Trong số những người ở phía dưới. có hai người nguyên là thái phó đại nhân đứng dầu hộ viện của vương quốc Thừa thiên. Lăng thiên lờ mờ nhớ rằng. công phu của hai người này không tệ. Đã từng có vài lần đi theo công tử Vương Bác. Hộ tống hắn ra ngoài tìm kỹ nữ uống rượu. vừa vặn có lần vương Bác và lăng Thiên ở chung một chỗ. Đương nhiên lúc đó Lăng Thiên vẫn còn là
"đệ nhất Thừa thiên". Mà vị này đại công tử Vương Bác này, lại cũng cùng với Lăng Thiên đại hoàn khố được xưng là:
"Thừa Thiên Tam thiếu gia".
Lăng THiên đến lúc này còn nhớ. Vị công tử vương Bác gầy nhom ấy trên thân luôn mang một cái áo choàng màu xanh biếc. Hình dáng tựa như một cây gậy trúc xanh tươi ướt át. Nhưng ở trong mắt Lăng Thiên. Lại không để hắn ở trong lòng. bởi vì với sự tác oai tác quái của vị công tử kia, quả thật mới chân chân chính chính là nhị thế. ĐIển hình của sự ăn chơi trác táng. Cho nên lúc này Lăng Thiên lấy làm kinh hãi. Không ngờ tên kia lại có thân phận bí ẩn đến mức này.
Chẳng lẽ cũng giống như mình giả heo ăn thịt cọp? Lăng Thiên càng nghĩ càng thấy không tưởng.
Từ sau khi Lăng gia tiếp nhận Thừa Thiên. Với các quan lại vốn đã được an bài từ trước cũng không có bao nhiêu biến động. cho nên. Một nhà Vưong Bác vẫn là quan chức như lúc đầu. Mà quan binh đồn trú trông coi mặt trước của Thái thành cùng với sơn khẩu. Theo trí nhớ của Lăng Thiên. Những người đó đều là môn nhân chính quy của thái phó Vương Chí Hoành.
Giờ này khắc này. Những người ấy xuất hiện ở đây. Để làm gì thì cũng là chuyện đã rất rõ ràng rồi.
Lăng Thiên âm thầm nghiến răng một cái. Nguyên lai. Thừa Thiên thái phó đại nhân vương Chí Hoành không ngờ là người của Tiêu gia. Hơn nữa đà làm quan to tại Thừa thiên nhiều năm. Tiêu gia, rốt cuộc đã bắt đầu mưu đồ Thừa thiên từ lúc nào đây?
Chuyện này thực có phần rất kinh người. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
lăng Thiên tự tin có thể dẹp yên thiên hạ. Muôn dân quy về một mối. Nhưng chính vào lúc mình mưu định người khác. Người khác không hẳn sẽ không tính toán chính mình. Trước có gia chủ Ngọc gia Ngọc Mãn Lâu cùng mình đánh cuộc khuynh thế. Bên này lại có siêu cấp nằm vùng của Ngọc gia. Không ngờ còn kẻ dưới một người trên vạn người mà chính mình lại chưa từng nhìn ra đó là người của Tiêu gia. Không ngờ có thể bố trí sâu đến như vậy.
Bản thân mình quả thật đã khinh thường quần hùng thiên hạ hay sao? Chuỵen này quả thực không thể nghi ngờ đã khua lên môt hồi cảnh cáo tối chấn động đối với Lăng Thiên.
Lấy việc này mà xem xét. lăng Thiên không được khinh thường bất cứ địch nhân nào. Vô lậun là Ngọc gia, Thủy gia hay Tiêu gia. Đã có ngàn năm phong quang. Đương nhiên có đạo lý tồn tại. Từ lúc này về sau. Cần phải càng thêm cẩn thận. May mắn thần linh khôn có khả năng vĩnh viễn quan tâm một người duy nhất.
nghe được những lời hai người vừ nói lúc trước, tựa hồ vương Bác đã đi trước để nghênh đón
"Quân đội bạn" nào đó; mà quân đội bạn này, tất nhiên không thể nghi ngờ là người của tiêu gia. Tâm niệm của Lăng thiên thay đổi cực nhanh, tức thì định ra một ké hoạch
Ánh mắt đảo qua Lăng Kiếm. Lăng Thiên tay phải khẽ bổ xuống. Làm ra thủ thế tuyệt sát, sau đó ngón tay dựng thẳng lên môi ý nói không được làm ra động tĩnh quá lớn. Lăng lẽ tàn sát, không được lộ ra thanh âm.
Sau một khắc. Đám nhân vật vừa đi ra khỏi chỗ ẩn thân nhất thời nghênh đón ác mộng chưa từng có trong đời. Cũng là ác mộng đáng sợ nhất.
Thân thể Lăng Kiếm dọc theo thân cây lặng lẽ trượt xuống. Vô thanh vô tức tiếp đất. Dưới tàng cây, ba người vạm vỡ đang dựa vào thân cây ngủ gật không kịp rên một tiếng liền đã vĩnh viễn ngừng thở. lại lướt qua một bước. thêm bốn người khác trên yết hầu xuất hiện một vết cực nhỏ màu hồng. Xiêu vẹo ngã xuống.
ở một phía khác, Lăng Thiên giống như quỷ mị cực nhanh di động. Dưới sự yểm hộ đầy bí ẩn ám muội của thiên nhiên, đã có hơn mười người vô thanh vô tức bị Lăng Thiên đoạt đi sinh mạng, bước lên hoàng tuyền lộ.
Hai người phân công cực kỳ chuẩn xác. Một bên trái. Một bên phải. Đều là thân như điện chớp nhanh như quỷ mị. Không phát sinh ra nửa điểm tiếng động. còn chưa từng nhìn thấy cái gì. Thì đã có ba bốn mươi nhân mạng yên lặng bước chân vao chốn u minh.
Trong không khí, mùi máu tanh dần dần tràn ngập, dày đặc. giữa không gian trống rỗng. Một người khịt khịt mũi. Hồ nghi: vị đạo gì vậy nhỉ? Sao lại tanh như vậy? Ai bị thương hay sao?
hắn vừa nói xong. Nhát thời có vài người phát giác có gì đó không ổn. Trong đó hình như là một người dẫn đầu gấp rút khụt khịt mũi. Biến sắc. Thấp giọng quát:
"Lập tức tập hợp, có điểm cổ quái".
Tiếng bước chân xột xoạt vang lên. Những hán tử tứ tán ở bốn phía nhất thời đứng dậy. Tụ tập tới trận tuyến ở trung tâm. Người vừa hạ mệnh lệnh nhất thời kinh hãi trợn tròn mắt. Đơn giản vì một trăm hai mươi tên cao thủ của hắn. Sau khi hắn hạ lệnh. có thể tập kết bên cạnh hắn. Dĩ nhiên còn chưa đến bảy mươi người.
Những ngừoi còn lại đã đi đâu?
Không có tiếng kêu thảm thiết. cũng không có ánh đao kiếm. Càng không phát hiện ra bất kỳ hình bóng môt địch nhân nào. Nhưng thuộc hạ của mình lại ít đi gần môt nửa. chuyện gì? Chẳng lẽ thực sự có quỷ hay sao?
Trong bóng tối, lờ mờ có thể thấy, có khoảng mười người sau khi đã nghe thấy mệnh lệnh. Lại lấy một tư thế quái dị. Dựa vào thân cây, không nhúc nhích. Mùi máu tươi gay gay mũi, mơ hồ từ hướng những người đó thổi qua.
Những người ở đây không ai là người mới lần đầu bước chân vào giang hồ, mọi người đều minh bạch, những huynh đệ này đã có điều bất trắc rồi.
"Vương lão tứ, Vương lão tứ, ngươi ở đâu?". Vị đầu lĩnh khó có thể tin vào sự thực ở trước mắt. Vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi. Trầm thấp giọng quát gọi tên của người cộng sự của mình. nhưng thanh âm đã tràn ngập sự khủng hoảng không thể khống chế nổi. Bốn phía vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Không có chút âm thanh đáp lời. Chỉ có từng phiến khói sương mờ mờ ảo ảo bay tới. Càng tăng thêm sự âm trầm đáng sợ trong rừng rậm.
Mọi người đều đã cảm giác được có gì đó không ổn. Một cỗ lo sợ không yên bao quanh. Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trên người toát ra. bốn phía đen kịt, tựa hồ như vô số mãnh thú ác ma đang đợi để chọn người mà cắn nuốt. Đang cùng chờ đợi để phát ra một kích chí mạng. Bốn phía tràn ngập một cảm giác tử vong nặng nề. Loại cảm giác này khiến cho tim người ta đập nhanh đến mức muốn vỡ tung lồng ngực.
Tiếng leng keng liên tục vang lên. Đao kiếm trong tay chúng nhân đều đã rời vỏ. Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía xung quanh. binh khí chiếu lên quang mang dày đặc, chiếu lên mặt tưng người. Đều là một màu trắng bệch tựa như mặt người chết, không một ai ngoại lệ.
"Cách cách cách". Khủng bố lên tới cực điểm, có người không khống chế nổi nữa, hai hàm răng va vào nhau. Phát ra thanh âm
"cách cách". Vào thời khắc tĩnh lặng này đột nhiên phát sinh, vang dội tựa như sấm mùa xuân.
"Đỗ Thất, ngươi qua xem Vươgn lão tứ thế nào, xem rốt cục hắn làm sao vậy?". Đầu lĩnh nắm chặt trường kiếm trong tay. Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống ướt nhẹp, nhưng lại không dám lau đi dù chỉ một chút.
Một hắc y nhân ứng tiếng, trên mặt lại là một mảnh bi tráng kiên định sẵn sàng chịu chết. Cẩn thận dè dặt cầm đao, từng bước một đi về phía vương lão tứ đang dựa người ngồi dưới tàng cây. Tiếng bước chân hắn sau khi dẫm lên trên bụi cỏ, phát ra tiếng
"xột xoạt". Không biết vì sao, chính là tiếng xột xoạt này, lọt vào trong lỗ tai của những người đang kinh sợ, lại tựa hồ như nhịp điệu giẫm lên tử vong.
mắt thấy Đỗ Thất từng bước đi đến gần vương lão tứ. Mọi người đều căng mắt nhìn như đóng đinh lòi con ngươi ra ngoài về phía trước mặt. Đỗ Thất rốt cục đủ lớn gan bước đến trước người Vương lão tứ khoảng chừng bốn thước. Đưa mắt nhìn. Chỉ thấy hai mắt Vươgn lão tứ trợn ngược. Trên măt hiện lên một nụ cười quỷ dị. Ở yết hầu, có một vết máu cực nhỏ. Sớm đã đình chỉ hô hấp. KHông ngờ đã chết từ lâu.
Dưới sự kinh hãi vô ngần, Đỗ Thất nhịn không được lùi lại một bước. Ở trong cổ họng dường như đang ngậm phải một hát cát, cực kì khó chịu. Quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, lại nghe mọi người cùng kinh hô.
Trước mặt hắn, Vươgn lão tứ vốn là một kẻ đã chết đột nhiên đứng lên. Trừng mắt. Trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, hai tay đánh ra, đánh tới phía hắn.
Ba hồn bảy vía Đỗ thất dường như biến mất. Nhất thời bị dọ đến thất thần. Trường đao trong tay không ngờ quên cả bổ ra. Đột nhiên cảm giác ngực đau nhói, một thanh trường kiếm đen như mực đã tựa như thiểm điện rút ra. Một lần nữa biến mất trong bóng đêm.
Vết thương cực nhỏ, nhưng lại đâm xuyên qua trái tim, khiến hắn trong chớp mắt mất mạng. Máu tươi tỏng một thời gian ngắn lại không phun ra. Chỉ chậm rãi chảy đầy vào trong bụng. Đỗ Thất chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dạt dào, thoải mái khó tả. Vào khoảnh khắc sắp chết, Đỗ Thất đột nhiên cảm thấy cảm giác tử vong. Nhưng lại không giống với cảm giác của mọi người, bởi vì hắn cảm thấy quả thực: rất hạnh phúc.
Nhưng đám người ở phía sau, lại rõ ràng nhìn thấy Vương lão tứ đã chết. Hung mãnh bổ nhào lên giết chết Đõ thất, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống. Không phát sinh ra chút âm thanh nào. Trong lúc ấy, không ngờ Đỗ Thất lại không có bất kỳ động tác nào, cũng không hoàn thủ, tựa như vô cùng hưng phấn nhận lấy cái chết vậy. Cứ
"thỏa mãn "hạnh phúc
" như vậy mà chết đi.
Một màn này thật sự là rất khác thường, rất quỷ dị, cũng khiến cho người ta rất khó hiểu.
Một người rõ ràng đã chết, giết chết người anh em tới xem mình có thê cứu được hay không. mà người bị giết, không ngờ lại "thỏa mãn
" "Thật sự là kinh khủng.
Giữa đêm tối mịt mờ, ở trong rừng rậm vốn âm trầm kinh khủng. Một màn quá ư quỷ bí như thế này đột nhiên xuất hiện. Nhất thời làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy lôgn tóc toàn thân dựng đứng. Mỗi người đều cảm thấy lưng mình lạnh ngắt. Bên tai lạnh ngắt. Tựa hồ có người nào đó đang thổi vào tai mình. Động tác của tất cả mọi người đều là: đứng đờ đẫn, tròng mắt đầy sợ hãi đảo qua đảo lại, nhưng thân thể lại như nặng ngàn cân. Không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Có lẽ nói dù chỉ cử động một chút cũng không dám.
Cực độ sợ hãi. Đã gần như hủy hoại tâm trí của chúng nhân ở đây. Không ai phát hiện ra, vào lúc tất cả đồng loạt chết sững. Mười người ở phía sau cùng của đội ngũ. Sau khi hai đạo ảnh tử hư ảo *** vào nhau, giữa yết hầu mỗi người đều hiện ra một điểm nhỏ màu đỏ sẫm. Sau đó mềm oặt ngã xuống. Vô thanh vô tức.
Vài người cuối cùng gần như cùng ngã một lúc. Phát sinh ra tiếng động. Làm cho toàn bộ những người ở đây tựa chim sợ cành cong nhất tề xoay người lại. Nhìn gương mặt của những đồng bạn vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh lúc này đã mất đi tính mạng. Trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ không thể tin nổi.
Quá quỷ dị, người làm sao mà chết?
Lẽ nào thực sự có ma quỷ quấy phá hay sao?
Nhìn đồng bạn chết quỷ dị như vậy. Sau một lát, một gia hỏa rốt cục không nhẫn nhịn nổi nữa, gập người xuống, bắt đầu điên cuồng nôn mửa.
Mọi người tựa như tỉnh lại từ trong mộng, hét thảm một tiếng. Trên trán tên đầu lĩnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên mặt là một mảnh tái nhợt, run rẩy nói:
"Xông... xông ra ngoài, trước cứ ra khỏi rừng cây rồi hãy nói".
Quyển 6