La Phù

Chương 380: Giết chưởng giáo

Nhóm dịch: Hany

- Kim Đính hỏa nguyên quyết của sư đệ lại đột phá? - Nét mặt của Việt Vô Ngân trở nên mừng rỡ.

- Vậy thì phải chúc mừng sư đệ rồi.

- Tạm thời chưa nói tới chuyện đó. - Vũ Sư Thanh khoát tay áo rồi nói với ba người:

- Hiện tại ta cho đòi các ngươi lại đây là để bàn chuyện Ám Tinh sư thúc. Chuyện của Ám Tinh sư thúc các ngươi đều biết. Vậy mọi người thấy thế nào?

- Mặc dù không phải do chúng ta cấu kết với Huống Vô Tâm mà phái Ám Tinh sư thúc tới Côn Luân. Nhưng trong mấy năm gần đây, chỉ sợ Côn Luân sẽ ra tay với chúng ta.

Nghe Vũ Sư Thanh hỏi vậy, sắc mặt của Chu Câu Ly cũng trở nên nghiêm túc.

- Ta cũng thấy vậy. - Vũ Sư Thanh gật đầu quay sang nhìn Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sanh:

- Còn hai người thì sao?

- Chuyện này sẽ làm xuất hiện một cái tai họa ngầm. - Việt Vô Ngân gật đầu:

- Ta thấy hiện tại chỉ có chúng ta chủ động giải thích với Côn Luân, thể hiện ý tốt của mình. Nếu không, bất cứ lúc nào, Côn Luân cũng có thể lấy cái cớ đó để ra tay với chúng ta.

- Tiếp tục nhẫn nhịn? Dù sao chúng ta ẩn nhẫn bao nhiêu năm đúng là một sự lựa chọn tốt.

Vũ Sư Thanh gật đầu nhìn Việt Vô Ngân:

- Theo cách nghĩ của sư huynh thì chúng ta phải đưa ra điều kiện gì mới có thể làm cho Côn Luân không thừa cơ đối phó với chúng ta?

- Huyết Xá lợi. - Ánh mắt của Việt Vô Ngân như sáng lên mà nói thẳng:

- Trong số bảy viên Huyết Xá lợi trước đây, cả thiên hạ đều biết Nga Mi chúng ta có được một viên. Chỉ cần phái sứ giả mang Huyết Xá lợi tới hiến cho Hoàng Vô Thần thì đó chính là điều kiện tốt nhất. Lúc trước, Huống Vô Tâm âm thầm trộm Huyết Xá lợi của Thanh Thành. Đối với bất cứ người nào thì Huyết Xá lợi cũng là một bảo vật. Cái này chính là thất phu vô tội nhưng mang ngọc có tội. Chỉ cần nó còn ở Nga Mi chúng ta ngày nào thì ngày đó Hoàng Vô Thần sẽ còn suy nghĩ ra tay với chúng ta. Chỉ có đưa nó tới Côn Luân, hoàn toàn ẩn nhẫn, thể hiện thái độ thần phục của chúng ta thì mới có thể đổi lấy sự an bình, mới có thời gian để cho Nga Mi chúng ta hồi phục lại thực lực như trước kia.

Vũ Sư Thanh vẫn bình thản, đột nhiên lên tiếng:

- Nếu ta muốn âm thầm liên kết với Lạc Bắc thì các ngươi nghĩ sao?

- Lạc Bắc?

Vũ Sư Thanh vừa mới nói ra, Chu Câu Ly, Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khanh Sanh đều khiếp sợ:

- Tại sao đột nhiên ngươi lại có ý tưởng này?

