Liên Hoa Bảo Giám

Chương 238: Đôi khi, hiểu lầm thật là mỹ diệu



Đỗ Trần cũng theo âm thanh nhìn lại, không khỏi sửng sốt, là Porter, hắn sao lại tới?

Đại hội kén rể trên Thanh Thạch đảo do gia tộc St. Darke làm chủ. Betty vốn là tỷ muội thân thiết của Ropemi ngày trước đến giúp đỡ, cho nên lúc này Thanh Thạch đảo đã bị hai gia tộc liên thủ phong tỏa, trước khi đại hội kén rể kết thúc, không thể dễ dàng rời đi hay tiến vào.

Porter lo lắng đi tới thông đạo là chiếc cầu lớn bắc qua biển tới Thanh Thạch đảo, lập tức bị hộ vệ ngăn cản, hắn vội vã giải thích với hộ vệ, nhưng ánh mắt lại nhìn Đỗ Trần, không ngừng vẫy tay để Đỗ Trần chú ý tới mình. Thở hồng hộc hô to: 
- Francis, là ta Porter!

Ropemi thấy có người xông bừa vào hội trường, không khỏi không vừa lòng nói: 
- Francis, để bằng hữu của ngươi chờ một chút, ngươi trước tiên giải thích rõ ràng cho chúng ta…
Betty ở bên đột nhiên kéo nàng một cái, dùng ánh mắt ý bào Ropemi chớ nóng vội.

Tiếp đó, Betty dùng một ánh mắt rất quỷ dị đánh giá Porter ở xa xa… phải rồi, nàng chính là đỉnh phong tinh thần lực tông sư bất xuất thế của gia tộc Lôi Kích, càng giải thích vấn đề ký ức của Anne là chính miệng nàng nói cho Đỗ Trần, tinh thần lực giữa nam nữ khác biệt rất lớn, cơ hồ không cách nào giả mạo!

Bằng vào tinh thần lực cường hoành, Betty nhìn ra cái gì… tự minh nghĩ tới một tình huống đặc thù.

Trước kia nàng chỉ nghe Anne nói qua có một đồng học như Porter, nhưng chưa bao giờ gặp qua Poter sống ẩn dật, hành tung thậm chí gọi là thần bí.

Nhưng giờ phút này, liên tưởng đến lời nói của Anne, đủ việc thú vị trong quá trình du học của các đồng học, ví như trong vong linh cổ bảo, Francis cùng Porter chung giường qua đêm, trong mê vụ sâm lâm hai người nắm tay nhau qua suối, còn có động tác Đỗ Trần thích nhất - vỗ vào ngực của Porter.

Đỗ Trần kiếp trước xuất thân từ trong bang hội, từ nhỏ đã bị truyền đạt quan niệm nghĩa khí huynh đệ, cho nên hơn một năm qua đối với tiểu đệ Porter cực kì chiếu cố, khi ở chùng càng không tự giác thể hiện sự tùy ý vào phóng túng giữa huynh đệ trong bang hội kiếp trước… mà hết thẩy, đều thông qua Anne lọt vào trong tai Betty.

Nhìn Porter một chút, nghĩ đến đủ loại tình huống, Betty đột nhiên quay đầu nheo mắt liếc Đỗ Trần, ánh mắt phi thường khác lạ: 
- Francis, nàng ta là bằng hữu của ngươi!

Toàn bộ sự chú ý của Đỗ Trần đều ở trên người Porter, thuận miệng đáp: 
- Đúng vậy! Hắn là Porter là bạn tốt của ta! Việc của chúng ta đợi lát nữa hãy nói, Porter sẽ không dễ dàng tìm ta. Nhất định là phát sinh ra chuyện lớn rồi!

Betty gật gật đầu, trong lòng cẩn thận nghĩ về câu "Bạn tốt Porter" kia, thở dài, tựa hồ hiểu được cái gì.
- Ropemi để Porter đến đây đi!
Nàng cho Ropemi một ánh mắt nghi hoặc, lại lắc lắc đầu.

Trên không trung, ở độ cao cực cao, hai người Dịch Cốt cùng Klap Gins đã bay ra khỏi tầng mây, đánh nhau vô cùng thảm liệt, bất quá người phía dưới căn bản là không thấy được.

Klap Gins thân hóa tinh mang, trong trời đêm liên tục phóng ra tinh vĩ giống như một sao chổi xoay quanh chân trời. Lúc này tầng mây ở dưới chân bọn họ, ngân nguyệt bị mây đen che khuất tự nhiên nhô lên trên cao. Nhưng quang mang của ngân nguyệt tựa hồ hổ thẹn cùng tinh mang của Klap Gins tranh phong, chợt lấp lóe, tựa hồ như né tránh.

Mà Dịch Cốt thu liễm đấu khí, toàn thân như một điểm hàn quang, vòng quanh tả hữu tinh mang mà đánh đột kích, đánh giết khó phân thắng bại.

- Thống khoái! Có thể gặp được cao thủ như vậy, không phí chuyến đi này rồi!
Klap Gins hưng phấn kêu to.

Dịch Cốt điều khiển cương câu không đáp lời, nhưng ý cười trên khóe miệng khó có thể che dấu, đánh lâu như vậy, giữa hai người đối với chi tiết của đối phương thăm dò không sai biệt lắm. Rất lâu trước đó Dịch Cốt từng nói về cao thủ thiên hạ với Đỗ Trần, ngoại trừ giáo hoàng, long thần, ngoại công của Francis ba người giống nhau, sẽ không dễ dàng xuất thủ với người ngoài, đương thời Roland mạnh nhất, Bác Bì và bốn người khác trong vạn lưu ngũ tuyệt phong thứ hai, tiếp theo đó là Trừu Cân, Hóa Thi… Dịch Cốt!

Khi đó, Dịch Cốt khó khắn lắm mới được xếp hạng mười vị cao thủ tuyệt đỉnh, vậy mà hôm nay. Đột nhiên xuất hiện Klap Gins sánh với mười người trên, tiến vào năm người trước, nhưng Dịch Cốt cùng hắn ngang ngửa nhau! Có thể nói, tiến bộ khó hiểu kia thật sự làm cho hắn mạnh hơn không ít!

Ngoài trừ đi theo thiếu gia, Dịch Cốt so với trước kia không có gì khác biệt, có thể tưởng tượng, thiếu gia nhất định có thể liên qua đến sự tiến bộ của mình. A, đi theo thiếu gia không quá một năm, chẳng những hoàn thành giấc mộng cả đời, làm giáo chủ của giáo hội, hơn nữa thực lực đại tiến! Như thế, cho dù không có tinh thần khế ước, cũng cam tâm tình nguyện đi theo thiếu gia!

Nghĩ tới đây, trong lòng Dịch Cốt hào khí rung động:
- Quả nhiên là thống khoái, lại nào!

Tinh mang cùng hàn quang lại chạm vào nhau!

Nhưng tới lúc này, giữa tinh mang và hàn quang không hề có một dấu hiệu nào lóe lên một đạo đao quang màu đỏ, như ráng chiều như máu huyết, đao quang rung lên, tách hai người đang tử đẩu qua một bên.

Một bóng người lẳng lặng xuất hiện, toàn thân bao phủ giữa sương mờ màu đỏ, dưới gió lạnh trên cao, chỉ mơ hồ có tiếng hắc bào lất phất, khấy động gió trời:
- Dịch Cốt, xảy ra chuyện gì?

Là Bác Bì.

Dịch Cốt dùng ngôn ngữ đơn giản nhất trả lời chuyện vừa rồi hắn trong Liên Hoa nghe được, Bác Bì nghe xong, trong sương mờ tiếng cười âm lãnh.

- Lại tới một cao thủ nữa? Tốt!
Klap Gins nhìn chòng chọc vào Bác Bì.

Lăng không hư bộ, Bác Bì chận rãi đi tới phía Klap Gins, đột nhiên, giữa sương mờ đỏ sậm lóe lên một đạo thất luyện hồng quang, Klap Gins sớm đã đề phòng, tinh mang tiến lên đón nhận. Keng, hồng quang tản ra, tinh mang lùi lại, hai người nhìn qua thì ngang tay, nhưng thật sự… chỉ trong lòng hai người mới rõ.

- Ngươi cũng chỉ có thể đánh bại Ziege không có thánh khí, không có thần sủng bên người!
Bác Bì hừ mạnh một tiếng:
- Người ngươi muốn gặp đã tới, là muốn xuống xem náo nhiệt, hay ở đây chờ ta lột da ngươi?

Ánh mắt Klap Gins qua lại giữa hai người, cười vang: 
- Hai người đánh một, ở lại đây là đồ ngu, ha ha, huống chi ta cũng muốn thấy người trong lòng Đỗ Trần rốt cuộc là ai! 
Nói rồi, hắn cúi người bay xuống tầng mây, rất nóng lòng đi xem náo nhiệt.

Dịch Cốt huýt một tiếng sáo dài thư sướng, tới bên người Bác Bì, ngạc nhiên nói: 
- Thiếu gia nào có người trong lòng, ngươi để hắn đi xem ai?
Sương mờ trên người tan hết, là dung mạo Friess, hắn nhún vai cười quái gị: 
- Không có người trong lòng, chúng ta không thể làm ra một người sao? Ài, đôi khi, hiểu lầm thật là mỹ diệu…

Hắn xoay người bay đi, trong giọng nói còn có vài phần lo lắng: 
- Ta còn có chuyện quan trọng, ngươi chú ý Klap Gins, coi chừng hắn làm loạn.

Dịch Cốt sững sờ, Bác Bì đã bay xa rồi.

----------

Trên Thanh Thạch đảo. Những hộ vệ của Ropemi để Porter tiến vào bên trong, Đỗ Trần vội vàng tiến lên đón.

Thấy Porter thở hồng hộc, bộ dạng vội vàng, Đỗ Trần khẽ nhíu mày, có thể tường tượng, việc làm cho tam cấp đấu sĩ tràn đổ mồ hôi nhất định không đơn giản. Nói không chừng, Porter đã dùng toàn bộ đấu khí tới đây một cách nhanh nhất.

Việc hoặc người có liên quan đến mình và Porter… Chẳng lẽ là sư phụ của Porter, Tuyết Ny a di của mình?

Đỗ Trần bị chính suy nghĩ của mình dọa nhảy dựng lên!

- Sao vậy?
Đỗ Trần nắm cánh tay Porter, lo lắng hỏi, đấy là động tác rất bình thường khi người ta lo lắng. Nhưng rơi vào trong mắt Betty lại thay đổi mùi vị. Đáng chết, hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, nhưng không một ai cảm thấy không tự nhiên, điều này nói lên cái gì? Quan hệ giữa Francis và Porter dám chắc là không tầm thường a!

Đã hơn một năm nay Porter quen với việc lôi lôi kéo kéo của Đỗ Trần: 
- Francis, Tuyết Ny sư phụ thổ huyết hôn mê rồi, tiểu Bối Bối nói chỉ có ngươi mới có thể cứu được người!

Quả nhiên là Tuyết Ny a di!

Đỗ Trần rất sốt ruột, cầm tay Porter đi tới trước mặt Ropemi và Betty: 
- Hai vị a di, vấn đề sống chết, ta trước hết phải đi cứu người. Việc khác ngày sau sẽ giải thích cho các người!

Nói rồi, hắn không đợi hai nàng đồng ý, theo thói quen trở tay vỗ lên ngực Porter. 
- Đi mau!
Hoa tuyết tung bay, Đỗ Trần như luồng sáng nhằm Đồ Thư quán đầu thấn đảo phóng tới.

Porter đuổi theo sát phía sau, nhưng với thực lực tam cấp đấu sĩ của hắn nào có thể truy theo ngũ cấp của Đỗ Trần: 
- Chờ ta chút, sư phụ trong mật thất của Đồ Thư quán, không có ta dẫn đường ngươi không tìm được đâu!

- Biết rồi!
Đỗ Trần hiềm Porter đi quá chậm, chuyển thân bay ngược lại, nắm lấy tay Porter, vận chuyển đấu khí hai người dắt tay nhau mà đi!

Trên Thanh Thạch đảo các thiếu gia không rõ kết quả, nhưng vừa thấy Đỗ Trần rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng còn cách nào, Francis bộ dạng tuấn lãng tóc vàng áo trắng vừa đến Thanh Thạch đảo, đã làm cho bọn họ chịu áp lực quá lớn rồi!

Ropemi cũng thông tình đạt lý, hiểu được nhân mạng trọng yếu, cũng không cản trở Đỗ Trần rời đi. Nhưng sắc mặt nàng không vui, quát: 
- Chư vị hiền chất tiếp tục tỷ thí đi!
Nói rồi, nàng kéo Betty vào góc phòng, thấp giọng nói: 
- Đáng chết, ngày mai chúng ta đi tìm hắn bắt hắn nói rõ ràng, cuối cùng người trong lòng hắn là… Betty, người làm sao vậy?

Betty buồn bã vỗ đầu, cười khổ: 
- Không cần tìm nữa, ta biết rồi, Anne và Francesca thật sự không bị đùa bỡn đâu!

Ropemi ngạc nhiên nói: 
- Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì không bị đùa bỡn?

- Vừa rồi Porter kia ngươi có thấy không? Anne đã nói qua, nàng ta là "bạn tốt" trong hội học sinh của Francis, hơn nữa ngày thường Francis cực kỳ chiếu cố Porter, có nhiệm vụ của hội học sinh nhất định đem nàng bên người, cho nàng thu được học phần cùng lợi ích! Trong quá trình du học, hai người chẳng những nắm tay nhau đối địch dị thú, thậm chí còn ở cùng phòng qua đêm…

- Vậy thì làm sao? Cái này chỉ có thể nói giữa họ tình cản thâm sâu a!
Ropemi càng thêm không hiểu.

Betty thờ dài: 
- Ropemi à, trí khôn năm đó của ngươi đi đâu mất rồi? Porter nếu là một đệ tử bình thường, vậy quan hệ giữa nàng và Francis chỉ là bạn học tốt, nhưng…
- Nàng thì thầm bên tai Ropemi một câu "Còn chưa hiều sao? Bọn họ từng cùng nhau ngủ trong một căn phòng!"

Ropemi kinh ngạc một hồi lâu: 
- Ngươi nói… ngươi không nhìn lầm chứ?

- Ta thật sự muốn nói là ta nhìn nhầm! Nhưng thực tế, tu vi tinh thần lực của ta ngươi còn không rõ hay sao? Ngươi xem bộ dạng bọn chúng tay nắm tay, Francis không hề cố kỵ, Porter vẻ mặt tự nhiên… phụ thân của Francesca khi nắm tay ngươi cũng như thế chứ? Giống như tay phải nắm tay trái!

Ropemi sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: 
- Nói như vậy, Porter chính là người trong lòng của…

Betty gật gật đầu:
- Francis quả thật không có nói dối, theo lời Anne nói, Porter chỉ là một bình dân - thân phận so với Francis chênh lệch cực lớn, hơn nữa học thức uyên bác, thích đọc sách, hiện tại mặc dù Porter thay hình đổi dạng, nhưng từ làn da và vóc dáng mà xem, dung mạo nàng ta hẳn cũng là ít có… bây giờ suy nghĩ lại, người Francis hình dung ngày trước chính là Porter rồi!

Ropemi cũng cười khổ:
- Nguyên lai là chúng ta đều đoán sai! Xem Porter dịch dung đi học, như vậy ắt phải có gì đó bí ẩn khó nói - đây nhất định là nguyên nhân khiến Francis dù bi oan uổng không thể nói ra rồi! Ài, chúng ta đã nghi oan cho Francis. Nhưng Francesca và Anne phải làm sao bây giờ?

- Được rồi, được rồi!
Betty dường như hết sức mệt mỏi vẫy tay: 
- Francis đã chứng minh người trong lòng của hắn, với thân phận hai nhà chúng ta, còn có thể dày mặt hủy đi thân phận, sau đó bức hôn sao? Hơn nữa vừa rồi chúng ta cũng nói, một khi Francis thật sự có người trong lòng, chúng ta tuyệt sẽ không làm khó hắn! Cái này chúng ta lấy thể diện hai nhà bảo chứng đấy!

Hai nàng than thở không thôi.

Hồi lâu, Betty nói: 
- Ta đi nói rõ với Anne, ài, ngươi nghĩ cách thu thập đống hỗn loạn này đi!

Ropemi cau mày cười khổ:
- Cái gì đống hỗn loan, những thiếu gia này bất quá chỉ là những quân cờ... xem ra Francesca chỉ có thể gả cho "Hắn" thôi!

"Hắn", lúc này đang tiềm phục ở xa, lẳng lặng nhìn thấy hết thảy.

Còn Dịch Cốt đang nhìn chằm chằm vào "Hắn", Klap Gins.

- Hừ, còn cần ta nói thêm sao?
Dịch Cốt y theo dặn dò của Bác Bì, hàm hồ trả lời Klap Gins!

- Ha ha, Francis giấu diếm thật tốt, ngay đến cả ta cũng bị lừa!
Klap Gins rất thản nhiên phất tay áo, nhìn tinh không đằng xa, quang mang trên người dần dần tràn ra.

- Thay ta xin lỗi thiếu gia của ngươi, hắn đã có người trong lòng, lời của ta vẫn có hiệu lực như trước, phá hủy mười giáo đường, không hại một người thân… Francesca đống hỗn loạn này, ta phải có trách nhiệm rồi!

Dịch Cốt bước sang ngang, ngăn cản Klap Gins đang muốn rời đi.

- Thế nào? Còn muốn đánh à?
Hai tay Klap Gins rung lên, tinh quang nhảy múa.

Dịch Cốt lạnh nhạt nói: 
- Ngươi muốn cứ như vậy mà đi sao?
Liên Hoa Bảo Giám

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất