhã như quỷ mị. Với tốc độ của nàng căn bản không thể trốn thoát.
Mắt thấy thấy Tử Lăng sắp bị cự phủ trong tay thanh niên nho nhã bổ trúng thì tiếng xé gió thình lình truyền đến.
Chính là hai người Thạch Mục cùng Lữ Cảnh phi thân tới đây!