- Bởi vì chúng ta ẩn nhẫn đã quá lâu. Mấy ngày nay, trong lúc tu luyện ta nghĩ tới cho dù chúng ta tiếp tục ẩn nhẫn thì cũng sẽ bị áp chế. Với cách hành sự của Hoàng Vô Thần cơ bản không để cho chúng ta trở thành một thế lực uy hiếp tới y. - Vũ Sư Thanh nhìn ba người rồi nói tiếp:

- Các ngươi còn nhớ trận chiến ở núi Chiêu Diêu bốn trăm năm trước không? Hiện tại ta hoài nghi việc Nga Mi chúng ta tới đó đều là do Hoàng Vô Thần cố tình để lộ tin cho núi Chiêu Diêu và Hồ Yêu vương biết để chúng ta bị tổn hao thực lực, khiến cho chúng ta mất thêm mấy chục năm cũng không hồi phục được. Hiện tại nếu chúng ta tiếp tục ẩn nhẫn thì có lẽ chưa tới mười năm, Côn Luân sẽ lại yêu cầu chúng ta làm chuyện như thế thì tới lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ càng đi xuống.

- Nhưng nếu âm thầm kết minh với Lạc Bắc thì quá nguy hiểm. - Chu Câu Ly cau mày:

- Đến lúc đó, nếu bại lộ thì chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ huyền môn chính đạo.

- Kẻ địch của Huyền môn chính đạo? - Vũ Sư Thanh cười lạnh:

- Hiện tại huyền môn chính đạo thật ra chỉ là công cụ trong tay Côn Luân. Mặc dù chúng ta có lý thì một khi Côn Luân ra lệnh, đám huyền môn đó sẽ dựa vào thế lớn để ra tay với chúng ta. Sở dĩ ta có ý đó là vì hiện nay Huống Vô Tâm vừa mới chết, thế gian còn có thể có hơi hướng đối địch với Côn Luân cũng chỉ có Lạc Bắc. Ít nhất thì hắn đã gần như có được lực lượng của núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa. Mặc dù cả hai nơi đó không thể đặt toàn bộ lực lượng vào tay hắn nhưng từ việc Lạc Bắc có thể giết được Kỳ Liên Liên Thành là thấy hắn có chút vốn để chống lại Côn Luân. Hơn nữa từ những việc trước đây thì thấy hắn cũng không giống như Huống Vô Tâm. Nếu liên minh với một kẻ như Huống Vô Tâm thì ta không muốn nhưng nếu có thể với một người như hắn thì hoàn toàn bảo đảm. Chẳng may Côn Luân đối phó với chúng ta thì người như hắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

- Hiện tại chúng ta có hai sự lựa chọn. Một là tiếp tục ẩn nhẫn thuần phục Côn luân. Có điều như vậy thì sinh tử của chúng ta vẫn nằm trong tay họ. Hai là âm thầm liên kết với Lạc Bắc, nói không chừng có thể thay đổi tình hình trước mắt. Trong hai sự lựa chọn đó, ta có khuynh hướng lựa chọn cái sau. - Vũ Sư Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ba người:

- Vì việc này quá quan trọng cho nên ta muốn nghe ý kiến của các ngươi.

- Hạo Thiên Kính của chúng ta rơi vào tay Côn Luân vậy mà chúng không nghĩ trả lại. Hiện tại nó bị mất bởi Kỳ Liên Liên Thành. Nói không chừng những pháp bảo chúng ta bị mất trước đây cũng đều nằm trong tay Côn luân. Hiện tại Huyết Xá Lợi, sau này lại là những vật khác. Chúng sẽ cắt từng chút thịt một của Nga Mi chúng ta, để cho chúng ta không lớn được. - Một tia sáng lóe lên trong mắt Chu Câu Ly:

- Ta cũng đồng ý với lựa chọn sau.

- Hai sự lựa chọn đó ta không có ý kiến, huynh cứ tự quyết định. - Mộ Dung Khánh Sinh vẫn im lặng lên tiếng:

- Chỉ có điều nếu chúng ta âm thầm liên kết với Lạc Bắc thì có nên vẫn cho đệ tử đưa Huyết Xá lợi tới Côn Luân không? Nếu không làm vậy, chỉ sợ Hoàng Vô Thần sẽ nhanh chóng ra tay với chúng ta.

- Trên mặt thì vẫn phải làm chuyện đó. Có điều ta vẫn muốn thay đổi cách thức. - Vũ Sư Thanh lên tiếng:

- Dù sao thì Côn Luân mới qua một trận đại chiến cũng cần phải nghỉ ngơi để hồi phục. Ta thấy hiện tại nếu như Nga Mi của chúng ta có cái gì để cho Hoàng Vô Thần muốn ra tay ngay thì chỉ có viên Huyết Xá Lợi đó. Nhưng nếu tặng không một viên Huyết Xá lợi ta cũng không cam lòng.

Dừng một chút, Vũ Sư Thanh nhìn ba người rồi nói tiếp:

- Nếu các ngươi không có ý kiến đối với sự lựa chọn của ta thì các ngươi lập tức phái đệ tử tới Côn Luân thể hiện thái độ thật tốt. Còn về phần Huyết Xá lợi, các ngươi có thể giúp ta tung tin ra ngoài, thậm chí phái một vài môn phái tới xem, nói rằng nó là một cái tai họa ngậm, một vật tà ma. Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm trò trước mặt các môn phái trên thế gian để phá hủy viên Huyết Xá lợi.

- Được! Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. - Chu Câu Ly gật đầu nói:

- Tình nguyện phá hủy chứ không đưa cho Côn Luân. Như vậy cho dù thế nào thì Hoàng Vô Thần cũng chẳng có cớ ra tay với Nga Mi chúng ta ngay.

- Nếu vậy các ngươi đi sắp xếp đi. Do tu vi của ta bị tổn thương cho nên phải nhanh chóng tu luyện.

Vũ Sư Thanh nói xong câu đó, đám người Chu Câu Ly đều gật đầu rồi lui ra ngoài.

........

Vũ Sư Thanh lẳng lặng ngồi trên một cái bồ đoàn trong điện theo tư thế tu luyện. Nhưng y cũng không thật sự tu luyện mà chỉ đang chờ. Lúc này, tâm trí của y không hề bình tĩnh giống như nét mặt.

Y không hy vọng những gì Lạc Bắc nói là thật. Y cũng không hy vọng sau khi mình nói xong, mấy người kia sẽ không trở về. Mặc dù thể hiện như đang điều tức tĩnh tu nhưng y vẫn phải thầm thở dài. Rồi ngay lập tức ánh mắt của Vũ Sư Thanh xuất hiện sự thất vọng và lạnh như băng khi nghe thấy những tiếng động xé gió rất nhỏ vang lên.

Một cây đại thụ khi đã trưởng thành bình thường rất khó chết. Trong Nga Mi có rất nhiều cây đại thụ bị đốn gục bởi trận chiến bốn trăm năm trước nhưng vẫn kiên cường mọc lên. Chỉ có một vài cây bị mục mới chết đi.

Nhưng Vu Sư Than hiểu rất rõ càng là cái loại bị thối mục bên trong thì càng khó phát hiện.

Vũ Sư Thanh cũng hiểu được rằng trên đời này phần lớn môn phái dưới sự bao phủ của Côn Luân cũng có ý nghĩ giống như minh. Cho dù Côn Luân có thể làm được hết sức công bằng nhưng đối diện với một thế lực lớn như vậy gần như tất cả các môn phái đều sợ trở thành chim trong lồng, cá trong chậu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tai họa. Như lần này, Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần đấu với nhau, rất nhiều môn phái bao gồm cả Nga Mi cũng bị cuốn vào trong trận chiến đó.

Nếu nhiều môn phái liên minh lại thì chắc chắn có đủ năng lực chống lại Côn Luân. Chỉ tiếc rằng mỗi môn phái đều có suy nghĩ và tính toán của riêng mình.

Nhưng cho dù bàn thân có suy nghĩ như thế nào, tính toán ra sao thì cũng không thể phản bội sư môn, phản bội sư trưởng và sư huynh đệ của mình. Bởi vì cho dù người khác có cho ngươi bao nhiêu, thì người truyền kinh thụ đạo cho ngươi cũng là người trong sư môn, đó mới chính là nhà. Người dìu dắt mình chính là sư trưởng, đó là những người thân của mình.

Vũ Sư Thanh cảm thấy thất vọng động thời ánh mắt trở nên vô cùng tức giận. Tuy nhiên khi tiếng gió rít tới gần, những cảm xúc đó được y che giấu cực kỹ, nét mặt vẫn thể hiện một sự yếu ớt.

............

Một bóng người gầy guộc bước tới. Vóc dáng của người đó thấp bé, cái mũi hướng lên trời, khuôn mặt hơi xấu. Tuy nhiên từ thân của người đó lại tản ra pháp lực dao động rất mạnh. Y chính là Việt Vô Ngân mới rời khỏi đó chưa lâu.

- A? Việt sư huynh! Quay lại tìm ta có chuyện gì sao? -Vũ Sư Thanh bình tĩnh hỏi Việt Vô Ngân.

- Vừa rồi còn có chuyện quên không nói. - Việt Vô Ngân gật đầu lên tiếng:

- Việc tiêu hủy Huyết Xá lợi làm càng nhanh càng tốt. Nếu để lâu chỉ sợ Côn Luân sẽ ra tay. Trong mấy ngày ngươi tiềm tu, chúng ta không biết Huyết Xá lợi ở đâu. Ta tới hỏi chỗ để Huyết Xá lợi như vậy tới ngày đó mới không quấy nhiễu sự tĩnh tu của ngươi.

- Không sao. - Vũ Sư Thanh liền nói:

- Trong vòng hai ngày ta không có gì đáng lo. Huynh chỉ cần đưa tin tiêu hủy Huyết Xá lợi vào hai ngày sau. Tới ngày đó ta sẽ tự mình lấy Huyết Xá lợi tiêu hủy trước mặt mọi người là được.

- A! Chỉ cần hai ngày thôi sao? Muốn báo cho mọi người tới xem cũng cần phải có một, hai ngày.

Việt Vô Ngân trầm ngâm một chút rồi nhìn Vũ Sư Thanh nói:

- Không biết Vân Mộng Thần thoi có ở bên cạnh đệ hay không?

- Vân Mộng thần thoi?

- Đúng! Ta muốn hỏi mượn chưởng giáo sư đệ cái pháp bảo đó để dùng một chút. - Việt Vô Ngân lên tiếng:

- Có cái pháp bảo này dùng để đi lại giữa các phái sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, khiến cho số lượng các phái tới xem càng nhiều. Côn Luân sẽ khó ra tay hơn. Hơn nữa tập trung nhiều môn phái cũng là việc quan trọng, thậm chí có thể để họ ở lại thêm chút thời gian, mọi người trao đổi với nhau một chút kinh nghiệm trong tu luyện.

- À! Ta cũng không mang Vân Mộng thần thoi theo bên người mà đặt trong Kim Vũ các. - Vũ Sư Thanh nói với Việt Vô Ngân:

- Huynh muốn dùng nó thì theo ta tới đó lấy.

- Nếu vậy thì các ngươi cùng vào đi.

Việt Vô Ngân thi lễ với Vũ Sư Thanh một cái nhưng không cáo lui mà quay ra ngoài điện nói một câu như vậy.

Hai người mặc đạo phục màu lam đi vào. Cả hai người đó đều không có gì xa lạ đối với Vũ Sư Thanh, bọn họ cũng là những người có tu vi đứng vào hàng thứ mười của Nga Mi.

Tại sao hai người đó lại tới đây thì Vũ Sư Thanh đã có câu trả lời. Nhưng tới tận lúc này mà Việt Vô Ngân vẫn còn diễn trò tiếp với Vũ Sư Thanh.

- Tần Nghiễm Vương, Liễu Mộ? Việt sư huynh gọi hai người họ tới đây còn có chuyện gì?

- Không có chuyện gì khác.

Việt Vô Ngân nói tiếp:

- Sư đệ làm chưởng giáo Nga Mi nhiều năm như vậy cũng thật vất vả, công lao cũng nhiều. Hai người họ tới đây là muốn cùng với ta dâng một vật cho chưởng giáo.

Vũ Sư Thanh ngẩng đầu lên mà nhíu mày:

- Đưa cái gì?

- Tiễn ngươi lên đường.

Việt Vô Ngân nhìn Vũ Sư Thanh mà nói hết sức bình thản. Tuy nhiên bốn chữ đó vừa mới dứt, bản thân y lập tức tản ra một hơi thở âm trầm đáng sợ.

- Huynh là người của Hoàng Vô Thần?

Vũ Sư Thanh hơi nhíu mày, âm thanh vẫn hết sức bình tĩnh như trước.

- Phản ứng của ngươi cũng thật nhanh. - Việt Vô Ngân gật đầu, thò hai tay vào trong áo lấy ra một bộ quyền sáo đeo vào tay. Bộ quyền sáo đó nhìn giống như tay gấu, năm ngón tay có móng vuốt cực sắc. Mặc dù nó không có pháp lực dao động nhưng năm ngón tay đó hết sức sắc bén, không biết được tạo ra từ thứ kim loại nào.

Hai tên đệ tử Nga Mi phía sau y đều cúi đầu, dường như không dám đối diện với Vũ Sư Thanh. Tuy nhiên bọn họ vẫn lấy ra vũ khí của mình.

Một người cầm trong tay là một cái nỏ còn một người khác là hai cái chùy lưu tinh. Cả hai thứ vũ khí của hai người đó đều không có pháp lực dao động nhưng mũi tên vô cùng sắc bén, còn có chút ánh sáng màu lam rõ ràng là chất độc. Còn hai cái chùy lưu tinh thì vô cùng nặng, không biết được làm từ thứ kim loại nào.

- Không ngờ các ngươi dám làm cái chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

Mặc dù Vũ Sư Thanh đã đoán được kết quả nhưng nhìn ba người họ dám công khai lấy vũ khí ra, gã vẫn không giấu nổi cơn giận:

- Cuối cùng thì Hoàng Vô Thần hứa cho các ngươi cái gì?

- Có nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Thật ra chúng ta cũng chỉ lựa chọn giống như ngươi mà thôi. - Việt Vô Ngân nhìn Vũ Sư Thanh:

- Ngươi nói chúng ta có hai lựa chọn, có điều chúng ta lựa chọn điều thứ nhất. Chúng ta không nghĩ rằng có thể cùng với Lạc Bắc chống lại Côn Luân.

- Không thể liên minh với hắn chống lại Côn Luân thì quay sáng hy sinh sư môn, cùng với sư huynh đệ của mình? - Vũ Sư Thanh nở nụ cười lạnh.

- Đạo khác nhau không cùng mưu. Ngươi phải chăm lo việc chung. Nhưng đây là thời đại của Côn Luân không phải của Nga Mi chúng ta. Chấp nhận thần phục Côn Luân có lẽ còn giữ được Nga Mi. Nếu theo ý ngươi thì có khả năng Nga Mi cũng giống như Từ Hàng Tĩnh Trai không còn tồn tại nữa. - Việt Vô Ngân nhìn Vũ Sư Thanh mà nói.

- Lạc Bắc vẫn còn, đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng còn nhưng Kỳ Liên Liên Thành lại chết. - Vũ Sư Thanh nói một cách lạnh nhạt:

- Các ngươi cam tâm làm đầy tớ cho Hoàng Vô Thần thì không cần phải tìm lý cho mình.

- Bây giờ cãi cọ còn có ý nghĩa gì? - Việt Vô Ngân nơ nụ cười lạnh:

- Nghĩ tình mấy năm qua ngươi đối xử với chúng ta rất tốt. Chỉ cần ngươi nói nơi để Huyết Xá lợi, ta có thể để cho ngươi chết toàn thân.

- Hay cho cái để ta chết được toàn thây. - Vũ Sư Thanh cười lạnh nhìn đám người Việt Vô Ngân:

- Đây là Vân Mộng cung trên Kim Đỉnh, được xây dựng từ chỗ mà U Minh huyết ma ngã xuống. Bởi vì do năm đó bị ảnh hưởng của rất nhiều pháp thuật và trận pháp nên chỉ có thể thu hút linh khí trời đất, điều tức tu luyện và sử dụng Vân Mộng thần thoi, ngoài ra không thể phóng bất cứ một pháp thuật nào, nếu không sẽ bị phản lại mạnh gấp mười lần. Nhìn các ngươi có lẽ đã chuẩn bị cho cái ngày này rất lâu. Chỉ có điều các ngươi có biết rằng năm đó tiền bối Nga Mi chúng ta bỏ biết bao công sức để xây dựng cái cung điện này là có ý gì không?

- Năm đó tiền bối Nga Mi chúng ta xây dựng tại đây là để nếu như chúng ta gặp phải kẻ địch mạnh không chống cự nổi thì có thể dẫn vào chỗ này. Nếu như vào đây mà không địch nổi thì có thể dùng Vân Mộng thần thoi chạy trốn. Chỉ có điều tiền bối Nga Mi có lẽ không nghĩ được sau này lại có một đám đệ tử Nga Mi dùng chỗ này để ra tay với người nhà, giết chưởng giáo của mình.

Vũ Sư Thanh mới dứt lời, tên đệ tử Nga Mi cầm chùy lưu tinh không giữ được bình tĩnh khiến cho một cái chùy rơi đúng vào chân mình.

- Các ngươi còn định làm gì?

Đúng vào lúc này, một bóng người mặc đạo bào màu xanh đột nhiên xuất hiện nơi cửa điện. Người đó nhìn có vẻ chất phác trầm mặc, bình thường vốn rất ít lời, chính là Mộ Dung Khánh Sinh. Lúc này, y đang giận dữ nhìn ba người Việt Vô Ngân. Sau khi gầm lên một tiếng y lập tức nhảy vào trong điện nhìn như muốn ra tay với đám người Việt Vô Ngân để cho sư huynh Vũ Sư Thanh của mình chạy đi. Khi y vừa mới nhảy vào trong tay cũng xuất hiện một đạo kiếm quang giống như con rắn độc đâm thẳng tới cổ họng của Vũ Sư Thanh.

- Còn chưa ra tay? Việc đã tới nước này còn định để cho mấy lời nói của gã lừa hay sao? Bây giờ mà không giết, để cho gã chạy được ra ngoài thì chúng ta đừng hòng mong sống được.

Cùng lúc đó, Việt Vô Ngân cũng hét to. Hai chân bật lên vọt về phía Vũ Sư Thanh. Nghe thấy tiếng hét của y, hai gã đệ tử Nga Mi đang không giữ được bình tĩnh cũng giật mình, cắn chặt răng mà giương nỏ, vung chùy Lưu Tinh tấn công Vũ Sư Thanh.

Trong suy nghĩ của đám người Việt Vô Ngân, Mộ Dung Khánh Sinh thì từ nay về sau, Vũ Sư Thanh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Ngay khi Việt Vô Ngân và Mộ Dung Khánh Sinh cử động, Vũ Sư Thanh cũng lập tức vọt ra ngoài tuy nhiên mũi tên và hai quả chùy Lưu Tinh cũng đã chờ sẵn ở vị trí mà gã chuẩn bị đặt chân.

Cảnh tượng như vậy đã diện ra trong đầu đám người Mộ Dung Khánh Sinh rất nhiều lần. Cả bốn người âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần, có thể nói trong cái đại điện này cho dù đối mặt với một người trong số họ, Vũ Sư Thanh cũng không có khả năng tồn tại.

Nhưng ngay khi mũi tên màu lam vọt tới gần Vũ Sư Thanh, bốn người Việt Vô Ngân đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào chắn phía sau của Vũ Sư Thanh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất