Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Ta biết rồi”. Tâm tình Hắc Tư Đặc nặng nề vô cùng.
Một cánh cửa bí cảnh này thành lập, hao phí lượng lớn vật tư của Tố Lạc giới, hơn nữa còn là Hắc Tư Đặc tự tay chỉ huy ngưng luyện thành.
Đột nhiên phải phá hủy, hắn nhất thời có chút không tiếp thụ được.
“Chỉ cần chúng ta có một ngày một lần nữa đứng lên, chúng ta chẳng những có thể trở về Tố Lạc giới, còn có thể đoạt lại tất cả thuộc về Tạp Luân gia tộc chúng ta!”. Sắt Lâm trang trọng như thề nói.
“Các ngươi đi!”. Khải Lý thúc giục.
Hắc Tư Đặc và Sắt Lâm vì thế cũng xuyên qua cánh cửa bí cảnh.
Sau khi bóng dáng hai người bọn họ biến mất, Khải Lý nhìn bầu trời Tố Lạc giới một cái cuối cùng, bùi ngùi thở dài, cũng xoay người đi vào.
Bóng người hắn vừa vào cánh cửa bí cảnh, cánh cửa bí cảnh đó liền bột phát ra rung chuyển kịch liệt, mấy chục giây sau đột nhiên hoàn toàn nổ tung.
Vài canh giờ sau.
Mấy ngàn chiến sĩ Tu La tộc cưỡi hung thú bộ dáng khủng bố, cuồn cuộn lao đến.
Bọn họ đem chung quanh vây chật như nêm cối.
Một lão giả Tu La tộc tinh thông không gian lực hạ xuống nơi cánh cửa bí cảnh nổ tung, lấy linh hồn cảm ứng một phen, nói: “Người của Tạp Luân gia tộc đã phá vỡ cánh cửa bí cảnh!”.
“Tạp Luân gia tộc mấy năm nay cùng một thế lực Nhân tộc linh vực tên là Tịch Diệt tông lui tới chặt chẽ, Tịch Diệt tông kia, tựa như ở Bạo Loạn chi địa của linh vực”. Một cự hán Tu La tộc khôi ngô như núi hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn chúng tất nhiên hướng Bạo Loạn chi địa bỏ chạy rồi!”.
“Chúng ta không thể trực tiếp liên thông với Bạo Loạn chi địa”. Lão giả Tu La tộc nói.
“Ta sẽ nghĩ cách mượn dùng cánh cửa bí cảnh của trung ương thế giới”. Cự hán Tu La tộc kia nói.
“Luân Hồi giáo?”.
“Ừm!”.
“Thuộc hạ rõ”.
***
Tịch Diệt tông.
“Phụ thân, đều do con to gan lớn mật, mới sẽ mang đến trận hạo kiếp này cho Tố Lạc giới! Xin phụ thân ban tội!”.
Nạp Cát quỳ mọp trên đất, lệ nóng doanh tròng, không ngừng dập đầu.
Trong tòa đại điện này của Tịch Diệt tông đứng chi chít tộc nhân Tạp Luân gia tộc của Tu La tộc, đám người Lôi Diêm, Trầm Khôi, Trầm Nguyệt ở một bên im lặng nhìn.
Bọn họ biết Tố Lạc giới đã xong rồi.
Dựa theo nhiều năm trước bọn họ ước định với Tạp Luân gia tộc, Tạp Luân gia tộc mang theo tộc nhân còn sót lại lấy cánh cửa bí cảnh, đến Tịch Diệt tông tránh họa.
“Con không làm sai gì cả”.
Khải Lý đem Nạp Cát nâng dậy, vỗ vỗ mạnh bả vai hắn, nói: “Sọ Ám Hồn thú vốn chính là thánh vật của Tạp Luân gia tộc chúng ta. Cũng là dấu hiệu huy hoàng của gia tộc ta! Năm đó, ta là bị ép bất đắc dĩ, mới không thể không đem sọ Ám Hồn thú giao ra, sau này ta luôn hối hận”.
“Không có sọ Ám Hồn thú, thực lực Tạp Luân gia tộc chúng ta tăng trưởng quá chậm, càng thêm không phải đối thủ của những quý tộc kia. Năm đó, ta nên mang theo sọ Ám Hồn thú, mang theo thành viên trực hệ của gia tộc thoát khỏi Tố Lạc giới, đi một vực giới bọn họ không tìm thấy phát triển lực lượng!”.
“Ngươi trộm sọ Ám Hồn thú, tuy cực kỳ lớn mật, nhưng gia tộc ta đều cảm thấy tự hào vì ngươi!”. Trên khuôn mặt lãnh diễm của Sắt Lâm trước toát ra nét tán thưởng, chợt lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhưng ngươi lại đã đánh mất sọ Ám Hồn thú! Cứ như vậy, nhiều tộc nhân tử vong như vậy, chúng ta xóc nảy lưu chuyển còn có ý nghĩa gì?!”.
“Tỷ tỷ, ta không làm mất sọ Ám Hồn thú, ta chỉ là, chỉ là...”. Nạp Cát cúi đầu, hối hận không thôi, lại không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.
“Việc này không trách Nạp Cát thiếu gia. Thật là... Thế sự khó liệu”. Hắc Tư Đặc cười khổ nói.
Hắn thật ra đã đem tình huống sự việc nói qua rõ ràng với Khải Lý, Sắt Lâm một lần, chỉ là sọ Ám Hồn thú chính là hy vọng của Tạp Luân gia tộc, bọn họ vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật sọ Ám Hồn thú đã nổ tung.
Sọ Ám Hồn thú nổ tung, ý nghĩa tất cả Tạp Luân gia tộc nay gặp phải, đều không nhận được bất cứ bồi thường gì.
“Viêm Nhật đảo Tần Liệt kia, đồng ý bồi thường tổn thất của chúng ta hay không?”. Khải Lý đột nhiên hỏi.
Hắc Tư Đặc vội vàng gật đầu, nói: “Hắn nói hắn thực không có cách nào một lần nữa trả một cái sọ màu đỏ sậm cho chúng ta, nhưng hắn cũng bày tỏ, hắn đồng ý bồi thường tổn thất của chúng ta, điều kiện... Do chúng ta đưa ra”.
“Đối với Tạp Luân gia tộc chúng ta, đối với toàn bộ chủng tộc Tu La giới mà nói, chỉ sợ không có bất cứ thứ gì càng thêm trân quý hơn so với sọ Ám Hồn thú!”. Sắt Lâm hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận: “Hắn ở nơi nào? Ta muốn đem đầu hắn vặn xuống, xem đầu hắn, có thần diệu như sọ Ám Hồn thú hay không!”.
“Ngươi người này sao lại như vậy?”. Trầm Nguyệt nhíu mày nói.
“Ta làm sao?”. Sắc mặt Sắt Lâm lạnh lẽo, không có giác ngộ ăn nhờ ở đậu: “Hắn làm vỡ sọ Ám Hồn thú, tương đương với dập tắt ngọn lửa hy vọng một lần nữa quật khởi của gia tộc ta! Ta giết hắn báo thù, có vấn đề gì?!”.
“Sọ Ám Hồn thú, không phải hắn làm vỡ”. Lôi Diêm cũng chen vào nói: “Tình huống khá phức tạp, là sọ Ám Hồn thú kia chủ động bay ra, ý đồ dung hợp tàn hồn của Hồn chi thủy tổ. Chẳng qua, rất nhiều phân hồn của Ám Hồn thú tựa như tài không bằng người, ngược lại bị Hồn chi thủy tổ nuốt hết, lúc này mới dẫn tới sọ Ám Hồn thú nổ tung. Việc này, Tần Liệt có lẽ có trách nhiệm nhất định, nhưng hắn không nên gánh vác toàn bộ hậu quả”.
“Vỡ ở trong tay hắn, hắn đáng gánh vác toàn bộ hậu quả!”. Sắt Lâm khẽ kêu.
Nàng được tộc nhân Tu La tộc Tố Lạc giới xưng hô là “hoa tu lip màu đen”, dáng người cực kỳ cao gầy gợi cảm, mặc dù là lúc nổi trận lôi đình, cả người nàng vẫn phóng ra sức quyến rũ làm tâm thần người ta lay động.
Không ít cường giả Tịch Diệt tông, trước kia chứng kiến tộc nhân Tu La tộc, đều là chiến sĩ nam Tu La tộc thô lỗ dữ tợn.
Chợt nhìn thấy một mỹ nữ Tu La tộc lãnh diễm cao quý như thế, các cường giả này của Tịch Diệt tông đều là nhìn không chớp mắt, trên mặt đều có một tia mê say.
“Được rồi được rồi”. Ở lúc Sắt Lâm còn muốn kêu la, Khải Lý khoát tay, ngăn trở lửa giận của nàng, sau đó nói: “Ta muốn gặp Tần Liệt một chút”.
“Hắn tạm thời không ở Bạo Loạn chi địa”. Mặt Trầm Khôi lộ vẻ khó xử, nói: “Không lâu trước đây, ta và người Viêm Nhật đảo bên kia liên hệ, biết hắn hẳn là đã đi Bạc La giới”.
“Bạc La giới?”. Vẻ mặt Khải Lý nghi hoặc.
“Nghe nói... Bạc La giới cũng có một chi tộc nhân Tu La tộc”. Hắc Tư Đặc chen vào nói.
Khải Lý sửng sốt một chút, nói: “Bạc La giới là vực giới của Tu La tộc chúng ta sao? Vì sao ta một chút ấn tượng cũng không có?”.
Hắc Tư Đặc cũng lắc đầu, giải thích: “Ta cũng là vừa mới biết Bạc La giới này, Tu La tộc sinh sống ở nơi đó, giống như không có bất cứ lui tới gì với quý tộc Tu La giới, thậm chí... Cũng không có kết giao với bất cứ Tu La tộc nào khác”.
“Hoàn toàn cô lập?”. Khải Lý kinh ngạc hẳn lên.