Người của Lăng Thiên đang làm việc nhưng chính là giúp Thủy gia dàn xếp. Đứng nhìn người của Thủy gia bị giết hắn cũng thấy không dễ
chịu gì.
Chính hắn không có khảng năng giải quyết nên mới phải nhờ đến người ngoài nhưng mà khoanh tay đứng nhìn cũng thấy có gì đó không
phải. Dù thế nào cũng là nói dễ làm thì khó.
Ho khan hai tiếng, Thủy Mạn Không cười khổ nói:
"Lăng công tử có chỗ không biết, chuyện này."Lăng Thiên mỉm cười. Nói:
"Ta hiểu rồi." Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trịnh trọng nói:
"Ta thật sự là đã hiểu rồi.""Bất luận bọn họ quá đáng thế nào, ức hiếp thế nào nhưng nói cho cùng họ vẫn là người của Thủy gia, nên ngươi không nỡ đứng nhìn
người nhà mình bị thảm sát đúng không? Cảm giác này ta đã trải qua rồi, bởi vậy người ác do ta xử lý là đúng rồi." Lăng Thiên than thở
một tiếng nói.
Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn nói:
"Nhưng mà lần ra tay này không thể tránh khỏi Thủy gia tương tàn.
Chàng đã giúp Thủy gia trừ hậu họa, giúp chúng ta thoát khỏi lụi bại. Cho nên ân đức này chúng ta sẽ mãi ghi nhớ trong lòng."Lăng Thiên nghe xong cũng thấy quái dị, thầm nghĩ nha đầu này sao lại nói những lời này, rốt cuộc ám chỉ điều gì. Những lời này phải do
Thủy Mạn Không nói ra mới đúng, Thủy Thiên Nhu sao lại làm cái chuyện không lượng sức mình ấy? Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ra
Thiên Nhu sắc mặt nghiêm túc nhưng đôi mắt diễm lệ lại nhanh chóng liếc liếc mấy vòng, khiến cho Lăng Thiên hiểu ra.
Nguồn: http://truyen360.comKhông thể tưởng được nha đầu kia khi trận chiến vẫn còn chưa kết thúc đã cùng hắn nói chuyện nhân tình. Hiển nhiên là lo hắn xấu hổ
không dám mở miệng nên phải làm phương án dự phòng.
Lăng Thiên trong lòng không khỏi cười thầm. Thầm nghĩ ta đã bỏ ra nhiều công sức như vậy nếu như không báo đáp có phải là chết thiệt
thòi không? Đến lúc phải nói thì dù là ai hắn cũng không mềm lòng.Về chuyện xấu hổ, hắn chưa bao giờ biết điều đó. Nhưng tâm ý của
Thủy Thiên Nhu khiến cho Lăng Thiên rất vui mừng.
Thủy Mạn Không cười ha ha nói:
"Nhu nhi. Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ con còn lo lắng gì? Hơn nữa, với thực lực của công tử, cha con
chống chế có được không? Mà chống chế cũng có ý nghĩa gì nữa không?" Thủy Thiên Nhu ưm một tiếng. Đỏ bừng mặtLăng Thiên cũng cười nói:
"Nhu nhi. Nàng xem thường cha nàng quá. Nàng chắc phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ?""Chuyện gì?" Thủy Thiên Nhu có chút mơ hồ nói. Nàng dẫm chân nói:
"Chỉ là cha của ta thôi sao?"Lăng Thiên cười hì hì sờ sờ mũi nói:
"Có thật là nàng không phát hiện ra hay không. Chuyện xảy ra cho tới lúc này, tiếng kêu thảm thiết
không ngớt, vậy mà không một thủ hạ nào của Thủy gia tới đây? Lệnh tôn đã sớm chuẩn bị rồi."Lăng Thiên cười mà như không cười nhìn về phía Thủy Mạn Không:
"Cũng chỉ chờ ta đến đây để giết mấy người đó mà thôi. Nhưng mà
lúc này ta lại cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng, đây là lần đầu tiên từ khi ta sinh ra."Thủy Mạn Không xấu hổ ho khan nói:
"Lăng công tử quả nhiên thông minh. Ha ha. Quả nhiên thông minh." Thủy Thiên Nhu không ngờ phụ
thân của mình đã sớm có tính toán.
Thậm chí đến ngay cả mình cũng giấu diếm. Nàng hừ hai tiếng, giận dỗi không nói. Nhưng lại rất vui mừng vì những gì Lăng Thiên làm là vì
mình.
Nàng quá si mê hắn nhưng Lăng Thiên trong nội tâm đang suy nghĩ nếu không để Thủy gia nợ hắn thì sao có thể cao giọng được chứ? Nợ
hắn càng nhiều càng tốt.
Đúng lúc này từ đại sảnh vang lên tiếng cầu xin. Năm người Lăng Kiếm đều thu kiếm. Mấy người đi cạnh Lăng Kiếm mặt đầy máu tươi, vẻ
mặt sợ hãi..
Trong đại sảnh sau lưng số người còn sống chưa đến một nửa. Thủy Thiên Hải cũng sợ đái ra quần. Nhưng cái tên này đúng là gan bé, đái
ra quần cũng chưa xong, về sau hắn còn bị dọa cho sợ
"Công tử. Có mấy kẻ chạy thoát rồi có cần đuổi theo giết không?" Lăng Kiếm hỏi.
"Không cần. Những chuyện này gia chủ Thủy gia sẽ xử lý, chẳng nhẽ ngươi vẫn còn muốn chém giết nữa sao?" Lăng Thiên cười nhìn mấy
tên thủ hạ.
"Không sai. Lăng tiểu huynh đã vì Thủy gia mà làm nhiều chuyện như vậy, chuyện nhỏ đó không cần phải ra tay." Thủy Mạn Không nhìn
Lăng Kiếm chân thành đáp. Thủy Mạn Không không dám không tử tế nói chuyện với hắn.
"Vậy thì tốt." Lăng Kiếm ho hai tiếng đi về phía sau lưng Lăng Thiên đứng thẳng. Năm người đều bị thương, Lăng Kiếm thực lực mạnh
nhất nhưng lại bị thương nặng nhất, chính là vì để các huynh đệ bị thương nhẹ nhất nên hắn gánh hầu hết. Cao thủ đứng đầu, vết thương
cũng đến mấy chục vết, nội thương cũng có vẻ nặng.
Bốn người còn lại thì toàn thân cũng đầy vết thương nhưng không ai kêu rên tiếng nào.
Nhưng mà có thể chống lại mấy trăm kẻ địch bao vây nh vậy đối với Thủy gia mà nói đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
"Người đâu, mau đưa năm vị huynh đệ này đi trị thương." Thủy Mạn Không hét lớn.
Thủ hạ Thủy gia vội vàng chạy tới. Những người chạy vào đều thất kinh, có người còn nôn mửa chạy ra ngoài. Những thi thể không lành
lặn, nằm đầy trên mặt đất, máu chảy thành những dòng nhỏ, ngày một tràn ra rộng hơn. Đây đúng là biển máu địa ngục.
Thủy Mạn Không nhìn về phía Lăng Thiên nói:
"Chúng ta vào trong nói chuyện để bọn người làm quét dọn." Hắn liếc mấy kẻ người làm
nói:
"Mời các vị trưởng lão đi theo ta. Đám người còn lại giải hết, chuyện ngày hôm nay phải giữ kín, không được nói linh tinh." Mọi
người cùng kêu lên đồng ý.
Cách đại sảnh không xa có năm người đàn ông mặc đồ đen đang ẩn nấp nhìn nhau. Một người trong đó nhỏ giọng nói:
"Tiếng chém giết đã
kết thúc. Xem ra chúng ta không cần ra mặt.""Câm miệng." Tên còn lại gầm lên:
"Chưa nhìn thấy Kiếm ca và công tử an toàn đi ra thì không thể nói là không có chuyện được. Không
được nói linh tinh, đứng đây chờ đợi đi."Đó là Lăng Nhất Lăng Nhị Lăng Tứ Lăng Thập Cửu năm người đứng chờ. Lăng Thiên mang theo Lăng Kiếm Phong Vân Lôi Điện vào
Thủy gia bản thân thực lực cũng đã đủ nhưng Lăng Thiên vẫn rất cẩn thận dặn năm người bọn họ đứng chờ bên ngoài. Nếu là chuyện
thuận lợi. Thủy gia không giở trò gì thì đương nhiên không cần đến bọn họ nhưng nếu như bọn họ có âm mưu gì thì sau khi chiến đấu năm
người kia bị thương, còn có bọn họ hỗ trợ.
Đây không phải là hắn không tin Thủy Mạn Không mà là đây dù dao cũng là Thiên Phong đại lục. Cho tới bây giờ, thân phận của mình,
Lăng Thiên cố tình mạo hiểm cũng không được vì hắn không có tư cách được mạo hiểm.
Lăng Kiếm từ chối người của Thủy gia giúp mình trị thương. Bọn họ giúp đỡ nhau xử lý qua vết thương, sau đó đứng ở sau lưng Lăng
Thiên không nói một lời. Đến ngay cả nơi an toàn hơn nữa bọn họ cũng luôn ở cạnh Lăng Thiên.
"Chuyện đã chấm dứt từ nay trở đi Thủy
gia không còn tranh chấp nữa." Lăng Thiên chắp tay cười nói.
"Lần này có thể dẹp loạn được là nhờ có công tử nếu không e rằng hôm
nay Thủy gia đã tany khói rồi."Quyển 7