Dịch giả: nila32Trên đường đi, mọi người dựa vào địa đồ bên trong Thanh Lan Thủ Sách, không ngừng rời khỏi đội ngũ, tìm đến động phủ của mình.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại Thạch Mục lẻ loi bay đến địa phương vắng vẻ phía Tây Nam.
Trên đường đi tới, phần lớn địa thế đều rất bằng phẳng, khắp nơi phủ đầy rừng cây rậm rạp. Động phủ của những đệ tử khác thấp thoáng ở phía xa.
Càng đi về phía Tây, địa thế càng chập chùng, dần dần cao lên. Số lượng động phủ cũng theo đó dần trở nên thưa thớt, so với cảnh tượng ban nãy thoạt nhìn có chút hoang vu.
Thạch Mục đứng trên Thanh Dực Phi Xa, thanh bào phất phới, ánh mắt quan sát mọi nơi có chút dương dương tự đắc.
Phi hành gần nửa canh giờ, hắn mới tới được động phủ của mình.
Đó là một khu kiến trúc gạch xanh ngói xám kiểu cổ nằm sau một ngọn đồi. Bên trong có chừng hơn trăm căn phòng. Nhà chính nằm sâu bên trong tiểu viện, dựa lưng vào ngọn đồi phía sau.
Khi Thạch Mục thúc giục phi xa đáp xuống nhà chính cũng không nhìn thấy quá nhiều tôi tới, chỉ co vài vị quản sự đang chờ trước cửa.
“Cung nghênh Phủ chủ!” Thấy Thạch Mục đáp xuống, những người kia chạy ra đón chào, ngữ khí cung kính.
“Phủ chủ?” Thạch Mục nghe vậy, hơi ngẩn ra.
“Ngài là chủ nhân của Linh Địa động phủ. Chúng tôi đều là người thụ thuộc, tự nhiên sẽ tôn ngài làm phủ chủ.” Đầu lĩnh của đám quản sự là một người đàn ông trung niên béo tròn vội vàng trả lời.
“Phủ chủ, tại hạ Tề Phong. Chúng tôi đều là quản sự ở đây. Nếu người cần gì có thể tùy tiện phân phó, tại hạ nhất định cúc cung tận tụy.” Nam tử kia nói tiếp.
“Được rồi.”
Thạch Mục nói xong liền đưa mắt quan sát đối phương, phát hiện người này có chút giống với Nhân tộc. Chỉ là dáng người cao lớn, thân hình to tròn giống như quả bóng, trên đầu đội cái mũ nhỏ thoạt nhìn có chút buồn cười.
Có điều tu vi của gã không thấp, là một võ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn.
“Võ giả Tiên Thiên đỉnh phong lại tình nguyện làm người hầu?” Thạch Mục có chút kinh ngạc bèn quan sát những người còn lại, không khỏi giật mình.
Những người có mặt bộ dáng khác nhau, xem bộ không phải đồng tộc nhưng đều có tu vi Tiên Thiên trung, hậu kỳ trở lên. Trong đó bất ngờ còn có một võ giả Địa Giai sơ kỳ.
Cường giả Địa Giai sơ kỳ kia là một thiếu nữ tóc xanh thoạt nhìn chỉ mới mười tám mười chín tuổi, thân vận quần áo thị nữ. Trang sức đang đeo càng tôn thêm dáng người thon thả cùng dung mạo vô cùng xinh đẹp của nàng.
“Ngươi tên gì vậy?” Thạch Mục chỉ vào thị nữ xinh đẹp rồi hỏi.
“Thúy Hoàn.” Nàng ta vẫn cúi đầu trả lời một cách bình tĩnh.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, ban nãy không chú ý nhưng giờ hắn mới phát hiện cô gái này rất khác so với những người đang cung kính bên cạnh. Thần tình hờ hững, tạo nên cảm giác lạnh lùng, xa cách từ ngàn dặm.
Hắn suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nói thêm cái gì, thò tay gỡ túi đựng Linh thú bên hông xuống. Ngón tay đảo qua miệng túi, một đạo kim ảnh từ đó bay ra.
“Thạch Đầu, bị nhốt trong Linh Thú Đại có thể khiến ta buồn chết…”
Thải Nhi vừa được thả liền nhịn không được hét lớn nhưng phát hiện xung quanh không chỉ có một mình Thạch Mục bèn thu hai cánh lại, đậu lên vai hắn, nghiêng đầu đánh giá những người còn lại.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục mới bảo những quản sự này dẫn đường, dạo quanh tiểu viện một vòng, cơ bản nắm được vị trí của tất cả phòng ốc.
