Phật gia từng nói, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp. Mà giết một ác nhân liền tương đương với cứu vớt nghìn vạn người, ác thần chết ở trên tay Dương Thiên Vấn đã cao tới trên vạn người, công đức tích lũy cũng khiến Dương Thiên Vấn được Thiên đạo ưu ái, ngoại ma bất xâm. Không dính nhân quả, Dương Thiên Vấn càng không phụ trời đất chứng giám, đây là đang quét sạch u ác tính của Thần giới, có lợi cho sự phát triển hài hòa của Thần giới, đây là công việc cao thượng bực nào? Dương Thiên Vấn cảm giác mình thật sự quá vĩ đại. (Thật ra chỉ là chiếm đại nghĩa để giải phong ấn cho thương Phá Diệt mà thôi, nếu không có tầng phong ấn này, sợ là Dương Thiên Vấn cũng sẽ không cần mẫn làm việc tốt như vậy).
Dương Thiên Vấn đang bận săn giết cường đạo ác thần cung cấp dinh dưỡng đầy đủ cho thương Phá Diệt, giải khai phong ấn, lúc đang chiến, tin tức của Dư Nguyên Đông truyền tới, Dương Thiên Vấn lóe ra một thương dễ dàng phá vỡ lĩnh vực đâm chết một linh thần, mở ngọc bội đưa tin ra, truyền một tia thần thức vào hỏi: "Chuyện gì?"
Dư Nguyên Đông đang định nói chuyện, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhíu nhíu mày, hỏi: "Bên ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì, yên tâm, ta đang thanh lý một đám rác rưởi mà thôi". Dương Thiên Vấn trả lời thoải mái, nghiêng người né công kích của đối phương, chỉ loại trình độ này căn bản không cần vận dụng Ngũ Sắc Thần Quang, dù sao biễu diễn kia vẫn ít dùng thì tốt hơn, nhưng không dùng thì không được. Cho nên chỉ dùng ở lúc cần thiết.
"Cẩn thận một chút". Dư Nguyên Đông nở nụ cười, lên tiếng trêu chọc: "Không nên lật thuyền trong mương". Dương Thiên Vấn cũng trêu hai câu, sau đó hỏi thẳng chủ đề: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Đi Thuận Dương phủ, ngươi có hứng thú hay không?" Dư Nguyên Đông nghiêm nghị nói. Thuận Dương phủ là chỉ tổng khu vực mấy chục quận dưới sự quản hạt của Thuận Dương phủ, đồng thời cũng chỉ thành thị đỉnh cấp phồn vinh nhất trong khu vực này.
"Ừm, đương nhiên". Dương Thiên Vấn đúng là muốn nhìn thử, hơn nữa, hiện giờ vốn không cố định, đi đâu cũng giống nhau, đi nhiều nơi còn có thể tăng thêm kiến thức.
"Tốt, ba tháng sau có một liên hợp thương đội, mục tiêu là Thuận Dương phủ, ta đã ghi danh cho ngươi, a, đúng rồi, tên mập cũng sẽ cùng đi". Dư Nguyên Đông một ngụm đáp ứng.
"Ừm, ba tháng sau, ta sẽ liên lạc với ngươi". Dương Thiên Vấn xoay người ra một cước, đá văng một hòn đá, kết thúc cuộc nói chuyện. Rất hài lòng với thể thần hoàn mỹ, cường độ thân thể hiện giờ.
Dương Thiên Vấn gia tăng tốc độ, chỉ chốc lát sau đã thu phục xong, toàn bộ thi thể thu vào trong thần ấn Tiểu Bạch, còn thần hồn của trung vị thần, thì thu vào trong bàn cờ Trân Lung, lưu lại đợi lúc cần dùng. Máu bị thương Phá Diệt hút khô, còn như thần hạch thì ném vào không gian bảo tháp cho đại pháp sư U minh và Tiểu Bạch xử lý.
Về phần những chiến lợi phẩm khác ví dụ như thần thạch tất nhiên là tự Dương Thiên Vấn nhận, Thần giới quả nhiên là thiên hạ của cường giả, chỉ cần ngươi có thực lực, sẽ không lo không có không gian sinh tồn.
Ở Thần giới, kẻ yếu vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng ở tầng chót.
Dương Thiên Vấn xóa đi tất cả dấu vết lần này, bởi vì săn bắn hơi xa, cần phải trở về rồi, sau khi trở về nghỉ ngơi và hồi phục một phen, mỗi ngày đều đánh đánh giết giết là chuyện vô cùng mệt mỏi, Dương Thiên Vấn cũng không muốn vì vậy mà nổi điên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Sau một tuần, Dương Thiên Vấn về tới thành Đông Trì, mỗi ngày có việc không có việc đều đi loạn khắp nơi, thu thập một ít thứ mình cảm thấy hứng thú, à, còn có chính là đi tới chỗ nào, thì ăn chỗ đó. Dương Thiên Vấn quả thật rất muốn để Bích Nhi hoặc là Thủy Thấm Lan ra ngoài bồi mình, nhưng vì không muốn bại lộ Thời không bảo tháp, Dương Thiên Vấn cuối cùng vẫn không làm thế.
Ngày này, Dương Thiên Vấn theo thường lệ sáng sớm liền ra khỏi khách điếm, mấy ngày qua, Dương Thiên Vấn đi tới đâu ngủ tới đó, không có biện pháp, thành Đông Trì này thật sự có hơi lớn, không thể không như thế. Hiện giờ vị trí của Dương Thiên Vấn đại khái là thuộc phạm vi trong thành thị.
Bạn khoan hãy nói, tinh thú của thần giới này, tinh thú có thịt rất ngon, lại phối hợp với cách chế biến thức ăn của hậu nhân thần minh không có thiên phú tu luyện của Thần giới, hương vị quả nhiên là chỉ có trên trời, không có dưới đất. Hơn nữa sau khi ăn, có hiệu quả thanh thần tỉnh não, cố bản bồi nguyên, đương nhiên giá cả cũng không phải là người bình thường có thể ăn được.
Ngay khi Dương Thiên Vấn ngồi ở một gian tửu lâu ăn đồ, không ngờ gặp được người quen. Nói thật, người quen của Dương Thiên Vấn ở Thần giới căn bản không có mấy người, có thể gặp gỡ trong này, chỉ có bọn người mập mạp. Mà người đi tới chính là Dư Nguyên Đông, có điều, hắn không chỉ một mình, bên cạnh còn đi theo mấy vị đồng đạo.
Chỗ Dương Thiên Vấn ngồi cũng không phải là gian phòng tao nhã gì, mà là đại sảnh tửu lâu, đối diện cửa, cho nên Dư Nguyên Đông vừa tiến đến đã thấy được Dương Thiên Vấn. Lúc này, Dương Thiên Vấn chưa thu tu vi, dù sao tu vi của hạ vị thần ở đây cũng không thấy được, hơn nữa đãi ngộ mà hạ vị thần lấy được cũng cao hơn linh thần nhiều.
Dư Nguyên Đông tất nhiên dễ dàng xem thấu tu vi của Dương Thiên Vấn, không khỏi giật mình cực kỳ, mà mấy vị bên cạnh hắn có chút mờ mịt khó hiểu, một Hạ Vị Thần mà thôi, có gì mà phải kinh hãi? Dư Nguyên Đông chính là đã thấy tận mắt thực lực của Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn ở linh thần kỳ đã có thể đọ với cao thủ trung vị thần sơ kỳ bình thường, trung vị thần chết ở trên tay hắn cũng hơn ba bốn người. Mà hiện giờ Dương Thiên Vấn đột phá đến hạ vị thần thì sẽ có thực lực như thế nào đây?
"Thật ngại quá, ba vị, tại hạ gặp một người bạn, qua chào một tiếng". Dư Nguyên Đông xin lỗi.
Ba vị đi theo Dư Nguyên Đông không ngăn cản, khách khí gật gật đầu, sau đó chọn một bàn trống ngồi xuống.
"Thiên Vấn huynh, ngươi đúng là khiến người ta kinh ngạc đó". Dư Nguyên Đông cười nói chân thành.
"Ồ? Dư huynh sao lại nói vậy?" Dương Thiên Vấn có chút hồ đồ, thành Đông Trì này rất lớn, có thể gặp nhau ở chỗ này ngược lại hết sức trùng hợp, nhưng vậy thì có gì đáng kinh ngạc chứ?
" Dương huynh pháp lực tiến nhanh, thực lực hơn cả trước đó, đúng là đáng mừng". Dư Nguyên Đông nở nụ cười không đổi, trả lời. Hiểu rồi, hóa ra là tốc độ đề thăng của mình hơi nhanh, mà nói tới cũng đúng là như thế, nếu không tính thời gian của Thời không bảo tháp, cho dù thời gian bình thường mình phi thăng đến bây giờ chỉ mới ba bốn trăm năm, đã đạt tới hạ vị thần, có lẽ chưa nói tới phá kỷ lục, nhưng cũng được xem là kinh thế hãi tục.
"Nào có, ngẫu nhiên có chút ngộ thôi, có chút may mắn". Dương Thiên Vấn trả lời khiêm nhường.
" Tại hạ thật sự có chút ngưỡng mộ, cách đây không xa có một sân đấu, dùng để tỷ thí, nếu Thiên Vấn huynh không ngại, có thể tỷ thí một phen với tại hạ". Trong mắt Dư Nguyên Đông lộ ra vẻ hưng phấn.
Dương Thiên Vấn nghe xong trong lòng không khỏi cười khổ, còn nhớ rõ trên đường đi, Dư Nguyên Đông đã lục tục tỷ thí với cao thủ trong thương đội, lần nào cũng là hắn chủ động đi tìm người khác, còn từng tìm tới Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn dùng lý do mình chỉ mới tu vi linh thần để từ chối nhã nhặn. Bây giờ người này lại nhắc chuyện cũ. Mình đã ẩn tàng hơn phân nửa thực lực, nhưng Dư Nguyên Đông sao lại không phải chứ? Dương Thiên Vấn và Dư Nguyên Đông ở cùng một thương đội, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, có thể nhìn ra được, Dư Nguyên Đông cho tới bây giờ chưa dùng bao nhiêu thực lực, một đường đi tới, mấy cao thủ hoặc nhiều hoặc ít Trung Vị Thần khác đều bị chút ít thương thế, nhưng Dư Nguyên Đông lại không bị lần nào, nếu hắn có được lĩnh vực loại tốc độ như mình thì còn nói được đi, nhưng con đường hắn đi lại là lộ tuyến đại khai đại hợp, chính là dùng lực phá xảo, loại hình dốc hết sức, phong cách chiến đấu rất cường hãn.
Phong cách chiến đấu như vậy là dễ dàng bị thương nhất, nhưng người này trên đường đi cho dù chiến đấu kịch liệt bao nhiêu cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không phải là Dương Thiên Vấn có thể chắc chắn người này là nhân loại, nói không chừng quả thật tưởng rằng người này là một thần thú cao cấp.
"Ta có thể từ chối không?" Dương Thiên Vấn bất đắc dĩ hỏi.
" Ha ha ha... Đương nhiên không thể!" Dư Nguyên Đông không chút khách khí mà kéo Dương Thiên Vấn đi sân đấu.
Cái gọi là sân đấu, thật ra là dùng để tỷ thí, cũng có thể dùng để quyết đấu, dù sao trong thành ngoại trừ nơi này, chỗ còn lại không cho phép động võ. Bình thường dạng sân đấu này đều xây trong phạm vi thành, chiếm diện tích rất lớn. Dù sao Thần giới thứ khác thì không có, chứ địa bàn ngược lại có rất nhiều.
"Nhưng mà ngươi không bồi bạn ngươi sao?" Dương Thiên Vấn thì cũng chẳng sao cả, tỷ thí mà thôi, cũng không phải ra pháp trường.
"Không sao, ta đi nói một tiếng với bọn họ, bọn họ cũng là cao thủ tham gia thương hội liên hợp lần này, ta mới quen không lâu". Dư Nguyên Đông khẽ cười, trả lời hào sảng.
"Tới đây, thuận tiện giới thiệu cho ngươi, dù sao hai tháng sau mọi người sẽ cùng kề vai chiến đấu". Dư Nguyên Đông nhiệt tình kéo Dương Thiên Vấn qua.
"Ba vị, ta giới thiệu cho các người, vị này chính là bằng hữu sinh tử chi giao của ta, Dương Thiên Vấn". Dư Nguyên Đông cao hứng mà giới thiệu.
Một phen giới thiệu, một phen khách sáo nhưng chưa đi sân đấu, ngược lại mọi người cùng uống rượu hàn huyên.
Ba vị này, một thanh niên họ Trần chủ tu pháp tắc về phong, một trung niên họ Việt chủ tu pháp tắc về hỏa, một người trẻ tuổi họ Mục chủ tu pháp tắc về mộc. Sau khi giới thiệu lẫn nhau một phen, bọn họ không ngờ cũng không lộ ra bất kỳ ánh mắt khinh thị gì khi thấy tu vi của Dương Thiên Vấn chỉ có hạ vị thần, điểm này khiến Dương Thiên Vấn có một chút thiện cảm với ba người bọn họ.
Thật ra Dương Thiên Vấn không biết là, điều này cũng không tính là gì, những tiêu sư giống bọn họ, đều là công việc dùng tánh mạng làm tiền đặt cược, đã sớm nhìn thấy rất nhiều người và việc mà thần minh bình thường chưa từng chứng kiến, huống chi đối với người hợp tác mà nói, cho dù tu vi như thế nào, lên trên chiến trường rồi, nói không chừng những linh thần tu vi yếu nhược kia, cũng có thể vì ra tay ngoài ý muốn mà cứu ngươi một mạng. Vì vậy, cho dù là ai cũng sẽ không vì một chút tâm tính không bình thường mà đắc tội với người khác.
Thêm một người bạn thêm một con đường, bọn "Cao thủ" Động một chút lại xem thường người tu vi thấp hơn mình, vậy đều là tay mơ tuyệt đối, ít nhất ở trong nghề này, sẽ không làm được quá lâu.
Mọi người sau khi qua ba tuần rượu, đều giải tán cả.
Do Dư Nguyên Đông dẫn đường, Dương Thiên Vấn đi tới sân đấu trong thành, ở trong mắt Dương Thiên Vấn nơi này thật ra không khác sân thí luyện là bao, nếu muốn nói khác nhau, đó chính là cấp bậc của hai người có phân cao thấp thôi.
Muốn dùng sân đấu cũng phải trả tiền, trừ khi ngươi chịu tỷ thí công khai, nếu như vậy sân đấu sẽ bỏ miễn phí tổn cho người tỷ thí, bởi vì bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn so với vé vào cửa hoặc là thuê địa bàn. Dương Thiên Vấn và Dư Nguyên Đông chính là tỷ thí tư nhân, tất nhiên sẽ không tỷ thí công khai.