Linh Vực

Chương 135: Bàng Phong

Những chùm tia sáng vàng rực rỡ như pháo hoa ầm ầm đánh vào chiếc dù trong tay Dĩ Uyên.

"Bồng bồng!"

Tia lửa văng tung tóe, một lực áp bách nặng nề đè lên chiếc dù trên mặt.

Dĩ Uyên kêu lên một tiếng, cả người khẽ run, mặt hồng lên.

Tần Liệt đứng dưới chiếc dù cũng bị chấn đến đầu gối mềm nhũn, giống như bị người ta đè mạnh xuống, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống đất.

"Bàng Phong sư huynh!"

"Bàng Phong sư huynh đến rồi!"

Đám đệ tử ngoại môn Khí Cụ Tông vui vẻ kêu lên, trong mắt mang theo một tia kính sợ.

Một thanh niên thân cao hơn một mét chín, tướng mạo anh vĩ, mặc một bộ áo giáp ánh vàng rực rỡ, hiện ra trước cửa nhà ăn.

Hắn vừa xuất hiện, cả nhà ăn tràn đầy lực hệ kim của ngũ hành, bản thân hắn giống nhưlợi kiếm ra khỏi vỏ, khiến người ta biết ngay là người lợi hại.

"Bàng Phong..." Dĩ Uyên nhìn thanh niên kia, cau mày cất dù đi, nói khẽ với Tần Liệt: "Cẩn thận một chút."

"Kẻ vừa khẩu xuất cuồng ngôn chính là ngươi phải không? Tử Vụ Hải Dĩ Uyên?" Bàng Phong xoải bước đi tới, khí thế cuồng liệt bá đạo, sầm mặt lạnh nhạt nhìn Dĩ Uyên, rồi quay sang nhìn Tần Liệt một cái: "Năm nào cũng có đệ tử mới nhập tông, nhưng kẻ ương ngạnh như các ngươi thì không nhiều, chưa thông qua khảo hạch, mà lại dám dám đùa giỡn đệ tử trong tông, quả thực là không biết trời cao đất rộng!"

"Chúng ta nên làm thế nào là chuyện của chúng ta, không phiền Bàng Phong sư huynh quan tâm." Dĩ Uyên vẫn cười ôn hòa.

"Xem ra lần này thực có không ít kẻ gây đau đầu." Bàng Phong hừ một tiếng."Thân là sư huynh, ta có nghĩa vụ phải dạy các ngươi quy củ."

Bàng Phong nắm tay lại. Trên nắm tay hiện lên hai chiếc bao tay màu vàng tinh mỹ. Hai chiếc bao tay này rõ ràng là được làm ra cho hắn, bao lấy tay rất là vừa

Hắn đấm hai tay vào nhau, kim quang bắn ra bốn phía, một luồng khí thế trầm trọng tuôn ra.

"Kim thạch vẫn lạc!"

Bàng Phong khẽ quát, thi triển quyền pháp, hai nắm tay vung vẩy, ánh vàng rực rỡ trên bao tay tạo thành những viên đá màu vàng.

Mỗi viên đá kim quang chói mắt, dùng Linh lực hệ kim tinh thuần ngưng kết mà thành, nặng như núi, mãnh liệt đánh tới đỉnh đầu Dĩ Uyên, Tần Liệt.

"Sương mù kết!"

Dĩ Uyên vẫn cười, vận chuyển Linh quyết, trên người bỗng tuôn ra một làn sương mù màu tím nồng đậm.

sương mù ngưng thành một con Linh thú mơ hồ màu tím, nó há miệng nuốt, hút từng viên đá vàng vào.

"Ba ba!"

Tần Liệt đứng ngay tại Dĩ Uyên, thấy cái miệng đó chính là tay áo của Dĩ Uyên. Kim quang lả tả rơi xuống mặt đất, nổ tưng bừng.

Người bên ngoài làn sương mùkhông còn nhìn thấy Dĩ Uyên và Tần Liệt đâu nữa, cũng chỉ có Tần Liệt đứng gần như thế, mới biết Dĩ Uyên tuy ra vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực đã phải dùng tất cả linh lực toàn thân để chống lại Bàng Phong.

Hắn cũng nhìn ra Dĩ Uyên đã có vẻ mệt mỏi...

"Bàng Phong tu vi Khai Nguyên cảnh hậu kỳ, cách Vạn Tượng cảnh chỉ một bước ngắn, Linh lực hùng hậu đến cực điểm, ta không chống đỡ được bao lâu." Ngay lúc Tần Liệt chuẩn bị nhúng tay, Dĩ Uyên thì thầm với hắn: "Được rồi, chúng ta đi thôi "

Làn sương mù bỗng thu lại, con Linh thú biến mất, "Bàng Phong sư huynh, chúng ta có việc đi trước, ngươi không cần tiễn." Trong sương khói truyền đến tiếng Dĩ Uyên. Khi làn sương mù tiêu tán, hai người đã chạy ra tít ngoài xa.

Mùi tanh tưởi trong nhà ăn cũng tự nhiên biến mất, Bàng Phong quay đầu lại, nói với một người đang đứng sau lưng: "Thi Thi, hai tên khốn kiếp kia đi rồi, mùi thối cũng mất rồi, tới ăn đi."

"Dạ." Một thiếu nữ bộ dáng nhu nhược, giống Bàng Phong đến bảy tám phần, nhu thuận đi vào.

"Thì ra là Thi Thi cũng từ trong nội tông trở lại, hèn gì Bàng Phong sư huynh lại giận hai tên kia đến vậy" Một người nói.

"Bàng Phong sư huynh rất thương muội muội, hắn là vì sợ muội muội bị người ta khi dễ, nên mới cùng đi với muội muội đến Khí Cụ Tông, hai tên khốn kiếp đầy mùi thối kia tới đây làm loạn, khiến Thi Thi không không ăn cơm được, khác gì chọc giận Bàng Phong, nếu không với tình trầm ổn của Bàng Phong sư huynh, thì đâu có xen vào việc của người khác."

"Ân, đáng đời bọn chúng không may."

Mọi người nghị luận nhao nhao.

Tần Liệt với Dĩ Uyên về tới thạch lâu của Tần Liệt, Dĩ Uyên thở dài: "Vốn chỉ muốn chấn nhiếp đám đệ tửngoại tông thôi, chẳng ngờ lạiđụng phải Bàng Phong, thật là xui xẻo."

"Bàng Phong?" Tần Liệt cúi đầu, nghĩ nghĩ: "Người này chín Nguyên phủ đều dõi dào, thân thể vững như đá, Linh quyết tu luyện cường hãn bá đạo, thật là một người mạnh."

"Đương nhiên." Dĩ Uyên cười khổ, "Bàng Phong là người có thiên phú nhất của vân Tiêu Sơn trong mười năm nay, 'Kim thạch bí quyết' của hắn rất tinh xảo, được vinh dự nhận một khối 'Hồ đồ kim ' quý giá của vân Tiêu sơn, được sơn chủ của Vân Tiêu sơn kỳ vọng rất cao. Lúc hắn bảo muốn cùng muội muội đến Khí Cụ Tông, cả Vân Tiêu sơn như ngồi chảo lửa, nghe nói sơn chủ vân Tiêu sơn còn tự tìm hắn nói chuyện, hi vọng hắn có thể ở lại, nói vân Tiêu sơn sẽ mang hết tài lực tài bồi hắn..."

Dĩ Uyên chợt lắc đầu, "Cha mẹ Bàng Phong đều là Võ Giả trứ danh của Vân Tiêu Sơn, đáng tiếc sớm chết trận, hắn không có thân nhân, chỉ còn một muội muội Bàng Thi Thi. Bao nhiêu năm nay hắn với muội muội sống nương tựa lẫn nhau, gần như là một mình nuôi muội muội khôn lớn, trong mắt Bàng Phong, muội muội hắn là tất cả."

"Bàng Thi Thi hứng thú với luyện khí, muốn trở thành Luyện Khí sư, muốn tới Khí Cụ Tông, nên Bàng Phong cũng đi theo, hắn cự tuyệt đề nghị ở lại của sơn chủ vân Tiêu sơn, cự tuyệt sự tài bồi của họ..."

"Loại người này đáng được khâm phục, hắn hôm nay nổi giận ra tay, chắc chắn là vì Bàng Thi Thi cũng ở đó, muốn vào ăn cơm. Mùi của hai người chúng ta... chắc là ảnh hưởng tới cô ta, nên mới chọc giận hắn."

Dĩ Uyên thở dài."Ách, mà thực ra ta cũng không phải là đối thủ của Bàng Phong, lại đuối lý, nên phải tránh đi."

Tần Liệt gật đầu, có chút hảo cảm với Dĩ Uyên, cũng đem lòng nhớ kỹ cái tên Bàng Phong.

"Bàng Phong với Bàng Thi Thi cùng đi Khí Cụ Tông, lúc đầu hai người đều là đệ tửngoại tông, nhưng Bàng Thi Thi lại tỏ ra có thiên phú luyện khí nên thuận lợi tiến vào nội tông, được tất cả các trưởng lão của nội tông hài lòng. Bàng Phong chẳng có hứng thú với luyện khí, chỉ hướng về võ đạo, nên ở lại ngoại tông, tiến bộ cũng rất nhanh, được trưởng lão ngoại tông ưu ái, có thể trong tương lai sẽ trở thành trưởng lão ngoại tông

"Trưởng lão ngoại tông không cần phải có năng lực về luyện khí. Khí Cụ Các phân tán ở các nơi của Khí Cụ Tông luôn cần người có thực lực tọa trấn, vận chuyển linh khí cũng cần phải có cường giả hộ tống, đệ tử nội tông tinh thông luyện khí nhưng không thích chiến đấu, khi ra ngoài cũng cần có người bảo hộ."

"Bởi vậy, Khí Cụ Tông luôn cần cường giả tọa trấn, càng cường đại càng tốt, trưởng lão ngoại tông Khí Cụ Tông chính là như vậy. Bàng Phong tới Khí Cụ Tông đã sớm ngắm vị trí này, để bảo vệ cho Bàng Thi Thi, giúp cô ta không cần lo lắng gì mà chuyên tâm luyện khí."

Dĩ Uyên cười nhìn Tần Liệt, "Ta cũng chẳng có hứng thú gì với luyện khí hết, nửa năm vừa rồi tìm Luyện Khí sư ở Tử Vụ Hải học chút tri thức luyện khí, đến ứng cho qua khảo thí nhập môn thôi. Kỳ thực ta cũng giống Bàng Phong, cũng nhằm vào vị trí trưởng lão ngoại tông, hắn là vì thân tình, vì bảo vệ bàng Thi Thi, còn ta là vì tình yêu, để bảo vệ cho Liên Nhu của ta..."

"Ngươi thì sao? Ngươi là thật muốn học luyện khí, hay là vì Đường Tư Kỳ?" Dĩ Uyên "Vì luyện khí." Tần Liệt đáp.

Dĩ Uyên ha ha cười, gật đầu: "Học luyện khí với theo đuổi tiểu mỹ nhân cũng đâu có xung đột gì, ta thấy ngươi nên để ý tớỉ Đường Tư Kỳ thêm một chút, ha ha." Hắn vỗ vai Tần Liệt, lời nói thấm thía: "Con đường của Tần huynh gian nan hơn ta, Đường Tư Kỳ kia là viên minh châuđẹp nhất Khí Cụ Tông, biết bao người thèm nhỏ dãi, theo đuôi cô ta khó hơn Liên Nhu nhiều, số người cạnh tranh cũng nhiều hơn hẳn so với ta. Nếu ta không nhìn lầm, Ám Ảnh Lâu Lương Thiếu Dương... cũng là vì Đường Tư Kỳ mà đến, Tần huynh nên sớm chuẩn bị tâm lý thì tốt hơn."

Tần Liệt hờ hững không đáp.

Năm ngày sau đó, Tần Liệt băng hai cánh tay lại, chịu đựng xương cốt bị thấm độc, chuyên chú nghiền cốt phấn, cẩn thận tỉ mỉ mài cho thật mịn, yêu cầu vượt xa yêu cầu của Đường Tư Kỳ.

Trong năm ngày này, hắn tạm dừng việc tu luyện võ đạo.

Hắn vừa nghiền cốt phấn vừa tiến vào trạng thái Vô Pháp vô Niệm, cảm ngộ sự kỳ diệu của bức tranh hàn băng.

Nên khi hắn làm việc cả người như một bức tượng băng, sinh khí biến mất, hàn khí đầy tràn, khiến cả phòng luyện khí băng hàn thấu xương.

Thỉnh thoảng, khi tiến vào bức tranh hàn băng, hắn cảm thấy như mình đang ở trong sông băng trong lòng đất của Cực Hàn sơn Mạch, đang trần trụi đứng giữa trời đất băng tuyết, thể ngộ hàn ý.

"Có lẽ nên thử khắc bức tranh hàn băng vào trong Linh bản, xem nó giống như một Linh trận đồ xem sao." trong trạng thái vô Pháp vô Niệm, mắt hắn không hề có tình cảm, máy móc nghiền cốt phấn, nhưng chấn động trong đầu lại rấtg cường

"Số 230, tên Tần Băng, hừ, cuối cùng ta cũng biết tên của ngươi rồi!" Đường Tư Kỳ vui vẻ đứng trước cửa, quát lên một tiếng, rồi đẩy cửa ra xông vào, "Tần Băng! Năm ngày rồi, để ta xem ngươi có hoàn thành nhiệm vụ hay không, nếu không hoàn thành, sẽ không được điểm cống hiến nào hết!"

Hàn ý thấu xương đập vào mặt, Đường Tư Kỳ run lên.

Cô nhìn thoáng qua tình hình bên trong, không nhịn được la hoảng, trong mắt đầy dị sắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất