Liên Hoa Bảo Giám

Chương 205: Một việc thiện thật lớn, làm cho mông đít ngươi nở hoa tới sáng!


Đấu thần đảo nằm dưới sự quản lý của Ziege có rất nhiều quy củ, mặc dù cũng có nhiều nơi, có khách làng chơi, có người "Tiếp đón", nhưng những nơi đó đều giới hạn ở trong thành và bến tàu, trong học viện tuyệt đối không có người nào dám làm, ngay cả những cặp đệ tử tình lữ cũng phải tìm những góc nhỏ âm u sau lưng người để "Tình cảm" với nhau, cũng còn lo lắng những lão đầu, lão thái thái tay cầm hỏa hệ chước viên tham chiếu đăng, vai đeo băng hồng sắc đấu thần với bí pháp bay lượn cao cấp, từ trên trời giáng xuống, gầm to một tiếng:
- Cẩu nam cẩu nữ, trừ của các ngươi mười học phần!

Dưới hoàn cảnh này, với cơ cấu trung tâm đó của đấu thần đảo - đại lâu của đấu thần đào xuất hiện tiếng rên rỉ mập mờ, lại còn ở gần văn phòng của viện trưởng… làm Đỗ Trần không thể choáng hơn được nữa.

Chesini cũng kinh ngạc chốc lát, không mắng chủi Đỗ Trần nữa, ngược lại hắn cười hắc hắc, cười rất ám muội, tuyệt đối không phù hợp với tuổi của hắn.

- Ngươi cười cái gì?
Đỗ Trần vỗ đầu Chesini một cái, cúi đầu tiếp tục đi, mặc kệ tiếng rên rỉ từ đâu vọng lại, đây là chốn riêng tư của các sư phụ, mình quản việc những việc này làm gì? Biết việc riêng tư của sư phu là kiêng kị lớn!

- Sư huynh, nghe một chút, nghe một chút!
Chesini bộ dạng như con khỉ sốt ruột, làm Đỗ Trần hận không thể dậm chết hắn, tiểu tử này… thật sự chỉ có mười hai tuổi sao?

Muốn đem tiểu tử mười hai tuổi bồi dưỡng thành "đức hạnh" này, thật sự khó làm, những quyền thần của Nanotimor! Đều là cao nhân a.

Đỗ Trần không để ý tới hắn, tiếp tục đi tới phía trước, lúc này cửa văn phòng Ziege mở ra, Ziege lo lắng nói: 
Người đâu! Mau tới Mộc Độn lâu thông tri cho Bandis tư tế trưởng, nói với hắn Seattle lại không thoải mái rồi.

- Ồ chà chà, không ngờ là Ziege sư phụ… Chesini "Chợt hiểu ra", lè lưỡi liếm môi, Quả nhiên là bảo đảo chẳng già, càng già càng phong…

Chesini lè lè lưỡi, còn chưa dám nói tiếp. Bởi vì Ziege sau khi lớn tiếng kêu liền đi tới, khi đi ngang qua bên cạnh hai người, nghe được lời của hắn, hung hăng nhìn hắn một cái.

Đỗ Trần vội vàng xách Chesini đi theo lên, Ziege cũng không có lên lầu, mà khẩn cấp trở lại thông đạo hành lanh phía đông, dáng đi vội vã!

Lúc này tiếng rên rỉ kia càng lúc càng rõ, Đỗ Trần nghe rõ hoàn toàn, âm thanh không ngừng này truyền đến từ văn phòng đại lâu tầng một, hơn nữa cả toà đấu thần đại lâu tựa hồ đều có thể nghe thấy nó, có lẽ, đã truyền khắp cả Ôn Tuyền sơn rồi.

- Sư phụ, xảy ra chuyện gì?
Đỗ Trần vội nói.

Ziege cau mày một chút, hơi gật đầu:
- Là thần sủng của ta Seattle, sắp sắp làm mẹ rồi, nhưng thân thể của nó lưu lại chút thương tích cũ của năm xưa …

Tiếng rên rỉ lớn hơn nữa, Ziege đột nhiên tăng tốc độ:
- Không cần đi thông tri cho tế ti trưởng nữa. Âm thanh lớn như thế, cho dù Độn Mộc lâu ở xa hắn hẳn là cũng đã nghe được!

Quay đầu lại nói với Đỗ Trần không theo kịp tốc độ:
- Francis, ngươi trước tiên đem Chesini trở về đi, Seattle ở cấm địa ngự long trì dưới núi Ôn Tuyền, ngươi tạm thời còn chưa thể tiến vào!

Nguyên lai là Seattle a!

Đỗ Trần gật gật đầu, hắn muốn dùng thánh quang của lão lục trị liệu cho Seattle, nhưng vừa nghĩ cẩn thận, cái việc thiện này có tư tế của đấu thần đảo ở đây căn bản là không đến lượt hắn làm, hơn nữa một khi Liên Hoa pháp bảo phơi bày trước mặt Ziege, có thể có nhiều phiền toái! Bất quá tiếng tăm của Seattle như sấm nổ bên tai của Đỗ Trần. Nó là một con Tyre thú, nghe nói là dị tộc thượng cổ, thiên hạ chỉ có hai con mà thôi! Một con ở nơi này của Ziege, một còn khác chính là trượng phu của Seattle, ở bên giáo hoàng Samar IX.

Tyre thú bản thân cũng không thể xem như quá cường đại. Cao nhất cũng chỉ là cấp tám mà thôi, nhưng chúng có một dị năng đặc thù của chủng tộc - cảm nhận tự nhiên! Nghe nói, chúng chỉ cần duỗi lông toàn thân ra, liền có thể cảm giác tự nhiên nguyên lực ba động trong phương viên gần ngàn dặm, vô cùng lợi hại.

Khi đỉnh cấp đấu thần giao chiến thường kinh thiên động địa, giống như lần Ziege và Roland đuổi bắt cha con Helen, làm cho thiên địa biến sắc, động đất thủy tai không ngừng. Chính là bởi vị điểm này, những đấu thần dám ở gần giáo đình, đấu thần đảo hai thánh địa của tam đại lục mưu đồ bất chính. Vậy tuyệt đối không thể đào thoát khỏi cảm nhận của Tyre thú! Đây là tác dụng của thượng cổ thần thú này.

Đương nhiên, nếu chiến đấu phát sinh ở Thiên Vương sơn, Auerbach đại hạp cốc nơi tự mình có năng lực đặc thù đấu khí tụ, tác dụng của Tyre thú liền bị yếu đi rất nhiều.

Khi Đỗ Trần theo cầu thang phía nam đi xuống Ôn Tuyền sơn. Tiếng rên rỉ của Tyre thú Seattle đã nhỏ đi rất nhiều rồi, quay đầu nhìn lại, Ôn Tuyền sơn mơ hồ lóe ra một tầng thủy vụ - thủy vụ cách âm! Hắn thầm nghĩ. Dị thú chỉ nghe tên, chưa từng thấy mặt này nhất định có kích cỡ khổng lồ. Nếu không, tiếng rên rĩ của nó sao lớn tới mức phải vận dụng thủy vụ cách âm?

Phía bắc Ôn Tuyền sơn, trong một loạt các lầu gác bằng gỗ màu xanh biếc, Brockman mặc trang phục học giả ngồi ngay ngắn trên ban công, ưu nhã nhấm nháp hồng tửu trong chén.

Thân phận của hắn bây giờ là học giả tới đấu thần đảo tham quan, về phần am hiểu học vấn của hắn, trong mắt Đỗ Trần chẳng đáng nhắc đến, nhưng những người ở thế giới đấu thần lễ nghi quý tộc lại cực kỳ coi trọng.

- Chư vị khách nhân, đây là thông lệ kiếm tra của Ôn Tuyền sơn đấu thần đảo chúng ta…
Có người hầu ở trước lâu lớn tiếng hô nhưng Brockman lại hừ mũi đáp lại nhạo báng, khẽ nói: 
- Trừu Cân, Seattle nếu thật sự sinh rồi, trong kỳ sinh sản của Tyre thú, thực lực nhiều nhất chỉ giữ lại có ba thành, hơn nữa, Đề thú mới sinh càng không có năng lực phản kháng, a! Đây quả thức là cơ hội tốt trời cho a! Trời giúp thành công! Thật sự là bất khả tư nghị, nếu Nguyên soái ngay cả Tyre thú Seattle này cũng không đoán chắc, nó thật sự là quá cao minh...

Trừu Cân chỉ nghe thấy tiếng, mà không thấy hình: 
- Brockman đại nhân, ta đã liên lạc với đại nhân vật kế hoạch số hai, hắn nhờ ta chuyển cao ngươi, mưu kế của Nguyên soái thành công rồi, Ziege sắp đi tới giáo đình mật hội với giáo hoàng Samar IX, đồng thời hơn ba mươi vị cao thủ của đấu thần đao cũng theo hắn rời đi, thời gian cũng định là hai ngày sau.

- Nói như vậy, sau hai ngày ta có thể tùy thời xuống tay rồi?
Brockman hướng mắt nhìn Ôn Tuyền sơn, lại nâng chén rượu qua đầu vai, nâng chén với đằng sau: 
- Đợi bốn ngày nữa! Đợi cho Ziege rời xa đấu thần đảo ngàn dặm, ta sẽ vì Phillip đại nhân mà bắt lấy Tyre thú… Cả mẹ lẫn con!

- Vì Nguyên soái cùng Phillip đại nhân bắt lấy mẹ con Tyre thú!
Trừu Cân thấp giọng đính chính câu nói của Brockman.

Hai mắt Brockman loé lên ánh lạnh lẽo, nhưng lại cười nói: 
- Đúng, vì nguyên soái và Phillip đại nhân! Ta nghĩ, ta vừa rồi mới nói như vậy chẳng phải sao?

- Khục khục! Đúng là ngươi nói như thế.
Tiếng cười của Trừu Cân rất khó nghe:
- Được rồi, Brockman đại nhân, nơi này chỉ có hai người ngoại lai chúng ta, không có người bản tộc! Ngài không cần lo lắng gì cũng không cần gì đó… hơn nữa, chúng ta đều là thuộc hạ thân cận nhất của Phillip đại nhân, không phải sao? Ta chỉ là muốn nói, ngài đôi khi không để ý lời nói, có thể sẽ mang đến cho Phillip đại nhân ít phiền toái không đáng có - nếu là trước mặt người bản tộc nói lời đó!

- Rất cảm kích ngươi đã nhắc nhở.
Brockman cười vang, bỏ chén đứng dậy, sửa sang lại trường bào học giả một chút!

- Ngươi muốn đi ra ngoài? Không ở nơi này theo dõi động tĩnh của Ôn Tuyền sơn?
Trừu Cân nói.

Brockman chậm rãi đi xuống thang: 
- Nơi này có ngươi là đủ rồi, ta đi làm một việc khác cho Phillip đại nhân!

Trên đường xách tiểu sư đệ về túc xá. Đỗ Trần mặc cho hắn mắng chửi thế nào, không cam lòng thế nào, cũng chỉ cười ha ha đáp lại Chesini, nụ cười kia, thân thiết, quan ái, đủ mười phần của sư huynh tốt!

Nhưng nụ cười rơi vào trong mắt Chesini, lại có chút biến đổi, bởi vì mới vừa rồi Đỗ Trần trước khi biến thân thành ác ma cũng chính là cái bộ dạng này:
- Ngươi … hắc hắc, sư huynh, người kéo ta đi cả đêm rồi, không mệt a? Buông ta ra để ta tự đi thôi!
Tiểu tư kia chợi thay đổi sắc mặt, cười hi hì nhìn Đỗ Trần.

Đỗ Trần liếc mặt nhìn hắn một cái, giống như liếc qua một con gà con:
- Sư đệ của ta, trò này của ngươi sớm đã trải qua tám trăm năm rồi. Thật sự! Ngươi bây giờ đang nghĩ, trước tiên làm cho ta buông lòng cảnh giác, sau đó lại hại ta, đúng không? Hơn nữa thủ đoạn của ngươi hẳn là … ta đoán xem, là hạ độc đúng hay không?

Chesini trợn mắt há hốc mồm, hắn thế nào lại biết suy nghĩ trong lòng ta! Chẳng lẽ hắn biết đọc tâm thuật, trời ạ!

Tâm tư bí mật nhất của mình bị người đoán trung, vô luận là người lớn hay trẻ nhỏ, đều cảm thấy sợ hãi, Chesini cũng không ngoại lệ.

Đỗ Trần cười thần bí.

Thấy mình căn bản là không lừa được Đỗ Trần. Chesini liền lộ rõ bản tính, nghiến răng căm hận nói: 
- Francis, ngươi chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có cả Ziege cái lão vương bát…

- Bốp!
Đỗ Trần tát vào mặt Chesini!
- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, sư ân như phụ, Ziege viện trưởng không phải ngươi muốn chửi là chửi!

Tôn sư trọng đạo, quan niệm này Đỗ Trần xuất thân đạo môn trong lòng đã thâm căn cố đế, không thể sửa lại được!

Chesini chửi xé họng: 
- Dựa vào cái gì mà không chửi được? Lão tử chẳng những chửi hắn, mà còn chửi cả ngươi, con mẹ ngươi có ngon đánh chết ta!

- Đánh chết ngươi? Ài, sư huynh ta làm sao muốn đánh chết sư đệ chứ?
Đỗ Trần một tay xách Chesini, một tay đưa vào trong tay áo, khi rút ra, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có một cục thứ gì đó giống như chiếc tất thối, hắn tống cục đó vào mồm Chesini, cúi người nhìn hắn chằm chằm nói: 
- Về nhà, sư huynh sẽ chậm rãi tiếp ngươi chơi đùa!

Nói xong, hai tay Đỗ Trần liền thi hành, "Rắc" Một tiếng, Chesini đau đớn gân xanh nổi đầy trán, nhưng cái cục trong miệng lại làm hắn kêu không ra tiếng! Chỉ có thể nức nở: 
- Ngươi, ngươi lại… phân cân thác cốt.

Vừa trở về túc xá, Đỗ Trần liền lớn tiếng phân phó: 
- Harry, đi dọn sạch phòng sau.

Harry vừa thấy Đỗ Trần xách vương tử Chesini trở về, trợn mắt há mồm, nhưng lại nhanh chóng dọn dẹp phòng sau, giúp đỡ Đỗ Trần treo Chesini dưới xà nhà.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào vào sư đệ bị dây thừng trói chặt, giống như một miếng thịt treo trên xà nhà, nhạt giọng nói: 
- Harry, ngươi nói xem, dạy người hướng thiện có phải là một việc thiện hay không?

- Nói nhảm, đương nhiên là tính rồi, hơn nữa là việc thiện rất lớn! Cam đoan làm cho mông đít ngươi nở hoa nở tới sáng!

Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng: 
- Harry, ngươi từ lúc nào dám dùng ngữ khí này trả lời chủ nhân? Ngươi … đáng chết!

Harry vẻ mặt vô tội, lại mím chặt môi đã nói rõ, mới vừa rồi không phải là hắn nói!

Hơn nữa Harry căn bản là không biết bí mật Liên Hoa. trên người Đỗ Trần

Vậy đó là…

Tiểu Bối Bối và Andy đều đang ngủ, Dịch Cốt ở trong Liên Hoa, miệng Chesini bị vải chẹn họng, trong phòng, không có người khác…
Liên Hoa Bảo Giám

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất