Dịch giả: Ngạo Thiên Môn GroupHai bên sau khi tiếp cận, Tần Liệt tập trung nhìn kỹ, phát hiện Đổng Vạn Trai, Lưu Hạc bọn thủ lãnh Bái Nguyệt cung, sắc mặt ai cũng thâm trầm, từ trên các linh khí đó đi tới, đi gặp Lôi Diêm cùng vợ chồng Từ Nhiên.
“Chúng ta cũng đi xem xem”. Sở Ly mời.
“Ừm”. Tần Liệt theo hắn cùng nhau đi qua.
Chưa tới Lôi Diêm bên kia, hai người chợt nghe thấy tiếng rít gào của Lôi Diêm, đem Đổng Vạn Trai mắng máu chó phun đầu.
Đám người Đổng Vạn Trai, Lưu Hạc, ai cũng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, lại ngoan ngoãn nghe, không dám phản bác một câu.
Bọn họ là phụ thuộc Tịch Diệt tông, mà Lôi Diêm, thì là sư đệ của Nam Chính Thiên, ở Tịch Diệt tông địa vị cao thượng, bọn họ không thể không thành thật.
“Tần Liệt rõ ràng đã nghiêm khắc báo cho các ngươi, vì sao không nghe, vì sao không sớm rút lui, vì sao không ngay lập tức báo cho chúng ta?”. Lôi Diêm tiếp tục rít gào.
Một đám thủ lãnh Bái Nguyệt cung, trên mặt đều bị nước miếng của hắn bắn tung tóe đến, ngay cả lau cũng không dám, tỏ ra vô cùng uất ức.
“Tần Liệt là ai?”.
Ánh mắt những người này tràn ngập nghi hoặc.
“Ngươi tới vừa lúc!”. Lôi Diêm liếc một cái nhìn thấy Tần Liệt, hướng hắn vẫy ta, ý bảo hắn qua đây.
Tần Liệt tùy ý đi tới...
“Ngươi có nhắc nhở bọn họ hay không?”. Lôi Diêm lúc đối mặt Tần Liệt, khí diễm thu liễm rất nhiều, chẳng qua thanh âm vẫn dâng cao như cũ.
Tần Liệt gật gật đầu, nhìn Đổng Vạn Trai một cái, nói: “Đổng cung chủ, nhìn thấy ngươi còn sống, ta rất ngoài ý muốn. Xem ra, ngươi hẳn là ở phía sau phản ứng lại, bằng không, ngươi sẽ giống với những người kia của Lưu Diễm phủ, Thiên Vũ hội, đều hóa thành thức ăn lấp bụng của bọn dị tộc kia”.
“Ngươi là?”. Đổng Vạn Trai mờ mịt thất thố.
“Diêu Thiên”. Tần Liệt hơi khom người, nho nhã lễ độ nói: “Một lần nữa giới thiệu một chút, ta tên Tần Liệt, được Tịch Diệt lão tổ mời, đến từ Lạc Nhật quần đảo!”.
“Tần Liệt! Ngươi là Tần Liệt!”. Đổng Vạn Trai kinh hãi.
Khác với Nguyệt Cơ, Dạ Cơ, Thủy Cơ, Đổng Vạn Trai thân là cung chủ Bái Nguyệt cung, đối với tin tức các phương của Bạo Loạn chi địa truyền đến, có hiểu biết tương đối nhiều.
Cho nên hắn biết Tần Liệt là ai.
Người may mắn còn sống ở Thần Táng tràng, săn được rất nhiều di hài thái cổ sinh linh, giúp Huyết Sát tông chỉnh lại danh tiếng, giúp Kim Dương đảo tiêu diệt Hắc Vân cung, Thiên Hải các hai đại thế lực cấp Xích Đồng, lại giúp Huyết Sát tông chống lại Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc, có được tám cái thi thể thần, còn là đảo chủ Viêm Nhật đảo...
Một chuỗi lời đồn về Tần Liệt, ở trong đầu Đổng Vạn Trai qua một lần, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Liệt dần dần thay đổi.
Đám người Lưu Hạc cũng kinh hãi dị thường.
“Trách không được Huyết Sát tông hào phóng như vậy, thế mà lại cho thêm năm viên Liệt Diễm Huyền Lôi, thì ra là thế”. Đổng Vạn Trai thì thào nói nhỏ.
Hắn biết, đối ngoại bán ra Liệt Diễm Huyền Lôi tuy là Huyết Sát tông, nhưng thật sự có thể luyện chế Liệt Diễm Huyền Lôi, lại là Hôi đảo.
Mà Hôi đảo, thì là lệ thuộc Viêm Nhật đảo, Tần Liệt, lại là đảo chủ Viêm Nhật đảo.
“Ngươi lúc ấy nếu chịu bày tỏ thân phận, ta, ta tất sẽ coi trọng hẳn lên!”. Một lát sau, Đổng Vạn Trai âm thầm cắn răng, có chút oán hận nhìn về phía Tần Liệt.
“Ta không đủ thực lực, sau khi bày rõ thân phận, ai biết Bái Nguyệt cung các ngươi có thể làm ra chuyện gì hay không”. Tần Liệt cau mày: “Các ngươi nếu ôm lòng bất lương, đem ta bắt giữ lại, lợi dụng ta đi làm chuyện khác, ta cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra”.
“Ta, ta sao dám đối phó ngươi!”. Đổng Vạn Trai vội nói.
“Khó nói”. Tần Liệt lắc lắc đầu.
“Việc này ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm!”. Lôi Diêm không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Đổng Vạn Trai, quát: “Cho dù là đem dị tộc đuổi khỏi Tam Lăng đại lục, nơi đó cũng sẽ không có chỗ Bái Nguyệt cung các ngươi đặt chân nữa! Sự việc qua đi, Tịch Diệt tông sẽ một lần nữa an bài, cho các ngươi một cái địa giới cấp thấp làm trừng trị!”.
Đổng Vạn Trai ủ rũ, thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp nhận số phận.
“Các ngươi có từng thấy các dị tộc kia không?”. Lúc này, vẫn chưa nói gì Hứa Nhiên đột nhiên hỏi.
“Chúng ta chưa từng thấy, nhưng từ bên dưới truyền tới tin tức, miêu tả ra bộ dáng dị tộc, chúng ta nhớ rất rõ”. Lưu Hạc nói.
“Cẩn thận nói!”. Mắt Hứa Nhiên hơi sáng lên.
“Bọn dị tộc đó không cao, đại đa số đều là khoảng một thước năm. Bọn chúng có hai con ngươi, có đầu lưỡi dài gần nửa thước, những đầu lưỡi đó bởi vì quá dài, miệng không chứa nổi, thế cho nên thời gian dài buông ở dưới cằm. Còn có, trên đầu bọn chúng không mọc tóc, mà là một loại râu thịt, như là xúc tu”. Lưu Hạc đem những người phía dưới miêu tả, hướng mọi người cẩn thận nói rõ, tận lực chi tiết.
Tất cả người của Tịch Diệt tông đều trầm trọng nghe.
“Các ngươi có ấn tượng hay không, có biết lai lịch những dị tộc đó hay không?”. Lôi Diêm hỏi.
Rất nhiều lão giả Tịch Diệt tông đều là nhíu mày nghĩ kỹ, chưa ai trả lời.
Giống như chưa từng nghe nói chủng tộc này.
Hứa Nhiên cũng giật mình, suy nghĩ chốc lát, phát hiện trong đầu cũng không có ký ức phương diện này, vì thế hắn nhìn về phía Đồng Chân Chân, nhẹ giọng nói: “Biết bọn họ là ai hay không?”.
Đồng Chân Chân nheo mắt, suy nghĩ sâu xa, nàng hướng Hứa Nhiên khoát tay, ra hiệu Hứa Nhiên không nên quấy rầy nàng.
Hứa Nhiên lập tức không hỏi nhiều nữa, mà là chờ mong nhìn về phía nàng, tựa như nhận định trong mọi người, có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể nhìn ra thân phận bọn dị tộc đó.
Tần Liệt cũng đang nghĩ kỹ.
Không biết vì sao, nghe xong Lưu Hạc miêu tả chi tiết về loại dị tộc này, hắn luôn cảm thấy mình nhận biết loại dị tộc này, cảm thấy mình từng ở trên một số sách cổ nào đó, từng thấy lai lịch loại dị tộc này.
Hắn dùng sức suy nghĩ, ý đồ đem một đoạn ký ức phủ đầy bụi, từ chỗ sâu nhất của thức hải triệu tập ra.
Không biết qua bao lâu, một đạo linh quang từ trong đầu hắn hiện lên, một đoạn ký ức đột nhiên chiếu vào trong lòng hắn.
“Thiên Quỷ tộc! Chủng tộc này tên là Thiên Quỷ tộc!”. Tần Liệt đột nhiên đánh vỡ trầm tĩnh.
Tầm mắt mọi người đều hội tụ đến trên người hắn.
“Chủng tộc này trước kia cũng sinh sống ở linh vực, ở lúc Bác Thiên tộc đến, bắt đầu xưng bá linh vực, bọn họ từng giao chiến ngắn ngủi với Bác Thiên tộc, kết quả gặp thảm bại, hầu như bị diệt tộc. Tộc nhân Thiên Quỷ tộc may mắn sống sót, vì tránh né Bác Thiên tộc đuổi giết, vì giữ lại chủng tộc kéo dài, không thể không mượn dùng thiên phú chủng tộc, trốn vào không gian loan lưu”.
Tần Liệt sửa sang lại ký ức đột nhiên thoáng hiện cau mày, chậm rãi kể: “Không gian loạn lưu ở trong kẽ hở linh vực cùng rất nhiều thế giới phụ, tràn ngập đại khủng bố, linh lực vặn vẹo hỗn loạn, khắp nơi đều là gió lốc có thể hủy diệt linh hồn, ngay cả võ giả Bất Diệt cảnh hoạt động trong đó, cũng có thể gặp bất trắc. Thiên Quỷ tộc trời sinh có thể thích ứng linh lực hỗn loạn không gian trật tự, ở dưới Bác Thiên tộc diệt tộc giết chóc, bọn họ cuối cùng trốn vào không gian loạn lưu, cũng chủ động chặt đứt tất cả liên hệ với linh vực, sợ Bác Thiên tộc có thể đuổi đánh vào”.