Nhóm quản sự kia thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng vây quanh Thạch Mục, chủ động giới thiệu này kia. Chỉ có nữ tử Thúy Hoàn từ đầu đến cuối chưa từng nói thêm một câu, chỉ yên lặng đi theo một bên. Thỉnh thoảng, Thạch Mục thậm chí còn thấy thần sắc hờ hững lạnh lùng trong mắt nàng ta, nội tâm không khỏi sinh ra vài phần nghi hoặc.
Trong lúc này, Thải Nhi hiểu ra khu vực này chính là Linh Địa của Thạch Mục, còn những người bên cạnh lại là người hầu của hắn bèn không hề câu thúc, thỉnh thoảng xen vào hỏi này hỏi kia.
Sau khi trở lại nhà chính, Thạch Mục dặn dò đoàn quản sự:
“Sau khi ta đến, tất cả sự vụ trong phủ cứ làm như trước, không cần thay đổi. Có điều, nhà chính bên này nếu không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào. Nếu có chuyện quan trọng, cứ nói cho Linh sủng Thải Nhi này, nó sẽ báo lại cho ta.”
“Đúng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ về sau đều phải báo cáo với bổn đại gia một tiếng, sau đó ta sẽ nó lại cho Thạch Đầu, nhớ kỹ đừng quên!” Không đợi bọn họ lên tiếng, Thải Nhi đã ưỡn ngực lớn tiếng, bộ dáng vênh vênh tự đắc.
Vài gã quản sự không dám đáp lời, chỉ có thể liếc nhìn hỏi ý Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn thấy bộ dạng cáo mượn oai hùm của Thải Nhi, không khỏi cười khổ thế nhưng cũng không phản đối, nhẹ gật đầu.
“Vâng!” Nhận được chấp thuận của Thạch Mục, mọi người lên tiếng.
“Tốt rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Thạch Mục khoát tay hạ lệnh trục khách.
Đợi bọn họ đi khỏi, Thạch Mục dựa vào tin tức thu được khi chọn động phủ lúc trước, mang theo Thải Nhi xuyên qua cửa ngầm tiến vào thạch thất ẩn dưới hang núi.
“Thạch Đầu, nơi này tại sao ngoại trừ cỏ cây thì không còn gì khác, chán chết đi được! Còn không náo nhiệt bằng thành Thanh Lan.” Thải Nhi đứng trên bờ vai Thạch Mục, nhịn không được bèn phàn nàn.
Thạch Mục cười cười, lấy ra mấy khối Linh Thạch màu đỏ, ném tới.
Thải Nhi bắt lấy nhanh như chớp, nuốt gọn vào bụng. Sau khi ăn xong nó còn chép miệng tỏ ve thèm thuồng.
“Những ngày tiếp theo, ta bận tu luyện không có thời giờ trông nom ngươi, cũng không rảnh quản lý động phủ. Nếu thật cảm thấy nhàm chán, về sau ba trăm nô bộc trong phủ đều giao cho ngươi quản lý.” Thạch Mục đề nghị.
“Ba trăm người? Thạch Đầu, ý của ngươi là để ta quản lý ba trăm người. Bọn họ đều phải nghe lời ta, có thật không vậy?” Thải Nhi nghe vậy lập tức tỉnh táo, nhảy xuống khỏi vai Thạch Mục, vung vẩy đôi cánh trước mặt hắn.
“Đúng vậy. Không muốn sao?” Thạch Mục hỏi lại.
“Làm gì có, ta nguyện ý, vô cùng nguyện ý! Thạch Đầu, ngươi cứ an tâm tu luyện, đám người kia cứ giao cho ta!” Thải Nhi hào hứng bừng bừng.
“Được rồi, ta còn có chút chuyện cần xử lý. Ngươi có thể ra ngoài đi dạo, làm quen một chút hoàn cảnh. Nhớ kỹ không nên bay đến Linh Địa của người khác.” Thạch Mục dặn dò.
“Tuân lệnh!”
Thải Nhi nghe vậy có chút nôn nóng, bay khỏi mật thất.
Thạch Mục mỉm cười, ngồi xuống bàn đá bên trong mật thất, lấy Thanh Lan Thủ Sách ra, cẩn thận nghiên cứu.
Lúc này, Thạch Mục rốt cuộc đại khái hiểu ra chỉnh thể thực lực của Thanh Lan Thánh Địa.
Thanh Lan Thánh Địa ngoại trừ quản hạt Đông Thánh Tin còn có bốn Tinh Cầu lớn phụ thuộc do bốn đại trưởng lão cao thâm mạt trắc tọa trấn, quản lý tất thảy sự vụ. Tất cả tài nguyên khai thác được đều sẽ thuộc về Thanh Lan Thánh Địa.
Nhìn lại chiến lực của Thanh Lan Thánh Địa, ngoại trừ Thanh Lan Thánh Chủ trong truyền thuyết cùng bốn đại trưởng lão nhắc đến lúc nãy, còn có tám đại hộ pháp, ba đại Thiên Thú trấn tông cùng thập thánh đệ tử. Theo giới thiệu vắn tắt của sổ tay, bọn họ đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, đạo pháp thông thiên.
Ngoài ra còn có vô số tán tu cường giả vì mộ danh cũng như thần thông bên trong Thánh địa mà tự nguyện gia nhập với tư cách Khách Khanh. Còn có nhiều kẻ vì nhiều mục đích mà đồng ý bán mình làm nô, tiến vào Thánh Địa.
Ba trăm người hầu của hắn thuộc về loại này.
“Thanh Lan Thánh Địa, không hổ một trong tam đại thánh địa của Di Dương Tinh Vực!” Thạch Mục âm thầm cảm khái.
Hắn lắc đầu tiếp tục đọc qua Thanh Lan Thủ Sách. Trong đó đề cập đến một ít sự tình ở Đông Thánh Tinh, các nơi tuyệt địa hung hiểm, phân bố của Yêu thú cùng thế lực các cứ ở Đông Thánh Tinh…
Sau trọn vẹn một canh giờ, Thạch Mục mới buông cuốn sổ trong tay xuống.
Sau khi nhắm hai mắt bình tâm một chút, hắn mới cất sách vào, lật tay lấy ra Huyền Linh Bích, trầm ngâm không nói.
Dựa theo sổ tay, toàn bộ hệ thống tu luyện, tài nguyên của Thanh Lan Thánh Địa đều dựa vào Huyền Linh Điểm.
Có điều chịu trách nhiệm phân phát Huyền Linh Điểm không phải là người của Thánh Địa mà là tinh linh của Huyền Linh Tháp.
Số tay cũng không miêu tả chi tiết về Tháp Linh. Chỉ biết toàn bộ Huyền Linh Điểm đều do Tháp Linh phân phối. Thậm chí ngay đến Thanh Lan Thánh Chủ cũng không nhúng tay vào việc này.
Thạch Mục trầm ngây một lát, âm thầm gật đầu.
Nếu nói như vậy, Tháp Linh nảy hẳn là tồn tại giống với Khí Linh.
Nếu không có ai nhúng tay vào việc phân phối Huyền Linh Điểm, không cần lo sợ khả năng gian lận.
Chúng đệ tử đều muốn tu luyện công pháp vũ kỹ cao giao, đổi được các loại tài liệu, đan dược trân quý, nhất định phải tích cóp đủ Huyền Linh Điểm. Mà Huyền Linh Điểm đạt được lại có liên quan đến cảnh giới của bản thân. Thực lực càng mạnh càng tranh thủ được nhiều Huyền Linh Điểm.
Thạch Mục suy tính một lúc, kết hợp với điều kiện của bản thân, bắt đầu sắp xếp kế hoạch tu luyện.
Dù là Đại Thế Giới Tinh Vực, Đông Thánh Tinh hay Thanh Lan Thánh Địa đều lấy thực lực làm trọng.
Hắn định mau chóng tu thành tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công, sau đó nghiên cách lấy công pháp hai tầng tiếp theo từ Phiên Thiên Côn bên trong cơ thể đồng thời nghĩ cách đổi lấy một bộ vũ kỹ cao giai.
Khi thực lực mạnh đến trình độ nhất định, hắn sẽ đến Vạn Pháp Các tiếp nhận nhiệm vụ, đổi lấy những tầng sau của Cửu Chuyển Huyền Công.
Hoàn thành sắp xếp kế hoạch tu luyện, Thạch Mục mới dám buông lỏng đôi chút.
Hắn hít sâu một hơi, phóng xuất thần thức ra chung quanh.
Sau một lát, hắn hơi động sắc mặt, có chút vui mừng.
Thiên Địa Linh Khí ở đây cực kỳ nồng đậm. Theo miêu tả của Thương Viên Vương, điều kiện thế này đã đủ cho hắn tu thành tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Huyền Công.
Có điều Thạch Mục không vội vã tu luyện ngay mà lại nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc trước ra sức tranh đấu bên trong thí luyện tuy rằng cũng có nghỉ ngơi nhưng nào dám buông lỏng. Đến lúc này, cảm giác mệt mỏi rốt cuộc ấp đến như bài sơn đảo hải khiến hắn nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.