Lăng Thiên trầm ngâm một chút nói: "Cái này thật ra không thể so sánh như vậy. Võ công của Ngọc Mãn Lâu quả thực bí hiểm, hơn nữa phi thường quỷ dị. Dựa trên công lực chân chính của hắn mà nói, chỉ sợ còn vượt qua ta và Lê Tuyết. Hơn nữa hắn còn lánh đời luyện loại võ công phi thường tà mị. Uy lực cực lớn. Nhưng theo như ta vừa mới nói. Không đơn thuần chỉ dựa vào võ công, mà không sợ bị người khác ám sát. Tại điểm này, Tống Quân Thiên Lý bằng vào của mình có thể làm được, nhưng Ngọc mãn Lâu tuy bản thân võ công cực cao, lại không thể hoàn toàn ngăn trở được tập kích của địch nhất. Bất quá tuy rằng hắn không đạt đến điểm này, nhưng nếu ngươi xuất thủ ám sát hắn, cho dù ám sát đắc thủ, chỉ sợ cuối cùng cũng chết theo. Ngọc mãn Lâu hoàn toàn có năng lực này. Đây cũng chính là nguyên nhân ta không cho ngươi di ám sát Ngọc Mãn Lâu, hiểu chưa? Còn Lê Tuyết so với Ngọc Mãn Lâu lại có một điểm ưu thế, cho nên Lê Tuyết có thể khong sợ bị ám sát. Trong khi ấy Ngọc Mãn lâu nhất định không làm được".
"Có ưu thế nào hơn?". Lăng Kiếm kiên nhẫn hỏi. Hắn thực sự vô pháp tin tưởng, Lê Tuyết thoạt nhìn nũng nịu kia, thực lực bản thân, cảnh giới lại có thể cao đến mức như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.comLăng THiên cười đầy thâm ý, suy nghĩ rồi nói:
"Nàng ta so với Ngọc Mãn Lâu nhiều hơn hai ngàn năm kinh nghiệm quý giá, thậm chí còn nhiều hơn". Sau khi nói xong lời nói khiến cho Lăng Kiếm không hiểu ra sao, Lăng THiên cười ha hả, thân thể chợt lóe lên rồi biến mất.
"Nhiều hơn hai ngàn năm kinh nghiệm ư? Đây là ý tứ gì vậy? Nàng ấy cũng không bao nhiêu tuổi, có được bao nhiêu kinh nghiệm đây". Lăng Kiếm gục gặc cái đầu, không hiểu mà nói ra hai câu. Lắc đầu, mang theo đầy mình nghi vấn, ẩn vào trong bóng đêm.
Lúc đó Vương Bác Vương đại công tử đang nén một bụng hờn dỗi.
Lần này hắn tranh giành để được đi tiếp ứng tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Thượng THiên. Nghe nói có tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết, Vương đại công tử âm thầm tính toán, lần này cho dù thế nào cũng phải dựa vào chút công lao làm trâu làm ngựa mấy chục năm cùng với lão cha, bái một tuyệt thế cao thủ làm sư phụ. Chưa cần nói đến những chuyện khác, chỉ cần sau này có thể thuận lợi ra ngoài đoạt một tiểu cô nương mang về chơi đùa không phải rất tốt sao? Như bản thân mình hiện tại xách thùng nước lên cũng phải nghỉ ngơi nửa ngày mới phục hồi được sức khỏe, thật sự là rất ư khó chịu. Nghe nói tuyệt thế cao thủ tùy tiện truyền cho ngươi một vài năm công lực, thì cũng như chơi đùa thôi, nhưng lại có thể khiến cho người thừa kế công lực trở thành hảo thủ nhất đẳng.
Vì sao Lăng THiên trâu bò như vậy? Không phải bái một sư phụ giỏi hay sao? Phỏng chừng vị cao nhân sư phụ kia nhất định là đã truyền cho Lăng THiên rất nhiều công lực, bằng không, Lăng Thiên kia giống như mình chẳng qua chỉ là một tên quần là áo lượt mà thôi. Chỉ cần Vương Bác ta cũng có thể ôm được chân của một cao thủ sư phụ, bản công tử lẽ nào lại chậm chạp hơn so với Lăng Hiên quần là áo lượt kia?
Gia tộc mình đã chờ đợi lo lắng nhiều năm như vậy, vì Tiêu gia đạt được nhiều thành tích như vậy, đưa ra yêu cầu như thế hẳn không tính là quá phận chứ.
Căn cứ vào mục đích tốt đẹp này, Vương Bác công tử nhất chí quấn lấy lão cha mình cầu xin van nài, để chính mình tới hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu này, đồng thời lập quân lệnh trạng thề bồi thành khẩn, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Vương thái phó bị con trai bị thịt quấn quít, ra sức đuổi cũng không xong, rốt cục phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Dọc theo đường đi, trải qua kinh nghiệm nhức mỏi thảm thiết khi ngồi trên lưng ngựa phi nước đại bốn trăm dặm đường làm cho Vương đại công tử vô cùng hối hận. Lại thêm sự rét buốt khổ ải của cảnh màn trời chiếu đất càng làm cho Vuowng đại công tử cảm tháy khổ không tả xiết, nghĩ lại mà sợ. ĐỢi khi gặp được vị tuyệt thế cao thủ của Thiên Thượng THiên, sự lạnh lẽo trong lòng Vuowng đại công tử đã thấm xuống tận gan bàn chân.
Vị này tên là Mông Nhược Vân là đệ nhất cao thủ của Thiên Thượng THiên có mặt ở đây, đồng thời cũng là đầu lĩnh. Ánh mắt nhìn Vương đại công tử mà như nhìn một đống phân hoặc có lẽ là một đống rác rưởi. Thậm chí ngay cả một câu nói cũng không thèm nói với hắn. Càng khỏi cần nói đến chuyện coi trọng gì gì đó. Những người khác tự nhiên cũng sẽ học theo cách của vị Mông đại trưởng lão này. Đối với Vương Bác cũng giống như là sai bảo một tên nô tài. Đừng nói tôn kính, nửa điểm lễ phép cũng chẳng có.
Điều này làm cho vị công tử Vương Bác xưa nay vốn luôn cao cao tại thượng, hoành hành ngang ngược trước mặt người khác không khỏi thầm chửi rủa lão thiên tơi bời. Lão tử thật đúng là bị coi thường mà. Lão tử chạy mấy trăm dặm đường tới tiếp ứng các ngươi. Các ngươi lại đối đãi với lão tử như thế. Nếu như không có cha con lão tử đây. Cái lũ hỗn tạp các ngươi có thể thuận thuận lợi lợi mà lướt qua cửa ải hiểm yếu của Thừa Thiên mà đến đây hay không chứ? Đám rơm rác. Một đám vong ân phụ nghĩa. Chơi lão tử hay sao.
Suốt trên đường trở về, Vương Bác cúi đầu. Chuyện bái sư dứt khoát không nghĩ tới nữa. Nguyện vọng duy nhất chính là chửi rủa đám hỗn tạp kia một trận thống khoái. Sau đó mình nhanh chóng trở về nhà. Hai bắp đùi vì cọ sát nhiều quá mà hỏng cả rồi. Mềm như giọt sữa. Mới vừa đoạt được một tiểu mỹ nhân còn chưa kịp thân thiết, thế này lão tử làm sao mà lên ngựa ch
Đã mơ hồ thấy được mảnh rừng cây tối sẫm. Phía trước chính là người của mình. Cho dù người không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng nghe lời mình. Vương Bác hộc ra một hơi thật dài. Nhìn thoáng qua độingux mấy nghìn người dài dằng dặc phía sau. Trong lòng chợt thầm cười môt tràng dài. Đợi hộp hợp với người của lão tử. Đám hỗn tạp các ngươi thích thế nào thì sẽ là thế đó. Lão tử sẽ bàn giao lại tất cả các ngươi mới được. Loại gì không biết nữa.
Trong bụng thầm oán hận mắng chửi. Trên mặt lại cung cung kính kính dẫn đội ngũ tinh nhuệ do một trong ba đại cao thủ của Thiên thượng Thiên Mông Nhược Vân suất lĩnh tiến vào rừng rậm.
Để đảm bảo lần tập kích này thành công, Thiên Thượng THiên có thể noi là đã xuất ra vốn gốc của mình; ngoại trừ liên hợp với Tiêu gia bí mật huấn luyện hơn ba ngàn cuồng Long vệ sĩ ra, thì THiên Thượng THiên cũng vừa mới phái ra mười hai cao thủ nội môn. Ngoại môn đệ tử cũng có hơn một trăm người. Trừ những người đã đến Minh Ngọc thành xa xôi, những người ở đây cũng để để chiếm hơn phân nửa lực lựong nhân mã còn lại của THiên Thượng THiên, thế lực có thể nói là đặc biệt kiêng cường, dùng lời nói của chưởng môn nhân THiên Thượng THiên Mộng Phá THiên mà nói chính là, cỗ lực lượng này tại đại lục THiên TInh, ngoại trừ Ngọc gia, đối phó với bất kỳ một thế lực nào khác, cũng nhất định có thể trong vòng hai canh giờ giải quyết xong một cách dễ dàng. Cho nên lần này sau hành động với THừa Thiên Lăng gia, nhất định phải thành công.
Một đội nhân mã đã dần dần tiến vào trong rừng rậm. Theo suy tính của Vương Bác, đi tiếp về phía trước một đoạn ngăn, sẽ tới khu đất trống mà người này dựng trại đóng quân chứ? Như thế nhiệm vụ của mình coi như đã được hoàn thành triệt để, nắm chắc thời gian để vút ngựa về nhà.
Đi ở phía trước nhất là Mộng nhược Vân, chòm râu bạc trắng bay bay, tay áo rộng mở, phong thái nhẹ nhàng, một bộ dạng mang phong phạm của thế ngoại cao nhân. Hai mắt khép hờ, như ngủ như tỉnh, thỉnh thoảng mở ra, nhìn chung quanh một vòng, tựa như một đạo điện quang bắn ra, cực kỳ uy thế. Mấy nghìn người tiến vào trong rừng rậm, trật tự ngay ngắn. Trong rừng một mảnh yên tĩnh vắng vẻ.
"Dừng. Tất cả mọi người dừng lại". Đột nhiên, Mộng Nhược Vân cảm thấy có gì đó không ổn. Đây là một trực giác của võ giả. hơn nữa nhiều người tiến vào như vậy, vì sao lại hoàn toàn khôgn có một con chim nào bị kinh động mà bay lên? lẽ nào rừng rậm lớn như vậy, ngay cả một con chim nhỏ cũng không Điều này thực sự là không hợp lý. Cảnh giác nhìn kỹ bốn phía, thần thái uể oải của Mộng Nhược Vân nhất thời biến sạch sẽ, thay vào đó là cẩn thận vô cùng.
"Cánh rừng này, có chút gì đó rất không ổn. Sao lại loáng thóagn có mùi máu tươi? Mùi máu tanh từ đâu đến?". Mộng Nhược Vân ngửa mặt lên trời ngửi ngửi, thoáng đưa tay ra, đã nắm được cổ Vương Bác, sắc mặt rất nghiêm khắc:
"Tiểu tử, ngươi đang làm trò quỷ gì đây?". Hắn vốn không để vị đại công tử của thái phó Thừa theien trong lòng. Nếu đã là tay sai của Tiêu gia, trong mắt hắn, chính là ngay cả một con chó cũng không bằng.
Vương Bác quen sống an nhàn sung sướng, đâu rõ huyền cơ ở trong đó, nhất thời mắt trợn tròn, còn chưa kịp trả lời, không trung đã vang lên tiếng gió rít bén nhọn, thân mây từ bốn phương tám hướng cùng lúc bắn ra, ở bên trên treo những khúc gỗ còn mới nguyên, cực lớn được vót nhọn giống như cung tiễn cự đại mà cửu theien thàn ma sử dụng, trong nháy mắt đâm xuyên vào trong độingux của đám người THiên Thượng THiên.
THế đến của những cự mộc này vô cùng hung mãnh. Trọng lượng của chúng vốn rất nặng, một khi đánh vào người, kết quả sẽ là lập tức gãy xương đứt gân, chân chính va chạm sẽ chết, nhẹ cũng bị thương. Hầu như mỗi một cự mộc sau khi đánh trúng người đầu tiên, tựa như xiên mứt quả sẽ đụgn tiếp vào người thứ hai thứ ba, thậm chí là người thứ tư thứ năm. Nếu đụng vào chỗ đông người, tất nhiên sẽ là ầm ầm áp đảo cả đám. uy lực cực kỳ kinh người.
Tiếng kêu thảm thiết tức thì vang vọng khắp cả rừng rạm. Máu tươi bắn ra xung quanh làm cho cánh rừng rậm này nhất thời biến thành đia ngục trần gian, ngũ tạng, tứ chi bay tán loạn, tùy ý có thể thấy được, chiến mã điên cuồng hí dài, nhảy chồm chồm. Trong khoảnh khắc loạn thành một đoàn. Chỉ mới vào trong vòng cạm bẫy thứ nhất bằng cự mộc, trong đám người dày đặc như vậy cũng đã tạo thành sát thương cho ba bốn trăm mạng người.
Thế tấn công của cự mộc còn chưa hoàn toàn kết thúc, thì những thanh âm
"vút vút" không ngừng vang lên. Xung quanh, trên trời dưới đất, cùng lúc bay tới từng loạt mũi tên bén nhọn đoạt mệnh, tàn nhẫn cắm trên thân thể đám người. Trên mặt đất, dưới sự dẫm đạp điên cuồng của mấy nghìn người, hầu như có thể dùng mắt thường nhìn thấy được một cỗ sương mù bốc lên, tràn ngập không gian.
Bịch, bịch... Rất nhiều những chiến sĩ may mắn không chút tổn hao sau
"đợt tấn công của cự mộc" khi ngửi phải luồng sương mù này, không hiểu tại saolảo đảo hai cái, liền không biết gì nữa ngã xuống dưới đất. Rất giốgn với một khúc gỗ mục nát.
"mọi người nín thở, sương mù rất cổ quái". Mộng Nhược Vân hai tay huy động thân thể gày còm của Vương Bác như chong chóng, biến hắn thành khiêng chắn tên. Trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, hình dạng Vương đại công tử đã biến thành một con nhím. Vậy mà tên nhọn từ bốn phương tám hướng vẫn như cũ không ngừng nghỉ bắn đến. Địch nhân ẩn thân trong bóng tối vẫn chưa hiện thân. Nhưng nhân mã của Theien Thượng Thiên đã tổn hại gần ba thành.
Mộng Nhược Vân hú lên một tiếgn thật dài. Thân thể đột ngộ bắn lên khỏi mặt đất, cùng lúc ném
"người nhím" ra ngoài, giữa không trung, tay phải khẽ rung len, một đạo ánh sáng lóe lên, trường kiếm đã rời vỏ. Cùng lúc đó, lại có thêm mấy cao thủ của Thiên Thượng Thiên cùng bắt chước hắn, tung người vọt lên. Cung tiễn cố nhiên sắc nhọn, nhưng đối với cao thủ như Nhược Như VÂn, lại khôgn có quá nhiều ý nghĩa.
Trên mặt đất có cạm bẫy, có độc vụ, như vậy, chỉ có thể lựa chọn nhảy lên trên đại thụ, mới có thể tránh được hai loại công kích đó. Chỉ còn cung tiễn, cũng sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Mọi người đều có tâm tư giống nhau, không hẹn mà đồng loạt phi thân lên.
Âm thanh
"keng, keng, keng" liên tục vang lên. Những cao thủ của Thiên Thượng THiên tại giữa không trung rút kiếm, cong người lướt ngang, chém bay những mùi tên sắc nhọn bắn về phía mình. Gần như dùng đến ngụm chân khí cuối cùng, tay còn lại theo bản năng đưa ra bám lấy những cành cây tráng kiện mà mình có thể vươn tới. Chỉ cần mượn chút lực, là đủ để thoát khỏi khốn cảnh.
Quyển 6