La Phù

Chương 8: Kiếp nạn lớn. Ma Ha Già La mật pháp

Con quái vật vừa kêu vừa khoa chân múa tay như trước nhưng không thể hiểu được nó nói cái gì. Có điều cũng có thể thấy rằng nó đang rất vui.

- Chuyện này ta lại phải cảm tạ ngươi. - Trong lòng thiếu niên tràn ngập sự vui mừng, vái chào con quái vật.

- Ngươi cho ta ăn thứ này thì hôm nay ta có khả năng lên được tới đỉnh núi.

Nghe thiếu niên nhắc tới hai chữ đỉnh núi, con quái vật dường như sợ hãi, rụt đầu rụt cổ lại. Thiếu niên cuống quýt xua tay nói:

- Đừng sợ! Ngài là người tốt. Chỉ vì lo ta bị thương nên mới làm ngươi bị thương thôi.

Con quái vật kêu lên mấy tiếng rồi khoa chân múa tay dường như vẫn sợ hãi. Nó cẩn thận hái trái cây trên bụi cây ngăm đen rồi ngậm vào miệng. Bất chấp thiếu niên giải thích với nó như thế nào thì nó vẫn liên tục thở dài với thiếu niên rồi chạy ra khỏi động theo cái xích sắt mà bò xuống rồi biến mất.

Lúc này trận mưa to đã ngừng nhưng sợi xích sắt vẫn hơi trơn, nhưng sức khỏe của thiếu niên tăng lên rất nhiều vì vậy mà hắn định nhanh chóng trèo lên núi, sợ nguồn sức mạnh đó lại biến mất. Vì vậy sau khi thấy con quái vật biến mất, hắn liền tiếp tục bò lên cao.

Lúc đầu thiếu niên còn lo mình không đủ sức mà rơi xuống nhưng càng trèo lên, hắn lại càng thấy thoải mái, giống như tay chân không hề dùng hết sức. Thiếu niên càng leo càng nhanh rồi sau đó chẳng khác nào một con nhện đang theo sợi tơ của mình mà lên với tốc độ nhanh hơn lúc đầu mấy lần.

Đột nhiên thiếu niên nhìn thấy cái dây xích buộc vào một tảng đá. Hắn liền nhảy lên thì phát hiện mình đang đứng trên đỉnh núi.

Cả rặng La Phù trải dài trước mắt của hắn.

- Cuối cùng thì ta cũng lên tới nơi. - Trong lúc nhất thời, thiếu niên có vô vàng cảm xúc và hưng phấn không thể kiềm chế được.

Cho dù là bậc đế vương thì cũng không thể thoát khỏi chữ tử. Chỉ có những người tu đạo là thoát khỏi sinh lão bệnh tử mà trường sinh bất diệt.

Trời có luật của trời, tất cả không ra ngoài sự uy nghiêm của nó. Chỉ có những người tu đạo là theo đuổi lực lượng siêu nhiên.

Trời đất huyền diệu nhưng có một số người tu đạo truy tìm căn nguyên, hiểu thấu sự ảo diệu của vũ trụ.

- Tại sao ngươi lại muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ?

Lão Triệu Nam híp mắt, buông thõng hai tay đứng sau lưng Nguyên Thiên Y. Còn Nguyên Thiên Y thì đứng trước mấy gian nhà gỗ, hỏi người thiếu niên đứng trước mặt mình.

- Ngươi cầu cái gì?

Thiếu niên ngẩng đầu. Phía sau rặng núi La Phù, một đạo cầu vồng sau cơn mưa in bảy màu vào trong mắt hắn. Cái cầu vồng đó giống như hai mỹ nhân và chiến long chu bảy màu kia, khiến cho ánh mắt của thiếu niên thêm nóng bỏng.

Trong lòng hắn có rất nhiều lý do nhưng trời sinh tính tình của hắn vốn không thông minh lắm, bản thân lại không ăn nói khéo lóe nên chỉ biết nhìn Nguyên Thiên Y mà không trả lời được một câu nào cả.

- Ngươi tên là gì? - Không có được câu trả lời, Nguyên Thiên Y cũng không thèm để ý mà hỏi tiếp.

Thiếu niên lắc đầu:

- Ta không có tên.

Từ khi hắn bắt đầu nhớ được thì bản thân đã là một đứa trẻ mồ côi, không biết mình sinh ra ở đâu, chỉ sống nương tựa cùng với một cô bé. Cô bé đó luôn gọi hắn là Thạch Đầu ca ca. Cả hai đều nghèo khổ nên không biết chữ. Mà lão thầy tướng số Ngô lão nhân bịa chuyện thiếu niên trong ngũ hành lại thiếu mất Thổ vì vậy là cái tên tốt nhất nên lấy đất đá mà chêm vào. Vì vậy mà cô bé mới gọi hắn như vậy. Chỉ có điều cô bé tâm địa lương thiện nhưng ngay cả danh và họ cũng không phân ra vì vậy mà cái tên Thạch Đầu ca ca gần như coi là tên của hắn.

Trên thực tế thiếu niên cũng không biết nếu hắn không lên được ngọn núi này thì Nguyên Thiên Y cũng chẳng cần biết tên của mình. Nhưng hiện tại thì khác, thiếu niên đã thể hiện một sự liều lĩnh, ánh mắt cố chấp cầu đạo. Cái ánh mắt không sợ hãi đó cũng từng xuất hiện trong mắt của Nguyên Thiên Y. Nguyên Thiên Y nhìn thiếu niên, nghĩ tới ngày đầu tiên nhìn hắn cầm Mâu Xá châu, lại nghĩ mình đưa nó cho Thương Nguyệt tiên tử, nhớ tới cảnh mình gặp nàng tại bờ Bắc Lạc Thủy. Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mấy chục năm thoáng cái hiện lên trong đầu y. Nhưng cũng không ngờ được, Nguyên Thiên Y lại nhìn thấy được Thiên kiếp của mình.

Chỉ khi nào người tu đạo đạt tới Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết thì mới có thể nhìn thấy thiên kiếp của chính mình. Chỉ có thể vượt qua được thiên kiếp thì người tu đạo mới có thể độ kiếp thành tiên nhân. Dựa theo những gì mà mỗi người gặp gỡ, cùng với công pháp tu luyện khác nhau mà thiên kiếp cũng khác nhau. Có người tu lu luyện pháp quyết Phong Lôi nên thiên kiếp là cương phong trên chín tầng trời và bẩy tầng lôi kiếp. Có người tu luyện bí pháp Nguyên thần thì dẫn pháp cảnh tượng thiên ma, những ảo giác trong ký ức. Có người tu luyện pháp quyết tinh thần thì dẫn phát tham, sân si thiên kiếp. Trong thiên hạ người tu đạo có hàng nghìn hàng vạn nhưng người có thể đạt tới được một bước cuối cùng đó lại quá ít. Vì vậy mà cũng không ai có thể nói rõ xem tu luyện công pháp nào thì cuối cùng gặp phải thiên kiếp gì.

Chỉ khi nào tới cảnh giới này, người tu đạo mới có thể hiểu được mình sắp gặp phải thiên kiếp như thế nào. Sau khi gạt bỏ được những chuyện trong lòng, tu vi của Nguyên Thiên Y vô tình lại bước thêm một bước. Mà một bước cuối cùng Nguyên Thiên Y lại cười khổ bởi phát hiện ra thiên kiếp của mình không ngờ lại là thiên kiếp nhân quả mà rất ít người phải trải qua.

- Vậy gọi ngươi là Lạc Bắc đi.

- Lạc Bắc? - Thiếu niên lặp lại cái tên đó. Chưa bước chân vào giới tu đạo nên cơ bản hắn không biết Nguyên Thiên Y đã đặt chân vào cái cảnh giới mà trăm ngàn năm qua chưa có người nào đạt tới. Khi Nguyên Thiên Y nói câu nói đó, giọng điệu vẫn chẳng hề bận tâm. Tuy nhiên thiếu niên nhìn y mà trong lòng lại có cảm giác ấm áp.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của La Phù chúng ta. Ta đã nói với ngươi, tu luyện công pháp của La Phù chính là cửu tử nhất sinh. Ngươi đã quyết định lựa chọn như vậy thì chính là đặt toàn bộ sự sống chết của mình trong tay ta. Vì vậy mà từ hôm nay trở đi, ngươi không được làm trái lại những điều ta nói, thậm chí cũng không được nghi ngờ. Ngươi có làm được không?

Thiếu niên gật đầu. Một cuộn giấy lụa từ trong tay Nguyên Thiên Y lập tức rơi xuống. Y nhẹ nhàng, bâng quơ nói với thiếu niên:

- Ngươi không biết chữ, lão Triệu Nam sẽ đọc cho ngươi nghe. Tuy nhiên trong vòng mười ngày, ngươi phải thuộc được toàn bộ. Mười ngày sau ngươi sẽ bắt đầu tu luyện.

Tên thiếu niên hít một hơi thật sâu, cầm lấy cuộn lụa trắng đã ố vàng. Trên cuộn lụa có nhiều hình rất tối nghĩa. Y hơi sững sờ mà gật đầu, quay sang nhìn lão Triệu Nam đang nhếch miệng với mình.

Không khí ở nơi đây không hề giống như lời lão thấy tướng số miêu tả về động phủ của thần thiên với quỳnh tương, ngọc dịch cùng với đủ mọi loại chim muông dị thú, ánh sáng đủ mọi loại màu sắc. Nhìn lão nhân Triệu Nam giống như một người đang ở độ tuổi gần đất xa trời và Nguyên Thiên Y đứng cách đó mà thiếu niên không nhịn được hỏi:

- Phái La Phù chúng ta ở đâu? Các vị sư trưởng khác đâu?

- Chỗ này chính là chỗ của phái La Phù chúng ta. Phái La Phù chúng ta luôn luôn duy trì một mạch trong bao nhiêu đời.

Nguyên Thiên Y thản nhiên giải thích làm cho thiếu niên sững sờ.

Vào lúc này, Nguyên Thiên Y đi chân trần mặc quần áo sô chẳng khác gì một đóa sen trắng đứng cô độc giữa vùng núi.

.........

"Lạc Bắc". Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu niên vô danh nằm cố gắng nhớ những chữ trong cuộn lụa ố vàng kia, rồi viết tên của mình lên bàn.

- Bá bá Triệu Nam! Người xem người dạy ta, ta viết đúng chưa?

Lão Triệu Nam tuổi già sức yếu buông chiếc áo vải thô đang khâu xuống, híp mắt nhìn rồi nở nụ cười:

- Thiếu chủ! Ngài viết rất đúng.

- Bá bá Triệu Nam! Người không phải là đệ tử của phái La Phù sao?

- Đúng vậy! Chủ nhân chẳng nói với thiếu chủ rồi sao? La Phù luôn luôn giữ một người trong mấy đời. Một thế hệ chỉ truyền cho một đệ tử mà thôi. Ta chỉ là người hầu của chủ nhân. - Lão Triệu Nam cũng không sợ làm phiền người khác mà cất giọng khàn khàn trả lời hắn.

- Nhưng tại sao lại chỉ truyền cho một người? Các môn phái khác chẳng phải có rất nhiều đệ tử đó sao?

- Môn phái khác nhau không thể có cùng quy định. Cũng giống như một thứ gì tồn tại cũng là có lý do của nó. Dựa theo quy tắc của La Phù thì sau này khi thiếu chủ trưởng thành, lúc thu đồ đệ chỉ có thể thu một người mà thôi.

- Bá bá Triệu Nam! Không cần phải gọi ta là thiếu chủ. Cứ gọi ta...gọi ta là Lạc Bắc được rồi. Ta nghe hai chữ thiếu chủ không thấy thoải mái.

- Tuân lệnh thiếu chủ. - Lão Triệu Nam nhếch miệng cười:

- Lạc Bắc! Cái tên này nghe rất êm tai.

Trên đỉnh núi, những cơn gió thổi tới làm cho cái cửa sổ lại kêu lên những tiếng kẽo kẹt. Chiếc đèn dầu cũng chập chờn nhưng thiếu niên lại cảm thấy rất ấm áp. Nguyên Thiên Y và lão Triệu Nam mặc dù mới tiếp xúc với hắn mấy ngày nhưng lại khiến cho hắn cảm nhận được những tình cảm trước đây không có. Mặc dù hắn biết thiên tư của mình bình thường nhưng hắn quyết không để cho sư phụ thất vọng.

Phải mất chín ngày, với tư chất bình thường của Lạc Bắc mới có thể ghi nhớ được những điều lão Triệu Nam giải thích cho hắn về Ma Ha Già La mật pháp.

- Ta có thể bắt đầu tu luyện trước một ngày được không? - Sau khi đã ghi nhớ đầy đủ, Lạc Bắc quay sang hỏi lão Triệu Nam. Vấn đề này vốn hắn định hỏi sư phụ của mình nhưng dù sao thì khi hắn gặp lão Triệu Nam cũng không có cảm giác kính sợ như lúc đối mặt với Nguyên Thiên Y.

Lão Triệu Nam gật đầu:

- Chủ nhân có dặn chỉ cần thiếu chủ có thể nhớ được đầy đủ, hiểu được ý tứ của nó là ta có thể dẫn thiếu chủ đi tu luyện.

- Sư phụ không đi sao?

- Hiện tại chủ nhân đang làm chuyện khác. Có điều chủ nhân có nói khi thiếu chủ tu luyện tới tầng thứ hai thì có thể dẫn thiếu chủ đi gặp ngài.

Lạc Bắc giật mình nhìn cuốn Ma Ha Già La mật pháp trong tay rồi gật đầu mà hỏi:

- Những ngày trước có phải sư phụ luôn quan sát xem ta đi lên đỉnh núi này không?

- Đúng vậy! Chỉ có điều thiếu chủ lại lên tới đây nhanh như vậy?

- Vậy cái con quái vật hai đầu đó tên là gì? - Cuối cùng thì thiếu niên cũng không nhịn được hỏi vấn đề mà mình vẫn giữ trong lòng:

- Còn có cái thứ nó đưa cho ta ăn là gì? Hiện tại ta vẫn có cảm giác chưa dùng hết sức.

- Đó là song đầu sơn vinh, một loại linh thú đặt biệt của La Phù. Có điều bình thường hình dạng của Song đầu sơn vinh giống như hai con thằng lằn. Con mà thiếu chủ nhìn thấy dường như đã ăn được thứ linh thảo gì đó mà mở được thần thức, từ từ tu luyện thành hình người. - Lão Triệu Nam dừng việc lại::

- Cái thứ mà nó cho thiếu chủ ăn có tên là cỏ Đạm Tây mang thần lực của sơn thần. Nếu nó ăn cũng tương đương với việc nuốt linh khí trong vài năm. Còn người bình thường ăn thì rất khó sinh bệnh, hơn nữa sức khỏe cũng tăng lên mấy lần. Thiếu chủ cứu mạng của nó nhưng nó thật ra cũng biết sự báo ân.

- Linh thú cũng có thể tu luyện sao? - Thiếu niên tò mò hỏi.

- Tất nhiên. - Trong đôi mắt màu hổ phách của lão Triệu Nam dường như có ánh sáng chợt lóe lên rồi lập tức ảm đạm:

- Vạn vật trong thế gian, cỏ cây sinh trưởng đều có thể hấp thu linh khí trong trời đất mà tẩm bổ. Cho dù bất cứ loài sinh linh nào cũng hiểu dược cách tu hành. Đương nhiên nếu để có thể tu luyện. Có điều con người thì trời sinh đã mở được thần thức, hiểu được cách thăm dò ảo diệu của trời đất. Trong đó người ngộ đao đã để lại rất nhiều công pháp cho người đời sau tu luyện. Mà như Sơn vinh thì phần lớn từ nhỏ rất ngây thơ, sinh tử giao hết cho trời. Cho dù có mở được thần thức thì phần lớn không có công pháp tu luyện, lại thêm không được dậy dỗ nên làm gì cũng chỉ dựa vào bản năng. Vì vậy mà con người không chấp nhận gọi nó là yêu quái. Mà có một số có thể tu hành thì sinh ra được nội đan hoặc bảo vật, phần lớn là chí bảo trong mắt người tu luyện, để cho họ săn bắt. Vì vậy mà việc tu hành so với con người còn khó hơn nhiều.

Tất cả những thứ đó tới bây giờ Lạc Bắc mới được tiếp xúc. Trước đây hắn hoàn toàn không biết về thế giới này. Mặc dù không hiểu hết nhưng cũng có thể rút ra được điều gì đó. Hắn lại hỏi:

- Vậy chém mất một cái đầu của nó, nó có làm sao không?

- Trừ khi Song đầu sơn vinh bị chém mất hai đầu nếu không sẽ không chết. Vì vậy thiếu chủ cứ yên tâm. - Lão Triệu Nam híp mắt cười nói.

- Vậy cái trái cây mà nó hái đi là thứ gì vậy? - Lạc Bắc như vẫn chưa hỏi xong:

- Nó nghĩ ta tới cướp trái cây của nó nên mới tấn công.

- Đó là quả bảo tháp cũng không phải là vật gì kỳ lạ. Nó là loại trái cây mà Sơn vinh thích ăn nhất. Cũng giống như loài khỉ lông vàng trong dãy La Phù này thích ăn nhất là một loại quả hạch màu vàng. Những việc đó đối với chúng chỉ là do còn chưa tu hành đủ, chưa bỏ được bản tính mà thôi. - Khi nói tới những vấn đề này, nét mạt của lão Triệu Nam lại có sự trang nghiêm.

- Muốn tu luyện Ma Ha Già La Mật pháp thì đầu tiên phải ngăn chặn được cám dỗ mới được.

Lạc Bắc ngồi xếp bằng dưới một gốc cây cành lá sum xuê. Sáng sớm, ánh dương quang chiếu qua kẽ lá lốm đốm trên người hắn.

Cuộn Ma Ha Già La mật pháp đặt trước mặt hắn dài chừng ba xích, mặt trên có chữ màu vàng rất nhỏ nhưng giống như được khắc rất rõ ràng. Trong quyển thứ nhất của kinh văn là một pho tượng phật đà màu vàng kim ngồi trong hư không, một chuỗi hạt châu đang xoay chung quanh. Trên đỉnh đầu có một vầng mặt trời đỏ, chiếu ánh sáng xuống pho tượng phật. Tư thế của pho tượng phật màu vàng cũng giống như Lạc Bắc nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn khác với những pho tượng trong miếu thờ, có thể nói là vô cùng hung ác khiến cho người ta nhìn thấy đã sợ hãi.

Sau khi yên lặng đọc kinh văn một lúc, Lạc Bắc ngẩng đầu, bình tĩnh lại, cắt đứt tạp niệm trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên không trung rồi nhắm mắt lại. Hắn chọc theo hình dạng của phật đà trong quyển thứ nhất mà bắt hai tay kết ấn, sao cho giống như phật đà hòa vào hư không. Giữa không trung, những tia sáng từ từ chui vào trong cơ thể.

Đối với thế giới tu đạo mà nói thì Lạc Bắc có thể nói là một tờ giấy tắng. Còn đối với người tu đạo bình thường khi vừa mới bắt đầu, việc trở nên tĩnh tâm sẽ rất khó. Chưa nói Triệu Nam chỉ dựa vào trí nhớ, ngay cả kinh mạch còn không biết. Tuy nhiên trời sinh tính tình của hắn vốn chất phác, chưa nếm trải nhiều cuộc sống thế gian vì vậy mà trong lòng cũng không có nhiều tạp nhiệm. Cứ như vậy, hắn đạt tới một bước này dễ dàng hơn nhiều. Ngồi chừng một nén hương, hắn từ từ tiến vào trạng thái tĩnh tu.

Trong suy nghĩ của hắn, tia sáng mặt trời giống như thực thể chui vào trong thân thể hắn. Một tia sáng đó chui vào trong cơ thể khiến cho kinh mạch của Lạc Bặc như có một dòng nước ấm chảy qua, toàn thân thư giãn. "Đây chính là bước đầu tiên trong kinh văn.!" Lạc Bắc cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên trong đầu hắn vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó thì cái cảm giác đấy liền biến mất.

Trạng thái nhập tĩnh quên mình hoàn toàn bị phá.

Lạc Bắc cũng không nổi giận, lại định thần tĩnh tọa ngồi kết ấn. Rất nhanh, toàn thân hắn lại như nhẹ nhẹ hút ánh sáng vào, mà cảm thấy thoải mái. Đã có kinh nghiễm, hắn giữ chặt tinh thần, tiếp tục dựa theo kinh văn mà cho tia sáng đó dung nhập vào trong lục phủ ngũ tạng rồi sau đó qua đan điền mà phân ra, thông qua hai tay kết ấn xuyên qua yết hầu, tới chân răng rồi ngưng tụ ở Nê Hoàn cung.

Khi nhưng tia sáng hút vào thân thể càng lúc càng nhiều, thức hải của Lạc Bắc cũng càng lúc càng nóng, ngưng tụ thành một quả cầu màu đỏ nho nhỏ. Quả cầu đó từ từ xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Mỗi tia sáng chui vào trong cơ thể hắn đều bị quả cầu hút lấy.

Bất chợt, quả cầu lửa phun ra vô số ngọn lửa khiến cho Lạc Bắc đau đớn. Những ngọn lửa đó càng lúc càng dữ dội, bao phủ Lạc Bắc vào bên trong.

Cảnh tượng trước mặt hắn biến đổi giống như rơi vào trong Tu La địa ngục với những núi thây người và biển máu. Vô số những con ác quỷ từ xung quanh vờn tới như định nhào lên uống máu, ăn thịt người.

Cho dù là nằm mơ thì Lạc Bắc cũng chưa từng thấy những cảnh tượng như vậy. Gần như theo bản năng, hắn vung tay lên mà kêu.

Nhưng suy nghĩ đang sợ vừa mới xuất hiện trong đàu, tinh thần của Lạc Bắc liền không còn giữ được sự bình tĩnh. Cảnh tượng trước mắt hắn lập tức thay đổi. Nhưng con ác quỷ, dạ xoa trước đó liền ngưng tụ lại thành một tên ma thần khổng lồ, toàn thân bốc cháy. Còn núi thây và biển máu thì hóa thành biển lửa ngập trời, bao phủ Lạc Bắc vào bên trong.

- Không hay. - Lão Triệu Nam đứng nấp sau một tảng đá cách đó trăm mét liền biến sắc.

Chỉ cần nhìn Lạc Bắc run rẩy, nét mặt đau khổ, trên đầu có từng hạt mồ hôi rơi xuống thì lão Triệu Nam biết hắn đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Mặc dù lão Triệu Nam đã nói với Lạc Bắc rằng tu luyện Ma Ha Già La mật pháp sẽ phải trải qua rất nhiều ảo giác, phải chống cự được sự hấp dẫn, bảo vệ lý trí của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất