Linh La Giới

Chương 177: Khảo hạch học viên đặc thù

Sau khi lấy được Thần Hi kiếm, buổi trưa ngày thứ hai, một chiếc xe có ngựa kéo màu đen, dừng lại trước nơi ở của Hạ Ngôn.
 
Ngao.
 
Một tiếng chó kêu quen thuộc, làm cho ánh mắt của Hạ Ngôn sáng ngời, không khỏi nhìn về phía cửa ngoài.
 
Đi ra xem!
 
Hạ Ngôn vội vã nhấc chân, nhanh chóng hướng về phía cửa ngoài đình viện. Ngày hôm nay mới là ngày thứ năm Thổ cẩu đi thành Ngọc Thủy. Có thể trở về buổi trưa hôm nay, hẳn là sau khi Thổ cẩu tới Hạ gia, tộc trưởng Hạ Phi Long lập tức an bài hoàn tất. Nếu như đợi ngày thứ hai mới xuất phát thì nhanh nhất cũng phải buổi tối ngày hôm nay, thậm chí là buổi sáng ngày mai mới về đến nơi.
 
Mở cửa đình viện ra, Hạ Ngôn lập tức nhìn thấy Thổ cẩu ve vẩy cái đuôi, đang ngồi trên đỉnh thùng xe, đôi con ngươi màu xanh sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhìn lướt qua, lại nhìn về phía thùng xe. Mà từ trong thùng xe, một đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo mê người hạ xuống, sau đó, một thân ảnh trong bộ quần áo màu xanh nhạt xuất hiện trong ánh mắt Hạ Ngôn.
 
Tiểu Thanh với dáng người mềm mại, con ngươi sáng ngời nhanh chóng tập trung vào người Hạ Ngôn, sau đó thân thể mềm mại run lên, gót sen nhanh bước vài bước, thoáng cái ôm lấy Hạ Ngôn. Con mắt đã mơ hồ ướt át, một mùi hương thanh nhã chui thẳng vào trong mũi của Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn vỗ vỗ phía sau Tiểu Thanh, mỉm cười nói:
 
- Đã vài ngày không gặp nha!
 
- Ra mắt Hạ Ngôn thiếu gia!
 
Một nô phó sau khi xuống xe, đi tới trước mặt Hạ Ngôn cung kính hành lễ.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói với nô phó kia.
 
- Khổ cực rồi, đi vào trong nghỉ ngơi một lát!
 
Người nô phó cúi đầu, vội vã sợ hãi nói:
 
- Không cần, Hạ Ngôn thiếu gia. Ta hiện tại trở về, còn phải báo cáo kết quả công việc với tộc trưởng!
 
Hạ Phi Long cố ý dặn qua người nô phó này, dặn hắn nhất định phải đem Tiểu Thanh đưa đến an toàn, sau đó lập tức trở lại phục mệnh. Người nô phó này đương nhiên không dám có bất cứ trì hoãn nào, hắn chỉ là một hạ nhân của Hạ gia mà thôi.
 
- A, nếu như vậy.
 
Hạ Ngôn đưa hai tay đè lên vai Tiểu Thanh, đẩy Tiểu Thanh hơi lui ra một chút, sau đó mới lấy ra một kim tệ từ trong túi tiền của mình.
 
- Khổ cực cho ngươi rồi, kim tệ này coi như chi phí cho khổ cực của ngươi!
 
Nói xong, Hạ Ngôn lập tức đưa kim tệ tới, kim tệ màu vàng rực rỡ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Người nô phó hơi sửng sốt, một kim tệ. Một tháng tiền công của hắn cũng chỉ có một kim tệ mà thôi.
 
Sau khi giật mình tỉnh lại, người nô phó mới vội vã tạ ơn tiếp nhận kim tệ.
 
Chủ nhân thưởng tiền, hắn làm hạ nhân, đương nhiên sẽ không từ chối. Cảm thấy thỏa mãn, người nô phó lần thứ hai hướng Hạ Ngôn cáo biệt, lúc này, chiếc xe ngựa mới chậm rãi rời đi.
 
Thổ Cẩu từ trên thùng xe cuộn thân thể nhảy xuống, tội nghiệp nhìn Hạ Ngôn. Nó nhìn thấy người nô phó kia đều có phần thưởng, hiển nhiên nó cùng được coi như công thần. Hạ Ngôn hẳn là nên thưởng cho nó chút gì mới đúng.
 
Xem ánh mắt và bộ dáng há mồm thè lưỡi của Thổ cẩu, Hạ Ngôn lập tức biết rõ nó đang nghĩ cái gì, chỉ chớp mắt Hạ Ngôn liền lấy ra một kim tệ, trêu chọc nói:
 
- Ngươi cũng khổ cực nhiều rồi, đây là phần thưởng của ngươi.
 
Nói xong Hạ Ngôn đưa kim tệ trước mặt Thổ cẩu tùy ý ném nhẹ.
 
Thổ Cẩu nhất thời uể oải, cúi đầu xuống, chân di di trên mặt đất, kim tệ này không thể ăn, đối với nó mà nói thì một điểm tác dụng cùng không có. Kim tệ lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại, Thổ cẩu đá nhẹ một cái đẩy ra xa.
 
- Đi! Tiểu Thanh, đi nào. Tiến vào xem!
 
Hạ Ngôn kéo tay Tiểu Thanh, dẫn Tiểu Thanh vào trong sân.
 
- Ha ha, so với khu nhà mà chúng ta ở trước đây còn lớn hơn gấp đôi!
 
Hạ Ngôn vừa cười vừa nói.
 
Tiểu Thanh nhìn sân nhỏ vắng vẻ. Đôi mắt đẹp thỉnh thoảng đảo qua nhìn Hạ Ngôn.
 
- Ai, Tiểu Thanh, còn muốn khổ cực ngươi. Hiện tại trong gian phòng kia, không có dụng cụ gia đình gì, ngay cả chiếc giường cũng không.
 
Hạ Ngôn cười khổ nhìn về phía Tiểu Thanh
 
- Ta chưa đi mua mấy thứ này, còn phải nhờ Tiểu Thanh muội lo liệu!
 
- Hạ Ngôn ca, ta biết rồi!
 
Tiểu Thanh thanh thúy nói.
 
- Uhm!
 
Hạ Ngôn gật đầu, lấy ra một ít kim phiếu.
 
- Đây là kim phiếu giá trị một vạn kim tệ, muội cầm trước đi mua các thứ vụn vặt, mang kim phiếu tới tiền trang đổi thành kim tệ và ngân tệ. Tiểu Thanh, một lúc nữa ta và muội dùng cơm xong, sẽ không cùng muội đi mua thứ đó rồi, có Thổ cẩu bên cạnh, muội không cần sợ bất cứ kẻ nào!
 
Hạ Ngôn nhìn Thổ Cẩu phía sau một chút. Thổ Cẩu vừa nghe được ăn, lập tức bật người lại, tinh thần hưng phấn, da lông toàn thân đều dựng thẳng lên. Mấy ngày nay liên tục chạy qua lại, nó vẫn chưa có cơ hội được ăn uống một bữa thỏa thê.
 
Một vạn kim tệ.
 
Tiểu Thanh nghe được lời nói một vạn kim tệ của Hạ Ngôn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vô cùng kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
- Đúng vậy, một vạn kim tệ hẳn là đủ để muội mua dụng cụ gia đình và các thứ khác rồi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần tiếc tiền!
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
Tiểu Thanh chậm rãi tiếp nhận kim phiếu, nhìn những chữ số trên mặt một chút, nàng ngay cả kim phiếu giá trị một trăm kim tệ còn chưa từng nhìn thấy qua, càng đừng nói là kim phiếu giá trị một vạn kim tệ. Trong mắt của Tiểu Thanh thì thứ này chỉ có trong lời đồn của người khác. Hiện tại, tận mắt nhìn thấy kim phiếu một vạn, còn cầm trong tay, thực sự có chút cảm giác không chân thực.
 
- Đi nhanh, chúng ta đi ăn trước!
 
Hạ Ngôn cầm lấy bọc hành lý của Tiểu Thanh đặt trong phòng. Lúc này vừa mới qua giữa trưa, là thời gian ăn uống.
 
Hai người một chó, tìm một tửu lâu không tồi ăn một bữa no nê, đương nhiên Hạ Ngôn và Tiểu Thanh ăn rất ít, chỉ có Thổ cẩu, một mình tiêu diệt gần hết một bàn thức ăn ngon lành.
 
Ăn uống xong, Hạ Ngôn nói với Thổ cẩu.
 
- Theo Tiểu Thanh, có bất cứ kẻ nào dám khi dễ Tiểu Thanh, trực tiếp cắn đứt tay hắn!
 
Khuôn mặt Hạ Ngôn ngưng trọng, lệ quang trong mắt chợt lóe.
 
Hắn không hy vọng Tiểu Thanh vừa mới tới Tử Diệp Thành đã bị người khác gây chuyện, nhất là cầm kim tệ trong tay, nếu như có người dám khi dễ Tiểu Thanh, vậy thì không cần quan tâm kẻ đó là ai!
 
Thổ Cẩu gật đầu rất nhanh, lộ ra hàm răng sắn bén, lòng tin mười phần. Cắn đứt tay người ta, nó rất có kinh nghiệm.
 
Hạ Ngôn không đi với Tiểu Thanh, nguyên nhân thực sự là vì không muốn dùng thời gian dừng lại trên phố mua mấy thứ vụn vặn gì đó, cái này xác thực làm cho Hạ Ngôn có cảm giác đau đầu.
 
Có Tiểu Thanh làm hộ, Hạ Ngôn bớt việc nhiều lắm. Tiểu Thanh cũng biết tâm tư của Hạ Ngôn, vì vậy thoải mái nhận việc. Không nói muốn Hạ Ngôn cùng nàng đi, có Thổ cẩu bên cạnh, xác thực không người nào dám khi dễ nàng. Bất quá, cầm số tiền lớn một vạn kim tệ trong tay, trong lòng Tiểu Thanh dù sao vẫn phi thường không yên tâm.
 
"Chuyện Hạ Ngôn ca muốn ta làm, ta đều có thể làm tốt!"
 
Sờ sờ kim phiếu trong túi tiền, trong lòng Tiểu Thanh kiên định nói, trong đôi mắt đẹp hiện rõ nét kiên nghị.
 
-----------------------
 
- Hạ Ngôn!
 
Buổi chiều, Hạ Ngôn đang ở trong biệt viện dùng Thần Hi kiếm cắm trong vỏ diễn luyện, cửa biệt viện bị người nào đó gõ ầm ầm, sau đó là một đạo âm thanh quen thuộc truyền tới.
 
Là Lý Nguyên Xuân đại ca!
 
Hạ Ngôn xoay người, ánh mắt nhìn về phía cửa biệt viện. Một bóng người, từ bên ngoài đẩy cửa ra tiến vào, chính là Lý Nguyên Xuân với khuôn mặt ngăm đen.
 
- Ha ha, ở nhà là tốt rồi, ta còn đang lo ngươi không có nhà. Như vậy ta sẽ bị đi một chuyến mất công!
 
Lý Nguyên Xuân nhìn thấy Hạ Ngôn, cơ mặt rung động, ha ha vừa cười vừa nói.
 
Hạ Ngôn cũng cười nói:
 
- Lão ca, sao lại rảnh rỗi đến tìm ta vậy?
 
Lý Nguyên Xuân thở ra một hơi nói:
 
- Ta xác thực là vội vàng, bất quá đến tìm ngươi có chuyện quan trọng! Buổi sáng ngày mai, ngươi phải chuẩn bị khảo hạch học viên đặc thù.
 
Hạ Ngôn nghe được, thân thể hơi chấn động, thầm nghĩ: "Rốt cuộc là phải tham gia khảo hạch học viên đặc thù rồi. "
 
- Lão đệ, khảo hạch học viên đặc thù trước đây, đều là một năm mới tiến hành một lần! Khảo hạch năm nay, vừa mới qua còn chưa tới một tháng. Viện trưởng vì ngươi, đặc biệt cử hành khảo hạch học viên đặc thù một lần nữa! Lần khảo hạch này, chỉ có một mình ngươi tham gia mà thôi.
 
Lý Nguyên Xuân vỗ vỗ vai Hạ Ngôn.
 
- Hắc hắc, đương nhiên rồi, lấy thực lực của ngươi, khảo hạch khẳng định có thể vượt qua dễ dàng.
 
Khuôn mặt Hạ Ngôn khẽ động, nghi hoặc nói:
 
- Lão ca, Học Viện Tử Diệp chúng ta, hiện tại tổng cộng có bao nhiêu học viên đặc thù? Học viên đặc thù, cũng chính là học viên cấp bậc Linh Sư.
 
Lý Nguyên Xuân nhìn về phía Hạ Ngôn, thoáng trầm ngâm nói:
 
- Hẳn là ba mươi bảy học viên đặc thù! Một ít học viên thời gian tu luyện đủ dài, đều đã rời khỏi học viện rồi! Dù sao đã là người tu luyện cũng không có khả năng vĩnh viễn ở trong học viện. Có người rời khỏi học viện gia nhập Thánh điện, có người rời khỏi học viện tiếp nhập Thánh đường quận thành, còn có người tới đại sảnh Dong Binh đăng ký làm dong binh.
 
- Hạ Ngôn, học viên đặc thù của Học Viện Tử Diệp chúng ta đều có ghi lại danh sách cụ thể. Hắc hắc, những năm gần đây, số học viên đặc thù từ Học Viện Tử Diệp chúng ta đi ra, vô số kể. Hiện tại có rất nhiều Đường chủ thành thị, thậm chí Điện chủ chủ thành, trước đây đều là học viên của Học Viện Tử Diệp chúng ta!
 
Lý Nguyên Xuân tự hào nói.
 
Trong lòng Hạ Ngôn thầm suy đoán. Trên Đại Lục Long Chi, tổng cộng có ba siêu cấp học viện, tám học viện hạng nhất! Mà người tu luyện thiên tư tương đối cao, khẳng định đều ưu tiên chọn những học viện tốt nhất để đề cao thực lực của chính bản thân mình. Mà những người cầm đầu thế lực, tất nhiên có rất nhiều đều là từ những học viện tốt nhất này đi ra! Đây cũng chính là chỗ cường đại của những học viện hạng nhất. Bởi vì nó liên quan tới rất nhiều người, rất nhiều thế lực, có thể nói là rút giây động rừng.
 
Muốn lay động một học viện hạng nhất, tuyệt đối không dễ dàng! Coi như là Điện chủ của một chủ thành sợ là cũng không thể làm được. Tống gia, một trong bốn gia tộc lớn tại thành Tử Diệp, khi đối mặt với Học Viện Tử Diệp cũng chỉ có thể lựa chọn nén lửa giận! Bốn gia tộc lớn có cường thịnh hơn nữa thì cùng không thể nào so sánh được với Học Viện Tử Diệp. Mặc dù cùng trong Thánh điện, thế nhưng tộc trưởng Tống gia Tống Lập lại không có quyền lực lớn như Liễu Vân.
 
- Được rồi, lão đệ, không nói nhiều với ngươi nữa. Việc Viện trưởng giao cho ta đã làm xong, ta còn có chuyện cần phải làm. Nhớ kỹ, buổi sáng ngày mai tới chờ ở quảng trường học viện sớm một chút.
 
Lý Nguyên Xuân lại ha ha cười, cuối cùng nói thêm.
 
- Nhất định!
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
"Cũng không biết, khảo hạch học viên đặc thù này, rốt cuộc là tiến hành như thế nào?" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 
"Không quan hệ, ngày mai sẽ biết!"
 
Nhãn thần lóe lên, Hạ Ngôn lại đem Thần Hi kiếm đổi sang cầm bằng tay trái, lần thứ hai chỉ về bầu trời phía xa.
 
"Chờ khi có thời gian, ta sẽ tiến vào Tội Ác Sâm Lâm một lần nữa. Theo như lời nói của Thu Nguyệt thì Thần Hi kiếm còn thiếu sát khí. Một thanh thần kiếm, đương nhiên không thể thiếu sát khí! Nếu như không có sát khí, nó không phải là một vũ khí giết người chân chính. Tam đại thần khí của Đại Lục Long Chi này, không biết rốt cuộc là như thế nào, có cơ hội phái kiến thức một phen."
 
Ong.
 
Sau khi Hạ Ngôn quán nhập một ít linh vực vào Thần Hi kiếm, tiếng ngân vang du dương từ thân kiếm truyền ra, mặc dù nó ở bên trong vỏ kiếm không nhìn thấy, bất quá xuyên qua vỏ kiếm, một cỗ lực lượng khổng lồ đã thẩm thấu ra ngoài.
 
Phần phật.
 
Trong biệt viện, không ngừng tăng lên lực xoay tròn cực nhanh. Trường sam màu xanh trên người Hạ Ngôn dưới cỗ lực lượng này phần phật cộng hưởng.
 
"Ngày mai. Học viên đặc thù."
 
Ngón tay Hạ Ngôn mạnh mẽ nắm chặt lấy thanh kiếm, Thần Hi kiếm ngân vang!
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất