Ngọc Mãn Lâu mỉm cười nói: " nhị đệ nói xác thực là có sự xem xét nhưng cuối cùng vẫn chưa nhìn xa. Trước đây Lôi gia nhiều lần hy vọng được chúng ta cho phép tiến vào nội lục. Chúng ta lần này cho bọn hắn được thỏa mãn tâm nguyện, lấy tư thái minh hữu mời Lôi gia tiến vào cùng hứa lấy chỗ cẩm tú trong nội lục cho bọn hắn. Cái này đã là thành ý cực lớn rồi! Một khi nguy cơ của chúng ta được giải trừ thì lúc đó chúng ta đã ở vào thế tiến có thể công thối có thể thủ. Tiến thối như ý. Lấy thực lực ngàn năm tích lũy của Ngọc gia quyết không để cho người áp chế, phản khách vi chủ. Mà ta xem thì thiên hạ trong vòng hai năm tới nhất định sẽ đại loạn. Sau lúc đại loạn sẽ là lúc đại trị, thiên hạ nhất thống, định ra đại thế. Câu hỏi duy nhất là đến lúc đó kẻ nào thăng, kẻ nào trầm, tuy nhiên đến lúc đó vô luận là Ngọc Gia ta cuối cùng được thiên hạ hay kẻ khác được thiên hạ thì chuyện của Lôi gia cũng nhất định sẽ dễ dàng được hóa giải, chúng ta hà phải ưu phiền".
Ngọc Mãn Đường cẩn thận suy nghĩ một hồi cuối cùng thấp đầu thán một tiếng nói:
"Kiến thức của đại ca quả nhiên khiến tiểu đệ bội phục. Nhưng không biết đại ca hy vọng tiểu đệ khi nào xuất phát".
"Việc này không nên trì hoãn. Càng nhanh càng tốt". Ngọc Mãn Lâu ánh mắt chợt lóe lên, ngữ khí như tâm tình nói:
"Đây là thời khắc phi thường, nhất lộ hung hiểm dị thường. Nhị đệ nên cẩn thận bảo trọng!" Nói xong ánh mắt không nhẫn nại được liếc nhìn Ngọc Mãn Thiên một cái.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Ngọc Mãn Lâu, nghe đến câu nhất lộ hung hiểm dị thường Ngọc Mãn Thiên nhất thời thiếu kiên nhẫn nói
"Đại ca. Đã là thân huynh đệ lại phải vào chỗ hung hiểm. Ngươi công lực tinh thâm không cần ta lo lắng còn nhị ca lại không có thủ đoạn gì bên thân. Không bằng ngươi cho ta cùng nhị ca cùng đi, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu như ngươi nói thì trong lòng ta quả thực là không yên tâm". Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
"Cái này… " Ngọc Mãn Lâu tựa hồ rất lấy làm khó nghĩ cau mày, tay niếp niếp chòm râu nghiêng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên nói:
"Không phải là không muốn để cho ngươi đi mà do tính tình ngươi dễ xúc động, thật sự làm cho ta không yên tâm. Nếu một khi không khống chế được, ngược lại lại gây thêm phiền toái cho nhị ca ngươi. Chi bằng… ".
Ngọc Mãn Thiên đỏ mặt gân cổ lên nói:
"Đại ca yên tâm. Ta là nho nhã chi sĩ đâu dễ xúc động. Chung quy ta trên đường sẽ nghe lời nhị ca. Tuyệt không sanh sự, gây thị phi"Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng
" Nếu ngươi đáp ứng ta trên đường không uống một giọt rượu nào thì ta liền đáp ứng cho ngươi đi cùng nhị ca. Nếu không thì ngươi bỏ cái tâm tư này đi".
"Uống rượu có gì tốt đâu. Lão Tam ta đã sớm bỏ rồi. Nói đến uống rượu, ngoài mỹ tửu của Lăng Thiên tiểu tử nọ thì các loại rượu khác ta nuốt không nổi". Ngọc Mãn Thiên mừng rỡ nói:
"nói vậy đại ca đáp ứng rồi nha".
Ngọc Mãn Lâu giống như là miễn cưỡng gật gật đầu nhưng đột nhiên lại trợn mắt quát:
"Nếu trên đường có sai lầm gì ta chỉ hỏi ngươi thôi! Ngươi có biết không…".
Ngọc Mãn Thiên lẩm bẩm mấy câu, há mồm nhưng lại không nói được câu gì. Việc này liền như thế mà định.
"Hai ngươi trên đường nhớ chiếu cố cho nhau. Cẩn thận bảo trọng, sớm về, miễn cho đại ca ta lo lắng.
"Đi chuẩn bị đi
" Ngọc Mãn Lâu than nhỏ một tiếng, vẻ mặt u buồn quay đầu đi. Người nào cũng không nhìn thấy, sâu trong hai mắt hắn có một tia vui mừng chợt hiện ra.
Ngọc Mãn Đường cho tới cuối cùng cảm giác được trong việc này có gì đó không đúng nhưng càng nghĩ cũng không nghĩ ra sơ hở nào nên đành cáo lui. Đến cánh cửa thì đột nhiên xoay người nói: " Đại ca còn có một việc..
"
"Việc gì…
" Ngọc Mãn Lâu ánh mắt chợt lóe lên.
" Tây Môn Thế Gia, Tây Môn Tạp có đề cập đến chuyện hai nhà kết minh. Chuyện này nên xử lý như thế nào
", Ngọc Mãn Đường hỏi.
"Đại để bất quá là tiểu xảo mà thôi. Bọn hắn chỉ muốn mượn thế của Ngọc Gia ta nhằm ổn định Tây Môn Thế Gia hắn mà thoát khỏi khốn cảnh. Việc này ta có chủ trương khác, ngươi không cần lo lắng!
" Ngọc Mãn Lâu cau mày không nhanh không chậm nói nhưng trong mắt lại đột nhiên hiện ra một đạo hàn quang khí thế mạnh mẽ.
"Nếu là như thế, tiểu đệ xin cáo lui. Đại ca một mình lưu thủ Minh Ngọc thành, là hạch tâm của bổn gia. Mọi việc nặng nề, nhiều minh đao ám tiễn, xin bảo trọng thân thể
" Ngọc Mãn Đường chân thành nói.
Ngọc Mãn Lâu trong lòng cảm thấy ấm áp, xoay người lại, một hồi lâu mới lãnh đạm nói: "Biết rồi. Đi đi thôi
"
Nhìn thân ảnh hai huynh đệ khuất dần khỏi thị tuyến, Ngọc Mãn Lâu giật mình đứng một lúc, trên mặt lộ ra một tia cực kỳ cay đắng cười khổ rồi đột nhiên thở dài một tiếng thì thào mà nói: " từ khi nào giữa huynh đệ chúng ta lại cư nhiên cũng cần phải tính kế với nhau. Lăng Thiên, nếu không phải là vì tiểu tử này thì chúng ta đâu cần phải như thế
"
Sau khi thu thập tâm tình, Ngọc Mãn Lâu thấp giọng quát: "Người đâu!
"
Một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện trong lâu "Gia chủ có gì phân phó?
"
Trong mắt Ngọc Mãn Lâu nổi lên sát khí mạnh mẽ trầm giọng nói: " Truyền lệnh. Toàn bộ các thành viên Hồn phách xuất động toàn lực chặn giết Lăng Thiên! Ám ảnh cùng phối hợp. Mặt khác liên lạc với Huyết Sát Các nói với bọn hắn
"mọi sự trước đây đều bãi bỏ" để mời bọn hắn phối hợp hành động. Vô luận như thế nào, không tiếc trả giá phải khiến Lăng Thiên vĩnh viễn xa không có cơ hội quay về Thừa Thiên thành!"
Trong đêm đen, ngọn đèn như hạt đậu le l
Thiên Phong chi thủy, thế gia công tử Thủy Thiên Huyễn đang lẳng lặng ngồi bên trong phòng. Trên mặt mặc dù giống như bình tĩnh tự nhiên nhưng kỳ thật trong lòng đang như phiên giang đảo hải.
Hắn có nằm mộng cũng không nghĩ đến dưới sự phối hợp của Đệ Nhất Lâu, mọi việc đều thuận lợi như thế. Thuận lợi tới mức Thủy Thiên Huyễn cũng không dám tin! Theo hắn nghĩ thì cho dù có được sự phối hợp của tổ chức thiên hạ đệ nhất sát thủ thì nhất định sẽ tiến triển thuận lợi nhưng lại không nghĩ đến là lại thuận lợi đến như thế. Tất cả quan viên Minh Ngọc thành trong một đêm đều bị sát hại mà người của hắn lại có đến hơn phân nửa thuận lợi đạt được các vị trí cần thiết. Thật sự là rất thuận lợi. Thuận lợi đến mức làm cho chính mình sợ hãi! Nếu như đối tượng khiến Lăng Gia nổi lòng hung ác không phải là Ngọc Gia mà chính là mình thì không biết mình có may mắn tránh được không.
Nhưng nhìn Minh Ngọc thành sẽ thật sự rơi vào tay mình, cho tới bây giờ Thủy Thiên Huyễn vẫn cho là mình đang nằm mơ.
Nhưng sự tình quả thực là rất thuận lợi. Cái này liệu có phải là âm mưu của Ngọc Gia hay không. Thủy Thiên Huyễn từ trước đến này vẫn không có dũng khí khinh thường Ngọc Gia, nhất là gia chủ Ngọc Mãn Lâu. Đây là một người đầy trí tuệ, đầu óc và thực lực cũng không phải là người mà hắn có thể chánh diện chống lại được. Nhưng là…
Chính mình lại cư nhiên có thể qua mặt được người này, tại đại bản doanh của hắn chiếm được thượng phong. Thậm chí là chiếm thượng phong mọi mặt. Cái này có thể nói là rất không thể tưởng tượng nổi. Rất khó tin!
Cửa phòng đột nhiên vô thanh vô tức mở ra. Một luồng lệ khí như đập vào mặt, một hắc y nhân đeo mặt nạ tựa hồ như một con dơi từ bầu trời đêm hạ xuống, bay vọt vào.
Thủy Thiên Huyễn cấp bách vội vàng đứng lên. Đối này vị đứng đầu Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ được coi là vua sát thủ tại Thiên Tinh đại lục này, trong lòng Thủy Thiên Huyễn vẫn có một loại cảm giác không rõ ràng. Là sợ hãi, kính nể, kinh khủng hoặc giả là kính nhi viễn chi, thậm chí là tất cả các cảm giác này. Không hiểu sao mỗi lần bị hắc y nhân che mặt này nhìn chăm chú vào mình, toàn thân Thủy Thiên Huyễn đều cảm giác rất khó tiếp thụ. Mặc dù biết rõ trước mắt giữa hai bên có quan hệ hợp tác nhưng cuối cùng vẫn có sự sợ hãi khó nói thành lời. Tựa hồ như bị một con độc xà nhìn chăm chú vào yết hầu, có thể tấn công.
"Lâu chủ đột nhiên giá lâm không biết có gì chỉ giáo? Ta đối với hiệu suất của quý thuộc hạ phi thường hài lòng!" Thủy Thiên Huyễn cẩn thận hỏi. Thông qua vài ngày tiếp xúc Thủy Thiên Huyễn đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng cũng vô pháp làm cho vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này thay đổi thái độ với mình. Nhưng Thủy Thiên Huyễn cảm giác được Đệ Nhất Lâu rất phối hợp với mình mà nguyên nhân là do được Lăng Gia ủy thác. Hoặc có thể là do tiền tài cực kỳ kinh khủng hoặc giả Đệ Nhất Lâu này từng nợ Lăng Gia một cái nhân tình cực lớn. Còn đối với Thủy Gia thì chưa chắc đã có nửa điểm hảo cảm.
Hơn nữa một điểm này còn làm cho Thủy Thiên Huyễn buồn bực hơn là do Lăng Gia cho dù mạnh thì bất quá cũng chỉ là một trong tám đại thế gia mà thôi. Thậm chí cũng chỉ được tính là một thế gia mới quật khởi. Nếu không có Lăng Thiên thì Lăng Gia thậm chí trong một đêm có thể biến thành một thế gia chư hầu hoặc là toàn gia bị tiêu diệt, mà Thủy Gia là một thế gia đứng đầu đại lục. Nhìn xem trong cả ba đại lúc cũng chỉ có Ngọc Gia là có thể so sánh với Thủy Gia, ngoài ra các thế gia khác bất quá cũng như thế mà thôi.
Đệ Nhất Lâu cư nhiên lại có dũng khí không coi Thủy Gia vào đâu. Cái này là vì sao?
"Oh. Mọi việc trong Minh Ngọc thành đã xong. Lần này ta đến chính là muốn đặc biệt thông báo cho Thủy công tử một tiếng, chậm nhất là ngày mai Đệ Nhất Lâu chúng ta sẽ rút toàn bộ khỏi Minh Ngọc thành. Lần giao dịch này đến mặt trời mọc ngày mai là chánh thức kết thúc
" Khăn che mặt của hắc y nhân khẽ phất phơ nhưng thanh âm lạnh như băng, khó trách khiến cho toàn thân Thủy Thiên Huyễn cơ hồ là nổi da gà.
"Kết thúc giao dịch. Hả. Các ngươi nói là các ngươi muốn rút lui. Nhưng sao lại cấp bách như vậy
" Thủy Thiên Huyễn cả kinh. "Lúc này đại bộ phận người Thủy Gia chúng ta mới đang trên đường đến. Nếu ngày mai Lâu chủ rút lui khỏi Minh Ngọc thành thì giống như có chút không ổn thỏa. Nếu Ngọc Gia hoặc đám dư nghiệt Bắc Ngụy thừa cơ phản phệ thì chúng ta ngay lúc này cũng không có nhiều lực hoàn thủ. Khó tránh được việc bị tổn hại thảm trọng
"
"Tổn hại thảm trọng? Có đúng không
". Hắc y nhân trong lòng thầm nghĩ nhưng mặt ngoài lại vẫn bất động thanh sắc "Đây không phải là chuyện chúng ta phải lo lắng. Ta đã nói giao dịch đã hoàn thành. Sinh ý đã kết thúc! Nói câu thành thật cho dù chúng ta có lưu lại, Ngọc Gia hoặc dư nghiệt Bắc Ngụy có phản kháng thì chúng ta cũng không thể ra tay được
". Hắc y nhân thanh âm tựa hồ hơi có chút ác nói: " ngay cả khi có nhiều ngân lượng thì cũng phải có mạng thì mới có ý nghĩa. Nhận tiền tài của người, vì người mà giải trừ tai họa, cố nhiên nói là vậy nhưng lại muốn Đệ Nhất Lâu chúng ta vì Lăng Gia bán mạng thì không được, mà Đệ Nhất Lâu chúng ta càng không nợ Thủy Gia các ngươi cái gì. Các ngươi sống chết thế nào đâu phải chuyện của ta
".
Thủy Thiên Huyễn trầm ngâm nửa ngày đột nhiên cười nói: " nếu tiền bạc là vấn đề thì xin lâu chủ cứ yên tâm. Chúng ta tái thương lượng lại. Nếu đơn độc Lăng Gia không thể làm cho quý lâu hài lòng thì còn có Thủy Gia chúng ta. Bổn gia ngàn năm tích súc quyết không làm cho quý lâu thất vọng. Bản công tử ở đây thì hai nhà chúng ta càng có thể trường kỳ hợp tác. Ta xuất tiền, Lâu chủ xuất lực. Mọi người đều có lợi. Đây há không phải là mỹ sự sao".
Lấy thực lực của Đệ Nhất Lâu và hiệu suất làm việc cao như vậy nếu có thể đủ thu về dưới trướng thì hiển nhiên là thượng giai chi sách nhưng nếu không thể thì có thể lui một bước, lấy vàng bạc mà xây dựng quan hệ trường kỳ hợp tác. Như vậy cũng là có trăm lợi mà vô hại! Thủy Thiên Huyễn trong lòng ngầm có chủ ý muốn Đệ Nhất Lâu đưa ra giá cả. Chính mình cũng không tiếc trả giá, trực tiếp một lời đáp ứng để hắn ở lại đã.
"Trường kỳ hợp tác?
" Hắc y nhân châm chọc hừ một tiếng không lạnh không nóng nói: " Về một điểm này, chờ khi nào Thủy công tử trở thành gia chủ Thủy Gia thì hẵng nói. Chẳng lẽ Thủy công tử tự nhận ngay lúc này đã có tư cách ngồi đàm phán về vấn đề này a".
Quyển 5