Dịch giả: khongphailataBiên: nila32Đối việc Thượng Quan Tín vừa lên đài liền tấn công nhanh như sấm sét, Triệu Tiễn vẫn không thay đổi sắc mặt, lấy ra cự phủ màu tím, linh khí mà gã đã sử dụng bên trong bí cảnh.
Họ Triệu vừa tụng chú ngữ vừa vung tay ném cự phủ màu tím ra ngoài.
Cây búa bộc phát ánh sáng tím. Một đạo diễm mang sáng chói phóng lên trời trông giống một vầng thái dương màu tím.
Triệu Tiễn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Vầng sáng màu tím lóe lên, hóa thành hư ảnh một đầu cự long màu tím lớn chừng hai ba mươi trượng, đánh tới hai cỗ vòi rồng màu đen trước mặt.
Thượng Quan Tín nhíu mày khi thấy bộ dạng hùng hổ của hư ảnh cự long màu tím, khẽ phất hai tay. Hai đạo vòi rồng màu đen đột nhiên hòa nhập thành một, thể tích vừa thô vừa to thêm vài lần.
“Rầm rầm rầm” một tiếng nổ long trời động đất vang vọng trong không gian.
Hư ảnh cự long màu tím cùng vòi rồng màu đen chạm nhau rầm rầm. Sau đó, giống như vật sống quấy rầy nhau. Hai đạo quang mang khác màu kịch liệt tấn công nhau trong không gian màu tím. Toàn bộ lôi đài kể cả màn sáng màu xanh bao phủ cũng rung rinh theo.
Thượng Quan Tín thấy vậy, trợn mắt tròn xoe, hai tay thúc dục mãnh liệt pháp quyết. Vòi rồng màu đen xoay tròn với tốc độ đột nhiên tăng nhanh, muốn nghiền nát hư ảnh cự long màu tím, tạo nên âm vang như chém vào sắt, cùng tiếng nổ mạnh.
Một khắc sau, hư ảnh cự long màu tím cũng phát mạnh ánh sáng màu tím, hùng hổ phóng tới trước.
Tiếng nổ liên tục vang lên!
Hư ảnh cự long màu tím cùng vòi rồng màu đen giằng co thêm hai ba hơi, rồi đồng thời tiêu tán, biến thành búa lớn cùng song chùy bay ngược về, rơi vào tay Triệu Tiễn và Thượng Quan Tín.
Thương Quan Tín sắc mặt trì trệ. Liều mạng đánh ra một kích toàn lực mà chỉ ngang tay với một tên đệ tử mới nhập môn, thật không cách nào tiếp nhận.
Hắc quang tỏa mạnh quanh người, gã khuếch tán mãnh liệt một cỗ uy áp khổng lồ cấp Thiên Vị sơ kỳ, không hề bảo lưu. Khí thế mạnh mẽ, chỉ cách Thiên Vị trung kỳ một bước ngắn.
Chung quanh lôi đài người người mang sắc mặt ngơ ngác, nhìn Thượng Quang Tín trên đài với sự nể phục.
"Bài danh thứ chín, thế mà chỉ cách Thiên Vị trung kỳ một bước ngắn!" Lúc này trong lòng Thạch Mục cũng vô cùng rung động.
Hắn quay lại nhìn Long Chiến Dã ở bên kia lôi đài, một cái.
Trên lôi đài, Triệu Tiễn tay cầm búa lớn màu tím, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhìn Thượng Quan Tín đang được bao bọc bởi làn ánh sáng màu đen.
Thượng Quan Tín ngưng tụ ánh mắt nhìn Triệu Tiễn, phun một ngụm máu dung nhập vào song chùy, miệng đồng thời tụng chú ngữ. Song chùy trong tay tản ra hào quang hai màu đen đỏ, lóe lên rồi hòa thành một thể.
Cự chùy tản phát ra hào quang sáng chói hai màu đen đỏ. Uy áp so với trước cường đại hơn gấp đôi.
“Đi!" Thượng Quan Tín hét lớn một tiếng. Thanh cự chùy màu đỏ thẫm lập tức đánh vào đầu Triệu Tiễn.
Âm thanh sấm sét nổ ầm ầm phát ra từ cự chùy, uy thế làm người ta cực kỳ sợ hãi. Hư không phụ cận cũng bị ảnh hưởng, rung động kịch liệt.
Triệu Tiễn sắc mặt ngưng tụ, miệng nói lẩm bẩm, tay áo bỗng nhiên run lên.
Ánh sáng tím của búa lớn lần nữa sáng lên, lượn vòng rời khỏi tay, biến ảo thành một hư ảnh cự long màu tím. Hai cự trảo nghênh chiến hai đạo ánh sáng đen đỏ đại chùy.
Một tiếng nổ mạnh vang dội khắp trời!
Hai móng của hư ảnh cự long màu tím, khi vừa chạm đến cự chùy màu đỏ thẫm, thình lình bị một cỗ lực lượng vô hình chấn vỡ trong nháy mắt. Lần nữa biến thành cự phủ màu tím, quay cuồng rơi xuống dưới, hào quang ảm đạm, thoạt nhìn hư hao không nhẹ.
Cự chùy màu đen đỏ chỉ hơi dừng lại, tiếp tục đánh tới Triêu Tiễn.
Triệu Tiễn mặt tỉnh queo, hai mắt nổi lên ánh sáng màu lam cực kỳ chói mắt, nhìn Thượng Quan Tín.
Hai mắt bỗng nhiên bắn ra hai đạo ánh sáng màu lam chói mắt, tiến vào hư không chung quanh Thượng Quan Tín. Hư không lập tức hiện ra từng vòng gợn sóng vô hình.
Thạch Mục mắt sáng lên. Chiêu này Triệu Tiễn đã từng thi triển trong bí cảnh. Chính mình, lúc đó, xém bị chiêu này ban mùi đau khổ.
"Lực Lượng Thời Gian!"
Thượng Quan Tín biến sắc, tuy nhiên chưa kịp có phản ứng nào, không gian chung quanh y đã bị bao phủ bởi những vòng gợn sóng vô hình.
Thượng Quan Tín cảm nhận một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên ập tới. Thân thể cứng đờ, động tác toàn thân đình chỉ, giống như bị phong ấn, không cách nào nhúc nhích.
Tình trạng cự chùy cũng vậy, bỗng nhiên ngừng lại khi cách Triệu Tiễn vài trượng.
Triệu Tiễn để lộ nụ cười yếu ớt, hai tay múa may, hư không lóe lên vô số tơ mỏng trắng quấn quanh Thượng Quan Tín.
Đúng lúc này, vốn bất động, trên thân Thượng Quan Tín điên cuồng phát ra hắc quang. Hào quang cũng chợt hiện trên cự chùy. Chấn động vô hình chung quanh bị phá vỡ trong chốc lát.
"Khá lắm, đáng tiếc đã muộn!"
Triệu Tiễn hừ nhẹ, hai tay rung lên, chung quanh tơ trắng đầy trời trói Thượng Quan Tín lại giống cái kén tằm, bọc luôn cự chùy màu đen đỏ.
Bên trong kén tằm, Thượng Quan Tín gào thét liên tục, ra sức giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
Bóng người lóe lên, thân ảnh Triệu Tiễn xuất hiện sau lưng Thượng Quan Tín, lúc này nguyên đầu tay trái của y bỗng nhiên tản mát ra một đạo bạch quang chói mắt.
Tại lôi đài đầu bên trái, ánh mắt Thạch Mục không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào tay trái giữa không trung của Triệu Tiễn, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây là lần thứ nhất hắn tận mắt nhìn thấy người khác thi triển Cửu Chuyển Huyền Công. Hắn thấy rõ ràng, đây đúng là chuyển thứ nhất, Chí Dương chi lực!
Đang cân nhắc, Triệu Tiễn đã hung hăng đánh một quyền lên người Thượng Quan Tín.
Tơ mỏng trắng ầm ầm đứt gãy, thân ảnh Thượng Quan Tín từ kén tằm trắng, văng ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống lôi đài, miệng phun trào máu tươi, hai tay gãy quặp.
Cũng may tại thời điểm cuối cùng, gã đã sử dụng toàn bộ sức lực còn lại đưa hai tay lên che chỗ hiểm.
Cự chùy màu đỏ thẫm cũng rơi trên mặt đất, biến thành hai thanh cự chùy màu đen. Hào quang màu đỏ như máu tiêu tán hết.
Thượng Quan Tín cố nén đau đớn, mắt phản ảnh vẻ không thể tin, gắng gượng đứng lên.
Triệu Tiễn ánh mắt lạnh lẽo, tay trái lóe lên bạch quang, có vẻ muốn đánh tiếp.
"Tốt rồi, thắng bại đã phân, dừng tay đi!" Bóng người nhoáng lên giữa không trung, thanh niên mày đỏ xuất hiện trước mặt Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn ánh mắt sáng lên, tản đi bạch quang trên tay.
"Triệu Tiễn khiêu chiến Thượng Quan Tín thành công, trở thành thượng vị đệ tử bài danh thứ chín." Thanh niên mày đỏ tuyên bố kết quả.
Dưới lôi đài lập tức vang lên tiếng hoan hô cổ võ người khiêu chiến đặc biệt. Có không ít người lộ vẻ hưng phấn.
Rốt cuộc có người khiêu chiến thành công, hơn nữa còn là mười thứ hạng đầu!
Triệu Tiễn điểm nhẹ chân, bay đến khu vực thượng vị đệ tử trên sân thượng, nghênh ngang đứng vào vị trí trước đây của Thượng Quan Tín.
Thượng Quan Tín hung hãn trừng Triệu Tiễn, nhảy xuống lôi đài.
Nhóm thượng vị đệ tử cũng có phản ứng khác nhau. Những người ủng hộ Thượng Quan Tín chê cười người khiêu chiến, mang sắc mặt khó coi. Cũng có người âm thầm cảm thấy may mắn.
Thượng vị đệ tử bài danh trong mười thứ hạng, nhìn nhanh Triệu Tiễn, ánh mắt lộ ra tia ngưng trọng cùng đề phòng.
Triệu Tiễn rõ ràng không xuất toàn lực trong trận đấu vừa qua. Ở vòng tỉ thí kế tiếp, chắc chắn sẽ không như vậy.
Đứng đầu hàng bên trái, Long Chiến Dã cũng liếc nhìn Triệu Tiễn, mắt phát kim quang. Bất quá sau một khắc, y dời ánh mắt đi nơi khác.
Triệu Tiễn khiêu chiến thành công, tạo niềm tin không nhỏ cho người khác. Thanh niên mày đỏ không đều ghi nhận. Lúc này có người nhảy lên lôi đài. Đó là một trăm năm đệ tử cũ khiêu chiến thượng vị đệ tử bài danh ở sau.
Người này có chút thực lực, đáng tiếc đối phương, thượng vị đệ tử, thực lực còn mạnh hơn. Sau mấy phen cực đấu, người này bại trận.
Dù thất bại nhưng người này cũng không giống như Thanh Trường Thiên hoàn toàn mất khả năng đánh trả, cho nên trận đấu vừa chấm dứt, liền có ngay người mới lên đài khiêu chiến.
Nửa canh giờ trôi qua.
Có bảy tám người tuần tự lên đài khiêu chiến, nhưng ngoài Triệu Tiễn, những người khác đều thất bại.
Những kẻ bại trận đều không có trở lại sân thượng. Tất cả đứng lại dưới lôi đài.
Thạch Mục đứng yên lặng trong đám người, không có ý định lên đài.
“Thạch huynh không có ý định lên đài khiêu chiến sao?” Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến.
Thạch Mục quay đầu nhìn trái, nơi có hai người liên tục lên đài khiêu chiến, nên có khoảng trống. Một thiếu nữ áo trắng đứng đó. Nàng là Giang Thủy Thủy. Hắn vốn tập trung nhìn phía trước, không nhìn ra hai bên nên không thấy cô gái này.
“Giang cô nương cũng không có ý định lên đài khiêu chiến sao? Với thực lực của đạo hữu, có lẽ có cơ hội lớn.” Thạch Mục hỏi ngược.
“Ha ha, Thạch huynh quá coi trọng tiểu nữ. Thực lực của ta làm sao có thể so sánh với Thạch huynh.” Giang Thủy Thủy cười khẽ.
“Giang cô nương không cần quá khiêm tốn. Với thực lực ngươi lộ ra trong bí cảnh, cấp Thiên Vị cũng không dám coi thường.” Thạch Mục nói, trong đầu không khỏi nhớ lại Giang Bắc Đảo thanh niên Yêu tộc bị giam trong cấm chế của Phiên Thiên Côn.
Người kia cũng họ Giang, bí thuật thi triển cũng không khác với Giang Thủy Thủy, đúng là đồng tộc. Không rõ hai người còn có liên hệ khác?
Vào lúc này, trong đan điền của Thạch Mục, Phiên Thiên Côn vốn nguyên bản bất động, chợt khẽ động, một cỗ chấn động vô hình tuôn ra.
Thân thể Thạch Mục cứng đờ, ánh mắt như bị sương mù che phủ.
Cùng lúc tại một không gian đặc thù thuộc Thanh Lan Thanh Địa, ánh sáng xanh biếc tỏa ra trùng khắp, một tòa cung điện màu trắng lơ lửng tại không trung.
"Ồ..."
Một tiếng kêu đơn giản phát ra từ cung điện. Thanh âm vô cùng to lớn, chấn động toàn bộ không gian.
Sau một khắc, một bóng người nhoáng lên, bóng người bị cái lồng ánh sáng màu xanh bao quanh. Bóng người gần như hòa tan với cung điện, nhìn không được dung mạo.
Ngón tay người này nhúc nhích, dường như đang tính toán cái gì. Sau nửa ngày lại lắc đầu.
...
"Thạch huynh, ngươi..."
Thạch Mục thân thể chấn động, đột nhiên thanh tỉnh lại.
"Thạch huynh, ngươi vừa rồi làm sao vậy?" Giang Thủy Thủy nghi hoặc nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục ánh mắt ngưng tụ, hít một hơi dài, trấn định tâm thần, lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
Tâm hắn quay cuồn, trong lòng cũng có nghi hoặc.
Vừa xảy ra chuyện gì, chính hắn cũng không biết. Giống một cơn mơ, nhưng mà tỉnh mộng rồi, cái gì cũng không nhớ rõ.
Hắn mạnh mẽ trấn tĩnh tâm tình, đưa thần thức xem xét Phiên Thiên Côn trong đan điền.
Lúc này thanh côn nằm lẳng lặng trong đan điền, không có dị động chút nào.
Giang Thủy Thủy nhìn Thạch Mục thật sâu, nói: "Vậy tốt rồi, Thạch huynh vừa mới ngẩn người, ngược lại đã bỏ sót một trận đại chiến cực kỳ ngoạn mục."
"Cái gì?" Thạch Mục nghe vậy khẽ giật mình.