Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 518: Con đường ốc sên

Thật lâu sau, Thiên Lý mới ngẩng đầu lên, nặng nề nói: "Chẳng lẽ, bước cuối cùng của võ đạo không cách nào chinh phục được? Đỉnh cao của võ thuật và ta không có duyên?!"

"Bước cuối cùng?" Lăng Thiên nở nụ cười: "Thiên Lý, cái gì mới là một bước cuối cùng ngươi biết không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đã đến cảnh giới của bước cuối cùng sao? Không, không không;" Lăng Thiên lắc đầu, nói: "Theo ta, ngươi còn non lắm."

"A?" Thiên Lý ánh mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ ngươi biết?"

Lăng Thiên híp mắt, vô lại cười nói: "Ta đương nhiên cũng không biết."

Thiên Lý có phần cáu giận lên: "Vậy ngươi nói vậy chính là đùa giỡn với ta sao? Đừng tưởng rằng ngươi trọng thương trong người, bổn tọa không có cách nào trị ngươi, có phải là mông lại ngứa rồi không

Lăng Thiên sắc mặt cứng đờ, không dám tranh cãi nữa, dù sao bị một người đàn ông đánh đòn, cũng là một sự sỉ nhục, ngày hôm qua xem như ngoại lệ, nhưng hôm nay nếu như lại thêm một lần nữa, hai người khó có thể giải quyết thù oán được!

Lăng Thiên trầm ngâm, chậm rãi nói: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một điểm, về võ đạo, vô luận ngươi đạt đến một bước nào đó, đến cảnh giới mà chưa ai đạt tới, cũng chưa hẳn là bước cuối cùng." Lăng Thiên cười ôn hòa, con mắt rạng rỡ sáng lên: "Võ học, căn bản cũng không có bước cuối cùng!"

"
Võ học, căn bản cũng không có bước cuối cùng!" Thiên Lý thì thào lập lại một lần nữa, trong ánh mắt, lại có chút ít mê võng: "Chẳng lẽ, những thứ ta theo đuổi suốt những năm nay, cũng chỉ là hư ảo sao?"

Lăng Thiên cố gắng gượng nửa người lên, cảm thấy toàn thân đau đớn, nhìn Thiên Lý, chăm chú nói: "
Ngươi đã không nghĩ ra, vậy ta hỏi ngươi, cho dù có bước cuối cùng, mà ngươi đạt đến bước đó, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi chuẩn bị làm cái gì? Có thể làm cái gì?!"

Oanh! Thiên Lý như bị cảnh tỉnh, thân thể một hồi lay động. Đúng vậy, nhiều năm theo đuổi đỉnh cao của võ đạo như vậy cuối cùng là vì cái gì? Cho dù đến bước cuối cùng, chính mình lại nên làm gì đây? Toàn thân của Thiên Lý khẽ lung lay, sắc mặt trắng bệch một hồi, đột nhiên chuyển thành bình thản, ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên, đột nhiên trở nên có phần dữ tợn.

Lăng Thiên trong nội tâm cả kinh. Nếu như khiến người này điên lên, vậy cũng khó tránh khỏi hắn sẽ gây ra chuyện gì, cho dù bây giờ hắn đánh cho mình một trận nhừ tử, đó cũng không phải là chuyện gì thần kỳ, vội vàng nói: "Thật ra con đường võ học tuy không có bước cuối cùng nhưng mỗi khi tiến thêm một bước đều có thể chứng minh giới hạn của mình ngày càng cao. Thật ra, ta nói không có bước cuối cùng cũng không hoàn toàn đúng. Nếu đơn thuần luận võ thì bước cuối cùng chưa chắc là không có. Nhưng nếu nói cách khác bước cuối cùng cũng chỉ là bước đầu tiên của khi đó mà thôi." Không thể nào tưởng tượng được, Lăng Thiên cũng chỉ có cách kéo dài cái đề tài này để thu hút sự chú ý của Thiên Lý.

Thiên Lý bỗng nhiên cả kinh hỏi: "
Chuyện đó là thế nào?" Hắn mặc dù là đệ nhất thiên hạ cao thủ nhưng đối với lời nói của Lăng Thiên lại hiểu mà như không hiểu, cảm thấy

Lăng Thiên trầm ngâm, dùng một ngữ khí thần bí hỏi: "
Thiên Lý. Ngươi chắc đã nghe nói qua về thiên đạo?"

"
Thiên đạo?" Thiên Lý thì thào lập lại một lần. Nhìn về phía Lăng Thiên ánh mắt đột nhiên như phát ra tia lửa: "Thiên đạo?!"

Lăng Thiên âm thầm kêu khổ nói: "
Thật ra bước cuối cùng của võ học chính là bước đầu tiên của thiên đạo. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa? Khi ngươi khám phá ra bí mật lớn nhất của trời và đất đó chính là bước cuối cùng của võ đạo. Nhưng làm thế nào mới có thể đạt tới bước cuối cùng đó thì không ai biết. Tỷ như cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất có lẽ chính là bước đầu tiên của thiên đạo. Thậm chí chỉ là một bước nhỏ của thiên đạo."

"
Thì ra là thế."

Thiên Lý ánh mắt khẽ nhìn như ngụ ý hiểu rồi, "
Thiên đạo? là một loại cảnh giới như thế nào? Nhưng bây giờ chúng ta đến ngay cả võ đạo cũng không đạt được tới cảnh giới cao nhất, thì nói gì đến thiên đạo? Thiên nhân hòa nhất, là bước cuối cùng của thiên đạo sao? Vì sao lại có thuyết pháp như vậy, trước kia không có ai nói như vậy?!"

"
Ha ha ha..." Lăng Thiên nở nụ cười, đây mới là điều hắn muốn đùa giỡn: "Thiên Lý, thật ra võ công của ngươi, giờ đây đã đạt đến mức đỉnh cao trong mắt võ học, nếu như không có gì ngoài ý muốn, cả đời này, mặc dù có chỗ đột phá, nhưng vẫn sẽ không đạt tới cảnh giới cao nhất của thiên đạo."

Lăng Thiên dừng một chút, hỏi: "
Ngươi biết thế nào là đỉnh cao không?"

Thiên Lý trợn mắt, như muốn đá một cái vào mông của hắn, lạnh lùng nói: "
Chỗ cao nhất, chính là đỉnh cao."

"
Sai!" Lăng Thiên nói: "Cái gọi là đỉnh cao vẫn là cái mà người khác không thể đạt đến, cho nên, vị trí của ngươi bây giờ chính là đỉnh cao. Giống như ta và ngươi, giờ đây, ngươi đang ở trên đỉnh núi, ta ở sườn núi, nhưng nếu có một ngày, ta cũng lên núi đỉnh, như vậy, vị trí đỉnh cao của ngươi không còn nữa."

Lăng Thiên nặng nề của nói: "
Đỉnh cao, chỉ có thể có một người tồn tại! Đó mới thực sự là đỉnh cao. Ngươi bây giờ không cách nào chính là vì không ai có thể so với ngươi! Nếu như ta cũng đạt tới cảnh giới như vậy, ngươi tất nhiên sẽ biết, vị trí mà ngươi chiếm đoạt, cũng chỉ hơi cao mà thôi, cách đỉnh cao, cũng không biết chừng còn xa lắm."

"
Cho nên lúc đó, mới là lúc ngươi đột phá, chờ ngươi đột phá xong, ngươi mới có thể phát hiện được mục tiêu mới.Chỉ cần có ta hoặc là có một người khác luôn theo sát ngươi, ngươi sẽ rất nhanh chóng tiến bộ; "

Lăng Thiên thâm ý cười: "
Con đường đỉnh cao, tuy vĩnh viễn chỉ có thể có một người đi đầu đạt được, nhưng là cần phải có người đồng hành, không có người đồng hành, sẽ không có so sánh, không có so sánh, sẽ không có ý chí chiến đấu, không có ý chí chiến đấu, ngươi cũng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ mà thôi!"

Lăng Thiên nói lời này, hầu như là đã nói rõ ràng hết rồi: "
Ngươi cần ta, cho nên, ngươi vĩnh viễn không thể giết ta! Ngoại trừ ta, không còn người nào khác có thể cùng ngươi đồng hành.

"Có lý!" Thiên Lý lại bỗng nhiên cười to, "Thì ra là thế! Cũng không phải ta không cách nào đột phá, mà là ta không có mục tiêu, cho nên không cách nào đột phá!"

Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Có một con ốc sên, là con ốc sên bò nhanh nhất, hắn rất kiêu ngạo. Mãi cho đến một ngày, hắn gặp được một con rùa, hơn nữa lại còn bò lên lưng con rùa, hắn lập tức cảm thấy tầm mắt mở rộng ra, phát hiện ra tốc độ của con rùa này nhanh hơn hắn gấp mấy chục lần! Mấy trăm lần! Cho nên hắn hô to, cái con rùa này bò nhanh thật!! Quả thực là nhanh như chớp!" Giờ khắc này, hắn lại có thể nói về chuyện ngụ ngôn xưa. Nguồn: http://truyen360.com

Thiên Lý ánh mắt lóe lên, cũng không ngắt lời hắn, lẳng lặng nghe.

Lăng Thiên cười hì hì, chỉ chỉ Thiên Lý, rồi lại chỉ chính mình, chậm rãi của nói: "Ngươi, ta, Ngọc Mãn Lâu Diệp Khinh Trần…, chúng ta chính là một đám ốc sên; mà ngươi, là kẻ bò nhanh nhất. Mà thiên đạo, nói cách khác là con rùa đó, chúng ta chỉ có thể chờ đến một lúc nào đó, gặp được nó, mới có thể coi là gặp được một mặt của thiên đạo;"

Lăng Thiên ha ha nở nụ cười: "Nhưng ngoại trừ con rùa ra, còn có chuột, còn có thỏ, còn có hổ, còn có hùng ưng nay trên bầu trời... Những cái này... Ngươi... có

Thiên Lý không khỏi nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy Lăng Thiên so sánh rât thú vị: "
Thứ mà chúng ta lũ ốc sên này phải tu chính là võ đạo?"

Lăng Thiên cười to: "
Không sai! Thứ mà chúng ta lũ ốc sên này phải tu chính là võ đạo!"

"
Ha ha ha..." Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười ha hả. Thiên Lý cảm giác như mình cả đời chưa bao giờ cười như vậy, chưa bao giờ thoải mái như vậy, cười đến nước mắt chảy hết cả ra: "Hóa ra... Ta chỉ là một con ốc sên bò nhanh nhất?"

"
Không! Ngươi không phải ốc sên bò nhanh nhất!" Lăng Thiên nghiêm mặt nói: "Ngươi chỉ là con ốc sên bò cao nhất mà thôi; con ốc sên bò nhanh nhất, hẳn là ta mới đúng!"

Thiên Lý cười ha ha, tựa hồ như đã giải quyết được một vấn đề khó khăn lớn trong lòng, hai tay vỗ xuống mặt đất, như điên như khùng, chẳng có chút hình tượng nào của đệ nhất thiên hạ cao thủ cả.

Tiêu Nhạn Tuyết ở bên ngoài trướng bồng, nghe hai người cười như điên, không nhịn được, đành thò đầu vào nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc.

Thiên Lý cười lớn chỉ vào Tiêu Nhạn Tuyết đang thò đầu vào nói: "Lại là một con ốc sên!"

Lăng Thiên không ngừng phì cười nói: "
Đây là một con ốc sên cái."

Hai người lập tức lại cười ha hả vang trời đất.

Tiêu Nhạn Tuyết giận dữ, không thể tưởng được hảo tâm đến xem bọn họ thế nào, thế mà lại bị chửi là con ốc sên! Khuôn mặt nàng đỏ bừng, buông rèm xuống, đạp đạp đạp mấy cái đi ra ngoài, nhíu mày đứng đấy mắng: "
Hai người các ngươi mới là ốc sên! Ốc sên chết! Ốc sên thối!"

Cô gái phát giận, ta sao phải lo sợ ngươi là đệ nhất cao thủ hay không chứ?!

Thiên Lý cười lớn đứng dậy, lấy ra một khối ngọc bội, ném vào người Lăng Thiên, Lăng Thiên thấy liền hiểu ra, đúng là tín vật mà Ngọc Băng Nhan giao cho mình, Thiên Tâm ngọc. Tiếp đó lại thấy Thiên Lý bỏ Liệt Thiên Kiếm trên người bỏ xuống, ba ném xuống đất, giống như ném một khối đồng nát sắt vụn.

Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn: "Ngươi định làm gì?" Thầm nghĩ, chẳng lẽ ta lại khiến ngươi điên đến mức này rồi?

Thiên Lý mỉm cười, nói: "
Ngươi vốn không may mắn, nhưng khối ngọc bội này lại đột nhiên xảy ra dị biến, cùng với Liệt Thiên Kiếm của ta và cường thế nội lực trong cơ thể của ngươi hình thành một vòng tuần hoàn, nên mới cứu được mạng ngươi; xem ra thứ này có duyên với ngươi, vậy thì ta còn giữ hắn lại làm gì?"

"
Ngọc bội dị biến? Sao ta lại không biết?"

Thiên Lý hừ một tiếng: "
Khi đó, ngươi là một con ốc sên hôn mê, tất nhiên không còn cảm giác gì rồi."

Lăng Thiên khổ cười rộ lên.

Thiên Lý cười cười, công đạo nói: "
Ta sớm đã dùng nội lực xem xét qua rồi, không chút phản ứng nào; e rằng, chỉ có nội lực của ngươi mới có thể cùng nó sinh ra cộng hưởng, ngươi từ từ xem đi, ta đi trước đây."

"
Ngươi đi đâu?" Lăng Thiên lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta? Đừng quên, ước định của chúng ta vẫn còn nửa năm, ta vừa rồi mặc dù nói ta thua rồi, nhưng ta vẫn chưa chính thức nhận thua!"

Thiên Lý bật cười lớn: "
Hai miếng ngọc bội này, cùng thanh Liệt Thiên Kiếm, truyền thuyết nói có thể định thiên hạ! Giờ đây trong mắt ta, đã chỉ như một tảng đá, một khối sắt vụn mà thôi; còn về phần thiên hạ, về phần thường dân, ha ha... không có quan hệ gì tới ta đâu? Nếu là duyên phận của ngươi, thì sẽ là duyên phận của ngươi; tự giải quyết cho tốt đi. Về phần giết ngươi? Vì sao phải giết ngươi?"

Lăng Thiên không khỏi buồn bực, nhìn bộ dạng như vậy của Thiên Lý, tại sao lại thấy một cảm giác ngộ ra hồng trần? Trầm giọng hỏi: "
Chẳng lẽ ủy thác của Giang Sơn lệnh, ngươi cũng mặc kệ?"

Quyển 6

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất