Hai con ác giao vẫn đang đuổi theo không bỏ, cũng đi theo ra khỏi phạm vi vùng biển, đã không còn nước biển, thực lực của hai con ác giao chỉ có thể phát huy chừng chín tầng, hơn nữa chỉ cần bị đại trận vây khốn, tin tưởng chúng nó tuyệt đối không có cơ hội đào thoát! Ta cũng không tin, dùng Thập Tuyệt đại trận này, hai người các ngươi còn có thể phá giải được sao? Đây chính là trận đồ tốn hao không ít thần tài cực phẩm cộng thêm vô số tâm huyết mà luyện ra, hai con ác giao có thể so với hạ vị thần thì tuyệt đối không thể nào phá giải được.
Con rối đã tiến vào trong phạm vi của đại trận, chỉ còn hai con ác giao.
Hai con ác giao tức giận đến hai mắt đỏ lên, trong mắt chỉ còn lại có con sâu nhỏ kia. Lại vì linh trí chưa mở, cho nên vẫn chưa phát hiện. Đây là sự bi ai của súc sinh. Nếu như đổi là một người, nhất định sẽ tự hỏi lúc này sao lại đột ngột có thêm ba người, sau đó lại suy nghĩ kỹ sẽ phát hiện đây là màn xiếc nhỏ dẫn vua vào hũ, có câu giặc cùng đường chớ đuổi.
Nhưng đáng tiếc, có lẽ hai con ác giao này có tư duy đơn giản, nhưng cũng không đạt tới trí tuệ của con người, cho nên một chiêu đơn giản dẫn vua vào hũ này, chúng nó chỉ có nước mắc mưu.
Khi đuôi của hai con ác giao đã hoàn toàn tiến vào phạm vi của đại trận, Dương Thiên Vấn cũng không lập tức mở đại trận ra, mà lại đợi đến khi chúng nó vào trong đại trận. Trong lúc đó, mười lá cờ từ mặt đất dựng lên, chia làm mười hướng. Trên đó là: "thiên tuyệt, địa liệt, phong hống, hàn băng, kim quang, hóa huyết, liệt diễm, lạc hồn, hồng thủy, hồng sa". Mười lá cờ vừa dựng, phương viên trăm dặm đã bị ngăn cách hoàn toàn. Ngay sau đó, vô số sát khí ngũ hành lan tràn trong trận.
Hai con ác giao điên cuồng gầm lên, bay thẳng lên bầu trời. Nhưng mà bay được một nửa, vô số thiên lôi đánh xuống, thân hình khổng lồ liền hiện ra ngoài, lập tức gặp phải vô số đả kích, đem chúng nó đánh ngã xuống đất. Lực địa, thủy, phong, hỏa dâng lên tàn sát bừa bãi ở trong trận, phảng phất như lúc thiên địa sơ khai.
Gió cuốn cát đen, Tam Muội chân hỏa, gió lốc cuồn cuộn, kim quang vạn trượng, hồng thủy tràn ra, mênh mông vô tận.
Lực thập tuyệt khủng bố mà hỗn loạn, thoáng cái bưng kín hai con ác giao thượng cổ, chúng không còn cơ hội ra ngoài.
Có điều thực lực của hai con ác giao thượng cổ cũng kinh thiên động địa, lực lượng mạnh mẽ bức lui hồng thủy cuồn cuộn, thanh quang bên ngoài thân ngăn lực vạn lôi lại. Miệng phun vô số Băng Diễm thần lôi, thậm chí ngay cả vô số lưỡi gió sắc bén, cát đen chân hỏa đều có thể đông lại. Trong khoảng thời gian ngắn thật cũng không e ngại về tính mạng.
Dương Thiên Vấn và chín con rối cùng làm chủ trận, phân thần làm mười, tâm ý tương thông. Thập Tuyệt đại trận này, chỉ cần người làm chủ trận chưa chết, thì uy năng vô cùng vô tận, vĩnh không ngừng nghỉ. Trong trận hỗn độn một mảnh, đứng trong thế giới kia, nếu không biết trận, chắc chắn không cách nào phân biệt phương hướng. Ở ngoài mà nhìn, trận này bao phủ phương viên trăm dặm, nhưng không gian trong trận có thể lớn có thể nhỏ, cảm thấy gần trong gang tấc mà lại biển trời cách mặt.
Liều mạng tiêu hao a, Thập Tuyệt đại trận này, mượn lực của địa mạch vô cùng, chỉ cần địa mạch không hủy, thì vĩnh viễn không ngừng, uy lực vô hạn. Sức người chung quy có hạn, thì sao có thể cùng lực lượng thiên địa so sánh chứ?
" Dương Vệ, mang ngọc phù ta đưa cho ngươi, vào trận! Không nên đánh chết chúng nó, có thể đánh ngất xỉu là tốt nhất".
Dương Thiên Vấn truyền âm nói.
"Dạ, đại ca". Dương Vệ mang theo ngọc phù mà Dương Thiên Vấn cho, có thể tự do ra vào ở trong Thập tuyệt trận, nhưng không bị đại trận thương tổn, đây là đặc quyền mà chủ nhân trận pháp mới có thể cho.
Dương Vệ võ trang đầy đủ, xông vào đại trận. Dương Thiên Vấn vừa động liền đem Dương Vệ truyền tống đến hai con ác giao trên không. Chỉ thấy Dương Vệ điên cuồng hét lên một tiếng, tay mang bao tay xông tới. Vì sợ làm bị thương chúng nó, cho nên Dương Vệ chưa dùng tới thần khí công kích mạnh nhất của mình, mà lại mang một đôi bao tay thần khí.
Nó có thể tăng thêm lực lượng, cho thần nhân có được Lĩnh vực lực lượng, là thứ không tồi.
Một quyền đánh thẳng lên đầu một con ác giao.
" Binh!"
Đầu trúng một trọng quyền, cả thân hình liền ngã phịch xuống đất. Ngay sau đó liều mạng mà ăn mòn màn hào quang hộ thể của ác giao, thiếu Băng Diễm thần lôi của một con ác giao, vô số chân hỏa, kim quang, lưỡi giới liền không ngừng mà công kích tới thân thể ác giao.
" ngao —— " tuy có màn hào quang hộ thể, nhưng vẫn đau đớn đến kêu to, vòng bảo hộ có chỗ đã xuất hiện lỗ hổng, lực địa, thủy, phong, hỏa tàn sát bừa bãi, nó không đau mới là lạ.
Một con ác giao khác thấy thế, một đạo Băng Diễm thần lôi phun về phía Dương Vệ. Dương Vệ không dám đón đỡ, uy lực của lôi này đã được chứng kiến, hắn cũng không muốn biến thành tượng băng.
Thân hình nhẹ nhàng lóe lên, liền biến mất.
Thân hình Dương Vệ chớp mấy cái, tránh thoát Băng Diễm thần lôi mấy lần, chính lúc này, đột nhiên sau đầu tiếng gió rít mạnh, hóa ra là đuôi giao vung lên, ẩn ẩn đem không gian áp chế, đúng rồi, là gió, giao long này còn có thể khống chế sức gió vây khốn thân hình kẻ địch.
Mặc dù Dương Vệ tránh thoát lực trói buộc, cũng không kịp né tránh cái đuôi này, cao thủ so chiêu, dù chỉ chần chờ một giây cũng là trí mạng.
Dương Vệ ở trong nháy mắt bày ra trận thế, sức lực toàn thân tụ trên quyền phải, dựa vào sự tăng lực của bao tay, đánh lên một quyền. Nắm tay lớn như nồi cát đánh lên tường thành lấp kín cao lớn, dưới tình huống bình thường, nồi cát chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng trên thực tế, hai người không ngờ lại đánh ngang tay!
Điều này làm cho Dương Thiên Vấn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sớm biết thiên phú của Dương Vệ rất mạnh, nhưng không thể tưởng được, lại có thể cùng một con ác giao thượng cổ cứng đối cứng, đương nhiên, không thể thiếu công lao của thần khí.
Chính lúc này, Tiểu Bạch cũng xông vào đại trận, nhào tới trước đầu của con ác giao số thảm vừa ngã xuống đất, không chút lưu tình mà một trảo chụp lấy, khiến cho ác giao vừa khôi phục một ít, đang giãy dụa định đứng dậy lại một lần nữa bị đánh đến ngã sấp trên mặt đất.
" Tiểu Bạch, sao ngươi..". Dương Thiên Vấn khó có thể tin, Dương Vệ có thể một quyền đánh ngã đại gia hỏa này, có thành phần may mắn, đương nhiên hắn có thực lực này. Nhưng mà Tiểu Bạch sao...
" Đầu con này cứng ngắc, ta vẫn là lần đầu tiên sử dụng toàn lực đó, không ngờ không đập nát được đầu của nó". Tiểu Bạch bất mãn khẽ nói, không ngừng cào ở trên người ác giao. Chỉ thấy Tiểu Bạch nhảy mạnh lên cao, rồi rơi thẳng xuống, mượn tốc độ gia tăng cường đại, hết trảo này tới trảo khác " mát xa" cho ác giao. Uy lực của đại trận vẫn còn, thậm chí càng lúc càng ác liệt, ác giao chịu trọng thương này ở trong đại trận cùng với dưới sự tàn phá của Tiểu Bạch, đã không còn lực hoàn thủ.
Dương Vệ cũng ở dưới sự trợ giúp của đại trận, cùng một con ác giao khác chiến đấu đến khó phân giải, khiến cho nó không rảnh chú ý chuyện khác, chỉ có thể phẫn nộ rống giận, rít gào.
" Tiểu Bạch, dừng tay, không nên đánh chết nó". Dương Thiên Vấn vội triệu ra một con rối, thay mình làm chủ trận, mà bản thân Dương Thiên Vấn thì lại thuấn di đến trước người con ác giao ngã xuống đất không dậy nổi, lấy ra một khối ngọc bài đặc chế, đây là dùng thủ pháp đặc thù luyện chế, hao phí tài liệu trân quý không ít, có điều Dương Thiên Vấn vì luyện chế ra Kim Giao Tiễn, cũng cam lòng bỏ ra.
Tay trái cầm ngọc bài, mở tay phải ra, một ký hiệu huyền ảo xuất hiện ở trong tay.
" Dùng tên của ta hiệu lệnh thuật phong cấm! " Tay phải của Dương Thiên Vấn khắc ở trên đầu con ác giao nguyên khí đại thương kia, lúc này, nó nguyên khí đại thương, căn bản không cách nào phản kháng.
Chỉ thấy thần phù phong ấn càng biến càng lớn, chính giữa hiện ra một vòng xoáy đỏ ngầu, từ đó truyền đến một cổ lực hút mãnh liệt, hút ác giao dài chừng mấy ngàn thước vào.
Dương Thiên Vấn xem thời cơ đem ký hiệu này cùng đánh vào trong ngọc bài ở tay trái. Sau đó cắn nát ngón trỏ, dùng tâm huyết khắc hạ ấn chú ở dưới ngọc bài, triệt để phong ấn con ác giao này, khi hết thảy hoàn thành, trên ngọc bài trơn bóng xuất hiện một con lôi giao dị chủng.
" ha ha ha... thành công rồi, quả thật thành công rồi, quả thật có thể được, thật quá tốt". Dương Thiên Vấn kích động đến cười thành tiếng, hận không thể nhảy cao ba thước, hôn ngọc bài phong ấn một cái, đem nó bỏ vào trong la bàn không gian.
" Tiểu Bạch, lên! " Dương Thiên Vấn nhắm vào con ác giao còn lại, chỉ cần thu phục nó, bộ phận quan trọng nhất của Kim Giao Tiễn này liền xem như đã hoàn thành.
Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch cùng nhau nhào tới, ba người cùng vây công con ác giao này. Ba người đều bảo lưu được thực lực tuyệt đối, mà ác giao lại gặp đại trận công kích mỗi thời khắc, đây còn là do Dương Thiên Vấn cố ý phóng thấp uy lực của trận pháp, bằng không nó đã sớm ngủm. Dương Thiên Vấn lại không nỡ khiến nó ngủm, muốn luyện chế Kim Giao Tiễn nhất định phải dùng hai con giao sống để luyện chế, bằng không liền phế đi.
Cuối cùng con ác giao này liền quay đầu định chạy trốn, đáng tiếc, ở trong Thập Tuyệt đại trận này, vào trận tức là tuyệt, không phá trận mà muốn ra ngoài, cho dù là thánh nhân cũng đừng hòng.
Phá trận? Ngươi trông cậy vào một con súc sinh không có linh trí, có thể phá được kỳ trận thượng cổ này sao?
Kết quả tất nhiên không cần phải nhiều lời, ba người Dương Thiên Vấn mượn oai của trận pháp, thuận lợi đem con ác giao thượng cổ phong ấn vào trong một khối ngọc bài khác. Dương Thiên Vấn vui mừng không thôi. Công tác chuẩn bị trăm năm này, quả nhiên không phí công, nhưng nếu không có trận pháp này vây khốn hai con ác giao, sợ là căn bản không thể nào bắt sống chúng nó, hơn nữa thuận lợi phong ấn chúng nó. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Hôm nay vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông!
Dương Thiên Vấn tản trận pháp đi, thu hồi trận đồ, suy nghĩ một chút, định tìm một chỗ hội tụ linh mạch trực tiếp khai lò, đi đầu luyện chế Kim Giao Tiễn.
Nơi đây là an toàn nhất, trong không có ai quấy rối, ngoài có mây mù cấm chế. Hơn nữa tiên khí nồng đậm còn hơn tiên phủ nhiều lần, lại thêm cũng không biết phong ấn này có thể duy trì bao lâu, Dương Thiên Vấn sợ quá lâu sinh biến, cho nên định tìm chỗ gần đây khai lò luyện chế.
Huyền quang thuật, phối hợp Quan Khí Vọng Mạch thuật, muốn tìm ra một chỗ hội tụ linh mạch cũng không khó.
" lão đại, ngươi không muốn đi xuống đáy biển lấy bảo bối kia ra sao? " Tiểu Bạch khó hiểu hỏi.
" gấp cái gì? Những bảo vật kia đặt ở nơi này đã nhiều năm như vậy, mà thế giới này căn bản không có người đủ khả năng xuyên qua cấm chế bên ngoài để tiến vào, vậy ta liền thành chủ nhân duy nhất ở đây, sốt ruột cái gì? " Tâm tình Dương Thiên Vấn đặc biệt tốt, mặt nở nụ cười trả lời.
"Ừm, nhưng mà lão đại, ta lại sợ ngươi đem hai con ác giao thủ hộ luyện chế, sẽ dẫn tới một số biến hóa không cần thiết". Tiểu Bạch nhắc nhở.
" An tâm an tâm, sẽ không gặp chuyện không may đâu". Dương Thiên Vấn vừa trả lời, vừa kiếm chỗ linh mạch của lục địa.