"A Kiếm, nói như thế thì ngươi vẫn còn quá non". Lăng Thiên nhịn không được nói: "Vô luận là địch nhân hay là bằng hữu thì trong đó đều
có người khiến ngươi luyến tiếc bởi vì những người này đều là kiêu hùng đương thời. Loại thương tiếc này tin tưởng là bậc nhân sĩ
nào cũng có, thật sự không phải là cái gì nghiêm trọng. Bất quá, ngươi chỉ thấy Ngọc Mãn Thiên mà không thấy Ngọc Mãn Lâu sao.
Chẳng lẽ thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu không đáng bội phục. Nhìn đến Thủy gia đệ nhất trưởng lão Thủy Vô Ba. Chẳng lẽ võ công Thủy
Vô Ba không đủ để làm cho người ta bội phục. Võ công của hắn là thực luyện ra a, so với việc tiểu tử ngươi dựa vào ngoại vật gia tăng thì
hoàn toàn bất đồng
". "Nhân sinh nhất thế, bằng hữu cố nhiên là trọng yếu nhưng nếu có thể có được một địch nhân cởi mở mới chân chính
đáng quý! Hắn có thể làm cho nhân sinh đơn điệu của ngươi trở nên đa dạng nhiều màu sắc, ngay cả có bị thua thì cũng là không tiếc nuối.
Loại địch nhân này đáng giá là địch nhân tôn kính. Đối với những người như thế, trong tình huống song phương đã minh xác thế đối lập mà
ngươi có khả năng giết chết hắn thì cần nhanh chóng giết chết".
"Giết chết hắn mới là sự tôn trọng của ngươi đối với hắn. Lăng Thiên thản nhiên nói "Ví như như Ngọc Mãn Lâu....
". "Về phần Ngọc Mãn
Thiên...... Ngược lại lại không thuộc loại người như thế, hắn và chúng ta vĩnh viễn sẽ không là địch nhân
". Lăng Thiên yên lặng nói: "Cho
nên, ngươi không thể giết hắn, người này tuy rằng thô hào nhưng lại là một bằng hữu đáng tương giao. Nếu Ngọc Mãn Lâu binh bại thân
tử, Ngọc Mãn Thiên với mối quan hệ phức tạp với chúng ta thì tất sẽ không cử binh báo thù, mà tại thời điểm đó Ngọc Mãn Thiên là nhân
tuyển tốt nhất để ổn định phương bắc. Ta sở dĩ hạ công phu lớn như vậy với Ngọc gia hết thảy đều là vì bước này. Ngọc gia hoàn toàn
khác Thủy gia, Ngọc gia đối với phương bắc mà nói, thật sự là quá trọng yếu
". "Mà cũng bởi vì quan hệ với Băng Nhan nên Ngọc Mãn
Đường vốn là nhân tuyển tốt nhất nhưng đáng tiếc hiện tại cũng không phải
". Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói:"Ngọc Mãn Lâu có thể chết
nhưng Ngọc Mãn Thiên không thể chết
". "Ta hiểu được
". Lăng Kiếm có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, hắn thật sự không
nghĩ là mình sẽ tự tay giết chết người này, nếu không cần cùng bằng hữu đối địch nơi sa trường thì tự nhiên là tốt nhất". Hôm nay Ngọc tam
gia lại rất nổi bật, vừa đánh Thủy Mạn Thành miệng không nhàn rỗi nói:
"Tiểu tam a, bộ áo giáp hôm nay của ngươi thật xấu, thật không
xứng với lão tiểu tử có quan điểm thẩm mỹ như ngươi".
Mấy câu này liền làm cho Thủy Mạn Thành tức chết, khí huyết vừa bình phục lại bắt đầu bốc lên khiến cho chiêu pháp tự nhiên tán loạn!
Ngọc Mãn Thiên thầm nghĩ thống khoái đồng thời càng thêm kiêu ngạo thêm, mỗi một quyền đánh ra đều dùng chất giọng long trời lở đất
kia hét lớn một tiếng, mỗi một cước đá ra ngoài đều phải rống to một tiếng. Nếu quyền cước chạm được vào thân thể Thủy Mạn Thành thì
hắn lại cười ha ha một trận quái dị. Cả tràng đấu thì nghe thấy giọng hắn, toàn bộ Vô *** Đốn chỉ còn lại có âm thanh gầm rú của hắn.
Nếu ai không biết tất nhiên sẽ nghĩ chỗ này có mấy ngàn người đang xúm lại cùng nhau đùa giỡn. Càng bị Ngọc Mãn Thiên dùng hình
tượng thô lỗ và lời lẽ thô tục chọc tức rồi lại không hề có biện pháp chỉ có thể toàn lực ứng đối, tránh né. Vốn thực lực hai bên đại khái
sàn sàn như nhau nhưng trong lúc đó trong hai người lại có một người sợ chết nên cục diện biến thành nghiêng về một bên.
Thủy Mạn Thành sớm đã là hối hận không thôi, chính mình vốn đã tính chết thay con, lấy mệnh tướng đã đấu mà sao chuyện tới trước mắt
lại đột nhiên sinh lòng khiếp đảm, thực là không nghĩ ra tại sao. Thân hình Ngọc Mãn Thiên vốn đã hùng tráng lại có mồm to nên trông có
vẻ uy mãnh vô cùng, Lăng Thiên cơ hồ muốn vỗ tay ủng hộ, lại muốn học nữ nhân mềm mại tán dương một câu: "Thật sự là quá đã, Thiên
ca, thật là uy mãnh a!
". "Lực phách tam quan!" Ngọc Mãn Thiên vốn có chút như người điên, nhảy vọt lên không trung xoay người, xoát
một tiếng, song chưởng lập tức giống như khai *** phủ rầm rầm chém xuống. Thủy Mạn Thành cắn răng giơ chưởng đón đỡ.
Phanh một tiếng, Ngọc Mãn Thiên tiêu sái xoay người bay ra, sau đó trong miệng
"Di nha" rống lên một tiếng, để lộ ra vẻ vô cùng hưng
phấn:
"Quét ngang tứ hải". Kình phong như đập vào mặt mà đến! Thủy Mạn Thành đỏ mắt đang muốn không để ý sinh tử xông lên thì lại
nghe thấy Ngọc Mãn Thiên cười ha ha nói:
"Tiểu tam a, nhanh kêu một tiếng tam gia, Tam gia nghe được thư thái thì tạm tha cho lão
vương bát đản ngươi". Thủy Mạn Thành tự xưng là tam gia, trong lúc mình rơi xuống hạ phong lại đột nhiên nghe đối phương nói ra những
lời này thì giận đến mức tay chân lạnh lẽo, nội lực cơ hồ tan đi, tay không nhịn được thoáng chậm di. Sai một ly đi một ngàn dặm, cao thủ
so chiêu chỉ hơn nhau chút xíu!
"Bang bang bang bang.....". Ngọc Mãn Thiên thấy sơ hở thì thừa cơ mà vào, liên hoàn mười chín chưởng
đều đánh vào không môn, trúng vào ngực Thủy Mạn Thành, thanh âm chưởng kích giống như đánh trống. Tại thời điểm Thủy Mạn Thành
bị chưởng lực của Ngọc Mãn Thiên đánh trúng ngực, trong mắt hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hít mạnh một hơi, liều mạng vung tay ra
ngoài, giờ phút này hắn đã không còn cầu xoay ngược bại cục, chỉ cầu cùng
Đáng tiếc bại cục không phải bằng vào sự liều mạng có thể bù lại được. Xuy! Phần thịt trước ngực Ngọc Mãn Thiên bị trảo của hắn kéo
đứt một khối, nhất thời máu tươi đầm đìa. Ngọc Mãn Lâu cùng Ngọc Mãn Đường đồng thời vội vàng hô lên một tiếng:
"Tam đệ!". Bất quá
hai người đều là do quan tâm đến an nguy của Tam đệ đồng thời cũng là nhắc nhở Tam đệ không nên giết Thủy Mạn Thành...... Ngọc Mãn
Thiên thét dài một tiếng, không biết là do bị đau hay là hưng phấn, đối với tiếng hô của hai vị ca ca tỏ vẻ như mắt điếc tai ngơ, hắn tung
một cước, phanh một tiếng, đá thật mạnh vào hạ phúc của Thủy Mạn Thành. Hắn bị thương mà sinh ra phẫn nộ, một cước này là muốn
phá hủy nơi tụ tập toàn thân công lực của Thủy Mạnh Thành. Thủy Mạn Thành hét thảm một tiếng, thân thể giống như bóng cao su bị hất
bay lên ca, sau khi bay lên khoảng bảy tám trượng thì thất khiếu trào ra máu tươi. Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh như tờ! Tất cả
mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn cái thân thể giống như bao tải rách kia rơi xuống. Bộp một tiếng nện lên mặt
đất.
"Ngọc gia Ngọc Mãn Thiên thắng, Thủy Mạn Thành thân bại thân vong". Lão già mũi ưng dài giọng tuyên bố. Trước ngực Ngọc Mãn
Thiên máu tươi đầm đìa nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, cười cạc cạc hai tiếng quái dị rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng một loại tư thái anh
hùng, bộ dáng long hành hổ bộ, ưng thị lang cố từ trên sân khấu ngang nhiên quay trở về...... Ngọc Mãn Lâu râu tóc chổng ngược, tức
giận nói không nên lời định trách cứ đệ đệ vài câu nhưng sau khi liếc mắt nhìn vết thương trước ngực Ngọc Mãn Thiên thì lạicảm thấy đau lòng. Dù sao đây chính là ấu đệ của mình a, hắn rầu rĩ thở dài phất tay sai người mau đem thuốc trị thương đến. Nhìn ra giữa
sân, Ngọc Mãn Lâu không khỏi có cảm giác đau khổ. Chính mình mang nhân mã đến không chỉ trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi
cho Thủy gia mà còn vì một hệ của Thủy gia thanh lý môn hộ. Trong trận doanh của Thủy gia không ít kẻ mặt xám như tro tàn, nhìn Tam
gia mới vừa rồi còn thần khí uy phong lẫm lẫm nay đã giống như một đống thịt lợn nát trên mặt đất, loại cảm giác tương phản thật lớn này
làm cho mỗi người đều tạm thời không thể thừa nhận. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Nhìn Ngọc Mãn Thiên bên trận doanh Ngọc gia đang hưởng thụ sự tung hô như anh hùng thì trong mắt đều nổi lên lửa giận hừng hực.
"Ngọc Mãn Thiên, gã thất phu này có dám cùng ta đơn đả độc đấu một hồi không". Một người nhảy dựng lên quát. Người này vẻ mặt bi
phẫn, tròng mắt rưng rưng, râu ngắn tóc đen, đúng là huynh đệ của Thủy Mạn Thành, Thủy Mạn Thư!
"Lui ra!" Thủy Mạn Không tức giận
hét lớn:
"Giáp chiến không giống như cá nhân quyết đấu, sinh tử có mệnh, thắng bại do trời, sinh giả vô cừu người chết không oán! Đây
còn là di huấn của tổ tông hai nhà, chẳng lẽ ngươi dám chống lại di hấu của tổ tông". Thủy Mạn Thư hung hăng nhìn Thủy Mạn Không
không nháy mắt, thật lâu sau mới oán hận hừ một tiếng, ngồi thật mạnh xuống. Việc này cũng là do Thủy gia, nếu đổi thành Ngọc Mãn Lâu
thì chỉ riêng một hành động này đã mạo phạm đến uy quyền, tội rất lớn, Ngọc Mãn Lâu có thể đương trường đánh gục Thủy Mạn Thư.
Quyển 7