Còn Tần Liệt thì muốn trước tiên tới Dược sơn giúp Giác Ma tộc xác định bên trong Dược sơn có tồn tại Truyền Tống trận hay không, xác định Truyền Tống trận có thể sử dụng được không.
Đương nhiên, nếu Huyền Thiên Minh còn dám giao dịch cùng Giác Ma tộc, Khố Lạc lúc nào cũng nguýện ý dùng Huyền Âm Cửu Diệp Liên đổi lấy Khố Lỗ.
“Lang Tà đại nhân, Phùng giáo quan, Mặc Hải trưởng lão, Đường sư tỷ, ta... Cùng tộc nhân Giác Ma tộc đã nói chuyện ổn thỏa. Bọn họ sẽ an bài cho người đưa các ngươi xuyên qua Tà Minh thông đạo tới Huyết chi tuyệt địa tu luyện trước”. Tần Liệt ra khỏi sơn động Diễm Hỏa sơn, đi vào nơi tụ tập Huyết Mâu võ giả.
Hắn liếc mắt một cái nhìn đến đoàn người Lang Tà, Phùng Dung, Mặc Hải trưởng lão đều đang khoanh chân ngồi ngay ngắn, vận chuyển linh lực chống minh ma khí xâm nhập.
Lang Tà, Phùng Dung cùng Mặc Hải trưởng lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt có chút lạnh như băng.
“Tần Liệt, thật không ngờ ngươi lại cấu kết cùng Tà tộc!”. Phùng Dung hừ lạnh một tiếng.
Mặc Hải cùng Đường Tư Kỳ cũng than nhẹ một tiếng, bọn họ đều có chút thất vọng đối với Tần Liệt.
Lúc trước, bọn họ bận rộn thoát khỏi Huyền Thiên Minh, Bác Cực thánh điện, Hợp Hoan tông truy sát, không có rảnh rỗi lo việc khác, cũng không có suy nghĩ nhiều chuyện này.
Hiện tại bọn họ đã an toàn, cẩn thận suy nghĩ lại, sắc mặt đều rất khó coi.
Quan niệm của bọn họ đối với Tà tộc không khác gì Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện, cũng xem Tà tộc là ngọn nguồn của tà ác, là hồng thủy mãnh thú.
Tuy nhiên, nay bọn họ bị ép buộc phải bước vào khu vực minh ma khí, nhưng mà sâu trong tâm bọn họ vẫn như trước, không chấp nhận - không thể chấp nhận cùng Tà tộc là bạn.
Cũng vì như vậy, Tần Liệt rõ ràng có quan hệ cùng với Tà tộc, bọn họ cũng theo bản năng có chút kháng cự.
“Bọn ngươi vẫn luôn sinh sống tại Xích Lan đại lục, chịu ảnh hưởng của Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện quá nhiều, suy nghĩ nhất thời không thể thay đổi được”. Huyết Lệ lơ lửng trên đỉnh đầu Lang Tà, Phùng Dung hừ hừ, nói: “Đồ ngốc! Một ngày nào đó, các ngươi bước ra khỏi Xích Lan đại lục, tiến vào đại lục cấp cao hơn sẽ biết dị tộc bình thường tới mức nào. Tới lúc đó, các ngươi tiến vào một vài phòng đấu giá, đi tới một vài khu vực tu luyện đặc biệt, sẽ phát hiện bên cạnh đều là dị tộc nhân! Khi đó, các ngươi còn xem chủng tộc khác là ngoại tộc, động một chút là kêu đánh kêu giết, ngược lại các ngươi chân chính lại biến thành ngoại tộc!”.
Việc Tần Liệt cùng Giác Ma tộc có quan hệ, Huyết Lệ cũng đã tiếp nhận, không có bất kỳ chướng ngại gì. Bởi vì hắn đã từng sinh sống tại đại lục, đa phần là dị tộc, các thế lực lớn cùng dị tộc lui tới rất thường xuyên.
“Có thể do chúng ta chỉ ở trong Xích Lan đại lục, tầm nhìn hạn hẹp”. Phùng Dung thở dài thật sâu, “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta...”.
“Chậm rãi tiếp nhận, tập kết giao cùng dị tộc, việc này đối với vấn đề tu luyện của các ngươi sau này sẽ vô cùng có ích”. Huyết Lệ nhìn bọn họ, trầm ngâm một chút, còn chân thành nói: “Các ngươi là huyết mạch Huyết Sát tông còn lại duy nhất, ta hy vọng có một ngày các ngươi có thể vươn ra ngoài Xích Lan đại lục, có thể trở trở lại thành Huyết Sát tông!”.
Bỗng nhiên một đầu linh thú bên người Tạp Mông gào to, từ phía sau Diễm Hỏa sơn bay ra.
Gần ba mươi đầu linh thú bên dưới đám chiến sĩ tam giác Giác Ma tộc dừng lại bên cạnh nhóm người Huyết Mâu nhân.
“Linh thú này sẽ đưa các ngươi tới Huyết chi tuyệt địa tu luyện trước. Còn ta, sẽ ở bên ngoài xây dựng Truyền Tống trận. Sau này các ngươi có thể thông qua Truyền Tống trận lui tới giữa Huyết chi tuyệt địa và Xích Lan đại lục”. Tần Liệt nhìn về phía Huyết Mâu võ giả, trầm giọng nói: “Thật có lỗi, kéo các ngươi vào phiền toái này, ta sẽ cố gắng xoay chuyển tình hình”.
Lang Tà nhìn chằm chằm Tần Liệt trong chốc lát, hơi gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi”.
Dưới sự dẫn dắt của hắn cùng Phùng Dung. Huyết Mâu võ giả và Mặc Hải trưởng lão, từng người ngồi trên linh thú. Không để ý tam đại cung phụng khuyên can, Đường Tư Kỳ cố ý chạy theo tới đây, trước khi bước lên linh thú, mắt đẹp của nàng đột nhìn thật sâu về phía Tần Liệt.
“Đường sư tỷ, ngươi chờ một chút”. Tần Liệt bỗng nhiên nói.
Đôi mắt đẹp của Đường Tư Kỳ sáng lên, tràn đầy chờ mong. Nàng mặc bộ váy đỏ dài đẹp, dáng người uyển chuyển, có vẻ có chút khẩn trương và bất an khi chờ Tần Liệt đi tới.
Tần Liệt lập tức đi tới trước người nàng, do dự một chút, hắn lấy vài các Tụ Linh bài từ trong không gian giới ra.
Kéo lấy tay ngọc của Đường Tư Kỳ, Tần Liệt đặt Tụ Linh bài vào lòng tay nàng, nói: “Trong mấy cái Tụ Linh bài này có bốn bức trụ cột Cổ Trận đồ, Tụ Linh, Trữ Linh, Tăng Phúc, Cố Nhận, ta có ghi lại phương thức vận dụng linh lực bên trong, hy vọng có thể có ích đối với ngươi”.
Tụ Linh, Trữ Linh, Tăng Phúc, Cố Nhận, bốn bức trụ cột Cổ Trận đồ đến từ Trấn Hồn châu, là để tinh lọc linh hồn hắn, phòng ngừa hắn không kìm chế được nóng nảy, ngăn chặn hắn khôi phục lại tâm tính trước kia.
Đường Tư Kỳ là Luyện Khí sư, đổi với bốn bức Cổ Trận đồ này đối cực kỳ hứng thú, nhưng vẫn chưa từng đòi hỏi Tần Liệt.
Lúc này, sau khi Tần Liệt do dự, liền quyết định đem bốn bức Cổ Trận đồ này đưa cho nàng, giúp nàng luyện khí đột phá chính mình.
“Cổ Trận đồ!”. Mặc Hải ngồi trên linh thú, vẻ mặt chấn động mạnh.
Nhìn Tụ Linh bài trên tay Đường Tư Kỳ.
Sau nửa ngày, Mặc Hải tựa như cuối cùng đã hiểu được, nói với Tần Liệt: “Thì ra Tạ Tĩnh Tuyền mang Tụ Linh bài đến đây, không phải do Lý Ký chủ cửa hàng Lý Mục hắn mà là do ngươi che tạo ra”.
Tần Liệt mỉm cười gật đầu đáp lại.
Còn Đường Tư Kỳ thì đỏ mặt có chút ngượng ngùng, rút tay ngọc của mình từ trong tay Tần Liệt ra: “Chính ngươi hãy cẩn thận một chút, ta cùng đại trưởng lão và bọn họ đi trước, bốn bức Linh Trận đồ này ta nhất định sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, sẽ không khiến ngươi thất vọng”. Nàng liếc mắt nhìn Tần Liệt kiều mị, lúc này mới chuyển người ngồi lên trên linh thú, phất tay nói từ biệt với Tần Liệt.
Tần Liệt cười hắc hắc.
Linh thú cao mấy thước, dũng mãnh đưa bọn người Huyết Mâu vọt về hướng Tà Minh thông đạo.
Đợi cho đến khi Lang Tà biến mất, Tần Liệt vừa quay đầu liền nhìn thấy Lăng Ngữ Thi đứng trên một khối cự thạch cao vút ở Diễm Hỏa sơn đổ nát, cười như không cười nhìn hắn.
Tần Liệt bỗng nhiên có chút chột dạ.
Lăng Ngữ Thi hiện tại không còn là Lăng Ngữ Thi Lăng gia trấn năm đó nữa. Bất luận là khí thế, thủ đoạn, cảnh giới, tâm trí thì Lăng Ngữ Thi bây giờ sau khi thức tỉnh Tà Thần huyết đều có một tốc độ đề thăng không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là nàng có thể nhìn thấu bí mật trong linh hồn con người, khiến cho Tần Liệt cảm thấy khó có thể thích ứng, cảm giác đứng cùng nàng có áp lực rất lớn.
“Ta chỉ là cho nàng đồ vật giống nhau”. Sờ sờ cái mũi, vẻ mặt Tần Liệt có chút xấu hổ, giải thích với Lăng Ngữ Thi.
“Không cần giải thích với ta”. Lăng Ngữ Thi nhẹ giọng cười, lạnh nhạt nói: “Có nhiều lúc ta chỉ có nhìn, không cần phải đoán cũng có thể biết tâm tư người khác. A, Đường sư tỷ kia của ngươi, tâm tư đối với ngươi... Chẳng lẽ ngươi không biết?”.
Tần Liệt đầu muốn phình lớn.
“Còn ta là thích Tần Liệt trước kia”. Lăng Ngữ Thi buồn bã nói.
Tần Liệt trầm mặc.
Qua hơn nửa ngày, hắn vẻ mặt cay đắng nói: “Ở trên người ta, đã xảy ra sự việc quỷ dị, ta thực không biết giải thích thế nào”.
“Quên đi, thật ra nguyên nhân ở ta, ta cũng đã thay đổi, ta đã trở nên có chút không hiểu hết được chính mình”. Lăng Ngữ Thi từ xa chân thành đi đến, thanh lệ trên mặt cũng dần dần khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ôn nhu, nàng đi tới bên cạnh Tần Liệt, chủ động nắm tay và sóng vai đứng bên cạnh Tần Liệt.
“Ngay tại nơi này”. Lăng Ngữ Thi chỉ vào quảng trường đổ vỡ: “Ở nơi này hơn nửa năm trước, ta cùng Huyên Huyên nghĩ là chắc chắn sẽ chết, ta đã cho rằng mọi người sẽ bị Huyết Mâu võ giả giết chết. Là ngươi đã không tiếc bại lộ thân phận bảo vệ ta cùng Huyên Huyên. Lúc trước ở Lăng gia trấn, ngươi mấy lần giúp Lăng gia tránh thoát được Đỗ Hải Thiên hãm hại. Ở Băng Nham thành, ngươi phản lại Tinh Vân các, giúp chúng ta giết một nhà Đỗ Hải Thiên. Sự việc như vậy, vẫn còn rất nhiều”.
“Thật ra, ta cùng Lăng gia nợ ngươi nhiều lắm, nhiều đến nỗi ta cảm thấy ta có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi mọi khuyết điểm”.
Ngừng một chút, Lăng Ngữ Thi dịu dàng nhìn hắn, thật sâu nói: “Chúng ta trong lúc đó, còn có chuyện gì không thể nói rõ?”.
“Lúc trước khi ở Khí Cụ tông, ta đã dung hợp linh hồn tính cách trước năm mười tuổi. Việc này quá mức không thể tưởng tượng được. Cũng rất khó lý giải, nhưng sự thật là nó đã xảy ra”. Tần Liệt mày nhíu lại, thử giải thích từng chút cho nàng về vấn đề của mình.
“Năm ngươi trước mười tuổi, làm sao lại tà ác đáng sợ như vậy? Trước mười tuổi, ngươi gần như chỉ là một hài tử?”. Sau khi hắn giải thích, Lăng Ngữ Thi vô cùng kinh ngạc.
Tần Liệt cười khổ.
“Là ta hiểu lầm ngươi”. Một lát sau nói, Lăng Ngữ Thi đã hiểu rõ ràng, dịu dàng mỉm cười với hắn, nói: “Không sao, có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm lại thật sự là chính mình”.
***
Một thạch thất bị đè nén biến dạng bên trong Diễm Hỏa sơn đổ nát, Tần Liệt cùng Lăng Ngữ Thi ngồi đối diện nhau.
Gian thạch thất này chính là căn phòng trước đây của Tần Liệt, bởi vì Diễm Hỏa sơn đổ sập mà thạch thất vốn rộng lớn lại bị đè ép có vẻ chật hẹp.
Tần Liệt cùng Lăng Ngữ mặt đối mặt, đầu gối gần như dán vào nhau.
“Cửu U Tà điển quyển thượng trong tượng gỗ điêu khắc có ghi lại một pháp quyết tà ác là Mộng Yểm thuật. Pháp quyết này khiến cho đối phương tiến vào ác mộng, đoán chừng khơi dậy chuyện cũ đáng sợ, để phá hoại tâm trí đối phương làm cho đối phương hãm sâu vào vực thẳm sợ hãi, không thể nào thoát ra được”. Lãng Ngữ Thi nói chuyện mang theo hơi thở thơm ngát, lan tỏa tới Tần Liệt.
Loại Mộng Yểm thuật này, ta thi triển trên người ngươi, có thể khiến ngươi nhớ lại chuyện cũ đáng sợ nhất trước kia, có lẽ... Có thể giúp ngươi khôi phục ký ức từng chút một".
Khuôn mặt Lăng Ngữ Thi đầy vẻ nghiêm trọng: “Nhưng mà ta vận dụng lần đầu, không có thành thạo cho lắm”.
“Cứ thử một chút”. Tần Liệt khích lệ nàng: “Ta tin tưởng ngươi dám nói ra lời này, nhất định có lòng tin đối với bản thân, nếu không ngươi sẽ không đề cập đến việc này”.
“Ừm, ta cảm thấy ta có thể làm được, ta xác thực là có lòng tin”. Lăng Ngữ Thi ôn nhu nói.
“Vây bắt đầu đi!”. Hít sâu một hơi, sắc mắt Tần Liệt nghiêm túc hẳn lên: “Những năm gần đây, không lúc nào là ta không muốn biết ký ức trước năm ta mười tuổi, nếu có thể nhớ lại chuyện cũ, ta nhất định phải thử!”.
“Tốt lắm”.
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, đột nhiên cắn đầu ngón trỏ tay trái, một giọt tiên huyết màu tím, như tử sắc bảo thạch hiện ra trong lòng bàn tay nàng.
Một giọt Tà Thần huyết vừa nhỏ ra khỏi thân thể nàng, trông không giống như dịch thể mà một loại tử thủy tinh giống như tinh thể kỳ dị, tử quang lóe sáng khiến người ta phải hoa mắt, tràn đầy ma lực quỷ dị làm cho lòng người phải run sợ.
Tinh thần lực của Lăng Ngữ Thi bỗng nhiên phủ lấy giọt Tà Thần huyết nâng lên từng chút một.
Tà Thần huyết như toái thủy tinh, lơ lửng di chuyển từng chút một vào trong hai mắt Tần Liệt.
Đồng tử Lăng Ngữ Thi lóe lên sáng màu tím như gợn sóng rồi khuyếch tán ra, nàng phóng thích một cỗ tinh thần lực lên Tà Thần huyết.
“Phốc!”.
Tà Thần huyết cấp tốc tan vỡ.
Từng làn khói nhẹ màu tím tỏa ra từ Tà Thần huyết, dao động hòa hợp với linh hồn cực kỳ quái dị, nhẹ nhàng thâm nhập vào trong não hải Tần Liệt thông qua mắt, mũi, miệng.
Tà Thần huyết cấp tốc bốc hơi hết thành từng làn khói tím nhẹ, bay nhanh vào trong não hải Tần Liệt.
Đồng tử Lăng Ngữ Thi như bảo thạch màu tím, sau khi Tà Thần huyết tan huyết đột nhiên nhắm chặt mắt lại.
Trong hồn hồ Tần Liệt, từng làn khói nhẹ màu tím lượn lờ, giống như hồ nước bình thường được phủ sương mù, cực kỳ kỳ diệu.
Sợ hãi, oán hận, giết chóc, hủy diệt, tàn bạo... Đủ loại ý niệm tà ác trong đầu hình thành từng chút một từ trong linh hồn hắn, theo khói nhẹ màu tím lượn lờ di động bay lên,
"Tần Liệt, quá khứ của ngươi... Đúng thật là quá đáng sợ. Ý niệm trong đầu ngươi lúc này bay lên, đại khái ta có thể đoán ra trước kia ngươi là một người điên cuồng tà ác như thế nào". Âm thanh than nhẹ của linh hồn Lăng Ngữ Thi vang lên trong não hải Tần Liệt: "Ngươi đừng kháng cự mà chỉ nhìn khói tím, cứ như vậy để khói tím đưa ngươi vào trong mộng...
Âm thanh của Lăng Ngữ Thi dần dần mềm mại nhẹ nhàng như gió mát, ấm áp như mặt trời khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm, để hắn hoàn toàn thanh tĩnh lại theo bản năng.
Nhưng từ sâu trong thâm tâm hắn, chống cự lại cảm xúc ngưng tụ thành ý niệm trong đầu, tựa như không muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, không muốn giao bản thân mình cho bất kỳ kẻ nào bài bố.
Hắn muốn thử thả lòng, lại phát hiện ý niệm chống cự này ngưng tụ càng lúc càng rõ rệt trong đầu, càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí còn sinh ra ý niệm muốn giết chết Lăng Ngữ Thi, hủy diệt nàng từ trong não hải.
“Ngươi, lực kháng cự của ngươi quá mạnh mẽ, ta vận dụng Mộng Yểm thuật này cũng không thành thạo, nếu ngươi không phối hợp cùng ta, ta rất khó đưa ngươi đi vào trong giấc mộng”. Âm thanh Lăng Ngữ Thi có chút vội vàng: “Trước tiên ngươi phải nghĩ biện pháp khống chế bản thân mình, phải để cho bản thân ngươi buông lỏng xuống. Chỉ khi ngươi không kháng cự ta, ta mới có thể đưa ngươi đi vào trong mộng cảnh, sau đó dùng Mộng Yểm thuật để ngươi gặp lại ác mộng, nhớ lại quá khứ đáng sợ nhất mà ngươi đã từng trải qua...”.
“Tĩnh tâm, tĩnh lặng, tịnh hóa tâm linh, Cổ Trần đồ!”.
Tần Liệt phản ứng nhanh, hắn mạnh mẽ tập trung tinh thần, không suy nghĩ đến việc gì khác, chỉ tập trung xem bốn bức Linh Trận đồ, Tụ Linh, Trữ Linh, Cố Nhận, Tăng Phúc.
Thần kỳ, hắn quan tưởng bốn bức Linh Trận đồ, đủ loại ý niệm tàn bạo, hủy diệt trong đầu như lập tức bị cuồng phong thổi tan.