Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 777: Ngàn dặm chi viện!

Thế tấn công điên cuồng như thế này, đúng là kiểu tấn công xem mạng người như cỏ rác, gây tổn thất cực lớn cho quân của đế quốc Thần Châu, số mũi tên vốn dĩ đủ dùng để thủ hơn nửa tháng, mà chỉ trong một ngày rưỡi đã dùng đến gần một nửa! Đó là số mũi tên tịch thu được của tất cả các cung thủ của 3 vạn quân Ngọc Gia ya!

Đội quân thủ ở vách núi vốn dĩ chỉ xắp xếp 2 nghìn người, Phùng Mặc thấy thế bất lợi, liền lập tức bổ sung thêm 1 nghìn người nữa. Một tốp 300 cung thủ ban đầu, Phùng Mặc cũng cho tăng lên thành 500! Mặc dù vậy nhưng vẫn chỉ là gắng gượng mà phòng thủ, thậm chí là sự nặng nề về thương vong đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!

Con đường nhỏ hẹp như thế này, lại là ở vị trí trên cao, đúng chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng vẫn không thể chống lại được thế tấn công điên cuồng của quân đội Ngọc Gia. Mới chỉ trong thời gian một ngày rưỡi, cả 1 vạn 5 nghìn người đã phải thay đổi luân phiên nhau một lượt! Nếu không phải là địa thế quá có lợi cho quân cố thủ của đế quốc Thần Châu thì chỉ sợ từ lâu đã bị xuyên thủng đến mười mấy lần!

Cứ như vậy, sự thương vong của quân cố thủ đế quốc Thần Châu cũng là vô cùng nặng nề, trong sơn cốc chỗ nào cũng là thương binh, những người không bị thương đã không còn được mấy ai. Càng đặc biệt là những cao thủ xen lẫn trong quân đội của Ngọc Gia đó, chúng càng là gây nên thương vong cực lớn cho quân đội của đế quốc Thần Châu. Lăng Phong, Lăng Vân, Phùng Mặc và 20 người của Thiết Huyết Vệ chia ra làm hai nhóm, hoàn toàn không hề có được chút thời gian nghỉ ngơi nào. Phùng Mặc cảm thấy may mắn vô cùng, cũng may là không quyết định cố thủ ở chỗ đóng quân trước của quân đội Ngọc Gia, nếu như vậy thì với thế tấn công như này, chỉ sợ trong vòng một ngày chúng có thể tiêu diệt sạch quân mình!

Quả thực là thế tấn công quá điên cuồng! Phùng Mặc tức đến chửi to thành tiếng: Lão tử vừa không có mối thù giết cha với các ngươi, càng không có mối thù cướp vợ, lũ các người có nhất thiết phải thù hận đến mức này không?

Phùng Mặc không biết, chính xác là hắn không có mối thù giết cha hay cướp vợ gì với Ngọc Gia, nhưng lần hành động trước đó của họ, đã làm cho ít nhất mười người trong đội chỉ huy của Ngọc Gia bị tuyệt giống! Mối thù đoạn tử tuyệt tôn, có lúc còn khó có thể chịu đựng hơn là giết cha cướp vợ!

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại ya!

Cả một vách núi đã bị những xác chết chồng chất tràn ngập, máu nóng chảy ra làm cho từng lớp tuyết dầy chảy thành huyết thủy, sau đó kết thành băng, trở thành những khoảng đất máu trơn trượt!

Sơn khẩu này, vách núi này, đã trở thành một cái cối xay thịt người thật sự!

Đêm đã khuya!

Phùng Mặc, Lăng Phong, Lăng Vân và những người khác ngồi trong một cái lều, ở giữa là một đống lửa, tỏa sức nóng ra xung quanh, kể cả là có nội công thâm hậu đến đâu cũng không thể nào kháng cự lại được thời tiết băng giá này trong thời gian dài, đặc biệt là sau khi vừa đánh trận xong, tinh lực đã tiêu hao không ít.

Xung quanh bốn bề đều là những âm thanh rên rỉ không ngớt, cái cảm giác áp chế một cách miễn cưỡng bản thân, bất kì ai cũng có thể cảm nhận ra được, những người đang rên rỉ đó đang phải chịu sự thống khổ lớn đến mức nào.

Trên người Lăng Phong cũng có 7, 8 chỗ đang quấn cái trắng, kể cả là băng bó rất cẩn thận, nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, Phùng Mặc và Lăng Vân ngồi bên cạnh cũng không khá hơn là bao, dưới ánh lửa, sắc mặt của cả ba người đều là rất nặng nề, trong sự nặng nề đó còn có chút gì đó sự tuyệt vọng!

Sự tuyệt vọng này đáng nhẽ ra không nên xuất hiện trên mặt họ, họ là ai, là những sát thủ tinh nhuệ nhất được Lăng Thiên đại đế cẩn thận đào tạo, bồi dưỡng mà ra, không ngờ lại có ý vị của sự tuyệt vọng, tuy chỉ là một chút ít, một tí ti!

Nguyên nhân không là gì khác, lần quyết chiến này quả thực là quá thảm khốc, thảm khốc đến mức làm cho họ gần như suy sụp!

Cái chết, họ không sợ, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, quả thực không có gì đáng nói, nhưng thương binh nằm la liệt, tổng cộng cũng có đến 1 vạn 5 nghìn huynh đệ cùng nhau lên đường, quả thực là….

"Vù" một tiếng, cửa lều được kéo mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào, một bóng người bước vội vào trong: "Đại ca!". Chính là một Thiết Huyết Vệ.

"Thương vong của các huynh đệ thế nào rồi?" Phùng Mặc ngẩng đầu lên, nhìn hắn có chút gấp gáp, trong mắt là nét mệt mỏi khó diễn tả bằng lời. Hắn hi vọng nghe được một số thông tin chính diện!

Người đàn ông này lập tức sắc mặt ảm đạm, nói: "Tính đến hiện giờ, các huynh đệ đã tủ chiến 3317 người, trọng thương 70 người, thương nhẹ 9400 người, những người không bị thương …. Không đến 3000 người".

Trong lều bỗng tất cả đều im lặng.

Những con số này, bất kì người nào hiểu rõ về chiến trường đều biết nó nói lên điều gì, và tiềm tàng trong đó sự tàn khốc như thế nào! Chỉ có tử chiến và thương nhẹ, trọng thương không có mấy người, chỉ có 70 người! So sánh với số lượng tử vong và thương nhẹ, thì gần như là bằng 0!

Điều này đã nói rõ rằng cả hai bên đều là liều mạng mà chém giết lẫn nhau, phàm là bị trọng thương sẽ tuyệt đối không có cơ hội có thể rút lui! Tất cả đều sẽ tử chiến trên chiến trường.

"Hai nghìn cung thủ, hiện nay vẫn còn 1300 người, số lượng mũi tên…. Nhìn tình hình hiện nay, vẫn còn có thể ứng phó với ba lần tấn công của quân địch, sau ba lần thì….".

Phùng Mặc thở ra một hơi nặng nề, đây gần như đã là tuyệt cảnh, tuyệt cảnh không hề có chút hi vọng gì! Không có sự áp chế từ xa của các cung thủ, chỉ dựa vào binh lính để liều chiến, bất luận thế nào cũng sẽ không thể thủ được, quân lực của địch gần như là gấp mười lần bên mình, không những thế còn là một bọn hung hãn không sợ chết, chỉ biết liều mình lao về trước!

Ba lần tấn công! Nghe thì thấy ba lần tấn công là không ít, nếu như trên chiến trường bình thường, ba lần tấn công nói thế nào cũng phải mất thời gian hai ngày, thậm chí là lâu hơn. Nhưng hiện nay cả ba người đều biết, trong tình trạng như thế này, ba lần tấn công căn bản không là gì cả. Chỉ ngày đầu tiên thôi, quân đội của Ngọc Gia đã phát động 9 lần tấn công! Liên tiếp trong 4 ngày, Ngọc Gia bình quân mỗi ngày đều tấn công ít nhất là hơn 7 lần! Có cung thủ do số lần kéo cung quá nhiều mà bị dây cung ép cho lộ cả xương ngón tay ra!

Cũng tức là nói, lượng mũi tên còn lại hiện giờ, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một buổi sáng. Sau buổi sáng mai sẽ là cuộc chiến giáp lá cà hoàn toàn!

Một khi trận chiến đánh giáp lá cà bắt đầu, thì bên mình sẽ không còn chút cơ hội nào, phía bên Ngọc Gia có thể không ngừng tăng binh, không ngừng có viện binh kéo đến công kích, còn phía bên mình thì số người có hạn, thể lực đã tiêu hao nhiều, còn về quân chi viện là quá xa vời, trận chiến này, còn đánh đấm gì đây?

Phản ứng vô cùng mạnh mẽ bất chấp tất cả này của Ngọc Gia quả thật đã vượt ra ngoài quá nhiều ý liệu của Phùng Mặc.

Từ sau khi đánh lén vào quân doanh biên giới của Ngọc Gia, Phùng Mặc đã biết Ngọc Gia chắc chắn sẽ đến báo thù, nhưng hắn không thể ngờ sự báo thù của Ngọc Gia lại đến nhanh như vậy, điên cuồng đến như vậy!

Sự chuẩn bị ban đầu của mình kể cả là đối phó với 5 vạn quân của địch thì cũng có thể chống đỡ được nửa tháng, không ngờ chỉ cầm cự được 4 ngày mà đã thấy hết hi vọng! So sánh với tổn thất bên mình thì bên Ngọc Gia tổn thất gấp mấy lần, nhưng chúng hoàn toàn bất chấp tổn thất, chỉ biết ra sức tấn công, cuối cùng thì cũng gây ra được cụ diện tồi tệ như hiện nay, xét cho cùng thì đây là sân nhà của chúng, có thể không ngừng bổ sung binh lính, còn phía bên mình thì…..

"Phùng lão đại, tình hình hiện tại quả thực rất ác liệt, chúng ta cứ bị động phòng thủ, xét ra thì cũng không phải là biện pháp giải quyết, cho nên, tôi nghĩ…". Lăng Phong nghiến chặt răng, nhìn Phùng Mặc, từ tốn nói: "Hay là để ta và Lăng Vân lợi dụng đêm tối lẻn vào doanh trại địch, hành thích quan chỉ huy của Ngọc Gia, hoặc giả còn có cơ hội lợi dụng sự hỗn loạn mà giành phần thắng, ít nhất thì chúng ta cũng giành được thời gian nghỉ ngơi nhất định". Vừa nghe thấy Lăng Phong nói vậy, Lăng Vân liền nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Không được, tuyệt đối không được! " Phùng Mặc không suy nghĩ gì lắc đầu từ chối luôn, từ sự công kích của mấy ngày này có thể nhìn ra, người lãnh quân của Ngọc Gia, rõ ràng là cao thủ võ lâm, mà còn là cao thủ nhất đẳng, cứ nhìn mấy người nấp trong đám quân bình thường tấn công đến đã làm cho Lăng Vân Lăng Phong tốn khá nhiều sức lực, thậm chí còn bị thương không nhẹ. Từ đó có thể thấy những cao thủ trong doanh trại của Ngọc Gia tuyệt đối không phải là yếu, mà số lượng cũng không hề ít, Phùng Mặc sao có thể để Lăng Vân, Lăng Phong mạo hiểm như vậy được? Mà không phải là mạo hiểm, căn bản là đi vào chỗ chết!

"Tại sao lại không được? Những chuyện như này chúng tôi không phải là mới làm một lần hai lần, chẳng nhẽ ông không tin chúng tôi có năng lực này?".

"Không phải là ta không tin, mà là thử nhất thời bỉ nhất thời!". Phùng Mặc nói một cách lo lắng: "Trước đây khi đi hành thích các người đều là nấp ở chỗ tối, làm đối phương không ngờ được, nhất kích tất sát; đương nhiên là được, nhưng chiến cục hiện nay thì sao, hai người ra tay đã không chỉ một lần rồi, có thể nói hai người cơ bản là đã bại lộ chân tướng; kẻ địch chắc chắn sẽ có sự phòng bị đối với hai người. Hơn nữa trong doanh trại địch các cao thủ là không ít, thậm chí còn có mấy người võ công còn cao hơn hai người, hai người giờ mà đi thì chẳng khác nào đi tìm cái chết mà thôi!".

"Bọn ta nhất định phải đi, mọi người đều biết rõ, kể cả bọn ta không đi, thì chẳng nhẽ Ngọc Gia sẽ tha cho chúng ta sao? Đây đã là cơ hội cuối cùng rồi!". Lăng Vân trợn trợn mắt, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu như chúng tôi ngộ nhỡ thành công, thì các huynh đệ còn lại có thể có cơ hội rút lui một cách an toàn! Bọn ta nhất định phải thử một phen!".

"Hai người nếu như thật sự chết trong doanh trại của Ngọc Gia, chắc chắn sẽ gây ra sự hủy hoại đối với sĩ khí của quân ta, đến lúc đó không cần kẻ địch tấn công, tự chúng ta đã sụp đổ rồi! Kết quả này, hai người đã nghĩ đến chưa? Ta là chủ soái, ta tuyệt đối không để hai người đi mạo hiểm như vậy!".

Cả ba người mỗi người một ý, cãi nhau ỏm tỏi không dứt.

Trong màn đêm tối tăm, trong một khu rừng mịt mù, hơn hai mươi người giống như là những làn khói xanh vụt lướt qua mặt đất phủ đầy tuyết trắng, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Mặt tuyết mềm mại thậm chí không để lại quá nhiều vết tích, kể cả là người nào đó trong số họ để lại vết chân mờ mờ, thì cũng lập tức bị những bông tuyết bao phủ lên.

Đạp tuyết vô ngấn! (Tức là chân đạp lên tuyết mà không để lại dấu chân) Đó là trình độ khinh công mà chỉ cao thủ tiên thiên mới có thể có được!

Những người này, không ngờ lại đều là các cao thủ cấp bậc tiên thiên! Chỉ ít ỏi hơn 20 người, nhưng sát khí mà họ toát ra, giống như là tử thần ghé thăm nhân gian, mà tuyệt đối không chỉ là một tử thần, bị luồng khí tức này làm cho kinh động, tất cả những động vật trong khu rừng đều không dám cử động, không dám cất tiếng kêu. Trong đó bao gồm cả những loài dã thú hung dữ như mãnh hổ, sư tử, báo, chó sói….không con vật nào là ngoại lệ….. Chúng dường như đang sợ, chỉ cần hơi có chút cử động, là cái chết sẽ chờ đón chúng, trực giác bẩm sinh của động vật quả thực mạnh hơn con người rất nhiều….. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com

Phía trước nhất, Lăng Kiếm sắc mặt lạnh băng, thanh trường kiếm cầm chắc trong tay, mỗi khi qua một đoạn đường hoặc một chỗ rẽ, liền chém một kiếm lên thân cây lớn bên cạnh mình, để lại những mảng thân cây trắng trắng, dưới sự chiếu rọi của tuyết, những thân cây đen sì hiện lên những mảng trắng rất rõ ràng.

Nhưng bất kì là động tác gì, đều không thể làm cản trở tốc độ di chuyển của hắn, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 7

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất