La Phù

Chương 432: Đi dạo nam thiên môn

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lạc Bắc cũng phải hít một hơi thật sâu. Hắn có thể nhận thấy những kiến trúc đình đài lầu các ở đây ít nhất phải tới mấy ngàn năm, thậm chí là cả vạn năm. Bởi vì trong thung lũng không bị mưa gió bào mòn, nhưng vẫn có những cái không còn nguyên vẹn do tự bản thân nó phân hủy. Mà nhìn những kiến trúc có phong cách khác nhau ở đây thì thấy nó giống như một cái thị trường giao dịch thời thượng cổ, là nơi tập trung của người thượng cổ chứ không giống một cái động phủ.

Cùng lúc đó, Lạc Bắc cũng quay sang hỏi Đông Nhan:

- Có người nghiên cứu sự huyền diệu của cái trận pháp này không?

Lúc này, Lạc Bắc có thể cảm nhận được nguyên khí xung quanh mặc dù hết sức hỗn loạn nhưng lại như có trật tự không có cảm giác cuồng loạn không khống chế được. Rõ ràng là do tác dụng của cái trận pháp mà Đông Nhan nói.

Vốn trong kế hoạch của Lạc Bắc tiếp theo sẽ thành lập căn cứ tại Thương Lãng cung, dựa vào ưu thế của Yêu tộc Thất hải, tạo ra một cái giống như núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa. Nhưng Thương Lãng cung cũng không có trận pháp bảo vệ. Mà một cái trận pháp bảo vệ có tác dụng rất lớn.

- Thế nào? Ngươi lại có ý gì với cái trận pháp này?- Đông Nhan lập tức hiểu ý của Lạc Bắc:

- Theo ta biết rất nhiều người đã tới đây tìm hiểu. Nơi tập trung người tu đạo thời cổ... Nếu có thể tìm được một ít công pháp, pháp bảo mà họ để lại thì đúng là sung sướng. Có điều người thượng cổ có rất nhiều pháp thuật và pháp quyết hoàn toàn khác với chúng ta. Hơn nữa, vị trí quan trọng của trận pháp này lại ngầm trong thung lũng. Cái thung lũng này bên dưới chẳng khác nào một cái cống thoát nước bị phá hủy, vô cùng phức tạp. Nghe nói dưới đó có vô số trận pháp bị tàn phá. Nghe nói trong cả ngàn năm qua, rất nhiều người tu đạo tu vi Nguyên Anh vào đó tìm hiểu nhưng lại không có ai ra khỏi. Về phần người may mắn còn sống thì dường như cũng chưa nghe nói hiểu được cái gì ảo diệu.

- Vậy xem ra cũng chẳng có hy vọng. - Lạc Bắc lắc đầu. Đối với trận pháp hắn cũng không nghiên cứu. Hơn nữa, Lạc Bắc biết trong ngàn năm qua, người tu đạo tinh thông trận pháp có nhiều kiến thức chắc chắn là hơn hẳn tộc Long Nghê. Những người đó chui xuống đất vậy mà không tìm được sự huyền ảo của nó vậy thì mình có dẫn người tộc Long Nghê tới đây cũng chẳng có tác dụng.

- Bốn vị! Không biết các vị muốn trao đổi gì? Có muốn xem cái phù lục của ta trước hay không? - Đúng lúc này có một nam tử cằm nhọn chạy tới đón.

Người đàn ông đó có đôi mắt híp nhìn như mắt chuột, thoáng qua có một sự tinh ranh. Bộ trang phục của y hết sức bình thường, chân mang một đôi giày rơm nhìn không giống với người tu đạo mà chẳng khác nào tiểu thương đi bán dạo.

- Không ngờ lại gặp phải loại người này tới chào hàng. - Thái Thúc nhìn thấy người đàn ông đó chạy tới thì há hốc mồm.

Đông Nhan nhìn Thái Thúc đang há hốc mồm mà mỉm cười rồi quay đầu đi nhìn người tu đạo đứng trước mặt mà nói:

- Ngươi có bùa gì?

- Ta có lạc thạch phù, Kim quang phù, Thần lôi phù..- Người đàn ông đó thấy Đông Nhan hỏi liền móc ra sáu bảy tấm phù đặt trước mặt Lạc Bắc và Đông Nhan.

- A! - Đông Nhan nhìn lướt qua rồi nói:

- Ngươi có phù gì khác không?

Thấy đám người Lạc Bắc không có hứng thú, người đàn ông đó liền nhét mấy lá phù vào trong ngực rồi nói:

- Nhìn bốn vị có phong thái hơn người, chắc là không để ý tới mấy loại phù cấp thấp. Nếu vậy hãy xem một tấm Hỏa diễm phù của ta đi.

Nói xong, người đàn ông thò vào trong tay áo lấy ra một tấm phù màu hồng.

- Bốn vị cũng biết nhìn. Tấm Hỏa diễm phù của ta xuất xứ từ Liệt gia ở Giang châu, có uy lực mạnh hơn Hỏa diễm phù khác. Mọi người xem, ở đây còn có dấu hiệu của Liệt gia.

Thái Thúc bĩu môi. Tấm phù màu hồng trong tay người đàn ông nhìn dày hơn so với những lá phù khác, trên mặt có hoa văn hình ngọn lửa nhìn rất đẹp. Hơn nữa, theo ngón tay người đàn ông đó chỉ thì góc bùa đúng là có một chữ Liệt. Tấm Hỏa diễm phù xuất xứ từ Liệt gia là điều chắc chắn. Liệt gia ở Giang Châu là một thế gia chuyên tu luyện pháp quyết hệ Hỏa, nhưng trong giới tu đạo nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu phái hạng ba. Vì vậy mà Thái Thúc cũng chẳng để ý tới tấm phù đó.

- Chỉ có thể này thôi sao? - Đông Nhan vẫn thản nhiên và khách khí:

- Nếu vậy thì không làm phiền nữa.

Thấy đám người Lạc Bắc cũng không có chút hứng thú với tấm Hỏa Diễm phù, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt của người đàn ông:

- Xin bốn vị chờ một chút. Ta còn có một tấm phù lục phẩm chất cao hơn nhiều, ít nhất cũng phải là bảo khí thượng giai. Bốn vị nhìn thấy là biết.

Nói xong, người đàn ông liền móc ra một lá phù màu xanh.

- A! Đây là Thanh nguyên kiếm khí phù của Không Động. - Lạc Bắc hơi chớp mắt.

Tấm bùa mà người đàn ông đó móc ra được làm từ ngọc xanh, trên mặt có khảm một đường tơ vàng rất dài, tạo thành một dải ký hiệu. Trên bề mặt của nó còn có ánh sáng màu xanh di chuyển như có nhiều thanh tiểu kiếm đang chảy xuôi.

Cái bùa này rất giống với cái Thanh Nguyên kiếm khí phù của Không Động mà Lạc Bắc đã nhìn ấy trong điển tịch khi còn ở Thục Sơn. Mỗi một lần nó có thể phóng ra hơn mười đạo kiếm khí. Hơn nữa khi sử dụng chỉ cần cho chân nguyên và đó là được. Uy lực của mỗi một đạo kiếm khí cũng gần với một thanh phi kiếm.

Phẩm chất của tấm bùa này so với mấy cái trước cao hơn nhiều.

- Bốn vị quả là tinh mắt. - Mới nghe thấy Lạc Bắc nói ra cái tên Thanh Nguyên kiếm khí phù, người đàn ông mừng rỡ:

- Tấm phù này ta mới chỉ dùng có hai lần, ít nhất còn có thể sử dụng hơn hai mươi lần nữa. Cho dù đối địch hay phòng thân cũng là một thứ bảo vật.

Lạc Bắc và Đông Nhan liếc mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.

Thật ra tấm phù này của người đàn ông đối với người tu đạo bình thường đúng là một thứ pháp bảo rất tốt. Mặc dù kiếm khí của Thanh Nguyên kiếm khí phù không như phi kiếm có thể làm theo ý mình nhưng với mười đạo kiếm khí có uy lực tương đương với phi kiếm mà cùng đánh tới thì uy lực cũng phải trên Ngự kiếm kỳ.

Nhưng với tu vi của Lạc Bắc bây giờ mà nói thì tiện tay phóng ra một cái pháp thuật có uy lực mạnh hơn cái phù này nhiều. Lúc trước khi Lạc Bắc và Thái Thúc mới ra khỏi Thục Sơn, tấm phù này rất có tác dụng. Nhưng hiện tại đối với họ nó không còn có ích nữa.

Người đàn ông cũng nhìn thấy Lạc Bắc quay sang Đông Nhan lắc đầu. Thấy Lạc Bắc vẫn không có hứng thú, người đàn ông đó hơi căm tức trừng mắt nhìn Lạc Bắc và Đông Nhan:

- Có được một tấm phù hiếm cũng không mua. Ta thấy các ngươi cố ý đùa lão tử a.

Sau khi lẩm bẩm nói câu đó, người đàn ông liền xoay người nhanh chóng đi về phía một người tu đạo mới xuất hiện.

- Đi thôi.

Đông Nhan cũng không để ý chỉ cười cười, dẫn Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đi vào trong khu vực kiến trúc san sát.

......

- Không phải chứ?

Đi vào trong dãy kiến trúc đó, Thái Thúc lại trừng mắt, ngây người.

Chỉ thấy trong chỗ đó chỉ có một vài nơi trống tải. Rất nhiều người tu đạo bày vải vóc và nhiều thứ khác nhau như một đám bán ở vỉa hè.

Trong đủ mọi loại kiến trúc cũng bày những thứ gì đó như cửa hàng.

Ngoại trừ những nơi đó ra, bên đường phố có rất nhiều người giống như người đàn ông lúc nãy đang chào hàng.

- Ta có các loại tinh kim thượng giai, còn có một chút Thái Ất tinh kim...

- Tử diệp thảo ba trăm năm... Tử Diệp thảo ba trăm năm có thể chế tạo phù lục thượng phẩm, mau đến xem. Chỉ có ba cây. Nhanh không hết.

- Có sẵn ngưng khí đan. Ba trăm vàng một viên.

Thậm chí còn có rất nhiều người tu đạo đang rao rất to.

Phần lớn người tu đạo vào lúc này chẳng khác nào những người bán hàng rong, thương nhân khôn khéo.

- Không ngờ được Nam Thiên Môn lại có quy mô như vậy. - Đông Nhan nhìn thấy cạnh tượng trước mắt cũng phải thốt lên như thế.

Mười năm trước, Đông Nhan có tới đây một lần. Nhưng lúc đó số lượng người chỉ bằng một phần tư bây giờ. Hơn nữa, cơ bản cũng chỉ có mấy người tu đạo tự giao dịch với nhau, chứ không có chủ quán cố định thế này.

- Xem ra không có gì hạn chế, không phải chịu sự khống chế của phái lớn, người giao dịch càng nhiều. Cứ tiếp tục như thế này, nơi đây còn hơn cả một thị trường giao dịch bình thường.

Đông Nhan thầm than rồi quay sang nói với Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đang đứng bên cạnh:

- Hiện tại quy mô của Nam Thiên môn so với trước còn lớn hơn. Hơn nữa, Thập Vạn Đại sơn có rất nhiều linh dược sinh trưởng, nên giao dịch thảo dược ở đây cũng nhiều. Tìm một vài loại có lẽ không có. Có điều hơn mười năm ta chưa tới đây, nơi này lại thay đổi nhiều như vậy nên ta cũng không hiểu lắm. Dù sao thì các ngươi cũng mới tới lần đầu, hay là chúng ta đi quanh xem. Không chừng ngoại trừ mấy loại linh dược kia ra còn có thể tìm thấy thứ gì có ích.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất