.
Lăng Thiên bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lại Huyền Âm Thần Mạch trong thân thể Ngọc Băng Nhan, thấy rằng sau một thời gian được Lăng Thần hấp thu, mức độ đậm đặc của hàn khí không ngờ không có dấu hiệu suy yếu! Tuy rằng hàn khí bên ngoài rất nhanh bị hút đi, nhưng tại nơi quan trọng nhất nằm trong lòng Huyền Âm Thần Mạch cũng là nơi hàn khí nồng nặc nhất lại vẫn không chút động tĩnh. Mà hàn khí ở ngoại tầng sau khi bị Lăng Thần hút đi, tựa hồ vẫn chưa thấy Huyền Âm Thần Mạch giảm thiểu, lại tiếp tục phóng ra một cỗ hàn khí khác, tiếp đó tràn ngập toàn thân Ngọc Băng Nhan.
Lăng Thần điên cuồng hấp thu, như hiện tại xem ra, hiệu quả thật chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Lòng Lăng Thiên trầm xuống, trầm giọng quát lớn: "Lê Tuyết, bây giờ lập tức tiêu trừ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Lăng Thần, Lăng Thần hấp thu bao nhiêu, muội chuyển hóa bấy nhiêu, bài ra bên ngoài cơ thể ngay lập tức! Cảnh báo muội, nếu muội vẫn còn giữ ý định hấp thu Huyền Âm Thần Mạch tăng cường công lực bản thân, sợ là cuối cùng cả bốn chúng ta đều bị đóng băng thành cương thi lạnh lẽo! Hết thảy dự định, đều phải đợi sau khi đã tiêu trừ Huyền Âm Thần Mạch đến một thành cuối cùng, lực lượng hiện tại, tuyệt đối không phải là chúng ta có năng lực thừa nhận! Lực lượng này quá mức cường đại!"
Lê Tuyết thất kinh, trăm vạn lần nàng cũng không thể nghĩ tới Huyền Âm THần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan dĩ nhiên lại kinh khủng như vậy! Với lời nói của Lăng Thiên, đương nhiên nàng rất tin tưởng không chút hoài nghi, vội vàng đề tụ chân lực toàn thân, làm theo phương pháp của Lăng Thiên, vận công mạnh mẽ hấp thu.
Vừa động, Lê Tuyết mới thực sự cảm nhận được sự dị thường ở bên trong, hàn khí trong cơ thể Lăng Thần đã sắp sửa đạt tới cực hạn khả năng thừa nhận của nàng, nhưng hàn độc trong cơ thể Ngọc Băng Nhan vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt bị hấp thu qua, hơn nữa đã không thể xem như là chủ động
"hấp" lấy, căn bản là nó đã chủ động
"tuôn" sang nội thể Lăng Thần, nếu như không phải Lê Tuyết tiếp ứng, ba người Lăng Thiên, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan ắt sẽ nuốt hận tại i đây!
Lê Tuyết hết sức chăm chú hấp thu hàn khí trong cơ thể Lăng Thần,trong lòng bắt đầu có phần trầm trọng. Nàng biết rằng, lúc này đây, bốn người đã cùng đứng trên lằn sinh tử, mà người duy nhất có năng lực hóa giải lằn sinh tử này, chính là bản thân mình!
Biện pháp duy nhất chính là dùng Hàn Băng Thần Công của mình vốn cao hơn Lăng Thần hai tầng, hấp thu hàn độc vào trong cơ thể mình, tiếp đó hóa giải, rồi từ cơ thể mình bài ra ngoài.
Cỗ hàn độc này, phải trải qua chuyển hoán trong cơ thể Lăng Thần, tiếp đó mới có thể bị nội lực đồng nguyên của Lê Tuyết hóa bài ra, nếu trực tiếp hấp thụ bài trừ từ nội thể Ngọc Băng Nhan, sợ rằng chỉ trong chốc lát cả hai người sẽ cùng nhau đông cứng!
Tay phải áp sát vào tấm lưng ngọc trơn nhẵn trắng như tuyết của Lăng Thần, tay trái nâng lên theo hình tháp ngang với ngực, nghiêng nghiêng hướng vào lỗ thông khí. Hàn khí nhè nhẹ từ trong cơ thể Lăng Thần được hút ra, sau đó chuyển một vòng trong cơ thể Lê Tuyết, từng sợi bạch khí đậm lạnh từ chưởng tâm tả chưởng phun ra, sau đó chui vào lỗ thông khí, tiêu thất vô ảnh tung.
Đây chính là chỗ thông minh của Lê Tuyết. Nhiệt độ hiện tại ở trong thạch thất, đã thấp đến mức dọa người, nếu chính mình lại tùy ý bài hàn khí đã được hóa giải vào trong không khí tại thạch thất, sợ rằng đợi đến khi Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan được nhổ triệt để thì tòa thạch thất này cũng sẽ sụp đổ vì cực lạnh.
Từ bây giờ cho đến lúc đó, trên cơ bản bốn người đã tiếp cận với cảnh dầu hết đèn tắt. Khó tránh khỏi những việc ngoài ý liệu. Nhưng nếu Lê Tuyết dứt khoát bài hàn khí ra bên ngoài thông qua lỗ thông khí, như vậy tuy rằng sẽ lãng phí một chút chân khí, nhưng lại đảm bảo vạn toàn.
Lăng Thiên thư thái thở ra một hơi, rốt cục lại bắt đầu vận hành dựa theo những thứ mà mình đã định sẵn. Tiếp đó tâm thần liền chìm đắm vào trong…
Trong thạch thất, mỗi người đều không nhúc nhích. Ngọc Băng Nhan đã trực tiếp hôn mê từ sớm. Còn tâm thần ba người Lăng Thiên chìm trong vận công. Không dám có chút phân tâm.
Lăng Thiên phát huy toàn bộ nội lực thuần dương của hắn, lay động toàn bộ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nh chúng tạ thành từng giọt, trục xuất từng phân từng tấc, khiến chúng chậm rãi tản mát ra ngoài. Tỏa đến từng kinh mạch khác của Ngọc Băng Nhan. Lăng Thiên phi thường rõ ràng toàn bộ quá trình tuyệt đối không có nửa điểm vội vàng xao động. Vạn nhất nóng vội, toàn bộ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch đột nhiên tuôn cả ra ngoài. Lăng Thần không kịp giảm trùng thế. Lê Tuyết không thể xuất những đạo hàn khí ấy ra đúng lúc. Thì mọi thứ chắc chắn sẽ hỏng bét. Bốn người ắt sẽ đồng loạt đông cứng. Cho dù người ở bên ngoài có phát giác đến giải cứu chỉ sợ cũng đã muộn.
Nhưng lại không thể không động. Lúc này, chân khí thuần dương của Lăng Thiên đã thâm nhập đến hạch tâm của Huyền Âm Thần Mạch, nếu bất động mà nói hàn khí tất sẽ lần thứ hai ngưng kết quay về chỗ cũ. Như vậy, tất cả những nỗ lực từ lúc ban đầu đến bây giờ sẽ hoàn toàn uổng phí. Hơn nữa hàn khí lúc này đã trải rộng toàn thân Ngọc Băng Nhan. Chỉ cần thuần dương công lực khẽ lui, giai nhân lập tức hương tiêu ngọc vẫn.Bởi vì hàn khí đã cùng Ngọc BăngNhan gắn thành một thể, do đó Lăng Thần, Lê Tuyết cũng ắt sẽ một lượt bước xuống âm tào địa phủ…
Lăng Thiên lúc này, tựa như một diễn viên xiếc đi trên dây cao. Hơn nữa lại là dây thép trên vách núi cao vạn trượng. Bi ai hơn nữa là trên người Lăng Thiên không có bất cứ một thiết bị an toàn nào.
Cho nên, lúc này mặc dù Lăng Thiên ở phương diện dụng lực dễ dàng một chút, nhưng ở phương diện tinh thần lại là khẩn trương cao độ.
Trước lần tiêu độc này, Lăng Thiên tự tin đã chuẩn bị vạn toàn, nhưng quá trình tiêu độc lại hiểm ác đáng sợ đến như vậy, thật sự vượt rất xa dự liệu của hắn. Lòng tin lúc trước, cho dù không tính là không còn sót lại chút nào, nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu!
Cục diện trước mắt thực sự rất hung hiểm!
Thuần âm chân khí tối tinh thuần của Lăng Thần tràn ngập trong kinh mạch tại thể nội của Ngọc Băng Nhan, hình thành những dòng chân khí nho nhỏ. Hàn khí trong cơ thể Ngọc Băng Nhan tựa như trăm sông đổ về biển lớn bị thu nạp, chút tính của hàn khí bị thay đổi, hóa ngoan tật thành bổ ích, hấp thu không ngừng, không nghỉ như thế đã qua gần hai mươi cach giờ, nhưng kết quả nội thị của Lăng Thiên vẫn phát hiện ra rằng Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thẻ Ngọc Băng Nhan gần như không giảm đi bao nhiêu…
Vẻ mặt Lê Tuyết hết sức nghiêm túc, cẩn trọng, từ tâm chưởng nơi tả chưởng đang hoành trước ngực của nàng, từng đạo sương trắng lạnh lẽo cỡ bằng trứng chim bồ câu cuồn cuộn không dứt tuôn ra, vận chuyển về lỗ thông khí, gần như không ngừng nghỉ thoát ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Lăng Thiên rốt cục xác định, quá trình tiêu độc lần này chính là một công trình tựa như Ngu Công dời núi.
Muốn triệt để hóa giải Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan, theo tình huống hiện tại mà xem xét, sợ rằng ít nhất cần thêm hơn ba ngày nữa! Mà vấn đề lớn nhất lúc này là trong vòng ba ngày, bốn người không được phép nhúc nhích, bảo trì trạng thái hiện tại. Nhất là ba người Lăng Thiên, Lăng Thần và Lê Tuyết vô luận là người nào xuất hiện vấn đề đều sẽ tuyên bố lần khu độc lần này: thất bại!
Hậu quả của thất bại chính là vạn kiếp bất phục!
Nếu như không tiếc bại lộ nội đan giao long, thỉnh Tống Quân Thiên Lý giúp đỡ thì có thể đã khá hơn nhiều hay không đây?! Cũng không quá khó hiểu khi nghi vấn đầu tiên của Lăng Thiên chính là lựa chọn ban đầu của mình!
Điểm may mắn duy nhất của Lăng Thiên chính là, người có thực lực yếu nhất trong ba người là Lăng Thần được an bài ở vị trí trung gian, cũng là vị trí nhẹ nhất, vô luận là vị trí của Lăng Thiên hay Lê Tuyết đều yêu cầu nội lực không ngừng chuyển hóa trong kinh mạch, nếu không có lực lượng tinh thuần vô cùng cao minh, sợ rằng người bình thường cho dù có thực lực để chống đỡ trong khoảng thời gian này tinh thần cũng sẽ sụp đổ!
Ba ngày ba đêm, đi trên dây cao vạn trượng…Người bình thường sao có thể chịu nổi?
May thay Lăng Thiên và Lê Tuyết đều không phải là người bình thường. Tố chất tâm lý của hai người này tuyệt đối vượt qua bất kỳ người nào tại thế giới này. Ngay cả Tống Quân Thiên Lý cho dù thực lực có vượt hơn cũng không thể so bì được với hai người họ! Đơn giản là vì hai kẻ quái thai này đều là những nhân vật từng vượt qua hoàng tuyền lộ, là quái vật từ cõi âm u đó nghịch thiên xuyên việt mà đến đây. Sau đó đã trải qua sinh tử, tinh thần hai người đã cứng cỏi đến mức không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Nếu như nói đến tinh thần của những võ lâm cao thủ bình thường khác là những sợi chỉ thì thần kinh của hai người Lăng Thiên chẳng khác nào dây thép, hơn nữa đặc biệt ta….Ánh gọi là cứng.
Chính mình cùng Lê Tuyết cố nhiên là có thể, nhưng Lăng Thần thì sao đây? Nàng có thể hay không? Lúc này chỉ có thể hi vọng những huấn luyện khi trước của Lê Tuyết với nàng có thể giúp nàng tiếp tục duy trì, nhất định phải tiếp tục duy trì!
Thời gian từng phút trôi qua…
Chậm chạp, một ngày một đêm qua đi…
Lại thêm một ngày một đêm đi qua…
Các võ sĩ ngoại tầng của Lăng phủ biệt viện chợt cảm giác khí trời lạnh lẽo một cách bất thường, phải chăng lạnh thế này gọi là tà ma? Phàm là đi ra khỏi Lăng phủ biệt viện, càng xa thì ấm áp, nhưng chỉ cần đi vào trong phạm vi của Lăng phủ biệt viện, thì sẽ có một luồng lạnh lẽo thấu xương tràn ngập đến. Càng tới gần trọng địa cơ mật, lại càng lạnh đến dọa người! Cho dù là những người có công lực mà hỏa hầu đã đạt đến mức nhất định, cũng vẫn bị có hàn ý bất chợt này làm cho rùng mình!
Có mấy võ sĩ trong lúc vô ý leo lên đỉnh núi lại càng hoảng sợ. Vô số hoa cỏ cây cối trên núi phía sau vị trí tối hạch tâm của Lăng phủ biệt viện, không ngờ đã héo rũ quá nửa, hơn nữa còn bị bao trùm bởi một tầng sương tuyết cực dày…
Sương lạnh dày đặc ở giữa sơn lâm bao phủ cả tùng bách. Dưới ảnh mặt trời chiếu xạ, sương lạnh giăng giăng phát sáng rực rỡ, cực kỳ lộng lẫy!
Tin tức này vừa truyền ra, đã có không ít người bắt đầu muốn quan khán kỳ cảnh hiếm thấy này. Nhưng Lăng Kiếm từ trong lòng núi lập tức truyền lệnh: Vô luận là ai, dám cả gan tự ý leo lên hậu sơn, giết không tha!
Mệnh lệnh này vừa truyền ra, chúng nhân nhất thời đều câm như hến.
Ngay sau đó đạo mệnh lệnh thứ hai được truyền ra: lệnh bốn người Phong Vân Lôi Điện, phân thủ bốn phương hướng trên ngọn núi này. Cho dù là một con ruồi cũng không được phép lọt qua bốn người các ngươi bay vào trong hậu sơn!
Vì vậy, trên ngọn núi ở phía sau, lại có thêm bốn sát thủ nhất lưu trấn thủ!
Điểm này trái lại làm cho Lăng Kiếm thêm lo lắng, hậu sơn chợt phát lạnh, toàn bộ những động vật có thể chạy, có thể bay đã sớm đào tẩu từ lâu. Người có thể lên đó, nhưng ruồi thì lại tuyệt đối không được bay lên đó…
Lúc này, ở trong mật đạo trong lòng núi, cho dù là hầm băng cũng khó có thể so sánh cùng nó. Lăng Kiếm khoanh chân ngồi ngay ngắn, trong tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm huyền thiết, thân kiếm lóe sáng, đặt ngang trên đầu gối, khuôn mặt lạnh lẽo cương nghị, không chút biểu tình.
Công tử cùng với bọn Thần nha đầu đã tiến vào đó hai ngày hai đêm rồi!
Mặc dù lấy công lực thâm hậu của Lăng Kiếm hàn khí trong bí đạo không dễ dàng có thể xâm hại hắn, nhưng lại cảm thấy hàn ý cực kỳ khó chịu, trong lòng càng nôn nóng bất an, có phần lo lắng. Hắng đã sớm có xung động muốn trực tiếp tiến nhập bí động, nhưng nghĩ đến sự phân phó của Lăng Thiên trước đây, mịnh bạch mình phải thật vững vàng, đặc biệt là những biểu hiện bên ngoài, hắn càng bày ra thần thái vững như Thái Sơn, phải biểu hiện ra vẻ tin tưởng tràn đầy, bằng không…biệt viện chắc đại loạn!
Động khẩu nhẹ nhàng mở ra, Lăng Trì mang theo một cái thực hạp rón rén đi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lăng Kiếm, nhìn Lăng Kiếm một hồi, tựa hồi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, khom người lui về phía sau.
Quyển 6