"Ầm ầm ầm!"
Dưới bóng đêm, hai đạo thân ảnh như Man Hoang hung thú xông vào với nhau, điên cuồng công kích không ngừng vào người đối phương.
Quang mang hoàng sắc vàng rực và vụn băng sâm lãnh vẩy ra bốn phía, thỉnh thoảng mặt đất dưới chân hai người còn truyền đến một tiếng nổ vang.
Cả một khu vực này là vùng đất thuộc Vân Tiêu Sơn phụ trách. Lúc trước, Ô Thác dẫn bộ hạ dưới trướng đã chém chết từng khách khanh Khí Cụ Tông.
Ô Thác đoán chắc Tần Liệt cũng ở đây cho nên để huynh muội Bàng Phong, Bàng Thi Thi tới. Sau khi nhìn thấy Tần Liệt quả thật xuất hiện, Ô Thác lập tức tiêu sái bỏ đi.
Gã để Tần Liệt lại cho Bàng Phong.
Bởi vì gã tin tưởng, thân là võ đạo kỳ tài, lại cực kỳ có thiên phú trong thế hệ này của Vân Tiêu Sơn thì lẽ tất nhiên Bàng Phong sẽ thắng Tần Liệt!
Bàng Thi Thi cũng lựa chọn bỏ đi, nàng và Ô Thác giống nhau, cũng có lòng tin tuyệt đối vào Bàng Phong!
"Kim Thạch Quyết đệ tam trọng! Cổn Thạch Lưu!"
Hai tay Bàng Phong vung lên giống như bánh xe cuồng mãnh xoay chuyển, từng đoàn từng đoàn kim quang ẩn chứa kim thạch lăng lệ ác liệt, loạn thạch cuồn cuộn ngưng lại thành Cổn Thạch Lưu, cuồng bạo hướng về phía ngực Tần Liệt.
"Đùng đùng đùng!"
Quang đoàn kim sắc như cự thạch xông tới ngực Tần Liệt, làm cho cốt cách toàn thân Tần Liệt rung động răng rắc.
Hai người dán sát nhau như thế, song phương dùng bất luận công kích nào đều lập tức có hiệu quả. Ai cũng không thể tại khoảng cách gần như vậy tránh thoát được oanh tạc của đối phương.
"Bạo!"
Thân hình Tần Liệt giương ra cự chiến lại, hai lòng bàn tay thuận thế ấn lên bả vai Bàng Phong, một đoàn điện quang thanh u rồi đột nhiên tuôn ra.
Ở bên trong điện quang, năng lượng Lôi Đình dữ dằn khủng bố lập tức nổ ra.
"Tạch tạch tạch!"
Áo giáp màu vàng kim óng ánh trên người Bàng Phong bị Lôi Đình chi lực bạo tạc oanh kích như miểng thủy tinh màu vàng kim tan vỡ. Làn da màu vàng kim óng ánh của y ở dưới áo giáp chắc chắn giống như đá vậy.
"Lôi Đình Chi Lực ngươi lại kiêm tu cả Lôi Đình Chi Lực!" Bàng Phong cảm thụ được Lôi Đình chi lực cuồng bạo bạo tạc bên trong cốt cách, nhịn không được quát khẽ lên.
Tần Liệt có thể vận dụng Đại Địa Chi Lực, làm cho trọng lực trường lập tức vặn vẹo hỗn loạn, điểm này cũng đã vượt quá dự kiến của y nhiều lắm rồi.
Trong lúc cận chiến, đột nhiên cốt cách toàn thân Tần Liệt rầm rầm tiếng sấm, lại một luồng Lôi Đình Chi Lực đánh vào cơ thể của y, cái này càng làm cho y kinh dị.
"Một gã khốn âm trầm, chẳng những ẩn tàng Đại Địa Chi Lực, còn cất dấu Linh quyết Lôi Đình!"
Bàng Phong trầm sắc mặt, trong mắt dần dần có kim quang ngưng kết, "Nhưng ngươi thực cho rằng tu luyện nhiều Linh quyết là có thể thắng được ta ư? Dùng tất cả tinh lực tu luyện một loại Linh quyết, toàn tâm mà luyện mới có thể chính thức đem uy lực Linh quyết phát huy tới trình độ lớn nhất! Nếu mà pha tạp như ngươi vậy thì thật là hỗn tạp không tinh khiết, vĩnh viễn không có khả năng đụng chạm đến chân lý một loại Linh quyết nào!"
Nói như vậy xong, vậy mà Bàng Phong tháo áo giáp vàng kim bao trùm toàn thân y xuống, hơn nữa còn giơ tay giật tung áo xống.
Một luồng ánh vàng rực rỡ, thân thể cường tráng như nước thép quét lên đột nhiên dần hiện ra triệt để.
Khối khối cơ bắp nửa người trên Bàng Phong lộ ra, màu vàng kim óng ánh sáng bóng lóe ra cho người ta cảm giác cứng như sắt thép, gây cảm nhận cường hãn đến cực điểm cho người ta nguội lạnh, phảng phất có thể đao thương bất nhập, phảng phất như không thể phá vỡ!
Một sợi gân mạch hiện trên cơ bắp y, như là một con linh xà mảnh dài hẹp ẩn núp trong cơ thể y.
Cởi áo giáp vàng kim, kéo quần áo, Bàng Phong để thân hình lồ lộ. Con mắt thành màu vàng kim óng ánh, quanh thân phóng xuất ra một luồng khí thế Cuồng Liệt không thể địch nổi.
"Tần sư đệ, bây giờ ngươi đi còn kịp!" Thần sắc trên khuôn mặt Bàng Phong ngưng trọng thành màu vàng kim óng ánh. Nhìn y thì thấy giống hệt một bức tượng bằng vàng.
"Ngươi đã vào danh sách tử vong. Nếu như ngươi có thể bảo tồn thực lực, thừa dịp loạn mà chạy mau, may ra còn có cơ hội giữ mạng sống."
Sauk hi Bàng Phong dứt đứt áo dường như trở nên nhiều lời hơn hẳn, "Lúc này, ngươi cùng ta giao chiến. Coi như ta không giết nổi ngươi nhưng sẽ làm cho ngươi trọng thương. Mà sau khi trọng thương ngươi không có năng lực đối mặt bất luận hung hiểm nào mà chỉ bị người khác nhẹ nhàng chém giết!"
Tần Liệt sững sờ, cảm thấy đoán không ra tâm tư Bàng Phong, rõ ràng đang thời điểm kịch đấu say sưa, vì sao Bàng Phong lại nói những lời như vyaaj.
"Ngươi rất lợi hại, ngươi có thể cận chiến cùng ta lâu như vậy làm cho ta rất là thống khoái!" Trong mắt Bàng Phong thoáng hiện sắc thái điên cuồng, "Từ khi ta xuất đạo đến nay, đã từng giao chiến với rất nhiều Võ Giả cùng cấp bậc, nhưng chưa có ai đủ can đảm dám cận chiến cùng ta như vậy! Tần sư đệ, ngươi là người thứ nhất có thể cự lại ta đấy!"
Tần Liệt ngạc nhiên.
Nghe ý tứ Bàng Phong thì là nếu thắng được y trong chiến đấu sẽ được người này tôn trọng. Bởi vì hắn cận chiến với Bàng Phong lâu như vậy, cho nên làm cho Bàng Phong cực kỳ thống khoái.
Đây mới khiến Bàng Phong điên cuồng? Điều đó làm cho người này nguyện ý lãng phí miệng lưỡi một phen sao?
"Trận chiến này, ta cảm thấy thống khoái, chưa bao giờ được thống khoái như vậy!" Trong mắt Bàng Phong lộ ra sắc thái điên cuồng, "Bởi vì quá thống khoái, ta sợ ta không thu tay được, ta sợ ta không thể thực hiện lời hứa đối với Thi Thi, ta sợ ta sẽ hạ thủ giết ngươi!"
Bàng Phong hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân trấn định lại, quát khẽ lên: "Tần sư đệ, để Đường sư tỷ lại, bấy giờ ngươi lập tức đi đi! Ta không muốn giết ngươi!"
"Ngươi giết được ta sao?!" Tần Liệt đạp mạnh lên mặt đất.
"Oành!"
Thân hình Kim sắc của Bàng Phong bị đại địa lực phản chấn, bị ném bay lên trời!
Tần Liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, rốt cục quyết định không hề che dấu bất luận lực lượng nào trong thể nội, toàn lực thúc dục Thiên Lôi cức!
"Ầm ầm! Ầm ầm! Xuy xuy xùy!"
Một tia chớp mảnh dài hẹp to bằng ngón tay, như dây thừng rậm rạp chằng chịt quấn quanh toàn thân hắn, một tiếng tiếng sấm sét vang lên đồng thời từ bên trong thân thể hắn cuồn cuộn truyền ra ngoài.
Ở sâu trong chín tầng mây, lúc đó cũng vọng ra một tiếng sấm, một tia chớp như con cự long vạch phá bầu trời, từ trong mây cuồn cuộn lao xuống.
"Sau khi hình thành Thiên Lôi Thánh Thể, có thể dùng thân thể chi lực thuần túy dẫn phát Thiên Địa chi biến! Dẫn Thiên Lôi Thiểm điện xuống!" Đây là lời dặn dò của Tần Sơn năm xưa.
Đã nhiều năm rồi, bây giờ Tần Liệt mới dùng thân thể chi lực thuần túy, dùng sấm sét bên trong toàn thân gân xương tạng phủ, dẫn động Vân Tiêu Bạo Lôi!
"Răng rắc!"
Một tiếng sấm như muốn chấn vỡ Thiên Địa, nương theo tia chớp như cự long nện xuống, hướng thẳng tắp phía Tần Liệt mà đến.
Mà Tần Liệt, thì toàn thân là tia chớp đan vào, xương cốt toàn thân lôi oanh rung trời, vẻ mặt thô bạo điên cuồng mà đánh về phía Bàng Phong bị đại địa lực phản chấn chấn ném bay lên trời.
"Ngươi muốn chiến thống khoái thật không?" Nội tâm Tần Liệt ẩn núp sự dữ dằn điên cuồng, toàn bộ đã bị nhen nhóm, "Ta còn chưa thống khoái!"
"Ầm!"
Trong lòng hai bàn tay hắn, Lôi Điện chi lực điên cuồng giao hội, ngưng thành một Lôi Điện cầu cực lớn, hắn như ôm Lôi Điện cầu mà nhảy mạnh vào ngực Bàng Phong.
Cơ hồ đồng thời với tia chớp Cự Long từ chỗ sâu trong trời cao lao xuống, cùng cái giống như tiếng sấm kia có thể chấn vỡ Thiên Địa, đồng loạt rơi xuống.
Rơi vào trên thân hai người, hắn và Bàng Phong!
Ánh sáng mãnh liệt chói mắt, từ trên người hắn và Bàng Phong ầm ầm bộc phát. Một tiếng nổ vang, bầu trời chao đảo, hắn và Bàng Phong như hai quả đạn pháo, từ trên không bắn xuống.
"Oành! Oành!"
Mặt đất đầy đá xanh cứng rắn, đột nhiên xuất hiện hai cửa động hình người, hai cửa động đều có lôi điện lập lòe, khói nhẹ bốc lên.
Lúc trước âm thanh va chạm kịch liệt không ngớt vang lên tại thời khắc này đột nhiên yên tĩnh. Bên trong tầng mây cũng không vang lên tiếng sấm nữa.
Đây là khu vực do Vân Tiêu Sơn phụ trách quản lý, giờ phút này yên tĩnh vô cùng, chỉ có Đường Tư Kỳ đang dựa lưng vào góc tường. Đôi mắt đẹp rực sáng đang nhìn cửa động hình người.
Trong nội tâm Đường Tư Kỳ dâng lên sự kinh hãi cực lớn.
Nàng không ngờ rằng Tần Liệt lại có thể dùng tiếng Lôi Đình oanh minh trong thể nội, lại một lần nữa dẫn phát Thiên Địa chi biến, dẫn tia chớp diệt thế Cự Long nện xuống.
Nhìn hai thi thể sắt đó từ giữa không trung rơi xuống làm cho mặt đất xuất hiện cả cửa động, nàng thầm tắc luỡi.
"Cả hai đều không phải là người, đều là quái vật được sắt thép tạo thành..." Nàng vô thức suy nghĩ như vậy.
Đôi mắt dễ thương ngưng tụ ở hai cửa động đằng kia. Nàng đang đợi, chờ xem có xảy ra tranh đấu tiếp không, chờ hai người chính thức phân thắng bại.
Một bàn tay, bỗng từ bên trong một cửa động thò ra!
Đồng tử của Đường Tư Kỳ co rụt lại, tâm tình bỗng nhiên khẩn trương lên, nàng chớp mắt không dời bàn tay kia.
Đó là bàn tay của Tần Liệt!
Nàng nhận ra rồi!
Bởi vì nàng và Tần Liệt từng phối hợp luyện khí nhiều lần, cho nên nàng rất quen bàn tay này!
Quả nhiên sau một khắc, Tần Liệt dùng lực của bàn tay này kéo cả người vọt ra khỏi cửa động.
Bộ dáng Tần Liệt xem ra cũng không tốt.
Toàn thân hắn đều là tro bụi, cái đầu đen kịt rối tung. Toàn thân lại toát ra một luồng khí tức băng hàn cảnh báo người ta chớ tiến gần, làm cho ai cũng có cảm giác lãnh khốc vô tình.
"Chúng ta đi." Khi Đường Tư Kỳ nhìn thật sâu, Tần Liệt bước nhanh tới, một tay tóm lấy nàng, bế lên một lần nữa.
Bị cái thân hình lạnh như băng ôm vào trong ngực mà không biết vì sao Đường Tư Kỳ chẳng những không cảm giác được rét lạnh mà vẫn cảm thấy rất là ôn hòa.
Đường Tư Kỳ không thể động, chỉ có thể dùng con mắt nhìn quanh, nàng không tự chủ được mà nhìn về phía cửa động Bàng Phong ngã xuống.
Chỗ đó không có động tĩnh...
Tần Liệt đi nhanh, bước hướng một khu vực khác, bỏ lại nơi này ở sau lưng.
Đường Tư Kỳ vẫn nhìn cái cửa động Bàng Phong rơi xuống kia, nhưng mà khi Tần Liệt bế nàng đi khuất, nàng cũng chưa thấy Bàng Phong từ trong đó đi ra.
"Xem ra, người ôm ta đây mới thật sự là người thắng." Đường Tư Kỳ nghĩ như vậy.
Sự thật cũng đúng như thế.
Sauk hi hai người Tần Liệt, Đường Tư Kỳ đã đi ra hơn 10 phút, Bàng Phong mới gian nan từ cái cửa động kia bò ra, y ngồi bệt xuống chỗ đất đá lổn nhổn.
Làn da của y không còn màu vàng kim óng ánh nữa mà chỉ là màu da bình thường, trên đó có rất nhiều vết thương, rất nhiều vết thương đang chảy máu.
Y nuốt vào mấy viên thuốc, yên lặng điều tức, khôi phục chỗ bị thương trên thân thể.
Sau một lúc lâu, y ngẩng đầu nhìn trời đêm tối lờ mờ, nhìn vào đám mây mắt thường nhìn không thấy, hạ giọng lẩm bẩm: "Là Lôi Đình Chi Lực, dùng thân thể dẫn phát Lôi Động trời cao, ra lệnh cho tia chớp trực tiếp ngưng kết sấm sét đi xuống..."
Bàng Phong trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên quát: "Ngươi không phải là Tần Băng! Ngươi phải gọi là Tần Liệt!"
Con mắt Bàng Phong rực sáng.
Ngồi trong chốc lát, Bàng Phong đứng lên một lần nữa, y bước tập tễnh từng bước một đi về hướng tâm của Đại Địa.
Chờ lúc y trở lại Đại Địa Chi Tâm, y phát hiện Ô Thác đang phân phó võ giả Vân Tiêu Sơn, tựa hồ đang an bài cái gì đó, mà Bàng Thi Thi cũng ở trong đó.
Nhìn thấy y trở lại, thấy y không mang theo Đường Tư Kỳ, Ô Thác rất là kinh ngạc, mỉm cười hỏi: "Sao hả? Ngươi chọn cách buông tay?"
Ô Thác tự buông tay, đương nhiên gã không miễn cưỡng, đương nhiên gã tôn trọng quyết định của Đường Tư Kỳ.
Bởi vì sau khi Bàng Thi Thi trở về đã kể rõ mọi việc, nói rõ Tần Liệt cho lựa chọn Đường Tư Kỳ, cho nên Ô Thác cảm thấy Bàng Phong không đưa Đường Tư Kỳ, tất nhiên là tôn trọng lựa chọn của nàng.
Ô Thác chưa từng nghĩ là Bàng Phong thất bại.
"Ta thua rồi, thua ở trên tay Tần Băng." Bàng Phong trầm giọng trả lời một câu.
Cũng không có nói rõ y gặp những gì từ Tần Liệt, Bàng Phong lẳng lặng bước về phía Đại Địa Chi Tâm, "Ta bị thương, ta phải cần một khoảng thời gian khôi phục, các ngươi đừng quấy rầy ta."
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bàng Phong trầm mặt bỏ đi, không giải thích thêm câu nào.
Kể cả Ô Thác, Bàng Thi Thi và tất cả mọi người đều không thể tin được, không thể tin được Bàng Phong vậy mà thừa nhận bị thua.
Từ lúc Bàng Phong xuất đạo đến nay, chiến đấu với Võ Giả đồng cấp y chưa bao giờ bị bại!
Đây là lần đầu tiên.