[
Nếu Lăng Thiên và Thiên Phong Chi Thủy đánh nhau đến tình trạng lưỡng bại câu thương thì có thể ta diệt được hai nhà. Đến lúc đó cho dù Vô Thượng Thiên biết được cũng là ván đã đóng thành thuyền, mọi việc đều đã chậm. Mà cuối cùng trên đại lục vẫn cần một gia tộc mạnh mẽ như Ngọc Gia dùng để chấn nhiếp thì cho dù Vô Thượng Thiên có tức giận đi nữa nhưng vì cục diện ổn định của đại lục nên tuyệt đối sẽ không ra tay với Ngọc Gia.
Sau đó sẽ đem các tiểu thế gia kia chèn ép một phen liền có thể đưa Ngọc Gia trở thành thiên hạ đệ nhất. Đến lúc đó muốn gió có gió muốn mưa có mưa, cho dù muốn xưng bá thiên hạ thì có gì không làm được chứ? Sau khi thế lực của Ngọc Gia lớn mạnh thì cho dù là Vô Thượng Thiên có là gì chứ?
Trời đất bao la, dù sao không phải có võ công cao là quyết định tất cả được. Còn phải có ánh mắt chiến lược, thủ đoạn mạnh mẽ!
Ngọc Mãn Lâu không hổ là một cái thế kiêu hùng, ánh mắt có thể nhìn xa như vậy nhưng những điều này Ngọc Mãn Đường không hiểu được. Hắn cho rằng đại ca là vì hạnh phúc của con mình nên mới đi ngược lại quyết định của gia tộc nên trong lòng vui vẻ và cảm kích không thôi.
"Đại ca, mấy ngày trước ta thu được tin Bắc Ngụy phái người đi Thừa Thiên ám sát tam đệ và Băng Nhan. Người xem thử… Hay chúng ta tiên hạ thủ vi cường đi. Đại ca xem như thế nào?" Đột nhiên Ngọc Mãn Đường nhớ đến chuyện này liền mở miệng nói.
"Việc này không ổn!" Ngọc Mãn Lâu bác bỏ ý kiến này:
"Việc này rất kỳ lạ. Tạm thời cần phải quan sát thêm một chút nữa. Bên Thừa Thiên có tam đệ và vài tên cao thủ Bạch Ngọc thì với võ công của bọn họ chắc không có chuyện gì đâu. Cho dù đến đông nữa cũng có thể bảo toàn tánh mạng chạy trốn mà. Về phần Ngọc Băng Nhan thì không cần lo lắng, có Lăng Thiên ở bên cạnh nàng thì sát thủ của Ngụy Thừa Bình mời đến chỉ là một chuyện cười mà thôi.""Huống chi ta rất nghi ngờ…" Ngọc Mãn Lâu nhíu mày nói:
"Việc này có phải là một âm mưu nhắm vào Ngọc Gia không? Nếu Ngụy Thừa Bình quyết định ám sát tam đệ và Băng Nhan thì đó phải là một chuyện cơ mật chứ? Đã vậy thì sao chúng ta lại biết được tin tức dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ Ngọc Gia ta "tiên hạ thủ vi cường
" sao? Một chiêu diệt đi Bắc Ngụy hoàng gia? Bọn họ hẳn là biết Ngọc Gia chúng ta có thực lực làm điều này chứ? Vì vậy chuyện này có điều khác thường…"Ngọc Mãn Đường nhăn mặt lại:
"Không sai, bây giờ nghe đại ca nói vậy đệ mới cảm giác được việc này có rất nhiều điều đáng nghi ngờ. Cho dù Ngụy Thừa Bình có lá gan lớn hơn trời cũng không dám trêu chọc vào Ngọc Gia chúng ta được?"Ngọc Mãn Lâu cười lớn:
"Cho nên ở sau lưng việc này có thế lực khác âm thầm điều khiển, ngay cả không có bóng dáng của Thiên Phong Chi Thủy thì cũng nhất định là một thế lực đối đầu với Ngọc Gia ta. Bọn họ chờ xem phản ứng của chúng ta mà chúng ta đã bảo đảm sự an toàn của tam đệ và Băng Nhan rồi án binh bất động. Lấy bất biến ứng vạn biết, kiên nhẫn chờ đợi bước tiếp theo của họ mới là kế sách tốt nhất!"Ánh mắt của Ngọc Mãn Đường sáng ngời:
"Không sai. Bọn họ đợi lâu không nhận được tin tức hành động của chúng ta thì chỉ có hai lựa chọn: Một là yên hơi lặng tiếng rút đi. Hai là tiếp tục kế hoạch của họ. Mà vô luận họ hành động như thế nào cũng không thể lọt qua tầm mắt quan sát tỉ mỉ của chúng ta nên sẽ lộ ra chân tướng. Đến lúc đó chúng ta dùng "lôi đình nhất kích
" có thể thành công tiêu diệt được.""Không sai!" Ngọc Mãn Lâu đồng ý nhưng trong mắt hắn chớp động một tia ánh sáng khiến cho người khác không thể nắm giữ được, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười. Nụ cười này thoạt nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần nhưng chú ý kỹ có thể phát hiện trên gương mặt của hắn có một chút ý vị khác. Dường như tràn dầy sự tàn nhẫn và độc ác.
Đội ngũ xe kéo dài hơn trăm trượng đi trên đoạn đường đến bên ngoài thành Thừa Thiên. Lại đi tiếp hơn mười dặm thì đó chính là Lăng Phủ biệt viện…
Một đội nhân mã chạy ra khỏi cửa nam nhanh như gió. Người cầm đầu chính là cao tầng của Lăng Gia: Lăng Chiến Thiên - Lăng lão gia tử, Lăng Khiếu đại tướng quân. Vẻ mặt của hai người đều rất dữ tợn, đôi mắt như muốn phun lửa, hơn nữa thần sắc của Lăng Chiến lão gia tửhức tạp. mơ hồ có thể thấy được một chút không muốn cùng với một tia thương xót nhè nhẹ. Nhưng nhiều nhất chính là sự tức giận và thương tâm. Lăng Thiên đi bên cạnh có vẻ rất bình tĩnh.
Phía sau chính là vài chiếc xe ngựa xa hoa chở đám người Lăng lão phu nhân và Sở Đình Nhi. Lăng Thiên lo lắng Ngọc Băng Nhan ở một mình trong phủ xảy ra chuyện, dù gì sát thủ của Bắc Ngụy đã đến Thừa Thiên rồi nên mang nàng theo. Hắn còn cẩn thận xếp đặt cho Lăng Thần ngồi cạnh nàng để bảo đảm vạn toàn.
Ngọc Băng Nhan xinh đẹp động lòng người, tính cách lại hoạt bát, tâm tư nhu thuận. Lăng Thần có tính cách ôn nhu, tâm tư thận mật. Trải qua thời gian ở chung nên Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần trở thành tỷ muội thân thiết không phân biệt với nhau nữa.
Về phần Tiêu Gia thì cũng theo các đại thế gia khác đến ở trong Mính Yên Lâu. Một là không thể để mất thể diện, hai là không còn cớ nào để ở lại Lăng gia được nên cuối cùng một nhà mang theo tâm tư không tình nguyện đi vào trong Mính Yên Lâu.
Chỉ là mấy ngày nay Tiêu Nhạn Tuyết thường xuyên đi đến Lăng Phủ thỉnh an Lăng lão phu nhân vào Sở Đình Nhi, thuận tin đi tìm Lăng Thần thỉnh giáo âm luật, dưới sự tiếp xúc thường xuyên nên ba nữ nhân này xem như cũng vui vẻ.
Sau khi Tiêu Gia đi vào Mính Yên Lâu thì Ngọc Mãn Thiên giống như là khát nước đã lâu đột nhiên gặp nước cam. Hắn lập tức đi tìm Tiêu Phong Dương đánh nhau. Tiêu Phong Dương Tiêu nhị gia xem ra cũng thông minh, võ công so với Ngọc Mãn Thiên còn kém xa nên khi gặp Ngọc Mãn Thiên mấy lần nhưng lần nào cũng lấy cớ đi vệ sinh chuồn mất. Điều này khiến cho võ si Ngọc Mãn Thiên không hài lòng chút nào liền mắng chửi té tát.
Về phần Mính Yên Lâu Cố Tịch Nhan thì từ khi Tiêu Gia tiến vào ở trong Mính Yên Lâu, Lăng Thiên đã cảnh cáo nghiêm khắc. Lệnh cho nàng vô luận như thế nào đi nữa cũng không được xuống tay với Tiêu Gia trong Mính Yên Lâu và hắn cũng mờ mịt nói rằng nếu Mính Yên Lâu một lòng đi theo hắn thì ngày Thượng Quan Thế Gia khôi phục cũng không còn xa vời nữa. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.comCố Tịch Nhan vốn đã lâm vào tuyệt vọng hoàn toàn bây giờ lại bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Hơn nữa chất lượng của cọng cỏ này vượt quá sự ước mong của nàng nên đối với lệnh của Lăng Thiên không có chút ý tứ cãi lời nào cả.
Về phần năm người chủ tớ Tây Môn Thế Gia tự dưng đi trêu chọc Lăng Thiên bị hắn giết sạch vậy mà Tây Môn Thế Gia không chút động tĩnh nào cả. Hành tung càng ngày càng quỷ bí! Mấy đại thế gia khác đang muốn xem náo nhiệt, ai cũng có tâm tư dùng Tây Môn Thế Gia này xem thử thực lực của Lăng Thiên đều bị thất vọng.
Mặc dù Tây Môn Thế Gia không đi gây sự với Lăng Thiên là một hành động sáng suốt nhưng với tám đại thế gia mà nói thì hành động này của Tây Môn Thế Gia thật sự hèn mọn không thôi. Con mình bị người ta giết mà ngay cả đánh rắm cũng không dám đánh một cái thì còn coi là một trong tám đại thế gia sao? Thật sự là mất hết thế diện mà. Trong vô hình Tây Môn Thế Gia bị hạ thấp hơn một tầng.
Người buồn bực nhất chính là hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi. Hai người bọn họ vốn là hộ tống Ngọc Băng Nhan đến đây nhưng nào biết được sau khi Ngọc Mãn Thiên đến thì thế cục thay đổi hoàn toàn. Hai ngày sau khi hai người bị Ngọc Mãn Thiên chà đạp liền muốn trở về Lăng Gia tiếp tục làm chức trách bảo vệ Ngọc Băng Nhan lại đúng ngay lúc Lăng Thiên xuất thế. Từ đó về sau hai huynh đệ trở thành nơi trút giận của Ngọc Mãn Thiên.
Điều hai người cảm thấy khó hiểu chính là mỗi sáng sớm Ngọc Mãn Thiên đều quỷ quỷ túy túy đi ra ngoài mà không nói rõ là đi đâu nhưng buổi chiều trở về thì quần áo của hắn đều tả tơi, cả người bầm tím. Mặc dù như vậy nhưng vẻ mặt rất thống khoái. Trong khoản thời gian này quần áo của Ngọc Mãn Thiên thay đổi rất nhiều. Buổi sáng bận bộ đồ mới tinh đi ra ngoài nhưng đến buổi chiều lại trở về trong trang phục một tên
"cái bang". Mỗi ngày đều bận đồ sạch đẹp đi ra ngoài sau đó lại trở về với bộ dáng rách nát nhưng bộ dáng lại vui vẻ vô cùng. Chỉ trong vài ngày tiền quần áo của hắn đã ngốn gần ngàn lượng bạc rồi.
Hai huynh đệ Tiết Lãnh và Tiết Phi buồn bực trong lòng nhưng lần kia lên tiếng hỏi khiến cho Ngọc Mãn Thiên với bộ dáng vui vẻ cực kỳ kia biến trở thành giận dữ vô cùng, trực tiếp hành hung hai huynh đệ bọn họ một trận. Kể từ đó bọn họ không dám mở miệng hỏi lần nữa.
Hai người cũng không phải không nghĩ đến việc theo dõi Ngọc Mãn Thiên nhưng mỗi lần đều bị phát hiện, sau đó là một trận mưa tay chân hạ xuống! Bây giờ hai huynh đệ bọn họ không hỏi đến nữa, chỉ cần tánh mạng của hắn không có việc gì, hơn nữa hắn lại còn vui vẻ khoái trá vô cùng. Vì vậy mỗi khi Ngọc Mãn Thiên đi ra ngoài thì hai người đều vùi đầu vào ngủ. Sau đó liền đi ra ngoài uống rượu. Chỉ là mỗi lần uống rượu đều nhớ đến rượu ngon của Lăng Thiên khiến cả hai không nhịn được ngẩng đầu thở dài. Cảm giác được danh tửu trước mặt thật sự rất vô vị, vô vị như nước lã
Về phần các đại thế gia khác đối với Ngọc Gia đều sử dụng thái độ thờ ơ lạnh nhạt, hơn nữa các cao thủ bị thiệt hại dưới tay của Ngọc Mãn Thiên bây giờ chiều nào cũng ra đón Ngọc Mãn Thiên. Khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn thì mọi người đều cười lớn. Bọn họ cảm thấy rất phấn khỏi, cảm thấy hả giận nhưng lần nào Ngọc Mãn Thiên không thèm để ý đến bọn họ, hắn chỉ cười cười đi vào trong. Thậm chí còn đùa giỡn một phen nữa khiến cho bọn họ cảm thấy không còn chút thú vị nào.
Còn mấy tiểu tử kia không chừa cho Ngọc Tam gia chút mặt mũi nào cả. Chỉ có trong ngày đầu tiên Ngọc Tam Gia đi đến thì Lăng Trì hướng đến Ngọc Mãn Thiên trịnh trọng xin lỗi cũng tạ ơn hắn hạ thủ lưu tình khiến cho Ngọc Tam Gia nở mặt nở mày. Sau đó luận bàn thì Ngọc Tam Gia cảm giác mấy tiểu tử kia tận lực thu liễm sát khí lại, tạo thành một phần không khí luận bàn.
Quyển 3