La Phù

Chương 71: Gặp phải pháp thuật. Huyết chiến

" Làm sao mà hắn học được pháp thuật lợi hại như vậy?”

Vào lúc trong mắt Tằng Nhất Thành dầy đặc sát khí, Lạc Bắc cũng giật mình.

Phản ứng vừa rồi của hắn gần như thu hút Kim giáp thần tướng nhưng Lạc Bắc cũng phát hiện ra Lạn Hàng bị nguy hiểm. Vừa lúc đó, Tằng Nhất Thành lại mang con Kim Giáp thần tướng khác tới khiến cho Lạc Bắc liền ném ra hai viên đá.

Quả nhiên mặc dù Kim Giáp thần tướng vung đao chém vỡ viên đá nhưng sự chú ý của nó cũng tập trung về phía Tằng Nhất Thành.

Tuy nhiên pháp thuật lôi điện mà Tằng Nhất Thành sử dung, Lạc Bắc chưa hề thấy.

- Lạc Bắc!

Lúc này, thấy Lạc Bắc bị hai Kim Giáp thần tướng vây công, Lạn Hàng và Thái Thúc từ xa lo lắng quan sát.

- Các ngươi đi mau. Ta sẽ tới.

Nhìn thấy Thái Thúc và Lạn hàng như lo lắng cho mình mà dừng lại, Lạc Bắc càng thêm quyết tâm. Mũi chân hắn dậm liên tục vào mấy gốc cây đại thụ đồng thời ném mấy viên đá thu hút Kim Giáp thần tướng đang đuổi theo Thái Thúc về phía mình.

- Đi!

Nhìn thấy sức mạnh và tốc độ mà Lạc Bắc thể hiện, Thái Thúc cắn răng một cái rồi hét to với Lạn Hàng. Sau đó cả hai không hề quay đầu lại cứ thế chạy như điên về phía ngọn Thiên Kiếm.

“ Ốc còn chẳng mang nổi mình ốc mà còn lo cho người khác. Đã vậy ta sẽ giải quyết ngươi.”

Tằng Nhất Thành cười lạnh rồi thân mình biến ảo, trong tay liên tục bắt mấy cái pháp quyết. Mấy quả cầu sét nổ tung thu hút sự chú ý của bốn Kim giáp thần tướng về phía Lạc Bắc.

- Pháp thuật dẫn phát uy lực của trời đất đúng là mạnh hơn so với quyền cước nhiều.

Nhìn bốn kim giáp thần tướng bị lôi cầu nổ tung, Lạc Bắc nghĩ nhanh, đồng thời thúc dụ khí huyết toàn thân mà lao đi. So với hôm đối địch với Ô Cầu, tốc độ và sức mạnh của Lạc Bắc đã tăng hơn mấy lần. Hắn liên tục ném đá ngăn cản bước chan của Kim giáp thần tướng đồng thời chạy khỏi sự bao vây của chúng.

“ Ngươi ỷ vào sức lực cho rằng Kim Giáp thần tướng không theo kịp sức lực của ngươi có phải không?”

Nhìn Lạc Bắc lúc này khiến cho Tằng Nhất Thành nghĩ tới cảnh tượng mình bị hắn đánh bay trên sơn đạo.

Lạc Bắc vừa thoát ra khỏi sự bao vây của bốn Kim giáp thần tướng, trong lòng nghĩ Lạn hàng và Thái Thúc đã chạy rất xa nên cũng định phóng về phía ngọn Thiên Kiếm. Nhưng đúng vào lúc này, một tia sét từ trong không trung ập xuống giống như một sợi roi quất lên người hắn. Ánh chớp lóe lên khiến cho quần áo của Lạc Bắc nát vụn, da thịt cháy đen cùng với toàn thân tê rần.

- Tằng Nhất Thành.

Trong nháy mắt, Lạc Bắc liền hiểu được có chuyện gì xảy ra. Hắn quát to:

- Ngươi ở trong thí luyện mang theo ý định trả thủ. Ngươi không coi luật lệ của Thục Sơn vào đâu, muốn bị trục xuất khỏi sư môn phải không?

- Ngươi ném đá vào ta, ta lấy lôi điện đánh ngươi. Ngươi xé quần áo của ta, hiện giờ ta cũng làm cho y phục của ngươi nổ tung. Đó là chuyện công bằng.

Tằng Nhất Thành cười lạnh:

- Mà trong thí luyện cũng không có luật lệ quy định đệ tử không được đánh nhau. Ngươi dọa ta không bằng đi dọa Kim giáp thần tướng đi.

Ở phía Tây quảng trưởng trên núi Thiên Kình, nhờ đám mây khúc xạ khiến cho cảnh tượng được kéo gần vì vậy mà tình hình của các đệ tử được mọi người nắm hết.

Lạc Bắc và Tằng Nhất Thành tranh đấu với nhau cũng nằm hết trong sự quan sát của Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà.

Nhìn thấy Lạc Bắc sau khi thu hút Kim Giáp thần tướng đuổi theo Lạc Bắc và Lạn Hàng, không ngờ vẫn có thể chạy ra khỏi sự bao vây của bốn Kim Giáp thần tướng, ngay cả Vũ Nhược Trần và yến Kinh Tà cũng đều kinh ngạc. Nhưng lúc này, thấy Tằng Nhất Thành dùng lôi điện làm cho Lạc Bắc bị thương, ánh mắt của Vũ Nhược Trần trở nên dữ dằn:

- Càn quấy! Là ai dậy Tằng Nhất Thành Ngũ lôi kim quang quyết?

Nét mặt của Yến Kinh Tà và Băng Trúc Quân cũng đều tức giận.

- Là đệ tử....

Một người mặc trang phục màu đen, sắc mặt tái nhợt bước lên, cúi thấp đầu xuống:

- Đại chưởng giáo sư thúc. Đó là lỗi của đệ tử. Đệ tử thấy y có tu luyện Tử Huyền khí quyết tới tầng thứ năm, cảm nhận là một người có cơ duyên cho nên mới truyền cho y. Xin sư thúc và sư tôn trách phạt.

- Kim Chập! Ngươi là sư trưởng phụ trách dậy dỗ đệ tử của Kinh Thần, theo luật có quyền dậy pháp quyết nên không bị trách tội. Vốn dĩ sau khi dạy phải chú ý tới tính cách của đệ tử. Kẻ có lòng dạ nhỏ nhen, nếu không thể thay đổi thì không thành được ngọc quý.

Trong nháy mắt Vũ Nhược Trần đã phán quyết.

Trong lúc tức giận, lão có thể xử sự hoàn toàn theo luật, không hề có một chút tình cảm riêng.

- Có nên ngăn cản hai người đó tranh chấp với nhau không? - Tông Nhạc Lưu quay đầu hỏi Vũ Nhược Trần.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vũ Nhược Trần rồi lão lắc đầu:

- Theo luật cũng không cấm trong thí luyện không được đánh nhau. Cứ tùy theo cơ duyên đi.

Cơ duyên?

Cũng giống như nhân qua, đây là điều mà cho dù Nguyên Thiên Y tới bước cuối cùng cũng chưa hẳn đã nhận rõ.

Có nhiều thứ, có một số người đang ở một nơi nào đó chờ ngươi. Có những thứ không phải là của ngươi, cho dù có tốn công sức thế nào thì cũng không thể có được.

Nếu không thì cả Thục Sơn cũng chẳng tràn ngập sự thành kính đối với đại hội nhận kiếm được tổ chức hai năm một lần, mong mỏi đệ tử có được cơ duyên mà nhận được sự truyền thừa từ tiền bối của Thục Sơn.

......

- A?

Trong núi rừng trên núi Thiên Dao, Tằng Nhất Thành phát ra một tia sét đánh trúng Lạc Bắc thì nghĩ rằng hắn chắc chắn rời khỏi thí luyện. Nhưng khi y thấy Lạc Bắc chỉ hơi ngừng lại một chút rồi lao đi, tránh được thanh đao đang chém tới của một Kim Giáp thần tướng.

“ Nếu ta không tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh thì lần này chắc chắn phải bóp nát ngọc bài để ra khỏi thí luyện.”

“ Có lẽ Tằng Nhất Thành sẽ tiếp tục ra tay với ta.”

Hiện tại Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ tư, thân thể vô cùng cứng rắn, đồng thời khả năng chữa trị cũng kinh người. Dưới sự lưu chuyển của khí huyết màu vàng, thân thể của hắn gần như hồi phục mà lao về phía trước. Hai tay hắn nắm lấy mấy viên đá, đồng thời liên tục quan sát Tằng Nhất Thành.

Quả nhiên, sau khi ngẩn ra một chút, Tằng Nhất Thành lại bắt pháp quyết, phóng ra một quả lôi cầu về phía hắn.

“ Đây chính là pháp thuật vừa rồi y dùng để ném Kim giáp thần tướng?”

Lạc Bắc biết được lôi cầu có uy lực kinh người nên phóng sức nhảy tới một cái cành cây rồi sau đó đạp mạnh mà lướt người đi.

Một tiếng nổ vang lên, lôi cầu màu trắng nổ tung trên cành cây đại thủ khiến cho gỗ vụn bay tán loạn, đồng thời xuất hiện một lỗ thủng to. Cùng lúc đó, Lạc Bắc đang phóng đi cũng bóp tảng đá trong tay thành mấy chục viên đá vụn mà ném về phía Tằng Nhất Thành.

Tằng Nhất Thành không tránh kịp bị trúng một viên vào đùi. Mặc dù Tử huyền khí đạt tới tầng thứ năm hộ thể nhưng y vẫn đau thấu tận tâm can.

- Ngươi muốn chết?

Một tiếng quát chói tai vang lên trong khu rừng rồi một cột sét màu vàng đánh thẳng xuống lưng Lạc Bắc.

Lạc Bắc hự một tiếng cảm thấy lực lượng nổ tung trên lưng khiến cho máu thịt và nội tạng đau đớn.

“ Để xem ngươi có ngăn cản được cái này không?”

Mắt thấy Lạc Bắc lại bị đánh trúng, Tằng Nhất Thành cất tiếng cười lạnh. Nhưng y còn chưa có động tác khác thì đã thấy Lạc Bắc chống tay rồi tiếp tục lao đi. Đồng thời lại mấy chục viên đá vụn ập tới khiến cho ngực của y bị trúng một viên mà mắt tối sầm lại. Suýt chút nữa thì chân nguyên của Tử Huyền khí cũng bị đánh tan.

“ Pháp thuật của y phát ra lôi điện đánh thẳng lên người ta. Ta không có pháp thuật công kích hay phòng ngự, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ thì không thể là đối thủ của y. Chỉ có chờ y tới gần thì mới có phần thắng.”

Nhân lúc đối phương bị đánh trúng, Lạc Bắc liền vọt lên rồi lao vào trong rừng rậm. Sau khi thở hổn hển hai hơi, hắn liền nín thở, dán mình vào một cây đại thụ mà ẩn nấp.

Phương hướng mà Lạc Bắc ẩn nấp chính là phương hướng của núi Thiên Kiếm.

Hắn nghĩ sau khi thu khí tức, Tằng Nhất Thành cho rằng mình chạy sẽ đuổi theo. Tới lúc đó, hắn sẽ nhân cơ hội mà áp sát đối phương.

Hiện tại, Lạc Bắc cũng chỉ có ưu thế và tốc độ và sức lực so với Tằng Nhất Thành.

Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc hoàn toàn không ngờ đó là gần như vào lúc bản thân ẩn giấu hơi thở thì một tia sét đã lóe lên rồi đánh lên người hắn.

Một tia lôi điện đó đánh trúng khiến cho hắn cong người, đồng thời cái cây sau lưng cũng nổ tung đâm cả vào người Lạc Bắc.

“ Tại sao hắn phát hiện được ra ta?”

Lạc Bắc cố nén cơn đau nhưng tinh thần lại càng thêm bình tĩnh. Trong đầu hắn vừa mới nghĩ vậy thì thấy có hai dánh đao từ trên cao chém xuống.

“ Y không phát hiện ra ta mà hình như là Kim giáp thần tướng có thể phát hiện được hơi thở mỏng manh của ta.”

“ Do đám Kim Giáp thần tướng đuổi theo khiến cho ta bị lộ.”

Lạc Bắc hiểu ra liền dùng hết sức mà ném mạnh về phía bên sườn phải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất