Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 338: Cản áp thượng giá

Những lời nói này của Lăng Thiên vừa dứt khiến cho mọi người đều lộ ra vẻ mặt khổ sở. Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản chút nào cả. Những người đang ngồi ở đây đều là những nhân vật tinh anh được Lăng Thiên bí mật phái ra ngoài phát triển lực lượng. Ba năm thời gian cũng chỉ mới tập trung được một vạn người mà thôi. Trong đó còn có mấy người có cấp dưới của họ không đến một ngàn. Nhưng để nuôi sống được tất cả đã là cực hạn rồi. Nếu thêm một vạn người nữa thì sao? Đây vốn cũng không phải là đội ngũ của mình, với nhân số như vậy thì chẳng khác nào hù dọa bọn họ. Nhưng nếu quá trình huấn luyện xảy ra vấn đề gì thì đó là một chuyện không hề nhỏ. Cho dù mang về được rồi nhưng có thể nuôi sống hết là một chuyện lớn...

Một thiếu niên mày rậm mắt to đứng lên cung kính nói: "Công tử. Việc này sợ rằng khó làm. Thoáng cái tăng thêm một vạn người thì theo thuộc hạ đánh giá là một chuyện khó giải quyết. Nếu biệt viện có thể giúp... Hì hì..."

Phùng Mặc càng hoảng sợ hơn, hắn sợ Lăng Thiên đồng ý liền đứng lên nói: "Nói hươu nói vượn! Các ngươi mới có tăng thêm một vạn người thôi đã có chủ ý đến biệt viện.Sau khi các ngươi mang binh lính đi chúng ta còn mười hai vạn đó. Đến lúc đó sợ rằng còn không đủ người để dùng thì còn dư lực giúp các ngươi sao?" Vừa nói vừa nhìn Vương Hàn mà mồ hôi lạnh của cả hai người đều chảy ướt lưng.

Nắm trong tay mười hai vạn đại quân hai người cảm thấy cố hết sức rồi. Một lần bỏ lại đây mười hai vạn nhân mã khiến cho đầu của hai người lớn như cái đấu...

Thiếu niên kia bất mãn nói: "Mười hai vạn thì tính gì? Có công tử ở tại chỗ các ngươi thì đừng nói là mười hai vạn. Cho dù một trăm hai mươi vạn cũng không có bất kỳ vấn đề gì à. Nhưng chúng ta biết dựa vào ai đây?"

Sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống quát: "Không được Mọi người nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống ghế.

Lăng Thiên thản nhiên nói: "
Dựa vào ai? Chỉ có thể dựa vào bản thân các ngươi thôi. Chuyện gì cũng dựa vào người khác để giải quyết thì các ngươi vĩnh viễn không thể phát triển được. Chính mình phụ trách một vạn binh mã là cố hết sức rồi sao? Một đám không có chí khí. Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, vô luận là các ngươi làm gì cũng phải làm chuyện này hoàn thành cho ta. Đi trộm cũng được, chém giết cũng tốt. Tóm lại là một năm sau ta muốn nhìn thấy một đội ngũ mạnh mẽ chứ không phải là một đống vô dụng. Nếu như các ngươi làm không được thì cùng bọn họ chết đói đi!"

Lăng Thiên đứng lên nói: "
Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi. Nếu chuyện này không làm được thì sau này sao có thể làm đại sự? Trải qua lần biết cố này thì thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều lắm. Lần này Lăng quân bị tập kích chính là một đả kích rất lớn với Lăng Gia chúng ta. Nhưng trải qua trận đánh này đã chúng ta đã hóa giải được nguy cơ trước mặt nhưng những chuyện sau này càng ngày càng nhiều. Có Thần Nhi tọa trấn thì tin tưởng rằng bên Thừa Thiên đã an ổn rồi. Nhưng nếu muốn trở lại yên ổn như trước kia thì không thể hoàn thiện được trong thời gian ngắn. Hơn nữa sau khi nắm giữ được Thừa Thiên thì việc chúng ta muốn quan tâm không phải là Lăng Gia và Lăng Phủ biệt viện nữa. Khi đó chúng ta sẽ thay đổi góc độ nhìn khắp thiên hạ, chúng ta chỉ lấy Thừa Thiên làm cơ sở mà thôi. Cho nên sau này vì tương lai của Thừa Thiên nên không thể giúp các ngươi được. Điều này chỉ có thể tự dựa vào các ngươi thôi. Hiểu chưa?"

Mọi người đều đứng lên cung kính trả lời Lăng Thiên. Lăng Thiên thấy mọi người vẫn còn chưa tiêu tan lo lắng liền cười cười: "
Chẳng lẽ các ngươi không biết trên thế giới này ngoại trừ buôn bán ra thì không còn việc nào kiếm bạc nhanh sao? Cái này gọi là cướp giàu cho nghèo. Ta chỉ muốn các ngươi bảo trụ bản thân, nuôi sống quân đội, huấn luyện thành binh mã tinh nhuệ sau này tung hoành thiên hạ, uy chấn một phương. Con đường ở dưới chân các ngươi. Đi như thế nào thì phải tự nhìn bản thân, nếu bị ngã không đứng lên được thì cũng không được oán giận."

Nói xong Lăng Thiên lấy trên người ra một bình ngọc đưa cho mỗi người một viên Đại Hoàn Đan, dặn dò bọn họ sau khi trở về liền bế quan luyện hóa. Khi luyện hóa phải hết sức cẩn thận rồi hắn đứng lên đi ra ngoài, phất phất tay cho bọn họ giải tán. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Những người này đều là tâm phúc của Lăng Thiên, mỗi một thủ lĩnh đều là những đệ tử Lăng Thiên tận tâm huấn luyện cùng với đám người Lăng Trì và Lăng bọn họ có tên chính thức của mình và cũng là tên mà bọn họ chính thức tán thành. Chỉ là năm đó Lăng Thiên vì bọn họ lấy con số làm tên nhưng tất cả đều cảm giác đó là một sự vinh quang vô cùng. Lăng Thiên phân công bọn họ ra ngoài hơn năm mươi người. Ngoại trừ năm mươi người này Lăng Thiên chỉ lưu lại bên người năm người Phong Vân Lôi Điện Trì thôi. Tất cả đều có sứ mạng trên người rồi nên hôm nay đến đây cũng chỉ có tám người.

Nếu như tập hợp toàn bộ thế lực của năm mươi người lại thì đây là một lực lượng kinh khủng như thế nào?

Đứng ở trên cao nhìn bóng lưng của tám đội nhân mã đang dần khuất đi mà Lăng Thiên cười khổ một tiếng trầm tư không nói. Tối hôm qua hắn đã nhận được tin tức Lăng Thần đưa đến. Đã biết trong thành Thừa Thiên đã hoàn toàn yên ổn rồi nên trong lòng đã an ổn hơn được phần nào. Vậy mà bây giờ hắn lại lo lắng một chuyện khác.

Lấy tài lực của Lăng Gia tại Thừa Thiên mà nói thì muốn nuôi sống những người là một chuyện không dễ dàng nhưng cũng không đáng để cho Lăng Thiên cau mày. Nhưng vấn đều là Lăng Thiên không muốn làm như vậy.

Thế giới này rất lớn cũng rất phức tạp. Lăng Thiên cảm giác rằng một khi chiến sự bắt đầu sẽ khiến cho gió lửa nổi lên khắp nơi. Muốn so trí tuệ, kiên nhẫn Lăng Thiên không sợ một ai. Càng huống chi bên cạnh hắn còn có Lăng Thần và Tần đại tiên sinh. Thậm chí còn có đám người Lăng Chiến nữa. Ngoài ra còn có Mạnh Ly Ca hiện đang không có chỗ để đi đang ở tạm tại Lăng Phủ. Tuy không thể xác định quyết định của hắn ra sao nhưng những chuyện Lăng Thiên tìm hắn thảo luận thì hắn chưa bao giờ cự tuyệt cả.

Muốn luận võ lực thì Lăng Thiên tự nhận không sợ bất kỳ kẻ nào. Thậm chí bất kỳ ai, ngay cả Thiên Tinh Chi Ngọc và Thiên Phong Chi Thủy Lăng Thiên cũng tự nhận võ công của thủ hạ mình không hề dưới bất kỳ một thế gia nào. Nếu nói âm thầm ám sát mà nói thì chỉ sợ một con quái vật như Ngọc Gia cũng phải chịu thiệt hại nặng nề. Cho nên Lăng Thiên không sợ hãi.

Nhưng mà điều Lăng Thiên thiếu bây giờ chính là tướng lĩnh có thể đảm đương một phía, là tướng lĩnh chính thức của Lăng Thiên. Chờ đến khi chiến sự nổi lên là có thể tự quyền định đoạt. Làm một người đứng đầu như Lăng Thiên tuyệt đối không có khả năng tham gia bất kỳ trận đấu nào và cũng không có khả năng chỉ huy được tất cả. Cho dù hắn có thân pháp phân thân của Tôn Hầu Tử cũng không thể hoàn thiện được. Nhưng trước mắt những thủ hạ của Lăng Thiên hoặc là Thừa Thiên đều có chiến tướng điều khiển, nói rằng bọn họ không có năng lực này, cho dù là có Lăng Thiên cũng rất lo lắng.

Cho nên hắn muốn bồi dưỡng nhưng huynh đệ của mình không những trở thành những nhất lưu cao thủ mà còn muốn bọn họ trở thành tướng lĩnh có thể thống suất mấy vạn hùng binh, kiên định quả quyết, trở thành một đại tướng quân. Trở thành một đại tướng quân không khó nhưng nếu muốn trở thành một tướng quân ưu tú là một chuyện không dễ dàng chút nào.

Lăng Thiên không còn nhiều thời gian để huấn luyện nên bây giờ hắn chỉ có thể làm vậy thôi. Cho dù là chỉ có một vài người thôi nhưng hắn cũng quyết tìm kiếm ra bọn họ.

Từ trước đến nay Lăng Thiên luôn tin tưởng một câu nói: "Thế giới này căn bản không hề có thiên tài. Vì thiên tài là từ một người trải qua tàn khốc thôi. Một người từ nhỏ luôn sinh hoạt trên gấm vóc tuyệt đối không trở thành đại nhân vật được!"

Trừ khi ngươi là người xuyên việt và còn mang theo trí nhớ kiếp trước.

Làm một người nếu bị bức đến một bước nào đó sẽ khiến cho tất cả tiềm lực của họ bộc phát. Chỉ có như vậy mới có thể thành công. Đương nhiên nếu như bọn họ chết vì bức bách quá thì đó cũng là thiên mệnh. Đáng sống sẽ sống, đáng chết phải chết. Không thể phủ nhận trên đời này có một loại bức bách cho bọn họ bộc phát.

Loạn thế tranh hùng, không có sự nhẫn tâm và phách lực, chỉ có một phần vì hiệp nghĩa thì chờ chết đi, hoặc là nói chết sớm một chút mới tốt. Điều này Lăng Thiên hiểu rất rõ. Vì cái gọi là tấm lòng hiệp nghĩa ở kiếp trước Lăng Thiên rất xem thường. Theo hắn nói thì tất cả chỉ là lòng dạ đàn bà. Cho nên hắn muốn cho tất cả huynh đệ tay chân của mình hiểu rõ điều này.

Cứu một người thì biện pháp tốt nhất là để cho hắn tự cứu mình. Có khó khăn thì để cho hắn tự đi giải quyết thì hắn mới có thể trưởng thành được, trở thành một đại nhân vật một phương. Trái lại, hắn trở thành một đứa nhỏ được mẹ cưng chiều quá mà hư hỏng thôi.

Mặc dù trong lòng Lăng Thiên không muốn khiến cho các huynh đệ tay chân của mình bị bức đến tình huống này nhưng hắn không thể không làm. Lăng Thiên tin rằng năm đó mình từ mấy vạn người mới tìm được năm mươi người này. Nếu như những người này còn cô phụ sự kỳ vọng của Lăng Thiên thì Lăng Thiên thật sự hoài nghi ánh mắt của hắn bị mù rồiLăng Thiên tin tưởng vào đôi mắt bản thân cũng tin tưởng các huynh đệ đó không khiến cho mình thất vọng.

Thủ hạ của Phùng Mặc làm việc có hiệu suất thần kỳ, khi những tia nắng sớm vừa xuất hiện thì tất cả đã quy chỉnh xong. Thoáng cái ít đi tám vạn hàng binh nên khoảng không có vẻ rộng hơn rất nhiều. Những hàng binh còn lại đều bị bỏ vào trong quân doanh tại Yến Quận được trông coi cẩn trọng. Những nhân mã chết trận cũng được an táng ổn thỏa. Liếc mắt nhìn quanh cũng chỉ thấy nơi đây rộng rãi như cũ, bất quá trên mặt đất vẫn còn một vài nơi mang màu đỏ đậm và một vài nơi xuất hiện từng gò đất cao cao thôi.

Đại đội nhân mã đã thuận lợi nhập quan, tại đây cũng chỉ còn mấy người Lăng Thiên mà thôi. Lăng Thiên chắp tay đứng như đang chờ đợi điều gì, ánh mắt nhìn vào thảo nguyên bình tĩnh trước mặt mà trong lòng hắn cảm thán không thôi.

Quyển 4

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất