La Phù

Chương 65: Người Côn Luân tới

- Lạc Bắc sư đệ! Chúng ta là sư huynh của ngươi? Tại sao ngươi không hiểu được một chút sự tôn...

Tằng Nhất Thành còn chưa nói hết đã bị Lạc Bắc ngắt lời:

- Các ngơi có phải thấy tu luyện Tử Huyền khí quyết tới tầng thứ ba cho nên có thể ức hiếp được ta đúng không?

- Thì sao? - Mạnh Thục hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn:

- Phế vật.

Lạc Bắc hơi ngẩng đầu nhìn hai người chằm chằm rồi cười lạnh:

- Niệm tình các ngươi nhập môn sớm hơn, ta để cho các ngươi đánh trước ba quyền.

- Ha ha ha.

Mạnh Thục liền cất lên tiếng cười ha hả rồi quay đầu nhìn Tằng Nhất Thành:

- Người có thấy tên phế vật này còn nói để cho chúng ta...

Nhưng tiếng cười của y chợt giống như con vịt bị người ta bóp cổ mà tắc nghẹn trong cổ họng.

Còn chưa kịp quay đầu lại, y đã thấy trước mặt hoa đi một cái, Lạc Bắc đã xuất hiện gần như dí sát mặt vào mình.

Những sợi lông trên người Mạnh Thục gần như dựng đứng. Nguyên khí của Tử Huyền khí tự nhiên lưu chuyển tràn ra ngoài.

Tốc độ tu vi của Mạnh Thục trong số đám đệ tử mới vào của Kinh Thần nhất mạch chỉ thua đám người Tông Chấn nhưng cũng gần đột phá tầng thứ ba mà đạt tới tầng thứ tư.

Cảm nhận được sự nguy hiểm, chân nguyên của tử Huyền khí trong nháy mắt lưu chuyển rồi sau đó, y liền vọt ra ngoài năm, sáu trượng.

Nhưng y vừa mới hạ xuống đất thì Lạc Bắc đã tới trước mặt mình, cũng giống như vừa rồi, thậm chí y còn cảm thấy hơi thở của Lạc Bắc phà vào người.

- Tên phế vật này tại sao lại nhanh như vậy?

Những lỗ chân lông trên người Mạnh Thục đều lộ ra hàn khí. Y không nhịn được rống to một tiếng sau đó lui lại rồi tống một quyền về phía Lạc Bắc.

Một tiếng động vang lên. Dưới một quyền đó, cảnh tay của Mạnh Thục tản ra ánh sáng màu tím của Tử Huyền khí, đồng thời tiếng xương cốt bùng nổ cũng vang lên.

“ Luận về tốc độ và sức lực cơ bản ta không hề kém. Hiện tại bọn chúng cũng chưa biết thuật pháp nên cơ bản không phải là đối thủ của ta.”

Lạc Bắc nhìn thẳng vào nắm tay của Mạnh Thục đang phóng tới người mà nheo mắt. Hắn hơi lùi lại liền tránh được một quyền của Mạnh Thục.

Đồng tử trong mắt Mạnh Thục co lại. Chỉ một đòn đó, y liền nhận ra tốc độ và cả kình lực của Lạc Bắc hơn xa mình.

“ Đánh lén sau lưng ta?”

Nhưng còn chưa chạm xuống đất, Lạc Bắc đã cảm nhận được sau lưng có gió ập tới.

Lạc Bắc uốn người, trong tích tắc cũng nhận thấy Tằng Nhất Thành đang vung nắm tay đánh vào mình. Nhưng cánh tay của Tằng Nhất Thành chợt run lên rồi giống như một sợi dây chợt chuyển hướng mà nện vào lưng Lạc Bắc. “ Bốp” Lạc Bắc bị đánh bay ra chỗ khác.

“ Tằng Nhất Thành có lẽ đã học qua quyền pháp.”

“ Một quyền toàn lực của y không dưới hai trăm cân sức, chẳng hề nương tay. Nếu thân thể ta không cứng cỏi, tu vi thật sự thấp kém thì lần này đã bị thương.”

Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện suy nghĩ như vậy.

- Thế nào? Đó mới là quyền thứ nhất của ta.

Sau khi đánh bay Lạc Bắc, Tằng Nhất Thành cười lạnh.

“ Một quyền đó không làm cho ta bị thương. Xem ra ta luyện hóa được một nửa nội đan của Ô Cầu thì những thứ lực này rất khó làm ta bị ảnh hưởng.”

“ Quên đi. Đỡ phải mất thời gian giằng co. Cứ để cho họ ba quyền.”

Từ sau trận chiến sinh tử với Ô Cầu, bỏ chạy như điên trong rừng, thân thể của Lạc Bắc đã trở nên vô cùng nhanh nhẹn. Mắt thấy người sắp rơi xuống bên đường, Lạc Bắc khẽ chống hai tay rồi giống như một con tôm bật dậy. Tiếng cười của Tằng Nhất Thành còn chưa dứt, Lạc Bắc đã xuất hiện trước mặt y.

- Sao có thể như vậy? Không ngờ một quyền của ta không làm cho y bị thương.

Trong đầu Tằng Nhất Thành vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó, đồng thời nắm tay cũng theo bản năng chém xuống cũng là lúc Lạc Bắc chạm đất.

Vừa mới chạm đất, Lạc Bắc liền giơ tay đón lấy nắm tay của Tằng Nhất Thành.

Trên y phục của Lạc Bắc và Tằng Nhất Thành vang lên tiếng không khí nổ chẳng khác gì hai sợ dây thừng lớn bị hai luồng sức mạnh kéo căng.

Chỉ mới kéo một cái, Tằng Nhất Thành đã bị Lạc Bắc kéo ngã rồi hất văng về phía Mạnh Thục.

Mạnh Thục đang ở trong không trung thì thấy Tằng Nhất Thành lao về phía mình liền cố hết sức để đỡ lấy. Tuy nhiên dưới chân không có điểm tựa nên chẳng những không đỡ được mà toàn thân còn chấn động rồi cả hai nện mạnh xuống đất.

Sức nặng của hai người lại thêm sức mạnh liền đập nát chân nguyên hộ thể của Mạnh Thục khiến cho y thở cũng không thở được, mặt tím tái mà phun ra một ngụm máu tươi.

Tằng Nhất Thành bị Mạnh Thục đỡ lại có thân thể y làm tấm đệm nên không bị thương nặng. Vừa mới nhảy lên, còn chưa kịp làm động tác gì thì y đã bị Lạc Bắc kéo lấy áo.

Ngay khi hai người rơi xuống đất, Lạc Bắc gần như đã đứng bên cạnh cả hai. Cú nhảy của Lạc Bắc không ngờ có tốc độ còn nhanh hơn bọn họ.

“ Roạt” đạo bào của Tằng Nhất Thành bền như vậy mà còn bị xé rách hơn nửa. Còn y thì giống như một cái bao tải bị Lạc Bắc ném đi.

Vừa mới đứng dậy còn chưa kịp có động tác gì, Tằng Nhất Thành đã bị Lạc Bắc ném đi bảy, tám trượng.

- Ngươi...

Phía sau, Mạnh Thục loạng choạng đứng dậy. Mặc dù Lạc Bắc vẫn đứng yên nhưng với những việc vừa mới diễn ra khiến cho y không dám ra tay nữa.

Trên người Lạc Bắc có một thứ uy áp khiến cho thân thể và tinh thần của y chấn động.

Ngoài bảy, tám trượng, Tằng Nhất Thành cũng cố gắng đứng dậy.

“ Người lấn ta một tấc, ta lấn người một thước.”

Lạc Bắc nhìn cả hai người bị thương nặng mà trong lòng có cảm giác hãnh diện.

“ Có điều nếu ta cũng giống như họ mà xuất toàn lực thì có khả năng lục phủ ngũ tạng của họ cũng bị phá nát, đánh mất tình đồng môn. Nhưng sau này mà còn tiếp tục thì ta cũng không nương tay.”

Trong lòng nghĩ như vậy, Lạc Bắc cũng chẳng thèm nhìn hai người mà đi dọc theo sơn đạo về phía núi Thiên Hạo.

- Cái gì kia?

Lạc Bắc vừa mới theo sơn đạo vòng qua nửa đỉnh núi thì chợt thấy nơi sườn bắc có một vầng ánh sáng xanh biếc vọt về phía Thục Sơn giống như một ngôi sao chổi kéo theo một cái đuôi thật đẹp.

“ Có người dùng pháp bảo phi hành!”

- Trác Trầm Đạo và Nam Ly Việt cầu kiến tiền bối Vũ Nhược Trần.”

Trong đầu Lạc Bắc vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó thì âm thanh như sấm rền đã từ trên cao vọng xuống.

“ Ai mà kiêu ngạo không kiêng nể gì như vậy?”

Âm thanh và ánh sáng của pháp bảo không chút che giấu khiến cho Lạc Bắc cảm nhận người tới rất kiêu ngạo.

- Là ai?

Toàn bộ Thục Sơn liền chấn động. Hơn mười đạo kiếm quang từ trong các ngọn núi bay lên, hiển nhiên là đệ tử phụ trách tuần sơn.

- Đệ tử của Huyền Viên và Huống Vô Tâm?

Trong núi Trường Sinh, một tia sáng bản mệnh kiếm nguyên màu tím của Vũ Nhược Trần lao ra, tạo thành một lối đi xuyên qua pháp trận phòng ngự.

- Hiện tại họ tới đây có việc gì? Đan Lăng Sinh! Ngươi dẫn họ tới núi Thiên Hương gặp ta.

- Vũ Nhược Trần tiền bối. Khi ta ở Côn Luân nghe nói Thục Sơn muôn hình vạn trạng với ngàn ngọn núi nguy nga. Hôm nay nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền.

Trên đỉnh Thiên Hương có một ngôi lầu cao năm tầng. Trong một gian phòng, một nam tử mặc trường bào màu hồng cười nói với Vũ Nhược Trần.

Ngồi bên cạnh y là một người mặc đạo bào màu lam, mái tóc được búi lại. Y có gương mặt giống như ngọc, trong mắt thi thoảng lại có ánh sáng màu tím lóe lên. Đó chính là Trác Trầm Đạo tu luyện Đạo tàng chân nguyên quyết.

Mà nam tử mặc áo dài màu đỏ cũng là Nam Ly Việt, đệ tử của Huống Vô Tâm.

Hiện tại mặc dù câu nói của y giống như khen ngợi với Vũ Nhược Trần nhưng nét mặt lại kiêu căng cho thấy nói một đằng còn nghĩ một nẻo.

Có điều Vũ Nhược Trần cũng không hề để ý chỉ cười nhạt:

- Cảnh tượng Thục Sơn của ta làm sao có thể sánh được với Côn Luân. Không biết lần này hai vị tới đây có chuyện gì?

- Lần này chúng ta tới đây là có việc muốn cầu với tiền bối.

Nam Ly Việt nở nụ cười còn Trác Trầm Đạo vẫn không nói gì. Hiển nhiên là địa vị của Nam Ly Việt còn trên cả y.

- Chuyện gì? - Vũ Nhược Trần liếc mắt nhìn Nam Ly Việt:

- Côn Luân còn có việc gì phải cầu Thục Sơn?

- Tiền bối cứ nói đùa.

Nam Ly Việt cũng liếc mắt nhìn Vũ Nhược Trần.

Trong cái nhìn đó của Nam Ly Việt không ngờ có một chút sát khí.

“ Chẳng trách sư phụ nói bản mệnh kiếm nguyên của y lợi hại, không thể coi thường.”

Tuy nhiên thân thể của y trong nháy mắt ớn lạnh bởi vì khi Vũ Nhược Trần liếc mắt, y liền cảm giác của mình giống như bị kiếm quang đâm phải.

- Tu vi của tiền bối đúng là khiến cho người ta phải thán phục.

Nhưng Nam Ly Việt vẫn thản nhiên nở nụ cười:

- Không dám giấu. Lần này chúng ta tới đây là muốn mời tiền bối giúp chặn giết một tên yên nhân.

Sau khi dừng lại một chút, Nam Ly Việt lại nói:

- Vốn tên yêu nhân này đã bị thương nặng, nhưng chúng ta biết được y đã bỏ chạy tới Bắc Mang. Phi kiếm của Thục Sơn có một không hai trên thiên hạ. Nếu như được Thục Sơn giúp sức thì Côn Luân và Thục Sơn cùng hành động, yêu ma ở phương Bắc sẽ không dám vọng động.

- Yêu mà ở Bắc Câu và núi Chiêu Diêu? Cái này đúng là hơi khó giải quyết. - Vũ Nhược Trần mỉm cười rồi nói:

- Hai vị cứ nghỉ ngơi. Đợi ta để cho đám người Đan Lăng Sinh tới Bắc Mang.

.....

- Sư thúc! Hai người Côn Luân dám tới tận cửa mà lớn tiếng gọi chứng tỏ không coi chúng ta vào đâu. Nếu người đồng ý chẳng lẽ định nghe theo họ?

Trên đỉnh Thiên Hương, đám người Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đứng bên cạnh Vũ Nhược Trần, nét mặt không giấu được sự lạnh lùng.

- Yêu nhân? - Vũ Nhược Trần nhìn hai người:

- Yêu nhân mà hai người đó nói cũng chính là người hầu Nghiệp Triệu Nam bên cạnh Nguyên Thiên Y.

- Là y?

- Nơi La Phù truyền thụ kinh có pháp trận hòa nhạp với linh mạch của La Phù. Nếu như phá trận thì tất cả sẽ bị hủy mà không được gì. Hiện tại Nghiệp Triệu Nam có khả năng biết được phương pháp mở cửa nơi truyền thụ kinh điển của La Phù, hơn nữa La Phù đã có truyền nhân. Vì vậy mà Côn Luân mới không tiếc tất cả muốn giết y.

Vũ Nhược Trần khẽ thở dài:

- Nếu Nghiệp Triệu Nam bỏ mình thì không sao. Nhưng nếu bị Côn Luân bắt giữ, để cho họ có được sự truyền thừa ngàn năm của La Phù thì Thục Sơn chúng ta hoàn toàn lép vế. Bọn họ tới đây cũng chỉ là muốn xem thái độ của Thục Sơn chúng ta thế nào. Các ngươi có đi thì cứ hành sự theo hoàn cảnh. Nếu Nghiệp Triệu Nam bị Côn Luân bắt được thì đúng là sống không bằng chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất