"Thưa bá mẫu, Băng Nhan từ nhỏ thân đã mang tuyệt chứng, sống chết không rõ khi nào. Rất có thể sáng mai, cũng có thể hôm nay bất ngờ tử vong. Mà thân phận của Băng Nhan người ngoài nhìn vào thấy có vẻ rất vinh diệu, nhưng đối với Thiên ca mà nói chỉ sợ sẽ đem lại thêm phiền toái cho huynh ấy! Băng Nhan vốn bình thường, cả văn lẫn võ đều không giúp gì được cho Thiên ca chút nào, chỉ có thứ duy nhất là thân thể này cho tới nay vẫn là băng thanh ngọc khiết!"
"Băng Nhan vốn muốn sống cô độc, đợi hoàn thành sứ mệnh của gia tộc rồi sẽ yên tâm nhắm mắt, không luyến tiếc gì đi xuống suối vàng. Nhưng không ngờ trời còn thương để cho Băng Nhan trong lúc tuyệt vọng còn gặp được Thiên ca" Ngọc Băng Nhan nước mắt rơi như những hạt ngọc chảy xuống…
"Con đã từng nghĩ tuyệt đối sẽ không cùng Thiên ca thành thân, lý do là vì đối với người như Thiên ca con chỉ thêm gánh nặng cho huynh ấy. Nhưng mà trong lòng con thực chất vẫn luôn có một phần khát vọng, đó là sau này nhắm mắt rồi, có thể được viết lên bia mộ rằng mình là phụ nữ của Lăng Thiên, như vậy là quá đủ rồi. Cho dù sống không thể làm vợ chồng thực sự, nhưng Băng Nhan vẫn có một ao ước xa vời rằng ở nơi chín suối có thể lấy thân phận là vợ của Lăng gia, cho dù làm quỷ thì cũng hạnh phúc!" Ngọc Băng Nhan hai mắt nhắm lại, nước mắt tuôn rơi, không nói thành lời.
"Nếu con là chánh thê của Thiên ca, chẳng may phúc bạc chết sớm, sẽ để cho Thiên ca phải mang tiếng. Băng Nhan không muốn như vậy, không muốn Thiên ca phải chịu sự ủy khuất đó, cho nên vạn lần mong hai vị lão nhân gia đáp ứng. Nếu không vậy thì Băng Nhan dù chết cũng không đồng ý chuyện hôn sự này!" Ngọc Băng Nhan quỳ xuống trước người Sở Đình Nhi không chịu đứng dậy.
"Ôi..nha đầu ngốc này…" Sở Đình Nhi ngửa mặt lên trời than, trong mắt cũng ươn ướt:
"Nha đầu mệnh khổ, con bảo ta phải làm sao mới tốt đây?" Làm một người phụ nữ, sao Sở Đình Nhi lại không biết rằng biểu hiện của Ngọc Băng Nhan như vậy tất cả là vì yêu Lăng Thiên đến cực điểm! Tình yêu sâu đậm này, tấm lòng này…Tất cả đủ chứng minh Ngọc Băng Nhan vì Lăng Thiên mà có thể làm tất cả, tuyệt đối không để ý đến bản thân nàng…
Ngọc Mãn Thiên cũng thở dài buồn bã không nói gì, trên khuôn mặt tràn đầy cảm thương. Bệnh tình của Ngọc Băng Nhan chính là tâm bệnh lớn nhất của Ngọc gia!
"Khuê nữ ngoan, mau đứng dậy!" Sở Đình Nhi cúi xuống đỡ Ngọc Băng Nhan dậy, đưa tay nhẹ lau đi nước mắt rồi ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
"Chúng ta cũng nghe nói về vấn đề này rồi. Thiên nhi vốn đã nói qua. Trước mặt cứ quyết định thân sự đã, chuyện danh phận sau này nói. Tuy nhiên nếu đã định thân sự rồi, từ giờ con sẽ không còn là Ngọc gia tiểu công chúa nữa mà đã thành con dâu của Lăng gia ta, vì Lăng gia, con phải giữ gìn cố gắng sống thật vui vẻ, hiểu chưa? Ta còn đang mong được bế cháu đây, đừng làm cho mẹ phải thất vọng"Khuôn mặt Ngọc Băng Nhan bỗng đỏ rực, chui sâu vào ngực Sở Đình Nhi như vào lòng mẹ ruột vậy, thật ấm áp và an tâm! Trong lòng nàng kích động, nhỏ giọng gọi
"mẹ.."Sở Đình Nhi ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói:
"Con ngoan đừng sợ, nếu Thiên nhi nó dám bắt nạt con, mẹ sẽ xử lý nó. Các đời Lăng gia ta đều do vợ quản đó!"Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cười to:
"Tục ngữ nói không sai, quả là nữ nhi là con người ta! Tín vật định tình hiện giờ vẫn còn trong tay tam thúc, Nhan nhi ngươi chưa gì đã gọi "mẹ
" rồi, đúng là nữ nhi hướng ngoại, đúng không nhỉ…?" Chưa từng thấy kiểu thúc thúc như vậy bao giờ, người khác không nói, chính hắn lại đi nhằm cháu gái mình để mở màn!
Câu nói này của Ngọc tam gia vừa ra khỏi miệng, Ngọc Băng Nhan lại càng thêm xấu hổ, mà ngay đến Lăng Thần và Sở Đình Nhi cũng đều trừng mắt giận. Sở Đình Nhi chậm rãi nói:
"Thông gia, Nhan nhi giờ đã là người của Lăng gia ta, thông gia mặc dù là thân thúc thúc của Nhan nhi nhưng sau này nói năng cũng nên chú ý một chút chứ! Người lớn nói chuyện phải giữ ý một chút, cần đúng mực, nếu không dễ để người khác nhạo báng. Dù sao ở đây không có người ngoài, nhưng nếu thực sự có một hai người ngoài có khi đã bị họ khinh thường rồi đấy!"Nghe vậy Ngọc Mãn Thiên chỉ còn nước trợn mắt há hốc mồm, bỗng có cảm giác muốn khóc! Tín vật định thân vừa mới trao chưa đầy chớp mắt, vậy mà sao người Ngọc gia ta đã biến thành người Lăng gia rồi? Hơn nữa lời của Sở Đình Nhi vì để cho người như Ngọc tam gia
"nghe thủng" nên đã cố gắng nói một cách
"dễ hiểu" nhất. Tuy vậy khẩu khí cũng khá nặng nề, khiến cho Ngọc Mãn Thiên sững người nhìn ba người phụ nữ trước mắt, không giơ nổi tay lên, xấu hổ ho khan hai tiếng. Sau đó hắn phát hiện ra rằng giờ có nói gì cũng không hay ho lắm, vội chật vật chuồn mất.
"Ha ha…" Sau lưng hắn vang lên một loạt tiếng cười.
Lăng Thiên cũng không nói gì, đối với mối tình sâu như biển của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên bỗng có cảm giác mình không nói được gì! Trong lòng hắn tràn ngập cảm động, bất giác nắm chặt hai tay, tự nhủ với lòng mình:
"Nhan nhi, muội yên tâm! Bệnh tình của muội, ta nhất định sẽ giúp muội chữa khỏi! Lăng Thiên ta tuyệt đối không để muội phải khổ sở chờ đợi dưới suối vàng đâu. Chúng ta phải làm một đôi vợ chồng hạnh phúc mà mọi người phải ngưỡng mộ…!
"Thần nhi, phương Bắc có truyền đến tin tức gì không?
" Nhìn Ngọc Băng Nhan thẹn thùng trốn đi mất, Sở Đình Nhi cũng đã thỏa mãn cười quay về, lúc này Lăng Thiên mới hỏi Lăng Thần.
"Không có. Chuyện này thực kỳ quái, khó mà đoán được
" Lăng Thần nhíu nhíu mày "Chẳng lẽ mạng lưới tình báo của chúng ta ở phương Bắc đã bị phá mất? Không thì khó mà giải thích khác được!
"
Lăng Thiên chậm rãi đi thong thả hai bước, nói:"Có lẽ có gì đó kỳ lạ chưa biết chừng, truyền lệnh cho Lăng Lục liên hệ với phương Bắc ngay!
" Lăng Thần đáp ứng một tiếng, chưa kịp cất bước đi thì đã nghe trên không trung có tiếng ưng kêu, sau đó một điểm đen nhỏ lao vút từ trên không trung xuống rồi đậu khéo léo xuống vai của Lăng Thần, khom khom cái mỏ thân mật cọ vào khuôn mặt Lăng Thần.
Lăng Thần cười cười, lấy từ chân của diêu ưng một cái ống trúc nhỏ, rồi moi ra một mẩu giấy:"Là tin từ phương Bắc!
" Lăng Thiên nghe vậy "À" lên một tiếng.
Đang xem tờ giấy bỗng thân thể mềm mại của Lăng Thần chấn động, khuôn mặt xinh xắn cũng trong nháy mắt chuyền thành màu trắng nhợt! Nàng dường như không dám tin tưởng tin tức trên tờ giấy là thực…Cuối cùng đến cả đôi môi cũng tái nhợt, hai tay run rẩy, tờ giấy kia cũng tơi khỏi tay, bay xuống mặt đất.
Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy có gì đó khác thường, tay trái phất lên, một luồng nội lực phát ra. Tờ giấy kia bỗng giống như có người dùng tay cầm lấy, nhẹ nhàng bay đến tay Lăng Thiên.
"Ngụy Thừa Bình xuất động Giang Sơn Lệnh muốn giết công tử! Mau sớm chuẩn bị! Khẩn!
" Trên tờ giấy chỉ viết một câu này, chữ viết nhìn cũng không được ngay ngắn, xem ra người viết cũng đang cực kỳ khẩn trương nên tâm trạng bị kích động!
"Giang Sơn Lệnh! Vô Thượng Thiên!
" Lăng Thiên bỗng nhếch miệng cười sau đó ngẩng cao đầu, hai hàng lông mày nhướng lên, giống như hai đầu thanh long ngang trời xuất thế:"Thì ra là như vậy! Bảo sao Ngọc gia lại khác thường như vậy!
"
"Công tử…Giờ phải làm sao? Đó là Giang Sơn Lệnh – đổi 1 mạng người đó!" Lăng Thần cất giọng nói sớm đã không còn trấn tĩnh được, trở nên hoảng loạn thất thố
Nếu như trước đây không biết Giang Sơn Lệnh và Vô Thượng Thiên tồn tại thì cũng không sao. Nhưng từ lúc thấy qua Diệp Khinh Trần xuất ra ảnh hưởng kinh khủng của Vô Thượng Thiên, rồi sau đó là người áo xanh thần bí dưới sự hợp lực của Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Trì cùng mình và tám đại cao thủ nữa mà vẫn không thể lưu giữ hắn lại được, trong lòng Lăng Thần trở nên lạnh lẽo hẳn!
Lăng Thiên cũng từng nói qua, người áo xanh kia rất có thể là Vô Thượng Thiên, người chấp hành Giang Sơn Lệnh – 1 lệnh đổi một mệnh! Mà thực lực của người áo xanh đó, sợ rằng hiện tại đã là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ!
Mà giờ đây mục tiêu của vị tuyệt thế cao thủ đó lại chính là Lăng Thiên. Mà với võ công của Lăng Thiên trước mắt rõ ràng không phải là địch thủ của người áo xanh, thậm chí còn kém xa! Giờ làm sao đây?
Lăng Thiên cười lên, đưa ngón tay chỉ nhẹ vào cái mũi nhỏ nhỏ đang hếch lên của Lăng Thần:"Thần nhi, chẳng lẽ công tử trong lòng muội không so nổi với một Vô Thượng Thiên sao? Người của Vô Thượng Thiên là cọp chắc? Há mồm là có thể ăn được công tử của muội sao?
"
Lăng Thần miễn cưỡng cười, u sầu nói:"Nếu như người của Vô Thượng Thiên là cọp, Thần nhi cũng sẽ không lo lắng. Công tử thiên tư tuyệt thế, trong lòng của Thần nhi không người nào trên thế giới này có thể sánh bằng. Nhưng dù công tử có thiên tư cao thế nào cũng mới chỉ luyện võ hơn mười năm thôi, sức lực một người có hạn. Mà vị đệ nhất cao thủ Vô Thượng Thiên này ít nhất cũng phải có 40 năm công lực tu vi, có độc môn tuyệt thế công pháp của Vô Thượng Thiên, có danh sư tiền bối chỉ đạo…So sánh hai người với nhau, công tử rõ ràng là ở thế yếu!
"
Nói đến đây, Lăng Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên, vẻ mặt trầm tĩnh:"Công tử, bất kể thế nào, muội cũng sẽ cùng công tử vượt qua cửa ải này. Công tử nếu thắng, Thần nhi sẽ không sao. Nhưng nếu công tử không may mắn, Thần nhi cũng sẽ làm bạn cùng người dưới nơi chín suối, tuyệt đối không sống một mình đơn độc đâu!
" Lăng Thần khi nói nhưng lời này, trong lòng nàng sớm đã xác định ý nghĩ cùng chết với Lăng Thiên! Ngày đó 8 đại cao thủ hợp lực vẫn không phải đối thủ của người áo xanh nọ, vậy với một mình Lăng Thiên, làm sao có thể ứng phó được?
Lăng Thiên cười ha hả, hãnh diện nói:"Thần nhi, muội quá xem thường công tử nhà mình rồi đó. Trên thế giới này ngày hôm nay, Lăng Thiên ta tự nhậnkẻ nào có thể đủ khả năng lấy đi tính mạng của ta! Vô Thượng Thiên? Ha ha ha…làm được cái gì chứ?
"
Lăng Thần cũng mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn không xua tan nổi vẻ u sầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
"Theo như ta phán đoán, Ngọc gia có lẽ sớm đã biết việc Ngụy Thừa Bình xuất động Giang Sơn Lệnh để giết ta
" Lăng Thiên khẽ cười. Thấy Lăng Thần vẫn lo lắng chuyện Giang Sơn Lệnh, hắn bèn vòng vo một chút rồi chuyển đề tài:"Cho nên Ngọc gia bèn vội vã gả Ngọc Băng Nhan cho ta, kỳ thật là muốn mượn chuyện này chiếm toàn bộ thực lực của Lăng gia ta! Quả nhiên không người nào tin tưởng ta có thể tránh khỏi sự truy sát của Vô Thượng Thiên, ngay cả Ngọc Mãn Lâu cũng không ngoại lệ! Chẳng qua do Băng Nhan đối với ta một lòng chân thật, nên Ngọc gia không thể thông qua Băng Nhan để đoạt đại quyền của Lăng gia. Vì vậy ta kết luận rằng Ngọc gia nhất định còn có hậu chiêu khác! Thần nhi, muội đoán thử xem hậu chiêu của Ngọc gia đó là gì?" Lăng Thiên cười cười hỏi.
Quyển 4