Linh Vực

Chương 426: Vu độc

Hai nữ nhân này, ở lúc hắn nguy nan, đều từng vươn viện thủ, chưa từng làm ra chuyện bất nghĩa với hắn.

“Sẽ là ai trong các nàng?”.

Tần Liệt nhíu chặt lông mày, đem một khối lệnh bài nọ của Hắc Vu giáo lấy ra, lúc lướt đi, không ngừng nhìn lệnh bài, hy vọng có thể thông qua lệnh bài tìm được chút manh mối.

Sau nửa canh giờ.

Khối lệnh bài Hắc Vu giáo chế tác đó bỗng truyền đến một tiếng rít sắc nhọn, chói tai như quỷ khóc.

Mắt Tần Liệt lại hiện ra sự vui mừng, vội vàng lấy tâm thần cảm giác, thông qua lệnh bài Hắc Vu giáo, đến xác định phương hướng đối phương.

“Thế mà có ba võ giả Hắc Vu giáo! Hơn nữa còn tụ tập cùng một chỗ nhanh chóng di động tới! Bọn họ đang đuổi người!”.

Tần Liệt lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy tốc độ nhanh nhất, hướng tới phương hướng lệnh bài cảm giác được đuổi theo.

“Bốn mươi dặm rồi!”.

“Ba mươi lăm dặm!”.

“Hai mươi dặm!”.

“Càng lúc càng gần rồi!”.

Hắn ở trong rừng rậm xuyên qua, như một tia điện, nhanh chóng tiếp cận với đối phương.

“Vù!”.

Một bóng người yêu kiều bỗng nhiên từ trong rừng cách hắn không xa xuyên qua, hướng tới một phương hướng trốn vội.

Bóng người đó, tuy chợt lóe rồi biến mất, lại khiến vẻ mặt Tần Liệt phấn chấn - là Tống Đình Ngọc!

“Dừng lại!”. Tần Liệt ở phía sau điên cuồng đuổi theo, cất tiếng hô to.

Bóng người yêu kiều lao nhanh kia lập tức dừng lại, thanh âm run run hô: “Tần Liệt! Là ngươi sao?”.

“Là ta!”. Tần Liệt nhanh chóng chạy lại.

Gốc một cây cổ thụ xoắn xít tráng kiện, một bóng người yêu kiều ngừng lại, sắc mặt nàng ảm đạm không ánh sáng, chỗ sâu trong con ngươi, thỉnh thoảng toát ra từng tia sương khói đen, mắt tựa như bị trói buộc, tỏ ra phi thường quái dị.

Ở sau khi Tần Liệt hiện thân, nàng xé mặt nạ trên mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt không có màu máu, rõ ràng chính là Tống Đình Ngọc.

Nàng như mắc bệnh nặng, hít thở dồn dập, theo tơ sương màu đen trong mắt sâu sắc, cơ thể dụ hoặc mê người của nàng thỉnh thoảng kịch liệt run, nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, giống như đang đè nén thống khổ.

“Chạy mau! Bọn chúng lập tức sẽ tới đây! Tần Liệt, theo ta cùng nhau trốn!”. Thật không dễ khắc chế được đau đớn trong cơ thể, Tống Đình Ngọc vội vàng hoảng sợ hét lên: “Đi! Phải nhanh! Muộn sẽ không kịp nữa!”.

“Là người của Hắc Vu giáo?” Sắc mặt Tần Liệt lạnh lẽo, trong mắt sát ý ngập trời.

Tình trạng của Tống Đình Ngọc rất không ổn, hắn rõ ràng cảm nhận được, sinh mệnh khí tức trong cơ thể Tống Đình Ngọc đang từng chút một trôi đi.

Lấy hiểu biết của hắn đối với khí huyết đối với năng lượng sinh mệnh, hắn cảm thấy theo tình huống hiện tại, Tống Đình Ngọc chống đỡ không được nửa tháng, sẽ trôi mất toàn bộ sinh mệnh khí tức mà chết.

Hắn không biết đã xảy ra cái gì, nhưng bộ dáng thê lương, thần thái chật vật kinh hoảng của Tống Đình Ngọc hiện nay, đều khiến hắn muốn giết người.

“Tạ Tĩnh Tuyền đâu? Có từng gặp cô ấy hay không?”. Hít sâu một hơi, Tần Liệt không ngừng ổn định cảm xúc, khiến bản thân tỉnh táo lại: “Cô ấy có việc gì không?”.

“Cô ấy?”. Tống Đình Ngọc nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Ta không biết, cô ấy có thể đã chết, cô ấy so với ta còn sớm trúng Vu độc hơn. Vu độc này, ta không giải được, cô ấy càng thêm không có khả năng cởi bỏ”.

Tần Liệt chưa bao giờ thấy Tống Đình Ngọc thê thảm như thế!

Nàng rõ ràng đã trúng kịch độc, trên mặt không có màu máu, con mắt sáng trở nên ảm đạm không ánh sáng, chỗ sâu trong con ngươi, mơ hồ trào ra từng tia từng luồng khói màu đen.

Sinh mệnh khí tức trong cơ thể nàng đang trôi đi từng chút một, rất hiển nhiên, nàng cũng không có cách nào giải quyết phiền toái trên người.

Cái này và Tống Đình Ngọc Tần Liệt trước kia quen biết không quá giống nhau.

“Chuyện rốt cuộc thế nào?”. Tần Liệt khắc chế lửa giận cùng sát ý trong lòng, tận lực lấy ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Ngươi và Tạ Tĩnh Tuyền trong khoảng thời gian này đã gặp cái gì? Người của Hắc Vu giáo, sao theo dõi chặt các ngươi không tha?”.

“Đi! Rời khỏi nơi này trước nói sau!”. Tống Đình Ngọc gấp nói.

“Đi không được”. Mặt Tần Liệt âm trầm, từ bên hông đem lệnh bài Hắc Vu giáo lấy ra, quơ quơ ở trước mắt nàng: “Bọn chúng có thể thông qua lệnh bài này tập trung chúng ta”.

“Vậy ném lệnh bài đi!”. Tống Đình Ngọc lo lắng như đốt.

“Có chút phiền phức phải giải quyết, cứ mãi trốn tránh không phải biện pháp, ba người Hắc Vu giáo này, giao cho ta đối phó”. Tần Liệt đằng đằng sát khí nói.

“Đừng! Ngươi không phải đối thủ bọn họ, những võ giả Hắc Vu giáo kia phi thường đáng sợ, cho dù là Tịch Diệt Huyền Lôi cũng không hẳn có thể đánh chết bọn chúng!”. Tống Đình Ngọc không ngừng lắc đầu, cầu xin nói: “Tin tưởng ta, ngươi cũng không phải đối thủ của bọn chúng. Đi thôi, ta đem kiếm phù trên người ném xuống, bọn chúng muốn tìm ta cũng không dễ như vậy, chỉ cần ngươi đem khối lệnh bài này cũng vứt bỏ, chúng ta có lẽ có thể chạy thoát ra. Chờ rời khỏi nơi này, ta lại đem chuyện của ta nói cho ngươi, mau!”.

Tiếng rít sắc nhọn, đột nhiên từ lệnh bài Hắc Vu giáo trong tay Tần Liệt truyền đến, mặt ngoài lệnh bài, một hư ảnh cả người bọc trường bào đen sì, như yêu ma đang gào thét, dọa người.

Tiếng rít đó vừa nổi lên, tia màu đen chỗ sâu trong con ngươi của Tống Đình Ngọc trở nên càng thêm đen đặc đáng sợ.

Thân thể Tống Đình Ngọc lại ở trên diện rộng run rẩy lên: “Ô!”. Nàng nhịn không được phát ra tiếng kêu đè nén đau đớn, nàng cuộn lại hai tay ôm đầu gối, đau run lên, quay cuồng trên mặt đất: “Vứt nó! Vứt nó! Đừng để nó tiếp tục kêu ta chịu không nổi!”. Tống Đình Ngọc khàn giọng quát.

Tần Liệt vội vàng đem lệnh bài thu vào Không Gian giới chỉ.

Lệnh bài Hắc Vu giáo kia dừng lại tiếng rít, tiếng rú thảm của Tống Đình Ngọc lập tức bình ổn.

Trên người nàng cái váy lụa mỏng màu đỏ kia phủ kín vết bùn, trên mặt nàng mồ hôi chảy từng giọt. Nàng đang không ngừng thở dốc điều chỉnh bản thân, thanh âm cũng trở nên khàn khàn hẳn đi: “Tần Liệt, nếu không ngươi đừng quản ta, ngươi tự mình trốn đi. Ta thân trúng Vu độc Hắc Vu giáo, ta biết chính mình không còn bao nhiêu thời gian, ngươi cùng một chỗ với ta sẽ chỉ liên lụy ngươi”.

“Ta thề sẽ giúp ngươi tìm được thuốc giải! Bất luận thông qua thủ đoạn gì, bất luận trả giá đắt thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi tìm được thuốc giải!”. Tần Liệt quát chói tai, phát ra tiếng rít gào như thú bị nhốt.

Hắn đột nhiên từ trong Không Gian giới chỉ, đem từng viên Tịch Diệt Huyền Lôi lấy ra, đem tổng cộng chín viên Tịch Diệt Huyền Lôi, phân biệt đặt ở trong bùn đất, trong lá cỏ khe hở thân cây bên cạnh

“Ngươi đi bên kia trước!”. Hắn chỉ một phương hướng.

“Vô dụng, Tịch Diệt Huyền Lôi lực nổ quá phân tán, những người Hắc Vu giáo kia mỗi một kẻ linh hồn cảm giác lực đều rất sâu sắc. Bọn chúng vừa bước vào nơi đây, liền có thể cảm thấy được dao động sấm sét”, Tống Đình Ngọc túm hắn, muốn hắn lập tức rời khỏi, đau khổ khuyên bảo: “Ba người đuổi, hai gã là Thông U cảnh trung kỳ, một gã Thông U cảnh hậu kỳ. Ba người này cầm linh khí cấp bậc rất cao, tu luyện linh quyết cũng quỷ dị, ngươi vô ý một cái sẽ bị dính Vu độc, sẽ trở nên nhanh chóng trôi đi mất sinh mệnh năng lượng giống như ta”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất