Linh La Giới

Chương 212

Nghe Trương Hồng Phi nói, cho dù với định lực của Trương Kỳ Liên cùng không khỏi mặt biến sắc.
 
Trương Kỳ Liên tuy rằng không có tiến vào học tập tu luyện ở Học Viện Tử Diệp, nhưng cũng biết Học Viện Tử Diệp có một điều kiện nhập học nghiêm khắc, chính là phải là người tu luyện dưới mười lăm tuổi, mới có tư cách tham gia khảo hạch học viện. Lớn hơn mười lăm tuổi, cho dù thực lực mạnh đến mấy đi nữa, học viện cũng không thu nhận.
 
Điều kiện này, hầu hết các học viện ở đại lục đều giống nhau.
 
Từ trong miệng ba người Trương Hồng Phi nói ra tên Hạ Ngôn này. Nếu như thật sự chỉ mới vào học viện có hai tháng, thì nhiều lắm cũng chỉ mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi là Linh Sư hậu kỳ, điều này sao có thể?
 
Trương Kỳ Liên thân là Tổng quản ngoại viện của Trương gia, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, nhưng lão chưa từng nghe nói qua ở địa phưong nào có xuất hiện Linh Sư hậu kỳ mười lăm tuổi.
 
- Hạ Ngôn này, chưa tới mười lăm tuổi à?
 
Trong nháy mắt đó, Trương Kỳ Liên cố áp chế xuống nỗi kinh dị trong lòng, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Hồng Phi hỏi.
 
Trương Hồng Phi gật gật đầu:
 
- Đúng vậy, thời điểm vừa mới vào học viện, dường như hắn cũng không phải là cường giả Linh Sư. Cũng không biết rốt cuộc tu luyện như thế nào, thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, Hạ Ngôn này liền đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ.
 
- Lúc ấy khi hắn thông qua khảo hạch học viên đặc biệt, con đã từng khiêu chiến với hắn, nhưng con cùng không thể đánh bại hắn.
 
Đối với chuyện này, ba người Trương Hồng Phi cũng là chau mày, căn bản là không sao hiểu rõ được. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối hắn vẫn cho rằng Hạ Ngôn dùng mánh khóe, dựa vào thân pháp mới có thể không bị đánh bại.
 
- Linh Sư hậu kỳ mười lăm tuổi!
 
Trương Kỳ Liên không khỏi bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong trí nhớ:
 
- Ở trên lịch sử Đại Lục Long Chi mấy trăm năm gần đây, ba trăm năm trước từng xuất hiện một gã Linh Sư hậu kỳ mười hai tuổi, hai trăm năm trước còn xuất hiện một gã Đại Linh Sư mười lăm tuổi.
 
- Hạ Ngôn này nếu thật là Linh Sư hậu kỳ mười lăm tuổi, vậy coi như là thiên tài hiếm thấy ở Đại Lục Long Chi mấy trăm năm gần đây.
 
Ánh mắt Trương Kỳ Liên chợt phát lạnh.
 
Theo như lời Trương Kỳ Liên nói, đều có sách sử ghi lại. Có thể cùng có một số thiên tài đồng dạng kinh thế hãi tục, nhưng không được ghi lại, chỉ vì quá trình bọn hắn tu luyện không bị người ngoài biết mà thôi. Đại Lục Long Chi dân số nhiều như vậy, cho dù tỉ lệ có thấp, thiên tài hiếm thấy mấy đi nữa cùng có thể xuất hiện một ít.
 
Hạ Ngôn bởi vì tu luyện bí điển Linh La, có thể được xếp vào hàng ngũ thiên tài. Cũng không tính là hiếm lạ lắm. Đương nhiên, người bình thường tự nhiên là không biết sự huyền ảo Linh La tâm pháp của Hạ Ngôn.
 
- Tên Hạ Ngôn này! Đối nghịch với chúng ta khắp nơi. Hắn ở trong học viện một ngày, chúng ta phải nén giận, chịu đựng đủ loại sỉ nhục!
 
Trương Phong nói với giọng căm hận.
 
- Hắn còn nhiều lần ở trước mặt mọi người làm chúng con mất hết mặt mũi! Trương Hải Tuyền cùng phẫn nộ nói.
 
- Vừa rồi các con nói, Hạ Ngôn này là đệ tử của Viện trưởng? Viện trưởng Học Viện Tử Diệp à?
 
Trương Kỳ Liên lại hỏi.
 
Trương Hồng Phi hơi thờ trầm xuống, trầm giọng nói:
 
- Đúng rồi, Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp tự mình thu hắn làm đệ tử. Hắn là đệ tử của Viện trưởng, chúng con cùng không thể công khai đối phó với hắn. Cho nên, mới để mặc cho hắn kiêu ngạo lâu như vậy.
 
Kỳ thật, Hạ Ngôn chưa bao giờ chủ động trêu chọc ba người bọn họ, trước đây vẫn đều là ba người bọn hắn trêu chọc Hạ Ngôn. Ngay từ đầu, chính là Trương Phong gây sự trước ở Như Ý Lâu.
 
- Nói như vậy, còn thật không dễ dàng đối phó rồi. Nếu như bị Viện trưởng Học Viện Tử Diệp biết chúng ta đối phó với Hạ Ngôn, vậy khẳng định lão sẽ không bỏ qua.
 
Trương Kỳ Liên lập tức bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đối phó với Hạ Ngôn, tuy nhiên cuối cùng vẫn là có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
 
Trương Kỳ Liên là người của Trương gia, đương nhiên là đứng về phía ba người Trương Hồng Phi. Đối với lời nói của ba người, lão cũng là rất tin tưởng không chút nghi ngờ. Trong tiềm thức lão cũng cho rằng Hạ Ngôn là người gây sự.
 
Ánh mắt Trương Phong chợt lóe sáng, nói với giọng gian tà:
 
Kỳ Liên thúc! Hạ Ngôn kia có một muội muội tên là Hạ Tử Hân. Cũng đang tu luyện ở Học Viện Tử Diệp, hơn nữa thực lực bình thường thôi. Chúng ta. Trương Phong quét mát nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý tới bọn họ nói chuyện, liền nói tiếp:
 
- Chúng ta có thể lợi dụng Hạ Tử Hân, dụ tên Hạ Ngôn kia ra ngoài!
 
- Tìm chỗ vắng vẻ nói sau.
 
Trương Kỳ Liên phất tay ngắt lời Trương Phong, thấp giọng nói. -Dạ!
 
Trương Phong vội đáp, liếc mắt nhìn Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền một cái. hai người khẽ gật đầu.
 
Chính ngọ ngày hôm sau!
 
Ở vùng hoang dà hơn mười dặm ngoài cửa thành phía đòng thành Tử Diệp. Hạ Ngôn toàn thân y phục màu trắng ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi mở đôi mắt ra.
 
Theo hô hấp của hắn, cuối cùng từng điểm từng điểm sáng li ti màu trắng như ẩn như hiện kia, cũng biến mất theo hơi thở của Hạ Ngôn.
 
"Rốt cục hấp thu xong rồi. "
 
Hạ Ngôn chợt phất hai bàn tay một cái, cả thân mình nhanh chóng đứng lên.
 
Lúc này đây ước chừng hắn đã hấp thu linh lực từ chạng vạng ngày hôm qua hấp thu cho tới chính ngọ hôm nay, đại khái dùng thời gian chín canh giờ.
 
Mà chín canh giờ này, linh lực của Hạ Ngôn.
 
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn chậm rãi giơ lên thanh Thần Hi kiếm trong tay đón ánh mặt trời ngày mùa thu!
 
Bỗng nhiên, thân thể Hạ Ngôn đột nhiên nhoáng một cái, mạnh mẽ tung một kiếm chém về phía một tảng đá thật lớn xa xa. Tảng đá này, cao chừng hai thân người, rộng cũng có hơn hai thước, nổi rõ trên cánh đồng hoang.
 
Mà mục tiêu của Hạ Ngôn giờ phút này chính là tảng đá đó.
 
-Ầm!
 
Sau một tiếng nổ ầm vang, tảng đá thật lớn chỉ nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ, bụi bốc lên mù mịt. Mảnh đá vụn tung bay khắp nơi. Qua một hồi lâu, bụi mới dần dần lắng xuống.
 
Nhìn kết quả do một kiếm của mình tạo ra, Hạ Ngôn cũng giật mình vạn phần.
 
"Võ kỹ của ta. "
 
Hạ Ngôn nhìn bột đá vụn bốn phía:
 
"Sau khi hấp thu linh lực, lực lượng của ta tăng mạnh như vậy. Uy lực của một kiếm này ước chừng đạt tới uy lực võ kỹ sáu nghìn độ. "
 
Uy lực võ kỹ sáu nghìn độ, tương đương với một kích toàn lực của Đại Linh Sư trung kỳ. Đại Linh Sư trung kỳ bình thường, cũng chỉ có thể phát huy ra uy lực võ kỹ chừng sáu nghìn độ. Mà Hạ Ngôn, mới chỉ vừa bước vào cảnh giới Đại Linh Sư.
 
Hạ Ngôn biết hiện tại mình cũng không phải là Đại Linh Sư trung kỳ, mà uy lực võ kỹ lại không thua kém Đại Linh Sư trung kỳ.
 
"Cho dù lúc này xuất hiện một gã Đại Linh Sư trung kỳ cùng ta giao thủ, ta cũng không sợ chút nào!" Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
 
"Hơn nữa Ảo Ảnh Thân Pháp cùng tốc độ của ta, nếu đối mặt với Đại Linh Sư hậu kỳ, ta cũng có sức tự bảo vệ mình. " Hạ Ngôn tìm vỏ kiếm màu đen, một lần nữa cắm Thần Hi kiếm vào trong vỏ.
 
Mới vừa rồi ở thời điểm Hạ Ngôn rót linh lực vào thân kiếm, Thần Hi kiếm cũng phát ra một vầng hào quang, dưới ánh mặt trời đều có chút chói mắt. Hiện tại Thần Hi kiếm cũng không phải là bình thường như khi vừa mới rèn thành. Theo thực lực của Hạ Ngôn tăng mạnh, Thần Hi kiếm cũng không ngừng phát sinh biến hóa.
 
"Đã đến lúc ta trở về rồi, bằng không Tiểu Thanh lại phải lo lắng. " Hạ Ngôn lộ ra vẻ tươi cười nơi khóe miệng.
 
Đối với thực lực đột phá lần này, Hạ Ngôn cũng rất vừa lòng. Đột phá của Linh La kiếm pháp cùng dẫn tới thực lực của bản thân Hạ Ngôn đột phá theo. Tuy nhiên chuyện này cũng có liên quan tới tích lũy của Hạ Ngôn. Nếu tích lũy không đủ, Linh La kiếm cùng không thể đột phá dễ dàng như nước chảy thành sông như vậy, thực lực bản thân hắn càng không có khả năng đột phá.
 
Trên vùng hoang dã một bóng người không ngừng lóe lên.
 
Trước một chút, bóng người xuất hiện tại nơi này, mà ngay sau đó bóng người cùng đã xuất hiện tại mấy chục thước ngoài xa. Tốc độ như vậy làm cho ánh mắt người ta đều hỗn loạn đi.
 
Hạ Ngôn thành công bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, tốc độ lại tăng nhanh không ít. Vốn trước đây tốc độ của Hạ Ngôn xem như đã nhanh hơn đồng cấp, nói cách khác, tốc độ hiện tại của Hạ Ngôn, hẳn có thể so với Đại Linh Sư trung kỳ. Thậm chí còn mạnh hơn một chút.
 
Rất nhanh Hạ Ngôn liền theo cửa thành phía nam vào thành Tử Diệp
 
- Tiểu Thanh.
 
Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn về tới tiểu viện của mình.
 
Ở trong thành, Hạ Ngôn cũng không có thi triển tốc độ kinh thế hãi tục. Ở chỗ đông người hắn chỉ dùng tốc độ người thường. Chỉ những chỗ ít người, Hạ Ngôn mới có thể tăng nhanh tốc độ.
 
Cho nên, sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn mới từ cửa thành phía Nam về tới tiểu viện của mình.
 
Vừa bước vào sân, Thổ cẩu liền vọt ra, mà không thấy Tiểu Thanh, Hạ Ngôn liền mở miệng kêu một tiếng.
 
Từ sương phòng bên trái rèm che trên cửa vén lên, một bóng người uyển chuyển xuất hiện. Tiểu Thanh mặc váy dài màu hồng nhạt, nhìn thấy Hạ Ngôn trên mặt lập tức đầy vẻ vui mừng.
 
Bỗng nhiên, Tiểu Thanh lại quay người lại, vào trong sương phòng. Thấy vậy, Hạ Ngôn nhướng mày: "Tiểu Thanh làm sao vậy?"
 
Nếu là thường ngày Tiểu Thanh khẳng định đã chạy ra đón tiếp. Lúc này đây, lại xoay người quay về phòng.
 
"Hay là. là tức giận?" Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ: "Không đúng! Tính tình của Tiểu Thanh ta biết, cho dù có tức giận cũng sẽ không có biểu hiện như vậy, nhiều lắm là mím cái miệng nhỏ nhắn chứng tò vẻ bất mãn của mình một chút mà thôi. "
 
Hạ Ngôn lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn Thổ cẩu đang nhe răng vẫy đuôi.
 
- Hạ Ngôn ca!
 
Lúc này Tiểu Thanh lại từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một phong thư.
 
- Hạ Ngôn ca! Thư này vừa mới đây có một người đưa tới. Nói là có chuyện gấp. Huynh không có nhà, muội cùng không biết phải làm sao. Còn nữa, ngày hôm qua Viện trưởng sư phụ cùng Lý Đại ca đều tới tìm huynh, cũng nói là có việc.
 
Tiểu Thanh nói líu lo, nói xong, đưa phong thư tới tay Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nghi hoặc cầm lấy phong thư.
 
"Sư phụ cùng Lý Đại ca đều đã tìm đến ta? Chẳng lẽ là. " Hạ Ngôn nghĩ thầm: "Rất có thể vì ta đột nhiên rời Học Viện Tử Diệp, khiến cho bọn họ lo lắng đây. "
 
Nhớ tới tình trạng của mình lúc ấy, Hạ Ngôn cười khổ một cái. Lúc đó, hắn cùng không thể khống chế mình được.
 
"Tuy nhiên, phong thư này là ai gửi cho ta?" Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn phong thư, trên bì thư cũng không có chữ viết gì.
 
Thoáng trầm ngâm, Hạ Ngôn tùy tay liền xé thư, lấy ra một tờ giấy bên trong, mở ra.
 
-Hả!?
 
Hạ Ngôn trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra ánh mắt khiến người ta sợ hãi. Nội dung trong thư rất ngắn gọn, cũng rất đơn giản. "Hạ Ngôn!
 
Hẹn ngươi trong vòng một canh giờ phải tới Thanh Vân Sơn ngoài của phía đông thành Nếu không, cái mạng nhỏ của Hạ Tử Hân khó giữ. Hắc hắc! Hạ Tử Hân. Chặc chặc, thật mọng nước tươi ngon kia, thật sự là làm cho người ta tâm động nhỉ!
 
Nhớ kỹ, chỉ cho phép một người đến, nếu bị ta phát hiện ngươi thông báo những người khác, thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. "

 
Xem xong phong thư này, thậm chí Hạ Ngôn có thể nghe được tiếng cười gian tà của người kia vang lên bên tai.
 
Tiểu Thanh vẫn đứng ở bên cạnh. lúc này nhìn thấy sắc mặt Hạ Ngôn thoáng lộ vẻ tàn nhẫn, trong mắt chớp động hung quang. Trái tim nàng cũng không khỏi đập thinh thịch, Nàng rất ít nhìn thấy Hạ Ngôn lại phẫn nộ như thế.
 
- Hạ Ngôn ca! Xảy ra chuyện gì vậy?
 
Bởi vì Tiểu Thanh hơi lùn, Hạ Ngôn cầm thư trong tay, căn bản là nàng nhìn không tới nội dung. Cho nên, nàng mới thật cẩn thận hỏi.
 
Nghe tiếng của Tiểu Thanh hỏi, thân mình Hạ Ngôn đột nhiên chấn động, phục hồi tinh thần lại.
 
- Không có việc gì! Tiểu Thanh! Huynh phải đi ra ngoài một chuyến. Yên tâm đi, một lát nữa huynh sẽ trở về!
 
Trên mặt Hạ Ngôn lộ ra vẻ tươi cười, hắn khẽ vuốt cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Thanh nói.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất