Dưới đống đất, Lăng Thiên trong miệng đang ngậm một đầu ống sậy, hai mắt nhắm chặt chìm vào trong điều tức. Lúc này trong cơ thể Lăng Thiên nội lực cơ hồ là đã khô cạn không còn một giọt, đan điền càng giống như một khối bọt biển khô kiệt, phảng phất như một hài tử mới vừa sinh ra. Một lúc lâu sau mới cảm giác được trong đan điền có một chút nhiệt, một điểm nội lực tinh tế lại từ từ thành hình, chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch, một điểm tiếp một điểm. Nguyên nhân vì Lăng Thiên cấp bách vận động nội lực trong thời gian dài cơ hồ khiến cho kinh mạch bạo liệt nhưng lúc này nội lực chậm chậm giống như dòng suối suối nhỏ hợp lại hóa thành sông chảy đi trong kinh mạch.
Kinh mạch tựa hồ có chút nháy động, huyệt Dũng Tuyền ở gan bàn chân Lăng Thiên cũng có chút nóng lên dẫn động phản ứng. Địa khí hùng hậu từ huyệt Dũng tuyền chậm rãi mà dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, cùng giao hòa rồi tan ra không phân địch ta, hình như là hô ứng lẫn nhau. Bách hội huyệt trên đỉnh đầu cũng nhè nhẹ nháy động rồi đột nhiên hắn cảm giác trên đỉnh đầu một luồng thiên khí thanh lương rót vào, chính là tiên thiên chân khí tinh thuần chậm rãi tiến vào.
Thân hình liên tiếp câu thông với thiên địa, trong cơ thể tự thành Càn Khôn!
Cùng Thiên Lý thượng thiên nhập địa cũng như dưới tình cảnh bị truy sát, liên tục đối mặt với lằn ranh sinh tử cuối cùng đã kích thích tiềm lực trong cơ thể Lăng Thiên! Ngay lúc này, Lăng Thiên phúc chí tâm linh đột nhiên tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất siêu diệu! Cái này có thể nói như lập địa thành phật của phật gia, trong tình huống không phải cưỡng cầu lại đột nhiên được đắc đáo kỳ ngộ có mơ cũng khó cầu!
Đối với thân thể, hắn lại đột nhiên cảm giác suy nghĩ trở nên cực độ mẫn cảm. Nội lực vận hành quanh thân, khí quán bách mạch, chung quanh, bất kể là tiếng gió thổi, tiếng cây cỏ xao động trước mắt không có gì thoát khỏi tai hắn. Tiếng côn trùng kêu vang như thiền xướng bên tai, như kề bên tai. Trong cơ thể, kinh mạch mọi chỗ đồng thời như sống dậy, nội lực cuồn cuộn không ngớt tuôn ra, liền như bách xuyên quy hải, chậm rãi rót vào đan điền khô hạn. Tiên thiên chân khí từ đỉnh đầu mà xuống cùng địa khí từ lòng bàn chân hùng hậu trùng lên, sau khi gặp nhau tại đan điền thì liền lập tức tách ra, lại quay ngược trở lại, tại trong cơ thể hình thành một vòng tuần hoàn. Cứ sau một vòng lại đồng thời rót vào đan điền nhưng sau đó lại bắt đầu quay lại một vòng mới, tuần hoàn hướng phục…
Lăng Thiên trong miệng mặc dù ngậm cỏ lau nhưng lại sớm đã vô ý thức đoạn tuyệt hậu thiên hô hấp, đạt tới tiên thiên thánh thai chi cảnh. Toàn bộ thần trí hãm vào trong hỗn độn cuồn cuộn mờ mịt bất tri. Tại một khắc này, khí tức của Lăng Thiên chân chánh cùng thiên địa tan ra thành một thể, cũng không còn phân biệt lẫn nhau.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thân thể Thiên Lý giống như đám mây nhẹ nhàng xẹt qua, dừng lại trên phiến núi rừng này.
Một lộ truy tung này, Thiên Lý rõ ràng cảm giác lần này cùng vài lần trước có sự khác nhau rất lớn! Tốc độ của Lăng Thiên hắn đã ít nhiều hiểu rõ nhưng một lộ này lại làm cho Thiên Lý cảm giác có chút khó hiểu. Tựa hồ một lộ này gia hỏa kia trực tiếp chạy hết tốc độ. Cơ hồ là không có dừng
Vì sức lực con người có hạn, con người chung quy không phải là thần, thể lực cuối cùng sẽ phải có lúc hao tổn hết. Vô luận là người nào đến một lúc nào đó nhất định là không thể hành động được, hơn nữa đối với người luyện võ nếu thực sự tiêu hao hết toàn thân nội lực thì tình huống này rất nguy hiểm. Cơ hồ là một đứa bé cũng có thể đem hắn đẩy ngã, cái này có thể nói giống như một đại phú ông trên người không có tiền thì cũng không thể mua được một đồ vật gì đó, trong lúc đo một người nghèo có ít tiền lại có thể chiếm tiện nghi mà mua được.
Mà người luyện võ một khi bộc phát thì nhất định phải đem nội lực toàn thân tập trung tại một điểm, tại một khắc thời gian bộc phát ra ngoài cả cơ thể cũng không còn nửa điểm lực đạo.
Người bình thường gặp phải hiện tượng này gọi là
" thoát lực " mà người học võ gặp phải hiện tượng này thì gọi là
"không lực ". Hai cái này mặc dù về cơ bản là giống nhau nhưng kỳ thực lại không thể đồng nhất với nhau. Thường nhân mà thoát lực thì nhiều nhất hai ba ngày sẽ phục hồi như cũ mà võ giả một khi bị không lực nếu không xử trí thỏa đáng thì võ công có thể bị phế bỏ!
Mà Lăng Thiên nếu như thực sự dùng loại phương pháp này chạy đi thì dưới sự truy tung của Thiên Lý không nghi ngờ gì nữa là tự tìm tử lộ! Nhưng nếu hắn không dùng loại phương pháp này thì lại vô pháp giải thích được hắn đã dùng loại pháp môn nào mà nhiều lần trốn thoát đến vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Hai mắt Thiên Lý như mắt ưng, hai mắt chợt lóe lên như điện động thân chạy trong rừng nhanh chóng lục soát một lần. Hắn có thể cảm giác được Lăng Thiên nhất định đã đi qua đây, thậm chí đã dừng ở đây một đoạn thời gian!
Vấn đề là tại sao lại dừng lại, dừng lại ở chỗ nào mà bây giờ hắn ở đâu?
Thân thể Thiên Lý chợt như điện chui vào trong rừng. Lấy tốc độ khiến kẻ khác hoa mắt chạy qua một lần sau đó lại chạy ra sau đó lại nhanh chóng chạy quay lại rồi lại chậm chậm quay về đứng tại chỗ! Hắn đứng trên một khối núi đá đau khổ nhăn mặt cau mày tựa hồ cảm giác có chút khó khăn. Nếu lúc này Lăng Thiên mà nhìn thấy thì nhất định là kinh hô thành tiếng! Nguyên nhân vì tốc độ cũng như phương hướng Thiên Lý đi qua không sai biệt so với hành động của Lăng Thiên lúc mới vừa tiến vào rừng. Không khác chút nào! Cơ hồ là mỗi chỗ Lăng Thiên đi qua hắn đều cẩn thận đi lại một lần! Phương hướng, trình tự không cóđiểm sai lầm. Mà điểm đặt chân tối hậu chính là đỉnh tảng đá lớn mà Lăng Thiên đang giấu thân phía dưới.
Thế gian lại có truy tung thuật thần diệu như thế! Khó trách Thiên Lý đối với đề xuất nửa năm trốn tìm của Lăng Thiên tỏ vẻ giễu cợt! Khó trách trong lòng hắn tràn ngập tín tâm nhất định thắng. Nguyên lai là hắn còn có một chiêu sát thủ giản này!
Nhưng mà lúc này Thiên Lý lại có chút mờ mịt! Khí tức của Lăng Thiên đến chỗ này thì liền đình chỉ, cảm giác dày hơn, tựa hồ là sau khi đến chỗ này thì có dừng lại một lúc sau đó một lựa chọn một phương hướng trốn đi.
Nhưng Thiên Lý sau khi cẩn thận cảm giác thì lại phát hiện sự tình hết sức kỳ quái! Khí tức của Lăng Thiên sau khi đến này chỗ thì rõ ràng là đã quay đi quay về lặp lại vài lần, cho nên, chỗ này khí tức của Lăng Thiên hơi dày hơn một điểm. Nhưng sau đó lại hướng đi bốn mặt tám phương mà tản mát đi, từ từ tiêu tan. Một điểm này làm cho Thiên Lý nghĩ không thông.
Lăng Thiên sao lại đột nhiên không thấy đâu, chẳng lẽ Lăng Thiên đột nhiên ở chỗ này, ngay lúc này đột nhiên ngộ thông võ học đại đạo, ở chỗ này phá toái hư không phi thăng rồi? Không thì sao lại phát sinh hiện tượng kỳ quái như thế này? Cho dù hắn thượng thiên nhập địa thì chung quy cũng phải có chút dấu vết chứ, chung quy không thể biến mất như vậy!
Một đường truy tung, Lăng Thiên cố nhiên đã kiệt sức mà thật ra Thiên Lý cũng không tránh được hao kiệt! Lăng Thiên làm kẻ đi trốn, chiếm được tiên cơ cố nhiên cố gắng bày bố nghi trận mà trốn. Nhưng Thiên Lý muốn tìm được thì lại phải mất sức hơn nhiều. Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ mỗi một nghi trận, mỗi một cái quỷ kế của Lăng Thiên thì mới có thể chân chánh nắm chắc được phương hướng bỏ trốn của Lăng Thiên! Trong vài ngày truy tung này, Thiên Lý cảm giác được Lăng Thiên như một con ruồi không đầu chạy loạn trong núi rừng nhằm dẫn dắt mình rời ra. Mà chung quanh Tiên La thành núi rừng cũng không nhiều, Lăng Thiên cơ hồ dẫn hắn quay đi quay lại vòng vo đến năm sáu lần mới tiến vào khu núi rừng này!
Ấn theo tính toán của Thiên Lý thì lúc này Lăng Thiên nhất định là toàn thân thoát lực, không còn lực lượng chống lại nên hắn mới bình tĩnh đuổi theo. Nào biết chờ đợi chính mình lại là chuyện tình kỳ quái này!
Mặc dù sự tình thật sự không khác tính toán của Thiên Lý là mấy, Lăng Thiên giờ khắc này cơ bản là toàn thân thoát lực, không có sức chống cự nhưng nằm ở chỗ đầu tiên phải tìm được Lăng Thiên đã!
Thiên Lý thân hình chớp lên, đảo mắt đã ra ngoài hơn mười trượng. Lần này hắn toàn lực thi triển khinh công thân pháp tối cao minh của mình, thân thể liền như luồng khói xanh mờ nhạt vọt đi trong rừng cây nhanh chóng chuyển động. Mỗi một cái cây, mỗi một đám cỏ rậm rạp đều cẩn thận tra xét qua một lần, sau khi không thu hoạch được gì thì lại bay quay về trên ngọn cây! Hắn đứng vững vàng trên một cành cây to cỡ ngón tay, hai mắt phát sáng, trên mặt tử khí xuất hiện, đó là do hắn thi triển độc môn Thiên thị địa thính!
Bỗng nhiên trong phương viên vài chục trượng, tất cả động tĩnh đều truyền vào tai hắn, kể cả tiếng giun rết bò trên mặt đất, tiếng tâm tạng chim chóc trên cây nháy động, tất cả đều rõ ràng truyền vào tai Thiên Lý!
Thiên Lý hai mắt khép hờ, nội lực cảm giác đều nhằm mặt đất rộng lớn dưới tàng cây, hướng bốn phương tám hướng quét đi. Tựa hồ mỗi một rể cây, mỗi một tấc đất cũng biến thành một bộ phận cảm quan của hắn!
Nếu Lăng Thiên mà nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định là cả kinh!
Nguyên nhân là sách lược ẩn trốn hắn sớm định ra dưới tuyệt thế thần công Thiên thị địa thính của Thiên Lý này căn bản chính là không đáng một đồng. Nếu như không phải hắn phúc chí tâm linh, không ngờ ngay lúc chui vào trong lòng đất một khắc đột nhiên dẫn ngộ cảnh giới thiên nhân hợp nhất thì sợ rằng lúc này sớm đã rơi vào tay Thiên Lý! Nếu như vậy thì lúc đó Lăng Thiên một điểm thể lực để hoàn kích, tự vệ cũng không có!
Thần may mắn chân chánh đã nương theo Lăng Thiên!
Nếu như Lăng Thiên mà biết Thiên Lý có một cái danh hào khác là 'truy tung chí thượng' thì sợ rằng cho dù Lăng Thiên cuồng ngạo cùng tự tin như thế nào cũng không có dũng khí đánh cuộc một trận này!
" Thiên võng tuy thưa, Thiên Lý chiêu chiêu ", đây là tuyệt chiêu chung cực của Tống Quân Thiên Lý! Thần kỹ này ngay cả tới người chí giao với hắn như Diệp Khinh Trần cũng không biết!
Hễ là nhân vật mà Tống Quân Thiên Lý chú ý thì không một ai có thể trốn thoát khỏi bản lĩnh truy tung như thiên võng này, không thể trốn thoát khỏi tay Thiên Lý!
Nhưng ngay lúc đó thần kỹ chưa từng thất thủ không ngờ lại lầnxuất hiện chuyện ngoài ý muốn trên người Lăng Thiên!
Thiên thị địa thính chưa từng thất bại nay lại mất hiệu lực với Lăng Thiên. Một điểm này mà nói ra ngoài sợ rằng thế giới không ai có dũng khí tin tưởng!
Một lúc lâu sau có tiếng
" răng rắc ". Đây là cành cây Thiên Lý đặt chân bị gẫy. Thân thể Thiên Lý như đại điêu bay xuống, chao mình một cái bay lên tảng đá lớn.
Thiên Lý sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp cũng có chút cấp bách, trên mặt hơi ửng hồng, khẽ ho hai tiếng. Thiên thị địa thính cố nhiên không ai có thể thoát khỏi nhưng mỗi lần sử dụng đều tổn hao nội lực cực đại! Thiên Lý cũng là người, hắn cũng biết mệt mỏi, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ thì cũng không ngoại lệ!
Nếu không phải Thiên Lý xác định Lăng Thiên lúc này tuyệt đối không có lực phản kích thì đối với địch nhân mạnh mẽ này, cho dù cấp cho hắn một trăm cái gan cũng không có dũng khí trước lúc đại chiến thi triển Thiên thị địa thính này!
Thiên Lý lẳng lặng ngồi xuống, ngồi trên khối đã lớn, mặt mày nhăn nhó đau khổ suy tư đến nửa ngày cũng không động đậy.
Đang lúc suy tư Thiên Lý hiển nhiên không nghĩ đến kẻ hắn đau khổ muốn tìm mà tìm không ra thời khắc này lại đang an ổn ngồi dưới mông hắn! Nếu như Thiên Lý mà biết thì căn bản không cần phải cố sức, chỉ cần cái mông dùng lực một chút là có thể đem thạch huyệt phía dưới này biến thành phần mộ thực sự của Lăng Thiên! Hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế giới này!
Quyển 5