Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 508: Tàn khốc thuế biến

Cho nên lần này, cho dù phải bức bách Lăng Thần, ngay cả không nhẫn tâm, ngay cả phải tàn nhẫn thì Lê Tuyết nhất định cũng phải làm. Hơn nữa còn có tấm gương Nam Cung thế gia trước mắt, cái này đối với Lê Tuyết mà nói, không nghi ngờ gì nữa là cơ hội tốt để trợ giúp sự phẫn nộ trong tâm Lăng Thần trùng phá tâm phòng của chính mình. Cũng là bước ngoặt quan trọng. Lăng Thần nếu là vì vậy mà đột phá thì từ nay tiền đồ không còn trở trệ, nếu vô pháp hạ thủ thì như vậy nàng sẽ không có tư cách lấy được sự sủng ái lớn nhất của Lăng Thiên, cũng không đủ tư cách trở thành người thay mặt phát ngôn của Lăng Thiên. Lê Tuyết nhất định sẽ đề nghị thay đổi người chủ trì Lăng Phủ biệt viện mà Lê Tuyết cùng Lăng Thiên lại tuyệt không hy vọng phải thay đổi người.

Trong đầu Lăng Thần bất giác chỉ thấy một phiến mê mờ, kiếm cầm trong tay nhưng mặt đối với ánh mắt cầu khẩn thì lại không thể đâm xuống thì lại đột nhiên cảm giác khuỷu tay tay mình bị ẩn một cái, tiếp theo liền có một thanh âm bi thảm vang lên. Trường kiếm trong tay nàng đã đâm vào một người trước mặt.

Người nọ hai mắt cuối cùng tràn ngập vẻ tuyệt vọng trừng mắt nhìn Lăng Thần, khóe miệng có một luồng tiễn huyết không ngớt tuôn ra, trong yết hầu có âm thanh khọt khẹt vang lên rồi chậm rãi im lặng. Thực sự đã chết không có thể nghi ngờ!

Người thứ nhất!

Lăng Thần kêu to lên một tiếng, thanh âm cực kỳ thê lương, thân hình đột nhiên lùi ra sau một bước, trên trường kiếm, giọt giọt máu tươi đang lặng lẽ chảy dọc theo thân kiếm xuống, trong lòng mê man mờ mịt tiếp theo liền cảm giác được một trận ghê sợ nổi lên mà đột nhiên xoay người, khom mình nôn thốc nôn tháo.

Một lúc lâu sau, Lăng Thần mới đứng thẳng dậy, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch, hai mắt tán loạn vô thần, thân thể cũng lảo đảo tựa hồ cả người cũng không còn chút khí lực nào. Sự hồi hộp, sự sợ hãi, chán ghét cứ quanh quẩn trong đầu nàng không xua đi được. Vạn vạn lần không có nghĩ đến, chính mình đã giết chết một người, cho dù người này rất hèn hạ, ngay cả người này ác độc như thế, ngay cả người này đáng chết nhưng hắn dù sao cũng là người như mình a, một người mới vừa rồi còn sống sờ sờ ah. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Đám người Lăng Lôi Lăng Vân hiển nhiên là hiểu rõ tâm tư của Lăng Thần nhưng lại không có một ai mở miệng ngăn cản, nguyên nhân vì bọn hắn cũng là sát thủ của Đệ Nhất Lâu. Thân là thiên hạ nhất lưu sát thủ, bọn hắn đều phi thường rõ ràng cảm giác lần đầu giết người, bọn hắn cũng đều phải trải qua bước này. Cơ hồ ai cũng biết điểm yếu này của Lăng Thần nhưng bọn hắn thật sự không nhẫn tâm mạnh mẽ bức bách vị Đại tỷ này. Khó khăn lắm mới có vị Lê Tuyết này đứng ra làm ác nhân, nên đám người Lăng Lôi đối với việc bức bách Lăng Thần của Lê Tuyết không những không tức giận mà còn lại cảm kích!

Có thể lấy dạng thủ đoạn cực hung này để bức bách Lăng Thần lột xác, đương thế cũng chỉ có một Lê Tuyết mà thôi. Cho dù là Lăng Thiên cũng không làm được. Nguyên nhân là vì hắn không đủ nhẫn tâm ép nàng.

Lê Tuyết lạnh lùng nhìn Lăng Thần, trong mắt tựa hồ có chút ba động vi diệu nhưng vẫn vững vàng khống chế được. Ngay lúc này mà Lăng Thần còn giữ cái tâm mềm yếu thì chính là vô trách nhiệm đối với Lăng Thiên, đối với Lăng Gia nên Lê Tuyết tuyệt không để loại tình huống này có cơ hội phát sinh lần nữa, cho nên, nàng nhất định phải tàn nhẫn quyết tâm làm.

Không có người nào làm ác nhân thì ta đành phải làm vậy.

Các ngươi không nhẫn tâm còn ta lại có trái tim sắt đá.

"Hảo! Như vậy không phải là rất thống khoái sao? Ngay tiếp theo ngươi lại nâng kiếm lên nhắm ngay vào kẻ thứ hai trước mặt. Giết hắn đi!" Lê Tuyết khoanh tay lãnh đạm mà nói. Bên cạnh, đám người Lăng Lôi lo lắng đứng nhìn Lăng Thần nhưng lại không có dũng khí nói một câu nào. Đây là một quá trình nhất định phải vượt qua. Trong lòng tất cả mọi người kỳ rất rõ ràng.

Duy nhất không rõ ràng lại chỉ có Lăng Thần!

"Không! Không không". Lăng Thần run rẩy nói: " Lê tỷ tỷ. Ta… Ta làm không được. Ngươi đừng ép ta. Cầu xin ngươi mà..".

"Thần muội muội. Ngươi nhất định phải làm được". Lê Tuyết ôn nhu mà lại rất kiên quyết nói: " Đám người trước mắt này đều là địch nhân của chúng ta. Bọn hắn không chết thì kẻ chết chỉ có thể chính là chúng ta. Đạo lý này hết sức đơn giản. Trấn tĩnh lại đi. Ân. Không cần hốt hoảng. Cố gắng lên ", vừa nói thủ chưởng lại nhằm khuỷu tay Lăng Thần đẩy một cái. Huyết quang lại lóe lên, bỗng nhiên một người nữa lại bị giết chết.

"Bắt đầu từ bây giờ. Chín mươi sáu người. Ngươi mỗi ngày phải giết mười người. Như thế là trong mười ngày phải giết xong. Từ ngày thứ năm trở đi khi giết mỗi một người, ngươi phải thay đổi một loại thủ pháp. Hoặc xuyên tim. Hoặc chặt đầu. Hoặc phân thây. Tóm lại sau mười ngày này, bao gồm cả Nam Cung Ngọc. Sinh mệnh của chín mươi sáu người này nhất định phải kết thúc trên tay ngươi! Ngươi cần phải nếm thử qua tất cả thủ đoạn giết người. Nghe rõ ràng chưa". Lê Tuyết thương xót mà nhìn Lăng Thần nhưng trong giọng nói lại không có chút nhượng bộ nào.

"Không. Không được!" Lăng Thần đột nhiên nôn thốc nôn tháo một trận kịch liệt nói "Ta. Ta không làm được! Ta không có khả năng".

"Mười người hôm nay thì ngươi đã giết hai rồi. Tiếp tục động thủ đi!" Lê Tuyết phảng phất như không có nghe thấy Lăng Thần kháng nghị mà nói: " Chỉ còn có tám thôi, giết nhanh đi, chúng ta còn phải quay về. Nếu như ngươi muốn lôi về trong biệt viện để giết thì cũng được, do ngươi thôi".

Lê Tuyết khi nói câu này thì ngữ khí rất bình thản nhẹ nhàng, mặt vô biểu tình nói như thể " trong đó có tám quả nho, ngươi nhanh ăn đi". Sao lại nói bình thản nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng Lăng Thần nghe đến câu nàng nói "nếu như ngươi muốn kéo về sân biệt viện để giết thì cũng được, do ngươi mà thôi" thì lại nhịn không được quay mình cúi đầu nôn một trận. Đây là con người a, còn đang sống sờ sờ ra a! Giết hết ư?

Tuyết tỷ tỷ trực tiếp đem bọn hắn đối xử như trâu ngựa

"Cái này là nhiệm vụ của ngươi! Ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ này thì mười ngày sau ta hết thảy sẽ yên tâm để ngươi muốn làm gì cũng được, trước mặt mọi người ta tuyệt sẽ không can thiệp vào các quyết định của ngươi! Nhưng nếu như ngươi làm không được thì chính là ngươi đã cô phụ kỳ vọng của hắn". Lê Tuyết lạnh giọng nói: " ngươi cần nhanh lên một chút, ở đây chỉ có đám người Lăng Lôi, bọn hắn cũng là sát thủ của Đệ Nhất Lâu nên nhìn thấy cảnh chém giết cũng không có vấn đề gì nhưng nếu đem về biệt viện để giết thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của ngươi! Mà ảnh hưởng đến uy vọng của ngươi cũng là gián tiếp ảnh hưởng tới đại sự của hắn! Ta nghĩ ngươi nhất định cũng không hy vọng nhìn thấy loại sự tình như vậy phát sinh ba?"

Lăng Thần khóe miệng run rẩy, gian nan nhắc thanh kiếm lên, nàng cảm giác được trường kiếm trong tay lúc này đột nhiên như nặng ngàn vạn cân, cư nhiên có chút không nâng nổi.

"Có những người giống như là độc xà, ngươi vừa thấy hắn đã cảm giác thấy chán ghét, cảm giác được không thoải mái. Ngươi giết chết hắn cũng cảm giác không thoải mái nhưng nếu như không giết hắn, để cho hắn cắn ngươi một miếng thì một miếng này lại đủ cho ngươi một đòn trí mạng. Như vậy kẻ phải chết chính là ngươi". Lê Tuyết lãnh đạm nói: "nhân mệnh kỳ thật chẳng khác gì mạng của một con heo, sanh mệnh của một con rắn độc cũng có gì khác đâu, cũng bất quá là một sinh mệnh mà thôi. Ngươi, ta, Lăng Thiên, đều là như vậy. Không phải ngươi chết thì ta sống, như vậy kẻ sống hạ so với kẻ chết chung quy là luôn mạnh hơn".

"Ta hy vọng ngươi nhanh có thể đả thông việc này, nguyên nhân vì..". trong mắt Lê Tuyết đột nhiên có một tia thần quang bắn ra: " trong tương lai số người ngươi phải giết so với chín mươi sáu người này còn nhiều hơn gấp mười lần, trăm lần, thậm chí là ngàn lần! Nếu như ngay lúc này ngươi không nhanh tạo thành thói quen thì đến khí đó chỉ riêng mùi máu tanh trùng thiên cũng đã đủ làm ngươi chết ngất! Khiến ngươi trở thành thịt cá dưới đao của người ta!"

Hai mắt Lê Tuyết xa xăm nhìn về phương xa, giọng nói trầm lắng cô đơn mà nói: " ngươi vĩnh viễn không nghĩ đến, sát khí trên chiến trường điên cuồng ra sao, tàn bạo ra sao, nếu như ngươi không thể nhanh chóng tạo làm quen với máu tanh thì trên chiến trường ngươi một bước cũng khó đi chứ càng không muốn nói đến cái gì ung dung chỉ huy thiên quân vạn mã! Đến lúc đó, nếu như ngươi vẫn là một kẻ thiện nhân như thế thì chỉ có thể đem toàn bộ thủ hạ huynh đệ tống tử mà thôi".

"Cho nên, đám người trước mắt này ngươi cứ thống khoái mà giết đi. Ngươi dù có đau khổ không muốn giết cũng phải giết. Không muốn giết cũng phải giết". Lê Tuyết lạnh lùng nhìn Lăng Thần nói: " nếu như ngươi cảm giác ngươi hoàn toàn không thể hạ thủ được thì ta có thể giúp ngươi".

Tinh thần của Lăng Thần bỗng nhiên đại chấn: " tỷ tỷ ngươi thực sự nói đúng. Giúp ta nhanh lên.

Khóe miệng của Lê Tuyết lộ ra một tia cười khổ: "
Biện pháp trọ giúp của ta ngươi có chịu nổi không. Muốn nghe theo sắp xếp của ta sao?" Nàng nhìn Lăng Thần, ôn nhu cười nói: " ta sẽ đem ngươi cùng đám người này nhốt vào cùng một chỗ, giết thêm vài người nữa cho thêm chút máu tanh sau đó đóng cửa lại. Chỉ sau khi ngươi đã đem toàn bộ người ở đây giết sạch thì mới mở cửa thả ngươi đi ra. Hãy tin tưởng ta, một khi ta đã định làm gì thì nhất định sẽ làm được, không có người nào có thể ngăn cản được, ngay cả hắn cũng không ngăn được!"

Nhìn nụ cười ôn nhu của Lê Tuyết, Lăng Thần tựa như thấy quỷ kêu "
oa " một tiếng xé gió rồi lại nôn thốc một trận! Trực tiếp nôn đến mức không thể nôn được nữa, nôn đến mức không còn gì để nôn ra nữa!

Vị Lê Tuyết tỷ tỷ này cũng quá tàn nhẫn đi. Nhốt tất cả vào một chỗ, lại còn muốn trước đó giết thêm vài người để gia tăng vị máu tanh? Lăng Thần nghĩ đến tràng cảnh này thì xanh mặt muốn ngất đi, càng không muốn nói cái gì chân chánh là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

"Nếu như ngươi muốn chính mình ra tay thì ta sẽ cấp cho ngươi mười ngày thời gian, còn nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi thì ta sẽ không giới hạn thời gian. Ngươi chỉ được đi ra sau khi mọi việc đã chấm dứt. Nếu như ngươi nguyện ý, ta ngay lúc này có thể an bài, được rồi, nếu như ngươi có thể trong vòng một ngày giết tất cả số người này thì cũng có thể có một biện pháp đơn giản nhất mà cũng nhanh chóng nhất". Lê Tuyết bình thản nói.

"
Ta… làm.". Lăng Thần bất giác môi miệng phát khô, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

"
Như vậy nên bắt đầu đi, thời gian không còn sớm nữa". Lê Tuyết ngẩng đầu xem sắc trời " Thủy Gia Thiên Nhu cô nương cũng ứng với sẽ nhanh chóng đến biệt viện tìm ngươiLăng Thần hít thật sâu một hơi rồi đột nhiên nhắm hai mắt vung trường kiếm lên nhắm đám người trước mặt tiến vào. Chặt chém một trận loạn bổ, không có dũng khí dừng lại chút nào, tiếp theo lại một lượt quay lại nhưng lại vẫn nhắm mắt như cũ, không có dũng khí mở mắt ra. Nàng chỉ cảm giác được trong qua trình này có vài giọt máu to bắn lên mặt mình theo đó bỗng nhiên dạ dày lại quặn lên một trận.

Lê Tuyết tựa hồ rất không hài lòng thở dài một hơi nhưng thấy sắc mặt Lăng Thần trắng bệch như giấy thì cũng biết hôm nay đã đến mức cực hạn của Lăng Thần, không nên bức bách thêm nữa. Nàng ôn nhu nói: " ngày hôm nay là ngoại lệ đặc biệt, ngày đầu tiên như thế đã. Thần muội muội, ngươi nên nhớ, đám người này chính là những kẻ muốn thương tổn ngươi, muốn thương tổn đến hắn nhất. Nếu như để hắn lạc vào tay bọn hắn thì sợ rằng ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có mà lập tức bị băm thi vạn đoạn! Nếu như ngươi tình nguyện để người ngươi thương yêu nhất bị người băm thi vạn đoạn mà không nguyện ý giết chết địch nhân thì ngươi cứ tiếp tục lấy lòng nhân từ đối xử với bọn chúng đi. Ta cũng không tái bức bách ngươi nữa! Nhưng nếu ngươi không muốn hắn bị người hại chết thì cần phải tàn nhẫn kiên cường lên, trước tiên ở trong vòng mười ngày tới phải giết sạch đám người này, sau đó trợ giúp nam nhân của ngươi xông xáo chiếm lấy một phiến thiên địa này!"

Nhìn Lăng Thần cúi thấp đầu hãm vào trong trầm tư, Lê Tuyết lẳng lặng đứng một hồi sau đó hạ lệnh nói: " áp giải số người còn lại quay về biệt viện".

Quyển 6

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất