Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 663: Lăn tuyết cầu

Lăng Kiếm biến sắc, mặt mày kiêu ngạo, lớn tiếng nói: "Lão tử như vậy thì làm sao?"

"Được?" Ngọc Tiêu Nhiên mặt đầy sát cơ, "vậy để đám người lão phu lĩnh giáo uy phong của người bên cạnh Lăng Thiên công tử." Vừa dứt lời, một lão già tướng ngũ đoản tính khí nóng nảy nhảy luôn ra, đứng trong tuyết, khí thế hùng hổ như núi, nói: "Lăng Kiếm tiểu tạp chủng! Lăn ra đây, để lão tử dạy dỗ ngươi phải làm thế nào mới là một hạ nhân hợp cách!"

Lăng Kiếm nhíu mày, nhìn bóng người tròn vo trong tuyết, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc: "Các ngươi phái tên này ra, đúng là tăng thêm sức mạnh cho khí trời, dùng hắn để lăn tuyết cầu thực sự là một nhân tuyển không tồi."

"Rốt cuộc là ai lăn tuyết cầu ai, hiện tại vẫn còn quá sớm để nói." Ngọc Tiêu Nhiên sầm mặt, trầm giọng nói.

Lăng Kiếm chậm rãi bước ra, đứng trước mặt lão già, trong mắt đột nhiên xẹt qua một đạo sát ý.

Lời mắng mỏ vừa rồi của lão đầu đã khiến Lăng Kiếm nổi sát cơ dào dạt.

Nhưng Lăng Thiên lại từng hạ lệnh, bất kể là như thế nào, xuất thủ cũng nhất định phải có chừng mực, kiểu gì cũng phải lưu lại tính mạng của mấy người này, không được phép giết. Lăng Kiếm suy nghĩ thật nhanh ở trong lòng, rồi đột nhiên gào lên một tiếng.

Tiếng bước chân vang lên từ bốn phía, có nam có nữ, có già có trẻ, tíu ta tíu tít, mồm năm miệng mười chạy đến. Trong nhất thời trong vườn chật kín người, ai ai cũng dùng vẻ mặt như đang xem kịch nhìn hai người ở trong trường, có mấy thiếu nữ không ngờ còn hi hi ha ha vác ghế tới ngồi, tay tựa vào má chăm chú xem.

"Đây là ý tứ gì vậy?" Lão già thấp béo giật nảy mình.

"Ồ, ta đã lâu rồi không giao thủ với ai ở trước mặt người ta, bọn họ đều rất muốn xem kịch hay." Lăng Kiếm nói như không có việc gì.

Thần uy? Ngươi hấp à! Sáu lão đầu thầm khinh bỉ ở trong lòng. Cho rằng chúng ta không biết lai lịch của ngươi ư? Một tên thiếp thân thư đồng chỉ biết dựa dẫm vào tên tiểu tặc Lăng Thiên, mà cũng dám ngông cuồng tự đại. Mấy người chúng ta không phải là người trong Lăng gia, há lại có thể để lại người trẻ con như ngươi tự tung tự tác. Cho dù lão phu xử người thì gặp mặt thì Lăng Thiên cũng chẳng có gì để nói.

"Lăng Kiếm, ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình! Cho dù là Lăng Thiên công tử ở đây, tin rằng cũng phản tán thành để lão phu trừng phạt dạng nô tài vô lễ như ngươi! Còn không mau khấu đầu bồi tội, cầu xin lão phu rủ lòng thương tha cho ngươi khỏi chết!" Lão già thấp béo đứng trong tuyết lớn ngập trời, tự nhiên tỏa ra phong độ cao thủ.

Người quan chiến nhiều như vậy, lão đầu này tất nhiên phải báo trì phong phạm của mình, để tránh bị người ta cười chê. Ngay cả lời lẽ thô tục cũng không nói ra một câu nào, phải bảo trì phong phạm của trưởng lão thế gia và phong độ trước khi xuất thủ, để lại cơ hội của Lăng Kiếm.

Lăng Kiếm chắp tay sau lưng đứng đối diễn với lão, lạnh lùng nhìn lão, lắc đầu, tựa hồ cảm thấy rất chán nản. "Trừng phạt vì sự vô lễ? Lát nữa ngươi sẽ phải trả giá? Lão bất tử, muốn đánh nhau thì mau tới đi, không muốn đánh thì bảo một tiếng để ta đi vào uống trà. Lão đầu ngươi không quản xa xôi tới Thừa Thiên, chẳng lẽ chỉ để biểu diễn hành động nghệ thuật à?"

Theo Lăng Thiên lâu như vậy, thứ mà Lăng Kiếm học được thật sự không ít. Ít nhất thì hiện tại đã có thể nói ra những từ sâu sắc của xã hội hiện đại như hành động nghệ thuật. Đương nhiên rồi, có thể nói ra là một chuyện, còn hiểu hay không thì lại là một chuyện khác.

"Lão phu thấy ngươi chẳng qua chỉ là một tên tôi tớ, lại còn trẻ người non dạ. Nếu ngươi chịu khấu đầu nhận sai, lão phu sẽ đại nhân đại lượng tha cho ngươi lần này." Lão già thấp béo chắc hai tay sau lưng làm dáng, ra sức đem thân hình giống như quả dưa hấu trông thật ngọc thụ lâm phong, đáng tiếc là quá khó.

"Hết thuốc chữa rồi!" Lăng Kiếm thở dài một tiếng, đột nhiên thân hình loáng lên, xông về phía trước, thân pháp thực tế là không nhanh, ít nhất so với bình thường thì không nhanh.

Lão già thấp béo cười lạnh một tiếng với vẻ khinh thường, thầm kêu một tiếng "tìm chết"! Khí độ ung dung triển động thân pháp cao tốc. Hắn đã hạ quyết tâm, rõ ràng là dùng dao mổ trâu để giết gà, cũng nhất định phải dùng tốc độ cao nhất để đánh gục tên nô phó ti tiện vô pháp vô thiên ở trước mặt này, dùng phong độ ưu nhã nhất của mình để triển hiện võ kỹ, tạo cho tên tiểu tử này sự đả kích trầm trọng nhất!

Hai bóng người quấn quít nhau trong gió tuyết ngập trời, hai người đồng thời xuất thủ.

"Bốp!" Một tiếng giòn tan vang lên.

Vốn cho rằng đối phương là lấy trứng chọi đá, đáng tiếc sự thực lại là lấy đá chói trứng!

Lão già thấp béo ôm mặt xoay tròn, nện mông xuống đất, chấn cho hoa tuyết tung bay.

Lăng Kiếm nhẹ nhàng hạ xuống đất, tay phải chỉ lên trời, xung quanh rộ lên tiếng hoa hô và tiếng cười.

Chính vào lúc vừa rồi, trong sát na hai người sắp giao thủ, thân pháp của Lăng Kiếm đột nhiên tăng nhanh gấp hai lần, ít nhất là hai lần, đối diện với một thân pháp siêu tốc như vậy, lão già thấp béo gần như không thể phản ứng kịp, bị Lăng Kiếm tát cho một cái, lão già thấp béo này vốn không phải là địch thủ của Lăng Kiếm, nhưng cũng không thể thua trong một chiêu như vậy, mà nay thảm bại như thế này hoàn toàn là vì sơ xuất trong việc đánh giá địch nhân, hơn nữa đây còn là Lăng Kiếm làm đúng theo lời căn dặn của Lăng Thiên, không dám tùy tiện ra tay lấy tính mạng của lão, nếu không lão già thấp béo này thất cơ một chiêu thì đã toi mạng rồi!

Sắc mặt của Ngọc Tiêu Nhiên âm trầm như mây đen trên trời, nhìn Lăng Kiếm, mắt lập lòe, lão đã hiểu được cái tên gọi là "thư đồng" này thực tế là đang giả heo ăn thịt hổ, tốc độ xuất thủ vừa rồi không có thân thể tuyệt đỉnh đương thế thì quyết không thể làm được, cho dù là Ngọc Tiêu Nhiên cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, lão đột nhiên quay đầu sang hỏi thiếu nữ áo xanh ở bên cạnh mình: "Xin hỏi cô nương, Lăng Kiếm này thực sự là thư đồng ư?"

Thiếu nữ áo xanh quay đầu sang nhìn Ngọc Tiêu Nhiên, trên mặt tựa hồ như muốn cười nhưng lại cố nhịn, ngạc nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, Kiếm ca quả thực là thư đồng thiếp thân của công tử, cho tới hiện tại vẫn là vậy mà. Sao, chuyện này trong Lăng phủ ai ai cũng biết, tin tức tình báo của Ngọc gia nổi danh khắp thiên hạ, chắc là không thể không biết chứ!" Thiếu nữ ở trong lòng vô cùng khinh thường Ngọc Tiêu Nhiên, xú lão đầu! Tử lão đầu! Không ngờ lại muốn moi tin tình báo từ chỗ bản cô nương, đúng là mù mắt mà! Có điều những gì mà cô ta nói cũng là thật, địa vị của Lăng Kiếm tại Lăng phủ biệt viện là siêu nhiên, chỉ dưới Lăng Thiên và Lăng Thần, nhưng chức vụ quả thực chỉ là thư đồng thiếp thân của trong mắt Lăng Kiếm, chức vụ gì cũng không thoải mái bằng làm thư đồng của công tử!

Ngọc Tiêu Nhiên ồ một tiếng, gật đầu, tựa hồ như không thèm để ý, nói: "Không ngờ thư đồng của Lăng Thiên công tử cũng có võ công cao minh như vậy, dưới tay của Lăng Thiên quả nhiên là cao thủ như mây."

"Võ công của Kiếm ca rất cao ư?" Thiếu nữ áo xanh mặt mày kinh ngạc không hiểu, nói: "Dưới tay của công tử tất nhiên là cao thủ như mây! Nhưng Kiếm ca chỉ là vì từ nhỏ đã cùng công tử lớn lên, thị vệ khác đều nhường huynh ấy ba phần, trong hàng ngũ hơn ba trăm cao thủ thiếp thân của công tử, Kiếm ca căn bản không được tính vào, nếu muốn bài danh thì cùng lắm chỉ có thể tính là người yếu nhất mà thôi."

Người yếu nhất? Người yếu nhất không ngờ có thể đánh thắng trưởng lão của Trùng Tiêu các! Đừng nói là người khác, cho dù là mình đích thân ra tay thì cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng. Mà vượt hơn tên này ít nhất còn có hơn ba trăm tên nữa, chẳng lẽ ta đang nằm mơ à? Ngọc tiêu Nhiên trong lòng chấn động mãnh liệt, ngón tay run run, mặt đau nhói, vê đứt mấy sợi râu. Nguồn: http://truyen360.com

Thiếu nữ áo xanh bộ dạng e dè, nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ bị người khác phát hiện, mặt đầy vẻ hoảng hốt, nói: "Ặc, kỳ thực... không nhất định là thật đâu, những cái này đều là bí mật của Lăng phủ, ta chỉ là nghe người ta nói thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật nhé, ha ha ha...

Cười khan hai tiếng rồi vội vàng ngậm miệng, co rút người né sang một bên, trong bụng cơ hồ cười đến vang trời, còn không dọa chết đám gậy gỗ các ngươi ư?

Thiếu nữ áo xanh này chính là tiểu Điệp, thiếp thân thị nữ của Thủy Thiên Nhu.

Thủy gia và Ngọc gia là kẻ địch lâu năm, tiểu Diệp đã bắt lấy cơ hội này tội gì mà không tranh thủ dọa dẫm? Tất nhiên là phải thổi phồng lên rồi! Lúc này thấy vẻ chấn kinh trên mặt Ngọc Tiêu Nhiên, trong lòng tiểu Điệp vui sướng vô cùng.

Thực lực của Lăng Thiên chẳng lẽ lại thật sự sâu không thể dò như vậy ư! Dạng thế lực này thực sự là quá khủng bố rồi! Ngọc Mãn Thiên sắc mặt trầm trọng, trong lòng nặng trình trịch. Thái thần hoảng hốt và vẻ giấu đầu hở đuôi của thiếu nữ áo xanh khiến chút hoài nghi trong lòng vị Trùng Tiêu các chủ này bay biến sạch

Trong trường, lão già béo rống lên một tiếng điên cuồng, đứng dậy, ánh mắt như muốn ăn người nhìn chằm chằm vào Lăng Kiếm, chầm chậm đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng: "Hảo tiểu tử, ngươi ẩn tàng thực lực, thâu gian tàng hoạt (dối trá), lão phu cũng xem thường người rồi! Có điều ngươi đừng đắc ý, bắt đầu tờ bây giờ, ngươi sẽ không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào nữa đâu!"

Lăng Kiếm thở dài một hơi, vẻ mặt bất lực, nói: "
Ta thừa nhận, nếu đánh nhau mà dùng miệng để đánh thì ta quả thức là không chiếm được tiện nghi gì ở trước mặt ngươi. Nếu thắng phụ là dùng độ dày của da mắt để so sánh, ta càng không phải là đối thủ của ngươi!"

Lăng Kiếm dùng ánh mắt thương hại nhìn lão già thấp béo: "
Bởi vì, tạo nghệ của ngươi ở phương diện này đã đạt tới mức đăng phong đạo cực rồi! Thì ra trên thế giới này còn có người da mặt dày hơn tường thành. Hôm nay đúng là được đại khai nhãn giới!"

"
Tiểu tử, ngươi tìm chết, nạp mạng đi!" Theo tiếng hét, lão già thấp béo bị Lăng Kiếm châm biếm liên tục thẹn quá hóa giận phi thân tới, Lăng Kiếm nào có sợ lão, phi thân nghênh đóng, hơn nữa thân pháp lại còn nhanh hơn không ít, trong không trung từng tràng tiếng phần phật vang lên, tiếp theo là một vật thể hình tròn từ trong không trung rơi xuống, lăn rất nhanh trên mặt tuyết, trong nháy mắt không ngờ lại lăn hai vòng ở giữa trường, biến thành một quả tuyết cầu lớn không gì sánh được.

Thân ảnh của Lăng Kiếm chợt lóe lên trên trường không rồi hạ xuống đất, khí định thân nhàn vỗ vỗ tay, nhe răng cười: "Tròn thật."

Cao thủ quá chiêu, sai một ly là đi một dặm, tốc độ của Lăng Kiếm tuy chỉ đề cao hơn một chút, nhưng lại nằm ngoài tính toán của lão già béo lùn, sao có thể không bại được, cho nên lại một lần nữa bại dưới tay Lăng Kiếm.

Ngọc Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, lách người phi ra, nắm lấy quả cầu tuyết đang lăn tròn trong trường, thủ chưởng vỗ một cái, tuyết tụ bên trên rơi xuống, lộ ra một hình người quái dị.

Lão già thấp béo hai chân vắt chéo ra sau đầu, hai tay lại ôm chặt lấy mông, đầu cắm vào trong quần, lại thêm thể hình của lão vốn đã vừa béo lại vừa lùn, lúc này cả người lại giống như một viên thuốc thịt béo phì, sau khi ngừng lăn, không ngờ lại vẫn bảo trì tư thái buồn cười này, dừng không trung.

Ngọc Tiêu Nhiên sắc mặt khó coi, vỗ vỗ mấy cái lên người lão già thấp béo, cứu tỉnh lão từ trong hôn mê, lão già thấp béo tuy không bị trọng thương, nhưng lão thân là trưởng lão chi tôn của Ngọc gia, mấy chục năm trời chưa từng bị nhục nhã như thế này, trong lòng khó chịu đến nỗi cơ hồ muốn chết đi, vì mới tỉnh lại nên lập tức phun ra một bụm máu, nổ hỏa công tâm lại ngất đi.

Quyển 7

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất