xuống theo hướng thẳng đứng, toàn bộ nước tiểu dưới chân đều chảy vào quần.. Lăng Kiếm bưng mũi, cúi đầu mắng một câu, chán ghét nhìn thoáng qua thân thể của vị nhân huynh kia, cảm thấy buồn nôn, ôm hắn lên, nhẹ nhàng đưa hắn vào trong nhà xí...Lăng Kiếm rất chắc chắn dùng sức vừa đủ không mạnh không nhẹ, vừa vặn vô thanh vô tức khống chế thân thể đã ướt sũng tới tận cổ của vị nhân huynh này, Không thể dùng sức, nếu dùng sức mà nói,
" nó " sẽ tung tóe khắp người Rất khó ngửi nha
Vị đại hán kia vừa muốn hô hoán ầm ỉ, thì một tia sáng chợt lóe trước mắt, mũi kiếm sắc nhọn của trường kiếm đã luồn vào trong miệng hắn cảm giác lạnh lẽo tràn trên đầu lưỡi, tức thì có một loại cảm giác lạnh toát đến cực điểm, hạ thể cùng lúc đó không thể khống chế nổi nữa, nhưng thật may mắn là Lăng Kiếm đã sớm ấn hắn vào trong nhà xí, quả thực là hắn thích gì thì được đó mà,..
Đại hán này hồn phi phách tán, trong cặp mắt bắn ra những tia cầu xin đáng thương, nhưng trong miệng lại đang ngậm kiếm, khẽ cử động cũng không dám, hai dòng nước miếng sáng lấp lánh từ khóe miệng chảy ra
"Đông Phương Nhất Minh ở đâu? Nói!"" Ô... Ô..."Lăng Kiếm nhẹ nhàng rút mũi kiếm ra vẫn như cũ chỉ vào môi hắn lạnh lùng nói:
"Nói mau!""Hoàng thượng ở... Hoàng thượng ở trong hậu viện. Trong phòng ngũ tại viện tử của thành chủ đại nhân có một cái địa đạo, đi qua nửa dặm địa đạo sẽ có một cái viện tư khác, nơi đó là một sơn trang tránh nắng... " Trong tình cảnh hồn phi phách tán toàn thân đại hán run lẩy bẩy, thở khẽ một hơi, nói ra toàn bộ, đây gọi là rất chi là thẳng thắn
"Chuyện bí mật như vậy, làm sao ngươi biết được hả?" Lăng Kiếm nhíu nhíu mày, có chút nghi vấn, Trả lời một cách quá mức thống khoái, quá mức thẳng thắn như thế này, rất không bình thường!?
"Tiểu nhân, tiểu nhân là thủ lĩnh thị vệ trong cung, khi vừa đến thành Viêm Dương, thành chủ đại nhân tiếp đón tiểu nhân trước tiên" Vẻ mặt đại hán kia đau khổ, đôi mắt đầy kỳ Vọng nhìn mũi kiếm lóe sáng gần trong gang tấc:
"Đại gia tha mạng, cái gì ta cũng nói rồi mong ngài thương tiểu nhân trên có lão mẫu tám mươi tuổi dưới có hài tử chưa đầy tháng...""Địa đạo ở trong gian phòng nào? Làm sao để nó hoạt động?" Lăng Kiếm nhíu nhíu mày, gần như bật cười, người này có lẽ chưa đến ba mươi tuổi. lại có thể có mẫu thân già đến tám mươi tuổi, thế chẳng phải là nói mẫu thân hắn năm mươi tuổi mới hoài thai hắn hay sao? Quả là vị nãi nãi ấy như trái ngọc đến già sinh châu mà. Dưới có hài tử chưa đầy tháng.. Trái lại rất có khả năng, có phần có thể tin được, bất quá cũng không quá nhiều, ta đây, ta đây hôm nay bị làm sao vậy, sao ta lại đi suy nghĩ mấy Chuyện buồn chán này chứ?
"Nó...,Nó là gian phòng đối diện với cây quế kia, bên trong có một buồng trong, chuyển cái tủ ngầm trong tường ra, phía sau có một phiến đá, đẩy phiến đá sang bên phải sẽ xuất hiện một cái động khẩu có thể chứa được hai người ra vào cùng lúC.,.""Có người canh gác ở đó hay không?"Vẻ mặt đại hán đau khổ:
"Người canh gác lúc này đều ở sương phòng phía Nam,,, uống rượu Mấy ngày nay đều như vậy
"Ta khinh!
" Lăng Kiếm rốt cục không nhịn nổi mà mắng "Không ngờ lại có loại phế vật thế này, thật là một đám nhân tài, thiên tài mà! "
Nhìn cổ họng đại hán đang điên cuồng phun ra huyết hoa rực rỡ, Lăng Kiếm mặt vô biểu tình trường kiếm đã đặt ở trên đầu hắn, từ từ áp khuôn mặt vẫn còn tràn ngập kinh hãi của hắn vào trong hố phân,, Cực kỳ chậm
Trên có mẹ già tám mươi, dưới có hài tử chưa đầy tháng sao? Xin lỗi, vốn là đại gia ta đây đang thực sự rất là phiền muộn coi như là ngươi không may đi! Vù một tiếng, cấp bách không thể chịu nối từ trong nhà xí chui ra, Lăng Kiếm trực tiếp bay vút lên ngọn cây, dưới sự yểm hộ của cành lá um tùm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển mấy hơi. Vị đạo ở trong nhà xí, gần như muốn hun chết, Lăng đại sát thủ hắn phải nín thở, mãi cho đến khi thẩm vấn xong xuôi lại gần như muốn chết vì nghẹn khuất...
Lăng Kiếm âm thầm phát thệ trong lòng, lần sau cho dù nói thế nào cũng nhất định không đến Đông Triệu làm nhiệm vụ nữa, thà rằng lão tử vượt trùng dương đến đại lục Thiên Phong giết người, cũng không đến điạ phương quái quỷ nầy,,, Nếu như có nhiệm Vụ ở bên này, để cho tiểu tử Lạng Trì kia đến hưởng thụ đi, hắn không phải thích giết quốc chủ sao? Dù thế nào ta cũng chịu đựng đủ rồi...
Lăng Kiếm không chút chần chờ, trực tiếp vọt người từ trên đỉnh ngọn đại thụ tựa như cầu vồng vọt xuống, phiêu hốt bay đến cửa phòng, tay phải đẩy tới, cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, then cài bên trong cũng vô thanh vô tức biến thành một đám gỗ vụn
" Ai đó?
" Một thanh âm mơ mơ màng màng tựa hhư vừa mới tỉnh ngủ nói
"Ta.
" Lăng Kiếm lắc mình tiến vào.
"Ơ, đã trễ thế này,,, Ngươi,., Ngươi là ai?
" Người ở bên trong vừa mới từ giường đứng dậy, lập tức phát hiện ra thanh âm kia không quen tai, còn chưa kịp kêu lên, trường kiếm của Lăng Kiếm đã nhẹ hhàng "hôn" qua cổ hắn, tiếp đó cắt đứt khăn trải giường, bưng kín vết thương của hắn cấp tốc nhét hắn vào dưới gầm giường. Khoát chân hai ba bước chạy ào vào buồng trong, Lăng Kiếm sải một bước dài. tiến đến phía trước tủ tường, hữu chưởng đưa lên, hút nó từ bên ngoài vào. cái tủ tường lớn như vậy, không phát ra một tiếng động, liền mở rạ một bên. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.comTrên vách tường trước mặt, quả nhiên có một khối thạch bàn chừng nữa trượng, Lăng Kiếm lặp lại trò cũ, vừa hấp vừa đẩy, lộ ra một cái động khẩu tròn sâu hun hút, cao chừng sáu thước, Lăng Kiếm chép chép lưỡi, cơ quan này quả thật là rất có bản sự, động khẩu này quả thật có thể đủ để đưa một con ngựa cao to tiến vào. Thảo nào đường đường là hoàng đế Đông Triệu cũng chui vào cái động này.
Lắc mình tiến vào trong động khẩu cẩn thận phục hồi nguyên trạng tủ tường và khối thạch bàn, Tức thì trước mặt chỉ có một màu duy nhất, trên bức tường đá ở hai bên, cứ cách vài bước, lại có một viên dạ minh châu to cỡ ngón tay cái,
Xem ra vị thành chủ thành Viêm Dương này, thật sự rất biết cách vơ vét của cải làm giàu. Không ngờ có nhiều dạ minh châu như vậy, không biết có bao nhiêu tài phú nữa. Trong lòng khinh bỉ, Lăng Kiêm không chút khách khí một đường đi đến, tay không ngừng thu lấy. Dọc đường đi không ngờ thu được trên năm khỏa. Những thứ này chính là một khoản quân phí xa xỉ đây. Công tử từng dạy thế nào nhỉ, À, châu chấu dù nhỏ cũng là thịt mà
Sau một látLăng Kiếm đã xuất hiện trong một tòa tiểu Viện tử Vô cùng thanh nhã, Khi còn ở trong địa đạo, mỗi bước tiến đến gần nơi này, Lăng Kiếm lại cảm thấy lực lượng phòng vệ nơi này thực sự rất cường đại, cho nên sau khi hắn chui ra khỏi động khẩu rốt cục khôi phục lại sự cẩn thận vô bì xưa nay, vẫn chưa có bất luận cái gì là vọng động, chỉ lẳng lặng nằm trong một vườn hoa nhỏ ở bên cạnh động khẩu, Trong vườn hoa, hoa cúc vàng đang nở rực rỡ, vừa vặn che lấp toàn bộ thân thể của Lăng Kiếm, cùng lúc hắn di chuyển Lăng Kiếm dùng nội lực xảo diệu khẽ hút, phiến đá mở động khẩu vô thanh vô tức bị dịch chuyển trở về chỗ cũ.
Lần di chuyển nầy, làm cho Lăng Kiếm có một cổ kinh hỉ khó hiểu ở trong lòng, bởi Vì, hắn nhạy bén cảm giác được rằng, lần di động này hoàn toàn bất đồng với trước đây, những cây cúc tràn ngập trên mặt đất, càng không có một mảnh lá cây bị hắn làm rung động, nhưng hắn đã thành công ẩn thân vào trong rừng cúc. Đây quả thực là một kỳ tích, Lấy trình độ trước đây của Lăng Kiếm, vô luận nói như thế nào cũng sẽ không làm nổi, Thậm chí Lăng Kiếm cũng rất không hiểu vì sao mình lại có một loại cảm giác vi diệu, vô cùng rõ ràng cảm thụ được rằng: " những cây cúc này chính là ta, ta chính là cây cúc này." Điều này với Lăng Kiếm mà nói hoàn toàn là một cảnh giới mới. Mãi cho đến lúc này, Lăng Kiếm mới chính thức lĩnh ngộ được lời nói của Lăng Thiên lợi dụng được tất cả những hoàn cảnh có thể lợi dụng được, cho dù là một hạt bụi cũng có tác dụng của nó. Những lời này thật sự là hàm nghĩa thâm sâu
Thân thể Lăng Kiếm vừa mới ẩn trốn xong, liền nghe được vài tiếng tay áo xé gió vù vù cực nhỏ, vài bóng người cực kỳ mau lẹ chạy tới cửa địa đạo, có vẻ như hơi nghi hoặc kiểm tra cảnh vật bốn phía xung quanh mỗi người đều đề thăng công lực bản thân đến cực hạn không có chút nào dám buông lỏng.
Lăng Kiếm tuy rằng gần như hoàn toàn vô thanh vô tức tiến vào đây, nhưng những thủ vệ này một mực phòng vệ ở xung quanh vẫn có thể dựa vào bản năng của cao thủ cảm thấy có gì đó không ổn, có chỗ nào đó không bình thường
"Lạ quá hẳn là có người lẻn tiến vào, sao lại không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào? cho dù là cảm giác của riêng ta nhầm lẫn lẽ nào cảm giác của mọi người đều sai lầm cả sao?
" Một thanh âm mang theo nghi hoặc vang lên.
"Đúng vậy, ta cũng có cảm ứng được, nhưng chổ này là cửa ra vào duy nhất, lại nằm giữa hoa viên, xung quanh không có điểm nào khả nghi, nếu thật sự có người tiến vào, trong thời gian ngắn như thế một người lớn như vậy có thể trốn vào chỗ nào nhỉ? Nhưng tiến vào, cảm giác vừa rồi của ta là như thế nào?
" Thanh âm của người nói thì thào, lầm bầm có vẻ rất khó hiểu.
"Có lẽ là do mấy ngày nay quá mức khẩn trương chăng?
" Thanh âm của người thứ ba mang theo sự an ủi nói: "Từ khi chúa thượng di chuyển sang bên này, vô hình trung đã khiến cho bầu không khí khẩn trương gia tăng rất nhiều, vừa mới rồi có lẽ chỉ là tiếng con bọ chết tiệt nào đó xao động thôi hoặc là do tiếng lá rụng trong bụi hoa hơi lớn một chút, thực sự không có gì quá ngạc nhiên, Hắn dừng lại một chút, tự ngạo nói:
"Có mấy người chúng ta ở đây, không chỉ là một vài tên tiểu tặc vô pháp tiến vào, cho dù là đệ nhất lâu chủ lừng danh đại lục, muốn vô thanh vô tức tiến vào mà không bị chúng ta phát giác, cũng là Chuyện không có khả năng"Quyển 6