Dịch giả: nila32Trên đài cao, thanh niên mày đỏ bước ra, thi lễ với ba người lão giả râu bạc một cái rồi mới tung người bay lên sàn đấu.
“Chư vị, tại hạ là Bành Đào, đệ tử chấp sự của Giới Luật đường. Vòng thi đấu thứ hai của đệ tử trăm năm sẽ do ta chủ trì. Cho mời một trăm lẻ tám người khiêu chiến được chọn ra cùng một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử lên đài.” Thanh niên mày đỏ cao giọng tuyên bố, vừa ngẩng đầu vừa bày tư thế mới đối với nhóm người bên trái sau đó quay sang nhóm người bên phải.
Vừa dứt lời, lấy Thanh Lan bảng làm trung tâm, hai bên trái phải của lôi đài đá xanh lần lượt sáng lên một tầng thanh quang rực rỡ, chia sàn đấu thành ba khu vực. Trong đó, phần chính giữa là lớn nhất, chiếm ba phần năm sàn đấu.
Đám người Thạch Mục thấy thế lần lượt thả người bay lên lôi đài, đứng theo thứ tự bài danh.
Ở phía còn lại, lần lượt từng đạo độn quang nhao nhao chớp hiện.
Chỉ qua một lát, mỗi bên lôi đài được màn sáng màu xanh ngăn cách ở hai đầu đã xuất hiện một trăm lẻ tám đệ tử.
Thạch Mục nhìn về phía đối diện, đưa mắt quan sát thân ảnh ngoài cùng bên trái.
Người này mặc áo bào vàng, lông mày nhỏ nhắn. Làn da hiện lên một tầng kim quang óng ánh. Cơ bắp cuồn cuộn giống như một trường thương dựng thẳng tạo nên khí thế chấn nhiếp, tựa như có thể chọc thủng bầu trời.
“Đệ tử thượng vị xếp hạng thứ nhất, Long Chiến Dã…” Thạch Mục híp mắt, thì thầm một câu.
Người này quả nhiên rất cao minh. Với thần thức cùng thị lực của Thạch Mục lúc này cũng không nhìn thấu tu vi của đối phương. Chỉ có trực giác cho biết nam tử kia rất mạnh, thậm chí có thể nói là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Bên cạnh Long Chiến Dã là một nam nhân mặc trường bào màu xanh, dung mạo tuấn dật. Chính là Lăng Phong sư huynh đã hướng dẫn bọn hắn nhập môn mười năm trước. Thoạt nhìn vị sư huynh này không có nhiều thay đổi, khóe miệng tươi cười ấm áp khiến cho người nhìn hết sức thoải mái.
Đám người đối diện tuy rằng chủng tộc khác nhau nhưng thoạt nhìn đều không giống người thường.
Thanh Trường Thiên từng nói, mười đệ tử thượng vị đứng đầu ít nhất đã giữ vị trí của mình hơn ba mươi năm, thậm chí có kẻ còn ngồi đó hơn trăm năm.
Thạch Mục quan sát thêm một lúc, trong lòng phán đoán đại khái của nhóm thượng vị đệ tử này.
Một trăm lẻ tám người kia có lẽ chỉ có một ít là võ giả Thiên Vị cùng một số thuật sĩ Nguyệt Giai. Phần lớn đều có tu vi Địa Giai hậu kỳ đỉnh phong, khí tức quỷ dị khó lường hiển nhiên đều mang bí thuật hoặc lực lượng huyết mạch.
Khi nhìn đến vị trí thứ ba mươi bảy, hắn thấy Liêu Dũng cũng đang nhìn lại, ánh mắt ẩn chứa nét cười âm lãnh.
Thạch Mục cười lớn, thu hồi ánh mắt.
Trong lúc họ Thạch quan sát những đệ tử thượng vị kia, nhóm đệ tử khiêu chiến cùng khán giả dưới đài cũng tò mò đánh giá bọn họ. Dù sao, đệ tử thượng vị đều là nhân tài kiệt xuất, phần lớn trừ lúc thực hiện nhiệm vụ tông môn đều bế quan quanh năm, bình thường khó gặp.
Về phần đệ tử thượng vị, trừ số ít thần tình kiêu căng không đặt nhóm người khiêu chiến vào mắt, những kẻ còn lại đều đang quan sát, ước định thực lực của nhóm đệ tử đối diện, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia cảnh giác.
“Được rồi, nếu như hai bên đã đến đầy đủ, đợt thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu! Về quy tắc tỷ thí, Bi Cốt trưởng lão đã từng nói, ta chỉ nhắc lại điểm chính. Một trăm lẻ tám đệ tử khiêu chiến, mỗi người chỉ có một lần cơ hội, có thể khiêu chiến bất cứ đệ tử thượng vị nào, nếu thắng lập tức thay thế vị trí của đối phương. Mỗi đệ tử thượng vị tối đa chỉ bị khiêu chiến ba lượt, hơn nữa không thể khiêu chiến kiên tục. Các ngươi rõ chưa?” Thanh niên mày đỏ nói ra.
“Đã rõ!” Đám người Thạch Mục cùng hô to.
“Tốt lắm, ta tuyên bố đợt thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu!” Xích mi thanh niên tuyên bố, phi thân rời khỏi sàn đấu, về lại phía trước đài cao.
Đám đông chung quanh lập tức im lặng, khung cảnh chốc lên trở nên yên tĩnh.
Một trăm lẻ tám đệ tử khiêu chiến không lập tức tiến ra thách đấu. Tất cả lần nữa nhìn về phía đối diện tựa như đang lựa chọn đối thủ cho mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một khắc đồng hồ vẫn không có ai bước ra khiêu chiến.
“Sau sáu mươi hơi thở, nếu vẫn không có người lên đài khiêu chiến, ta sẽ coi như tất cả buông tha quyền lợi khiêu chiến, hiện tại bắt đầu tính thời gian!” Đúng vào lúc này, giọng nói của thanh niên mày đỏ lần nữa vang lên.
Chỉ thấy một chiếc đồng hồ cát chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay y.
Cát bên trong chậm rãi chảy xuống.
“Nếu như mọi người khách khí như vậy, để Xích Nghê Tử ta lên trước đi! Tại hạ muốn khiêu chiến người xếp hạng một trăm, Phương Hồi, Phương sư huynh.” Nhưng vào lúc này một thân ảnh màu đỏ bước ra, nhoáng cái xuyên qua thanh quang, tiến lên sàn đấu.
Người này cao hơn một trượng, toàn thân đỏ thẫm, đúng là Xích Nghê Tử.
Cùng lúc đó, có hai đệ tử khác phi thân lao ra, cũng muốn nhảy lên sàn đấu nhưng vì chậm hơn Xích Nghê Tử nên bị màn sáng màu xanh ngăn cảnh, đành phải trở về.
Dưới lôi đài lập tức truyền đến một hồi bạo động.
Khu vực bên phải, một người mặc giáp đen bước ra. Đỉnh đầu mang trọng khôi che kín nửa khuôn mặt, ánh mắt đen kịt.
Người này từ xã nhảy đến, thân hình xuyên qua màn sáng màu xanh nện thẳng xuống khiến cho sàn đấu cũng phải run rẩy.
“Khiêu chiến Phương mỗ? Hắc hắc, vừa vặn thanh kiếm trong tay ta đã mấy ngày không thấy máu, dùng ngươi tế luyện một chút vậy.” Bên dưới trọng khôi đen kịt sáng lên hai điểm hồng quang, một giọng nó khàn khàn theo đó truyền ra, niên kỷ không lớn.
Phương Hồi nói xong liền vung tay lên. Một thanh đại kiếm màu đen hiện ra, bề mặt mơ hồ lưu chuyển huyết quang.
“Vậy tới thử xem!”
Xích Nghê Tử nheo mắt tỏ vẻ ngưng trọng. Cánh tay vung lên, một thanh trường thương đỏ thắm xuất hiện, mặt ngoài bùng lên ngọn lửa đỏ rực.
Thạch Mục quan sát cả hai vài lần. Dựa vào khí tức, cả hai đều là Địa Giai đỉnh phong, có vẻ cân sức.
Hắn đưa mắt nhìn sang chiếu bài cách đó không xa. Từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ toàn bộ tình hình ở đó.
“Đến đây, đến đây, tỷ thức chuẩn bị bắt đầu. Xích Nghê Tử khiêu chiến Phương Hồi. Tranh thủ thời gian đặt cược, quá hạn không đợi!” Đằng sau chiếu bạc, Đoan Mộc Quang gào to.
Đệ tử chung quanh thấy thế, nhao nhao móc ra Linh Thạch, đặt lên mặt bàn.
Đôi mắt Thạch Mục khẽ chuyển kim quang, nhìn rõ tỷ lệ cược ở đó. Xích Nghê Tử một bồi thường hai, Phương Hồi ba bồi thường một. Hiển nhiên Phương Hồi vẫn được xem trọng hơn.
“Tỷ thí bắt đầu!” Giữa không trung, thanh niên mày đỏ khẽ quát một tiếng sau đó đánh ra một đạo thanh quang.
Màn sáng chung quanh lập lòe một hồi, ngưng tụ thành màn sáng hình bán nguyệt tựa như chiếc bát khổng lồ chụp xuống sàn đấu.
Thạch Mục vội vàng nhìn lại.
Thân thể Xích Nghê Tử nổi lên ngọn lửa kim sắc. Trường thương trong tay bùng cháy dữ dội, cũng biến thành màu vàng đỏ.
Khí nóng lan ra, khiến cho đám người bên ngoài màn sáng cũng cảm nhận được.
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, trường thương trong tay Xích Nghê Tử chấn động sau đó trở nên mơ hồ. Vô số thương ảnh hiện, đâm tới Phương Hồi.
Mỗi đạo thương ảnh lại như một con rồng lửa màu vàng đỏ, gào thét giữa không trung, khí thế kinh người.
Không khí chấn động, màn sáng bao phủ lôi đài cũng lay động. Uy lực của một thương quả là đáng sợ.
Thạch Mục có chút bất ngờ. Thực lực của Xích Nghê Tử tiến bộ không ít so với bên trong bí cảnh Thanh Lan ngày đó. Chỉ sợ tại vòng thi đấu thứ nhất, gã vãn bảo lưu một ít thực lực.
“Người này không ngờ bên ngoài thô kệch, bên trong tinh tế.” Thạch Mục nghĩ vậy.
Cùng lúc đó, dưới lôi đài cũng vang lên âm thanh thán phục.