Bận bịu nửa buổi tối, Đỗ Trần trở lại túc xá đã là nửa đêm.
Từ của hào túc xá mười tám nhìn lại, túc xá Anne không có một tia sáng, nhưng của sổ trên lầu còn mở rộng, có thể tưởng tượng, Anne khi nghe lén mình nói cũng không có trực tiếp trở lại túc xá, mà có thể đi tìm Betty. Hơn nữa Betty đang đại sát tứ phương tại đổ trường không có phản ứng gì với chuyện này, gia tộc Tucker có thể nghĩ mình đã làm họ tổn hại thể diện… ai biết được? Cho dù biết thì đã có sao?
Bác Bì nói đúng,
"Do dự" hai chữ này không nên thuộc về mình, nếu làm, lo lắng cùng hối hận không có ý nghĩa gì. Thản nhiên đối mặt, cười mà đối mặt với hậu quả.
Bất quá Bác Bì thật là khó nhìn thấu, cộng sự Dịch Cốt ở với hắn hàng chục năm đều nói hắn đã thay đổi. Nhưng bí pháp đấu thần cùng thánh khí hai cái này tuyệt không có thể giả, điều này cho thấy mình chưa hiểu hết về Bác Bì... Vậy, từ khi Mayfair tốt nghiệp tới khi qua đời, một khoảng thời gian hơn 10 năm, Bác Bì rốt cục đã xảy ra chuyện gì, để cho hắn biến hóa lớn đến thế?
Trong lòng suy nghĩ, Đỗ Trần mở cửa lớn túc xá, mà lúc này, sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh hãi:
- Sư huynh, ngươi rốt cục cũng trở về.
Chesini tiểu tử này cười hì hì chạy tới bên Đỗ Trần, tựa như tặng lễ vật nói:
- Sư đệ ta hôm nay làm việc thiện cả ngày, buổi sáng ta giúp thủy thủ ở bến cảng...
Hắn luyên thuyên không ngớt một hồi, cuối cùng cười lộ ra bản tính:
- Sư huynh có thể hay không... hắc hắc, dự chi một bộ phận giải dược, cho ta nhiều một chút, để cho tiểu đệ tìm hai nữ nhân vui vui thú thú...
- Ba!
Đỗ Trần cốc đầu hắn, âm trầm nghiêm mặt nói:
- Không nên nằm mơ nữa. đừng mơ tưởng sờ tới nữ nhân! Trừ phi ngươi không muốn làm nam nhân nữa! Lão tử ta đều... tóm lại sư huynh muốn tốt cho ngươi.
Trời, Chesini lại biến sắc mặt, giơ chân mắng:
- Ngươi.. hỗn đản, ngươi chính mình có nhiều nữ nhân như vậy, hôm nay năm mỹ nữ đều vì ngươi mà tới! Nhưng, nhưng ngươi ăn thịt hết, đến cả xương đều không cho lão tử...
Đỗ Trần đột nhiên rụt tay vào tay áo, lắc lắc, lấy ra một cái gậy, trước mặt Chesini vung vẩy:
- Tiểu sư đệ, ngươi xem đây là cái gì?
Chesini sửng sốt, thứ này dài hai thước, to như ngón cái, toàn thân màu đỏ sậm.. tiểu tử đầu óc xấu xa lập tức nở nụ cười nói:
- Sư huynh, chẳng lẽ là vì... bọn tỷ muội mới nghiên cứu tới... dài như vậy đủ rồi, nhưng còn có điểm điểm.
Đỗ Trần gịât mình gật đầu:
- Đầu có điểm điểm phải không?
Hắn tiện tay nhoáng lên, gậy đỏ sậm biến thô vài vòng.
Chesini thấy được con mắt ngây ngốc:
- Cái này.. quá thô rồi! Quá thô rồi! Các nàng chịu không nổi.
- Quá thô phải không?
Đỗ Trần mỉm cười. Ngay khi Chesini cảm thấy cái gì không đúng
"Hô", Đỗ Trần một gậy đánh vào đầu hắn, khiến tiểu tử quỵ xuống.
Đỗ Trần đập đập cái gậy trong tay - công năng của lão bát trước mắt còn chưa rõ, nên nói:
- Ý không tồi, sư huynh chuẩn bị cùng gia nhân mật đàm, lại không tiện để ngươi một mình bên ngoài, chỉ có thể đánh ngât tiểu tử ngươi.
Hắn ôm thuận tay thu Chesini vào trong tay áo.
Chuyển mình, Bác Bì đang đứng trên lầu hai cười dài nhìn hắn, mà Dịch Cốt đứng một bên, trên mặt có mấy chỗ tím bầm.
Dịch Cốt vẻ mặt bất đắc dĩ khiến Đỗ Trần sững sờ, lập tức hiểu được, mà Bác Bì đã giải thích:
- Vừa rồi ta còn không có phát hiện, Brook tên này theo ngươi hơn một năm, thực lực tiến bộ kinh người a. A a, cũng có thể chống ta hơn một trăm chiêu, còn không rơi xuống hạ phong.
Đỗ Trần đi lên lầu, đánh thức tiểu Bối Bối cùng Harry đang ngủ dậy, để cho bọn họ đều tập hợp trong phòng ngủ của mình, sau đó cười nói:
- Ngươi xem Brook tại sao đấu khí lại tinh tiến? Ta cùng hắn còn mơ hồ không hiểu.
- Hắn chính mình còn không rõ ràng, ta sao có thể nhìn ra?
Bác Bì bĩu môi, cười nói:
- Hai nha đầu kia đều đã giải quyết rồi sao? Vậy trước hết nghe chuyện của ta!
- Ân, ngươi có chuyện gì...
Đỗ Trần vừa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện Bác Bì đột nhiên biến mất trước mắt mình.
Xuất hiện sau lưng, Bác Bì đơn chưởng chém về phía đầu vai Đỗ Trần, đột nhiên biến mất, chưởng phong sắc bén, nhất thời không giống so chiêu, mà là muốn lấy mạng Đỗ Trần.
Mà trong đầu Đỗ Trần thậm chí chỉ có tiếng lão ngũ:
- Chạy mau, hắn muốn mạng của ngươi.
Đỗ Trần kinh hãi, nhưng trong lúc này, biết là không thể phản hồi, không biết có thể né tránh hay không, lập tức co người lại, hẳn chỉ có thể xuất ra tổ hợp Liên Hoa thủy minh thuẫn, nhưng Bác Bì thực lực ra sao? Chưởng phong không giảm, cũng mặc cho Liên Hoa thủy minh thuẫn phản xạ công kích của hắn, mạnh mẽ đánh vào tấm chắn.
Hô hô, tấm chắn vốn bảo vệ Đỗ Trần bị đẩy tới sát lưng hắn.
- Bác Bì, ngươi làm gì vậy?
Dịch Cốt kinh hãi, lập tức ra tay chặn lại, nhưng lúc này, Bác Bì thu hồi chưởng phong, lắc đầu thở dài:
- Được rồi, chuyện của ta đã xong xuôi.
Đỗ Trần khó hiểu sửng sốt chốc lát, lập tức hiểu ra nói:
- Chuyện của ngươi là kiểm nghiệm thực lực của ta?
Bác Bì mỉm cười ngồi trước mặt Đỗ Trần:
- Đúng vậy, chính là kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nếu ngươi đạt tới tiêu chuẩn, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một đường, bất quá đáng tiếc, ta đánh giá ngươi quá cao.
Bĩu môi:
- Cho ngươi một cái đề nghị, thu lực đạo cổ quái trong thân ngươi cùng đấu khí về, như vậy, ngươi nhanh chóng đạt tới kỳ vọng của ta...
Đỗ Trần có vài phần lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bác Bì, bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Thật không có biện pháp bắt ngươi, được rồi, lúc nào ta đạt tới kỳ vọng của ngươi thì nói, bất quá bây giờ ta có chuyện nhỏ muốn tuyên bố...
Ánh mắt nhìn qua mọi người - Harry kích động, thấy tiểu Bối Bối không tiếp tục ngủ mà nhìn ba ba... cuối cùng hạ xuống Bác Bì, hắn mỉm cười:
- Việc nhỏ này, chính là - ta muốn cải tổ Da Tát giáo hội.
Nói xong, Đỗ Trần lẳng lặng chờ phản ứng của Bác Bì - ở đây mọi người chỉ có Bác Bì là tín đồ của tông giáo có thể phản đối hắn.
Không nghĩ Bác Bì không có nghe hết thảy mà nhìn trái phải, cuối cùng ôm lấy tiểu Bối Bối, nâng tiểu Bối Bối lên:
- Đừng nhìn ta, ta nói rồi, ta chỉ để ý tới sinh tử của ngươi, mặc kệ có việc gì! Đại sự với việc nhỏ ta đều không để ý tới.
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Tốt lắm, chuyện cải tổ đã định rồi, bất quá bước đầu tiên trong kế hoạch nhỏ này của ta là... thay cái tên cho Da Tát giáo hội.
Dịch Cốt trong mắt tinh quang chợt lóe, nhưng lại phai nhạt xuống, đổi tên thần của cuồng tín đồ... đây là phạm vào tối kỵ, nhưng hắn không thể phản đối quyết định của Đỗ Trần, cho nên Dịch Cốt nhìn phía Bác Bì - đồng dạng là tín đồ Da Tát giáo hội, hy vọng hắn có thể ngăn cản ý nghĩ điên rồ của thiếu gia.
Sự thật thì, Đỗ Trần cũng có chút thích thích, nếu hắn đưa ra ở kiếp trước, hắc, huynh đài, chúng ta thay tên tổ tiên Jesus chơi xem sao? Vậy cuồng tín đồ của giáo đình sẽ nghĩ thế nào? Sẽ có phản ứng thế nào?
Cho nên Đỗ Trần rất lo lắng về đề nghị này sẽ ảnh hưởng tới thái độ của Bác Bì đối với hắn.
Nhưng Bác Bì hình như không có nghe, tiếp tục chơi đùa với tiểu Bối Bối.
- Ngươi không có ý kiến sao?
Đỗ Trần tò mò nhìn Bác Bì, thầm nói, tất cả mọi người đều nói ngươi thay đổi, nhưng tinh thần tín ngưỡng của một vị cuồng tín đồ cũng biến hóa sao? Ngươi sao có thể đối với đề nghị đổi tên Da Tát thần không chút động dung? Quá cổ quái.
Đỗ Trần quái dị nói:
- Nếu không ai phản đối, vậy từ hôm nay, Da Tát thần đổi tên là... Đỗ Trần.
Dịch Cốt trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng, Bác Bì cũng tiểu Bối Bối đang chơi tới vui vẻ, nhưng thật ra Harry kích động không thôi - trời ạ, chính mình tham dự vào hội nghị cơ mật của chủ nhân, ca ngợi hết thảy, ta Tuyết Bỉ nhân Harry, là tâm phúc gia thần được chủ nhân coi trọng.
Phản ứng của Bác Bì xuất ngoài ý liệu của mọi người, điều này khiến Đỗ Trần phóng mở lá gan, cười nói:
- Bước thứ hai, ta muốn trọng chỉnh hết thảy giáo nghĩa cùng chương trình của Da Tát giáo hội, tôn chỉ chỉ là bốn chữ, đạo nhân hướng thiện (dạy người hướng thiện), cụ thể là...
Thao thao bất tuyệt, Đỗ Trần nói tất cả phương pháp của mình ra.
- Ba, ba!
Bác Bì vỗ tay, cười nói:
- Dựa theo ý ngươi, vậy sau này chúng ta làm theo ba câu, đầu tiên, trợ giúp người, thứ hai, giết kẻ hỗn đản không thể sửa đổi, thứ ba, cứu lại những tên hỗn trướng còn chưa tới mức hỗn đản.... tới cùng là, thực lực lớn mạnh, sau đó làm việc thiện, đúng không?
- Đúng như vậy.
Đỗ Trần gật đầu nói.
- Vậy, ta có ba vấn đề, đầu tiên, bằng mấy người chúng ta, lực lượng thế nào? Thứ hai, tư nguyên của giáo hội đâu? Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, thánh giáo có thể dung nhẫn cho dị đoan giáo phái tồn tại sao? Năm đó các đại giáo chủ thống trị Da Tát giáo hội, sở dĩ có thể tồn tại, là vì không tranh phong trong nhân thế, không truyền giáo nghĩa, không cùng thánh giáo tranh đoạt tín đồ! Mà ý ngươi là để cho giáo hội chiêu tín đồ, đại truyền giáo nghĩa... thánh giáo nhất định sẽ tuyên phán ngươi là dị đoan tà giáo, không tiếc lực diệt sát ngươi.
Thanh âm Bác Bì rất bình thản, uy nghiêm không cách nào nghi vấn.
Vì việc thiện lớn lao, càng nhiều khó khăn lão tử càng muốn làm, tóm lại lão tử định làm việc thiện! Đỗ Trần thầm hạ quyết tâm, nghiêm chỉnh nói:
- Vấn đề của ngươi tới cùng là một từ - thực lực, chúng ta nếu có đủ thực lực, giết chết giáo hoàng cùng vạn dân thì sao không thể?
Đón con mắt kinh ngạc của mọi người, tựa như chưa bao giờ quen biết mình, Đỗ Trần cười thần bí nói:
- Ta đã chuẩn bị khuyếch trương thực lực của giáo hội, đầu tiên, ta sẽ trọng tổ tứ vị thánh đồ...
Dịch Cốt buồn bã hồi lâu lúc này lại nói vào:
- Thiếu gia, Trừu Cân cùng Hóa Thi đã phản giáo theo Phillip, muốn tìm tín đồ tương đương bọn chúng, cùng ta cùng Bác Bì hoàn thành hắc ám thánh hình không dễ dàng a!
Đỗ Trần khoát tay:
- Ai nói là muốn cùng các ngươi tạo thành thánh đồ? A, đây là chuyện ta muốn nói tiếp - chức vụ của tân giáo hội - ngươi sẽ không tiếp tục đảm nhiệm thánh đồ! Brook tiên sinh thân ái, chức vị của ngươi, là trong Đỗ Trần thần giáo là... giáo chủ.
Dịch Cốt cả kinh:
- Ta làm giáo chủ? Vậy thiếu gia ngài thì sao?
- Ha ha, Francis ta hôm nay một lần nữa quen biết ngươi.
Bác Bì phóng thanh cười to:
- Ta rất muốn biết, là cái gì có thể kích phát cái mà ta muốn thấy trên người ngươi... dã tâm.
Hắn quay đầu lại ngắm nhìn Dịch Cốt, cười quái dị nói:
- Còn không rõ sao? Vừa rồi Francis đã nói hết thảy chỉ có một ý - tạo thần! Ngươi là giáo chủ, mà hắn trở thành cao cao tại thượng, để cho tam đại lục, hơn trăm triệu sinh linh tín ngưỡng.. thần thật sự.
Liên Hoa Bảo Giám