Liên Hoa Bảo Giám

Chương 319: Chiến tranh


Thân hình lão Fuye như làn khói xanh, phiêu đãng, bay lượn khúc chiết, cũng không thẳng tắp, nhưng không chút cản trở tốc độ của lão, ngược lại mỗi lần bẻ khúc, lão Fuye càng tiến gần tới đám khói đỏ đen phía trước.

Cách xa năm mươi thước, ba mươi thước, hai mươi thước... đột nhiên, vụ khí đỏ đên kia chuyển hướng, đánh thẳng vào lão Fuye.

Lúc này đây, đại đội nhân mã đế đô Cảnh Ti Lệnh bộ xuất động, hỗn loạn trong thành St. John đã được áp chế, nhưng lập tức một không khí sát phạt bao phủ đế đô Lanning.

Tứ đại cửa thành phong tỏa, vệ binh bắt đầu lục soát các hộ dân. Porter giả mạo Francis, trên quảng trường tiếp tục biểu diễn các biểu hiện thường có của Francis, không có sơ thất, tiểu Bối Bối cùng Harry giúp hắn xóa đi sơ hở...

Mà Francis chính thức - Đỗ Trần giờ phút này đang tránh trên quảng trường St. Bowen, trên pho tượng cao lớn, nghe Đỗ Tư từ hiện trường hồi báo.

- Hình như có người đuổi tới, thật nhanh... Ô? Đại ca ngươi quay ngược lại, hình như muốn đánh một trận với hắn.

Trạng thái của Đỗ Tư lúc này là bị chế trụ chặt trong thân thể Steven, chỉ có thể bằng vào năng lực cảm giác dò xét chung quanh xảy ra chuyện gì - dụng lời Đỗ Trần mà nói, ngũ ca bây giờ là một "nhiệt cảm" an trí trong cơ thế Steven.
Hắn nói: 
- Ai, đình chỉ đánh nhau, không bay nhanh thật tốt. Francis, ngũ ca biết rõ rồi, bây giờ thân thể Steven có hai cỗ lực lượng, một phi thường yếu - đại biểu Steven, một cỗ lực lượng khác phi thường cường đại - hắn là kẻ bắt đại ca ngươi, hơn nữa dụng lực lượng vây khốn người! Người truy tung phía sau, cũng rất mạnh, bây giờ hắn đang cùng tặc phỉ đánh nhau.

Đỗ Trần vội la lên: 
- Bọn họ ai mạnh ai yếu?

- Khó nói.
Thanh âm Đỗ Tư biên mất hồi lâu: 
- Ta cảm giác được, lực lượng của đại ca ngươi cùng lực lượng của tặc phỉ phi thường gần, gần tới cơ hồ cùng một chuỗi tựa như... tặc phỉ cõng đại ca ngươi chiến đấu.

Đỗ Trần giận dữ: 
- Có xác định được phương vị không?

- Không, bay rất cao rồi, ta không nhìn ra vật tham chiếu,... Ai nha! Francis, trước tiên không nói, cái tên tặc phỉ kia như không muốn đánh nữa, cõng đại ca ngươi chạy trốn.

- Ngươi lưu tâm một chút, chỉ cần phát hiện tình huống dị thường, lập tức nói cho ta biết.

Đỗ Trần phân phó một câu, ngẩng đầu nhìn trời, lại "Đông" một quyền nện lên Liên Hoa.

Thành St. John rối loạn một đêm, chờ đến khi sáng thì thành vệ đội vẫn đang lục soát, tứ đại cửa thành đều phong bế khiến bình dân đế đô không tiện xuất hành - nếu bọn họ lúc này còn dám xuất môn.

Đỗ Trần đi tới địa điểm ước hẹn trước, nhưng Helen cùng lão Fuye tự nhiên đều không tới phó ước. Đỗ Trần cảm thấy thất vọng, bất quá an ủi đáng giá duy nhất là, Đỗ Tư báo cáo, năng lượng của người bắt cóc Steven cùng Steven vẫn rất gần, tựa như là một mực cõng Steven phi hành, xem ra, trong thời gian ngắn này, tính mạng Steven được an toàn.

Mà người đuổi bắt, thì buổi sáng đã không dây dưa với tặc phỉ, biến mất không thấy đâu.

Lúc trời đã sáng tỏ, trật tự tại đế đô dần dần khôi phục, Porter trở lại nội phòng trong đại giáo đường thành St. John, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy vẻ mặt Đỗ Trần tức giận đang đứng bên cửa sổ, đang âm lãnh nhìn chằm chằm cung Verne đối diện.

- Francis, là ngươi cứu đi...

- Không phải ta.
Không đợi Porter hỏi xong, Đỗ Trần lạnh lùng cắt đứt, hỏa khí đè nặng trong lòng dùng lời lẽ ngắn gọn kể lại, cuối cùng "Đương" một cước đá vào song cửa: 
- Ta thay hắn nuôi chó (đổ vỏ).

Tựa hồ sau khi tới thế giới này, Đỗ Trận cho tới giờ chưa có tức giận như vậy. Vừa bước chân rời đi, chân sau chưa kịp rút ra, đại ca đã bị người bắt đi, ngoại trừ khuất nhục, còn có thể nói là cái gì? Nếu là khuất nhục rõ ràng thì cũng có thể quên đi, mấu chốt là hậu quả quá nghiêm trọng, tối nay, ai dám tin đại ca bị người cướp đi? Sợ rằng tất cả mọi người sẽ nghĩ hắn "cứu" đi.

Hung hăng xông vào tử lao Lanning, cướp đi tội phạm trọng yếu của quốc gia, tội danh này đồng nghĩa với việc phản quốc.

- Hừ!
Dịch Cốt tức giận hừ một tiếng, "Ba" đạp nát cái bàn, rất rõ ràng, người tới cướp đã sớm tiềm phục trong tử lao, nếu không thời gian cướp người không có khả năng xảo hợp như vậy, nhưng mình không có phát hiện? Thể diện của phong hào đấu thần đều mất hết rồi.

Hai người đều phát hỏa, nhất thời không khí trong phòng trầm xuống.

- Sao đều không nói.
Porter thay trang phục, tay cầm một quả ô mai, đi bộ tới bên Đỗ Trần, tay Porter nhấc lên nhét ô mai vào miệng Đỗ Trần. Mắt mở to, nói: 
- Thưởng thức đi, ô mai ăn rất ngon.

Không có mùi vị, Đỗ Trần ói ô mai ra, liếc nhìn Porter, nhưng Porter lại cầm tay Đỗ Trần xem xét, thích thú như chơi đồ chơi, chỉ ngón trỏ "Một", hắn rất chăm chú đếm, lại chỉ vào ngón giữa "Hai", ngón vô danh, "Ba"...

Porter nữ lý nữ khí, lại vạn phần chăm chú, tựa như tiểu hài tử chơi đồ chơi, khiến Đỗ Trần khóc cười không được: 
- Làm gì vậy?

Porter tà nhãn nhìn Đỗ Trần: 
- Tính toán tình thế.

Hắn chỉ ngón trỏ Đỗ Trần: 
- Đầu tiên, Đỗ Tư còn trong thân thể đại ca ngươi, chờ khi hắn hạ xuống, chúng ta có thể biết vị trí đại khái của Steven.

Chỉ ngón giữa: 
- Thứ hai, chuyện đêm qua đã xảy ra, ta bị ngươi vỗ đầu đến ngốc nghếch cũng nghĩ ra được, đại ca ngươi dám chắc liên quan tới đại bí mật gì đó! Mà người có bí mật, bình thường đều rất an toàn.

- Porter, những lời ngươi nói đều nhảm nhí.
Đỗ Trần bị Porter sờ tay phát ngứa.

Porter lại chỉ ngón vô danh (áp út) của Đỗ Trần: 
- Thứ ba, ai cũng biết là ta nói nhảm, nhưng hắn vì lời nói nhảm này mà không cần phát hỏa, ngươi nói, hắn có đúng là một tên ngu ngốc không?

Đỗ Trần giơ tay cốc trán Porter, nói: 
- Ngươi xú tiểu tử này, khuyên người giảm nóng lại khuyên như ngươi sao?

Porter cười, ôm đầu: 
- Có thể bớt nóng chưa! Ngươi bây giờ không nên nghĩ chuyện tối qua, mà kế tiếp nên làm gì, đúng không?

Đích xác, chuyện đại ca có vội cũng không được, mới vừa rồi thật sự lo lắng cho đại ca mà sinh hỏa khí.

Bình tức hỏa khí, Đỗ Trần rõ ràng có chuyện phải làm: 
- Dịch Cốt, Hawkin giao cho ngươi, cần phải hỏi hắn sao lại muốn bắt đại ca! Phải đánh lừa con mắt hắn, không nên bại lộ thân phận! Mặt khác kẻ này rất có cốt khí, ngươi mang theo tiểu Bối Bối đi.

Sau khi có tin tức chúng ta muốn có, ngươi để cho tiểu Bối Bối khống chế Hawkin, sau đó ngươi giúp hắn chạy khỏi thành St. John. Nhớ kỹ, nhất định để cho thành vệ đội Lanning phát hiện, nhưng phải cam đoan hắn cuối cùng có thể đào thoát... a a, như vậy có thể khiến người khác nghĩ, chuyện đại ca ta mất tích liên quan tới thú nhân. Sau đó ta sẽ tìm người tán phát lời đồn, nói thú tộc thấy Lanning chậm giao ra Steven, cho nên phái người tới bắt hắn.

- Ân, Francis, kỳ thật ta phát hiện ngươi không còn là đại ngu ngốc.
Porter ăn ô mai, vẻ mặt và bộ dáng lại thỏa mãn.

- Ngươi tiểu tử lúc nào phát hiện ta ngu?
Đỗ Trần tâm tình đã tốt hơn nhiều, đột nhiên đánh giá Porter từ trên xuống dưới, âm dương quái khí: 
- Tiểu tử, ta phát hiện một chuyện...

Nhìn trái, nhìn phải:
- Tối hôm qua khi gặp Yuna, tiểu tử ngươi sao lại càng ngày càng nữ tính thế?

Ariza vội nuốt vào một miếng thịt bò lớn, cuống quít gật đầu: 
- Đúng, tiểu tử này nhìn như một cô nương.

Harry cười hắc hắc: 
- Porter tổng quản đại nhân đích xác thanh tú hơn nhiều. Thật sự tốt, thật sự là tốt lắm.

Ba người đồng thời nhìn chằm chằm Porter, đích xác, tiểu tử này, sau một đêm biến hóa thật quá lớn.

Porter đứng lên, tà nhãn khiêu khích Đỗ Trần: 
- Gì? Điều này ngươi cũng phát hiện ra sao? Ngươi phát hiện ra cái gì nữa?

Đỗ Trần đột nhiên đưa tay ra, chỉ chỉ ngực Porter, nghiêng đầu kinh ngạc: 
- Lão đại ta còn phát hiện, ngươi rất có thể là nữ nhân chưa phát dục.
Nói xong, hắn cười to ha hả, Ariza cùng Harry cũng cười khúc khích.

Porter trở tay lấy một túi ô mai ném vào đầu Đỗ Trần, hù hù nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 
- Francis, ngươi cẩn thận tay chân một chút! Trước kia vì huynh đệ nên ta nhẫn nhịn, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi còn dám dùng chiêu ấy với ta, ta không để yên cho ngươi đâu.

- Ha ha, các ngươi có thấy không, tiểu tử này bây giờ phát hỏa cũng giống nữ nhân.
Đỗ Trần chỉ vào Porter cười quái dị, nhưng đáy lòng chẳng biết sao lại nổi lên một ý niệm, muốn bóp mũi hắn... tiểu tử này phát hỏa thì cũng rất khả ái.

Đỗ Trần bị ý niệm trong đầu mình dọa nhảy dựng lên.

Thần sắc nghiêm túc, Đỗ Trần vỗ vỗ vai Porter: 
- Uy, không nói giỡn nữa, nói thật, ngươi có đúng là gặp biến cố gì không? Có việc cần cứ nói với ta, lão đại giúp ngươi.

Đỗ Trần hiểu được, một người tính tình đột nhiên đại biến, vậy nhất định là bị cái gì đó kích thích.

- Ngươi xem ta như là so phiền toái sao?
Porter đeo kính lên, mắt to không chút biểu tình nhìn Đỗ Trần đang đặt tay lên vai hắn. Đột nhiên, lửa giận trên mặt hắn tán đi, sâu kín dựa vào Đỗ Trần, như thâm khuê oán phụ, ngón tay dí vào trán Đỗ Trần, thấp giọng nỉ non: 
- Đại ngu ngốc, không nên đụng vào thân thể ta, ta đối với nam nhân không có hứng thú, hiểu chưa?

- Lão thiên!
Đỗ Trần toàn thân nổi da gà, vội vàng khoát tay: 
- Ta, ta cũng không có hứng thú với nam nhân.

- Vậy ngươi xem ta bây giờ giống nam, hay là giống nữ nhiều hơn?
Porter sâu kín đi gần tới, ánh mắt ai oán.

- Giống nam nhân, ngươi là huynh đệ của ta.
Đỗ Trần nuốt nước miếng, lập tức tránh thoát đề tài này.

- Hừ!
Porter như là tướng quân đắc thắng, bước đi nhẹ nhàng trở lại trên ghế, hai tay cầm điểm quả cười hắc hắc bắt đầu ăn. Đại ngu ngốc, ngươi nếu có thể phát hiện ra ta là nữ, vậy hắc sa y của tổ tiên thẹn với tên nữ thần chiến giáp.

Đỗ Trần bị khí chất biến đổi nhất thời của Porter khiến cho mờ mịt khó hiểu, hắn nghĩ thầm rằng, Porter nhất định là gặp phiền toái không nhỏ, nếu không tính tình cũng không biến đổi lớn vậy, bất quá hắn không nói thì đừng hỏi, chẳng lẽ mình còn có thể dùng đao kề cổ bức vấn?

Dù sao tiểu tử này là Porter, chính là cẩu đầu quân sư của lãnh địa New Zealand. Trọng yếu nhất là, Đỗ Trần dụng đôi tặc thủ cùng tặc nhãn thề, vóc người Porter tuyệt đối là nam nhân trong nam nhân – mặc dù thiếu một chút.

Ân, Đỗ Trần đã sờ qua nhiều lần. 

Dịch Cốt cùng tiểu bối bổi ra ngoài làm việc.

Đỗ Trần một mặt nghe Đỗ Tư tùy thời hồi báo tình huống, một mặt tán phét với Porter: 
- Porter, tiểu tử ngươi nguyện ý nương nương khang thì nương nương khang, chỉ cần đầu người không biến ngốc là được! Ai gõ cửa? Tiến vào đi.

Một vị hắc y giáo chủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nụ cười siểm nịnh khiến người cảm thấy có chút ác tâm: 
- Francis giáo phụ, giáo phụ Ferdinand lệnh ta thông tri ngài, đêm qua huynh trưởng của ngài Steven bị người ta cứu đi, Baergena bạo nộ không ngừng! Ngay vừa rồi, thành vệ đội tại nhai khu thứ hai phát hiện cao thủ thú nhân...

Dịch Cốt động tác quả nhiên rất nhanh.

Đỗ Trần trên mặt cũng thu vẻ vô lại với Porter, túc mục đoan trang, hỏi: 
- Baergena bệ hạ có phản ứng gì?

- Baergena bệ hạ mới đầu hoài nghi là ngài cứu Steven, bất quá sau khi cao thủ thú tộc xuất hiện trong đoàn sứ tiết, các ý kiến nội bộ chia làm hai phái, nhất phái hoài nghi ngài, một phái hoài nghi thú nhân làm.

- Hoài nghi ta? Điều này không phải là câu nói đùa buồn cười sao!

- Giáo phụ, ta, ta chỉ chuyển đạt nguyên thoại của giáo phụ Ferdinan.
Hắc y giáo chủ nóng nảy, giải thích hồi lâu, mới nói: 
- Bất quá, mặc kệ thế nào, có cao thủ thú nhân xuất hiện, nhưng không có trong danh sách đoàn sứ tiết, điều này khiến bệ hạ càng thêm phẫn nộ, hắn lập tức trục xuất đoàn sứ tiết, hơn nữa lệnh cho nội các lập tức thảo luận phương án phòng chống Mc Allen xâm lấn...

- Giáo phụ Ferdinand nói, chiến tranh lập tức sẽ xảy ra, xin ngài sớm chuẩn bị - bởi vì trong luật của Lanning, mỗi vị lĩnh chủ đều có nghĩa vụ cống hiến lực lượng của mình khi quốc gia bị xâm lược, cho nên...
Hắn cười hắc hắc, không có nói hết.

- Ta biết rồi, cảm tạ tin tức của ngươi, hài tử của thần.
Đỗ Trần phất tay đuổi hắn, lập tức thay đổi sắc diện, nói với Porter: 
- Xem ra, tràng chiến tranh này ta dù không tự mình theo quân xuất chinh, cũng phải có chút "Ý tứ".

Porter bỏ điềm quả nói: 
- Đây là đương nhiên! Cho dù trong mắt ngươi không có pháp luật, nhưng ngươi trăm phần trăm phải làm, tổ quốc của ngươi sắp bị xâm lược, ngươi nếu không có chút phản ứng thì ngàn vạn lần người dân Lanning sẽ chỉ vào mũi ngươi, chửi mắng ngươi là kẻ bất trung bất nghĩa.

Lời tuy khó nghe, nhưng là thật! Đỗ Trần bĩu môi, thần sắc buồn bã.

Lanning, là do người tóc vàng mắt xanh tạo thành quốc gia cho mình - Đỗ Trần kỳ thật một chút quan hệ đều không có, bản thân căn bản là không cần bán mạng, nhưng mình bây giờ - Francis dù sao cũng là một nhân vật hàng đầu của Lanning. Nhân vật đầu não một nước không để ý tới, loại hành vi này không thể nghi ngờ sẽ hủy đi mỹ dự của Francis, khiến địa vị của hắn trong lòng bình dân Lanning rơi xuống đáy cốc.

Nhưng tham chiến phải vận dụng quân đội trong lãnh địa, vậy ba ngàn tân quân vừa mới lập vài ngày thì sao? Lên chiến trường cùng thú nhân liều mạng, chẳng phải là đi chịu chết sao? Dụng tánh mạng con dân của mình đổi lấy danh dự, Đỗ Trần không đành lòng.

Porter cúi đầu, chuyên tâm ăn quả, đột nhiên thấp giọng nói thầm: 
- Lúc này thú nhân đánh tới trước, Lanning chịu xâm lược, vậy mỗi người Lanning hẳn đều phải góp một phần lực, quân đội của ngươi dù chiến lực không mạnh, nhưng bọn hắn cũng là quân nhân Lanning...

- Quân nhân? A!
Đỗ Trần cười khổ, phân phó: 
- Harry, ngươi cưỡi Á Long liễn về thành Duerkesi, truyền mệnh lệnh của ta...

Đầu tiên, toàn quyền kiến thiết trong lãnh địa giao cho người của từ thiện cơ kim xử trí. Chỉ cần người của thánh giáo can thiệp vào cuộc sống của người dân mà không đoạt quyền của ta thì mặc kệ, tùy bọn hắn làm.

- Thứ hai, chiến tranh xảy ra, Duerkesi thành tại nam hải phải tăng cường phòng bị, lệnh hạm đội tuần tra tùy thời khắc tuần hành.

Harry chăm chú ghi nhớ, trong lòng lại lo lắng, trời ạ, thật sự khai chiến rồi, chủ nhân sẽ không mang Harry ra chiến trường chứ?

Lúc này Đỗ Trần ban bố mệnh lệnh thứ ba: 
- Lệnh, đệ nhị, đệ tam liên đội thuộc thành phòng quân thành Duerkesi lập tức bắc thượng.

- Vâng, chủ nhân.
Harry run giọng tuân mệnh, nhưng nhìn chằm chằm Đỗ Trần.

- Yên tâm, ngươi sẽ không ra chiến trường. Ngươi cùng tiểu thư trở về, trong lúc chiến tranh thì yên tâm ở lại lãnh địa.

- Chủ nhân thông thái ngài vô cùng anh minh! Hắc hắc, bất quá... hai liên đội bắc thượng, vậy hậu cần là đế quốc quân bộ cung cấp, hay là chúng ta tự bị? Mặt khác lộ tuyến hành quân thế nào? Cuối cùng là tập hợp ở đâu, thống suất hành quân là ai...
Harry rụt cổ nói một hồi, cuối cùng cúi đầu không dám nhìn Đỗ Trần, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.

Bản thân hình như không cấp cho chủ nhân thể diện... nhưng việc này không hỏi không được.

Đỗ Trần hừ một tiếng: 
- Ngươi hình như hỏi sai người rồi?

Porter cười hì hì ngoắc tay: 
- Harry tiên sinh, chủ nhân duệ trí anh minh của ngài không hiểu, nhớ kỹ...

Nhanh chóng bổ sung cho mệnh lệnh của Đỗ Trần, hắn đột nhiên ngẩng đầu: 
- Uy, Đỗ Đức ngươi mới mang về chỉ huy liên đội hai, thống lĩnh ba trăm người, hắn thân có thực lực đích xác rất mạnh, nhưng thống lĩnh ba trăm người ra chiến trường... Hắn, làm được không?

Trong số tướng lĩnh thành phòng quân Duerkesi đều do Porter một tay lựa chọn, hắn tự nhiên với những người này tự tin! Nhưng đột nhiên xuất hiện một Đỗ Đức chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa thời gian cũng chưa quá ba ngày...

Porter cũng phải hỏi một câu.

Năng lực thống binh của Đỗ Đức? Đỗ Trần nhất thời không đáp nổi.

Thần sắc nghiêm nghị, Porter nghiêm túc nói: 
- Một tướng vô năng có thể làm chết ngàn quân, ngươi ngàn vạn lần đừng dùng tính mạng quân nhân làm trò đùa.

Đỗ Trần sửng sốt, nhớ tới Đỗ Đức nói lãnh khốc, phản ứng trì độn, nửa ngày không nói một câu, lại cười nói: 
- Hẳn là có thể? Để hắn làm mãnh tướng trùng phong hãm trận ngươi thấy sao?

Porter trợn hai mắt: 
- Francis! Đây là chiến tranh, ta không nói giỡn với ngươi, ngươi cũng đừng nói giỡn với ta.

- Mãnh tướng trùng phong hãm trận? Đó là chuyện mấy ngàn năm trước! Từ sau khi chiến tranh thánh khí xuất hiện, trên chiến trường đánh nhau dùng quân lược, không phải ai có khả năng trùng phong! Cho dù Đỗ Đức là thất cấp đỉnh phong đấu thần, ngươi để cho hắn lĩnh ba trăm quân hồ loạn trùng kích, vậy cũng bị chiến tranh thánh khí bắn thành cám thôi.

Đỗ Trần sờ mũi, thuận miệng nói: 
- Vậy ngươi có ý kiến gì?

Porter tính toán một chút, than vãn: 
- Quên đi, quân đội lãnh địa có thể tự mang binh lương, trước tiên cho đội ngũ của Đỗ Đức đi cuối vận binh lương - dù sao hành quân trên lãnh thổ Lanning, cho dù không biết mang binh cũng không có xảy ra chuyện gì, chờ hắn tới, ta tự mình nói chuyện với hắn, rồi mới quyết định hắn có thể làm gì.

Đỗ Trần tự biết, phương diện này một khiếu không thông, nhún vai đáp: 
- Được, để cho hắn làm hỏa đầu quân. 

Cũng quả nhiên, ba ngày sau lệnh động viên của Baergena truyền xuống, trong đó điều ba là triệu tập các vị đại lĩnh chủ cống hiến, lệnh cho mỗi vị lĩnh chủ điều quân tới phía bắc thành St. John tập hợp tại thành Turku, phối hợp quân chính quy tác chiến.

Mà chuyện Steven mất tích, vẫn giữ hai quan điểm, một là bị Đỗ Trần cứu đi, hai là bị thú nhân bắt, nhưng hai quan điểm này không có chứng cớ, chỉ dừng lại tranh luận tốn nước bọt.

Đối với việc này, Đỗ Trần chỉ cười.

Nhưng thật ra Baergena thật có chút bản lĩnh, chuyện "Steven bị cướp" nhanh chóng bị hắn chuyển hóa thành công cụ ám chỉ Angius "Có thấy không, có thể là thú nhân bắt nhi tử của ngươi! Còn không mau mang binh đoàn liều mạng với thú nhân?"

Cho nên ngày thứ ba khi lệnh động viên chiến tranh đươc phát ra, quân đoàn Shigeru ở cổng biên giới Drowning bắt đầu lấy công làm thủ, quân đội Lanning nghênh đón thống suất của bọn họ, đế quốc đại nguyên soái, Angius.

Nhất thời từ khắp nơi trên đất Lanning quân đội được điều động cuồn cuộn nối đuôi, mặc dù còn chưa chính thức tuyên chiến, nhưng tiền tuyền đã có liệt hỏa bốc cao tận trời, quân chính quy đã hoàn thành tập kết tiến ra tiền tuyến, mà tạp quân của các đại lĩnh chủ còn chưa tập kết xong, chuẩn bị làm nhóm thứ hai.

Mà lúc này quân đội của Đỗ Trần đã xuất phát, nhưng hắn cùng Porter một mặt ăn ô mai, một mặt nghe Dịch Cốt hồi báo kết quả thẩm vấn Hawkin.

- Không thể tưởng bọn họ cũng vì di vật của vương tử Sharon mà tới.
Đỗ Trần cổ quái, thuận miệng: 
- Di vật của Sharon tột cùng là cái gì?
Liên Hoa Bảo Giám

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất