Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Giữa ngươi với ta cũng không có xung đột ích lợi”. Mắt Quan Lượng lóe lên một cái, nói: “Đem các đồng môn sư huynh đệ Thái Âm điện của ngươi gọi đến, Nguyệt chi tinh hạch nơi đây ngươi có thể lấy hết, Thương Viêm phủ chúng ta chỉ cần Nhật chi tinh hạch”.
Hắn đương nhiên cho rằng Trang Tĩnh và người tiến vào của Thái Âm điện cùng nhau tới đây.
Thương Viêm phủ và Thái Âm điện đều là thế lực cấp Hoàng Kim thứ cấp. Lần này số lượng võ giả tới đây chênh lệch không quá lớn, hắn cũng không muốn đấu ngươi chết ta sống với Thái Âm điện.
Nhất là Thái Âm điện cần vẻn vẹn chỉ là Nguyệt chi tinh hạch.
“Không có người khác”. Nhìn nhìn Tần Liệt, lại nhìn nhìn Quan Lượng, Trang Tĩnh nói: “Toàn bộ võ giả Thái Âm điện đều đã bị giết, mà ta... Thì là tù binh của hắn”.
Trang Tĩnh chỉ về phía Tần Liệt.
Lời vừa nói ra, những người kia của Thương Viêm phủ, ánh mắt nhìn về phía Tần Liệt đột nhiên có thêm một tia ý vị phức tạp khó hiểu.
Bọn họ bắt đầu cân nhắc thân phận thật sự của Tần Liệt.
Chẳng lẽ... Người này thật sự là tộc nhân Âm Minh tộc?
“Trang Tĩnh, ta cho ngươi thêm một lần cơ hội lựa chọn, là sống, hay là chết. Tự ngươi nắm chắc”. Tần Liệt đột nhiên nói.
Tiếng nói vừa dứt, từng luồng huyết quang từ trong chân hồn của Trang Tĩnh bay vọt ra, vừa rời khỏi con ngươi của Trang Tĩnh liền đột nhiên tiêu tán.
Trong chốc lát, cảm giác linh hồn bị cấm chế nắm giữ liền biến mất không thấy.
Trang Tĩnh trăm phần trăm khẳng định nàng đã khôi phục tự do.
Thời khắc mấu chốt, Tần Liệt vậy mà lại gỡ bỏ khống chế đối với chân hồn của nàng, biến hóa như thế làm Trang Tĩnh bỗng nhiên mờ mịt.
“Có thể sống sót hay không, phải xem bản thân ngươi lựa chọn, lựa chọn đúng, ngươi có thể tiếp tục sống, sai... Vậy ngươi phải chết”. Ánh mắt Tần Liệt lạnh lùng tàn khốc.
Trang Tĩnh đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của nàng, tất nhiên là kỳ vọng Tần Liệt bị Thương Viêm phủ chém giết. Nàng chẳng những có thể khôi phục tự do, còn có thể cướp lấy thánh khí U Nguyệt tộc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tần Liệt lại sẽ cởi bỏ giam cầm đối với linh hồn nàng.
Nàng vốn cho rằng Tần Liệt không chịu nổi một đòn, tuyệt đối không phải đối thủ của Thương Viêm phủ, gọi nàng đi ra cũng chỉ là đem nàng coi như pháo hôi để hy sinh.
Lúc này, Tần Liệt lại cởi bỏ giam cầm đối với nàng, cho nàng một cơ hội lựa chọn một lần nữa. Điều này làm nàng bắt đầu một lần nữa cân nhắc cả sự việc.
“Giúp hắn giết Thương Viêm phủ, hay là giúp Thương Viêm phủ... Giết hắn?”.
Trong mắt Trang Tĩnh, toát ra ánh mắt vô cùng lo lắng, biết xem xét thời thể nhất, nàng lần đầu tiên vì thế cục trước mắt cảm thấy mê man.
“Ta chờ ngươi làm ra quyết định”. Tần Liệt lạnh lùng nói.
Quan Lượng và võ giả Thương Viêm phủ cũng đều trầm tĩnh xuống, cũng nhìn về phía Trang Tĩnh.
Không biết vì sao, Tần Liệt lúc trước ở trong mắt bọn họ còn không đáng nhắc tới, ở lúc này đột nhiên làm bọn họ cảm giác được áp lực.
Tu La tộc Nạp Cát cũng thu liễm nụ cười, sắc mặt âm trầm, ánh mắt không nắm chắc.
Hắn sinh ra ý tưởng hắn có thể đã làm ra quyết định sai lầm.
Sau một thời gian dài trầm mặc.
Trang Tĩnh hít một hơi thật sâu, chợt cắn răng một cái, đột nhiên lấy ra ‘Bích Nguyệt Hàn đao’, lập tức hướng một tên Thương Viêm phủ cách nàng gần nhất khai đao.
Một đạo cầu vồng trăng biếc cắt phá không gian, ánh trăng như nước chảy trong hai khối ‘Nguyệt chi tinh hạch’ ở chung quanh đột nhiên bị dẫn dắt ra, nháy mắt hòa tan vào cầu vồng trăng biếc.
“Phốc!”.
Tiếng vật sắc chém tới xương cốt, từ trên người tên võ giả Thương Viêm phủ kia truyền đến, sau đó một tiếng gào khóc thảm thiết cũng ầm ầm vang lên.
“Tiện nhân! Ngươi đây là đang tìm chết!”. Vạn Bân rống giận.
“Không ngờ được Thái Âm điện Trang Tĩnh lại hồ đồ như thế!”. Quan Lượng cười lạnh không thôi, phất tay nói: “Giết cho ta!”.
Một đám võ giả Thương Viêm phủ nhẫn nại đã lâu, rốt cuộc lần lượt ra tay.
Ngay lúc này, Nạp Cát lúc trước rũ sạch quan hệ với Tần Liệt, trải qua một phen thiên nhân giao chiến, vậy mà cũng cắn răng lao tới.
“Bằng hữu, vừa rồi chỉ là đùa một chút với ngươi mà thôi, ta đã mời ngươi tới đây tiêu diệt gia hỏa Thương Viêm phủ, há có thể ngồi xem các ngươi ứng chiến một mình?”. Nạp Cát cười ha ha.
Lấy ánh mắt lý trí để nhìn, hắn nên tiếp tục chờ, chờ những gia hỏa kia của Tu La tộc đến, chờ Tu La tộc và Thương Viêm phủ chém giết sau đó thu thập tàn cục.
Chính hắn cũng không biết vì sao ngớ ngẩn lao ra.
Hắn chỉ là bằng vào Tần Liệt thời khắc mấu chốt giải trừ cấm chế đối với linh hồn Trang Tĩnh, còn có lựa chọn làm hắn ngạc nhiên đó của Trang Tĩnh, cho nên cho rằng Tần Liệt hẳn là không chỉ có chút năng lực như vậy.
Hắn theo bản năng cho rằng Tần Liệt sẽ mang tới cho hắn kinh hỉ.
“Ba ba ba ba!”.
Tiếng lôi điện đan xen, đột nhiên từ trên người Tần Liệt vang lên, một cỗ dao động sấm sét cuồng bạo phun ra.
Ở dưới mọi người nhìn chăm chú, các tia chớp thanh u to như cánh tay trẻ con, như rắn từ trong cơ thể Tần Liệt bắn vọt ra.
Những tia chớp đó quấn quýt, toàn bộ dung nhập thanh lôi phách trường đao rộng lớn kia, làm đao mang của Lôi Phách đao tựa như thác nước từ trên trời trút nghiêng xuống.
Một đám Lôi Điện cầu to như cối xay, điện chớp sấm rền, như lôi điện ngưng tụ thành mặt trời, phóng ra năng lượng hủy thiên diệt địa.
Trong mỗi một quả cầu lôi điện, đều có ‘nước lôi trì’ từ trong huyệt khiếu của Tần Liệt bay ra, đều ẩn chứa lôi uy khủng bố chuyên diệt hồn phách sinh linh của sấm chớp.
Không lâu trước đó, võ giả Phá Toái cảnh trung kỳ của Thương Viêm phủ giao thủ cùng Tần Liệt, mắt thấy lôi cầu nhất nhất ngưng hiện, lập tức dùng ra đòn sát thủ.