Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 188: Mua rượu

"Nguyên Thủy Môn?"

Thẩm Thạch, Lăng Xuân Nê hai người đang đứng trên Long kiều đều khẽ giật mình, liếc nhìn nhau. Thẩm Thạch có chút nhíu mày, nhìn về chỗ thanh âm kia truyền đến, chỉ thấy ở phía trước, chỗ đoạn giữa Long kiều giờ phút này có rất đông người tụ tập, giống như quây thành một vòng tròn. Vừa rồi thanh âm của nam tử kia trong đám người truyền tới, chẳng qua xung quanh đó có rất nhiều người, nhất thời không thấy rõ bộ dáng của người vừa nói, cũng không rõ bên trong vòng tròn kia xảy ra chuyện gì.

Chỉ khi thanh âm kia vừa truyền ra, những người ở gần đấy đều đồng lòng im lặng trong chốc lát. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba chữ Nguyên Thủy Môn.

Thiên hạ ngày nay, trong Hồng Mông chư giới, thế giới tu chân thịnh vượng hơn trước nhiều, trong đó uy danh to lớn nhất đương nhiên chính là tứ đại danh môn được truyền thừa từ xa xưa, được mệnh danh là tứ chính theo thứ tự là Nguyên Thủy Môn, Lăng Tiêu Tông, Trấn Long Điện và Thiên Kiếm Cung. Tứ đại danh môn đại phái đều có huyết mạch truyền thừa của lục thánh vào thời nhân tộc bắt đầu trỗi dậy năm xưa, trước nay đều được coi là chính thống của giới tu chân Nhân tộc.

Mà trong tứ chính, Nguyên Thủy Môn so với ba môn phái còn lại có chút bất đồng, không chỉ vì trước nay môn phái này anh tài thực lực cường đại xuất hiện lớp lớp, mà hơn nữa ba danh môn kia mỗi môn phái chỉ có một vị Thánh Nhân truyền thừa trong khi Nguyên Thủy Môn có ba đại Thánh Nhân truyền thừa, trong đó có một vị thánh nhân được xếp hạng đầu, ngày ấy được gọi là Nhân tộc chi hoàng Nguyên Vấn Thiên.

Trăm ngàn năm qua, dù chưa bao giờ công khai tự nhận đệ nhất, song trước nay Nguyên Thủy Môn vẫn luôn đứng đầu thiên hạ tu chân. Bất kể thực lực hay thế lực đều được công nhận là môn phái mạnh nhất, sức ảnh hưởng của môn phái này rộng khắp Hồng Mông đại lục, cho dù đi đến đâu thì danh tự Nguyên Thủy môn cũng như sấm động bên tai.

Môn phái có uy danh hiển hách như thế, thân phận của môn hạ đệ tử đương nhiên không giống bình thường. Giờ phút này nghe có người xung đột với đệ tử Nguyên Thủy Môn, thật khiến người ta kinh ngạc. Lại nghe nam tử kia tự xưng Tống Phi, gia tộc họ Tống trong Nguyên Thủy Môn cũng rất có lai lịch, ngày xưa trong Nhân tộc Lục Thánh có một vị thánh nhân tên Tống Văn Đức, đem truyền thừa gia tộc đặt trong Nguyên Thủy Môn, địa vị họ Tống cùng Lăng Tiêu Tông Cam gia, Thiên Kiếm Cung Nam Cung gia tương tự nhau. Không biết Tống Phi này rốt cuộc có phải đệ tử Tống gia hay không?

Đám người lặng im trong chốc lát, không có ai mở miệng nói chuyện. Xem ra bên xung đột với đệ tử Nguyên Thủy môn nghe được mấy người kia báo ra môn phái liền kinh sợ rồi. Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu, sư môn của hắn là Lăng Tiêu Tông trong tứ chính, cho nên dù Nguyên Thủy Môn uy danh hiển hách nhưng đối với hắn cũng không có cảm giác cao xa vời vợi gì. Lần này đi Thiên Hồng thành, chủ yếu vẫn là cùng Lăng Xuân Nê du ngoạn một chuyến, không có ý nghĩ xen vào việc của người khác.

Hắn nghĩ xong liền kéo tay Lăng Xuân Nê, gọi Tiểu Hắc Trư đang ngồi cạnh bên, sau đó hai người một heo đi tới một bên Long kiều, ý định đi vòng qua đám đông kia.

Trên Long kiều, tuy rằng giờ phút này vẫn rất im ắng, nhưng số người hiếu kì đi tới đây hóng chuyện đang từ từ tăng lên, có lẽ lòng hiếu kỳ ai ai cũng có. Lúc đi ngang qua chỗ đám người, Lăng Xuân Nê nhịn không được ý tò mò quay đầu nhìn thoáng qua bên trong đám người kia. Tuy đạo hạnh thấp kém, nhưng thanh danh Nguyên Thủy Môn ngày thường cô cũng nghe qua, đối với những đệ tử của Nguyên Thủy Môn cũng có vài phần hiếu kỳ, không biết bọn hắn có bộ dáng gì.

Thẩm Thạch vốn ý định đi vượt qua luôn, nhưng chứng kiến dáng vẻ Lăng Xuân Nê, nghĩ thầm dù sao cũng chẳng việc gì, liền cùng nàng đứng từ một chỗ xa xa nhìn thoáng qua.

Ánh mắt chuyển động, Lăng Xuân Nê từ trong đám người nhìn thấy bên trong vòng tròn kia quả nhiên có hai người đang đứng, chia làm hai phe. Một phe chỉ có một người, một trung niên nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặt vuông mày rậm khí độ bất phàm, nhưng giờ phút này sắc mặt âm trầm, đang khẽ nhíu mày. Phe bên kia cũng có một nam tử trẻ tuổi, khoảng độ hơn hai mươi, mặc thường phục. Thoạt nhìn đạo hạnh cảnh giới của người trẻ tuổi tựa hồ không bằng người đối diện, nhưng thần sắc trên mặt tự tin cùng kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn đối phương, giống như nhìn con sâu cái kiến.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe trung niên nam tử kia sắc mặt bất ngờ, tự trấn an mình mà lạnh lùng nói: "Nguyên Thủy Môn thì sao?"

Trong lời nói của hắn có chút trào phúng mạnh miệng, nhưng trên đời này người thông minh quả thật không ít, nhiều người xung quanh liền nhận ra trung niên nam tử này đang có ý sợ hãi, nhất thời mấy tiếng tiếng cười trộm trầm trầm truyền ra từ đám đông.

Nam tử tự xưng Tống Phi xem ra cũng là người thông minh, nghe vậy cười ha ha, thần thái càng tự tin, cũng có thể là tự đại, chằm chằm nhìn nam tử kia cười lạnh nói: "Các hạ nói như vậy, ý là xem thường Nguyên Thủy Môn bọn ta?"

Sắc mặt nam tử trung niên có chút tái đi, đủ loại biến hóa hiện ra trên mặt, khí thế bất giác lại yếu đi mấy phần. Hết cách rồi, thế lực Nguyên Thủy Môn thật sự quá mạnh, đừng nói là một tán tu tứ cố vô thân, cho dù là môn phái tu chân bình thường khác, nếu không may mắn chọc giận Nguyên Thủy Môn, tại trước mặt môn phái to lớn như thế này cũng chỉ là con sâu cái kiến. Thậm chí theo góc độ khác mà nói, tu sĩ xuất thân từ tiểu môn phái tu chân ngược lại lại càng không dám trêu chọc Nguyên Thủy Môn, bởi vì tán tu lẻ loi một mình, cho dù đắc tội Nguyên Thủy Môn cùng lắm là chạy trốn đến chân trời góc biển thay tên đổi họ, nhưng nếu liên lụy tới gia thế môn phái, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Chỉ từ bề ngoài nhất thời không phân biệt được trung niên nam tử này là tán tu hay là tu sĩ tu chân môn phái, chẳng qua có thể thấy rõ ràng hắn rất kiêng kỵ danh tiếng của Nguyên Thủy Môn. Chỉ là hôm nay trước mắt bao người, hắn cũng có chút khó xuống nước, ánh mắt lập loè chốc, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Ngươi tên là Tống Phi, cùng Nguyên Thủy Môn Tống gia có quan hệ gì?"

Tống Phi cười nhạt một tiếng, thần sắc kiêu căng, giống như bẩm sinh đã có một khí thế cao cao tại thượng, thản nhiên nói: "Điều đó có quan trọng không? Thiếu gia ta đúng là xuất thân từ Văn Đức Công nhất mạch, ngươi định thế nào?"

Vòng người xung quanh nhất thời ồn ào, không ít ánh mắt đều nhìn đến trên người trẻ tuổi cao ngạo nhưng dáng vẻ bất phàm Tống Phi, mà trung niên nam tử kia trong lòng thầm mắng một câu, nghĩ rằng nếu không quan trọng, nếu như tiểu súc sinh ngươi không xem trọng xuất thân thì cớ gì nhấn mạnh vào mấy chứ Văn Đức Công này?

Chẳng qua trong lòng hắn dù sao cũng không có ý trở thành kẻ địch với Nguyên Thủy Môn và Tống gia, dù sao sớm có kế hoạch rồi, nhân lúc đó liền hừ một tiếng, cất cao giọng nói: "Ta xưa nay kính nể sáu vị Thánh Nhân, nếu không có bọn hắn thì đâu có nhân tộc thịnh vượng của ngày hôm nay? Suốt vạn năm qua, lòng kính trọng chưa từng giảm bớt. Ngươi là hậu nhân của Văn Đức Công, về tình về lý ta cũng không thể cùng ngươi động thủ, chuyện hôm nay bỏ qua!"

Nói xong chắp tay liền rời đi rất nhanh.

Việc này mọi người xung quanh hoàn toàn không ngờ, kể cả Tống Phi cũng đơ người trong chốc lát, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ hắn nghĩ ra kỳ thật nam tử kia vừa dùng kế thoát thân, bóng hình của hắn đã sớm biến mất, rõ ràng sau khi dùng bộ dáng chính trực bước ra khỏi đám đông xong hắn liền nhanh như chuồn nhanh như khó khỏi chỗ thị phi này.

Tống Phi bị chơi khăm như vậy, sắc mặt có chút không nhịn được, còn trong đám đông bên cạnh, dường như có mấy người đang cười trộm. Chỉ là hết chuyện để hóng rồi, đám người liền chậm rãi tản mát. Tống Phi lạnh lùng nhìn xung quanh, cũng không cách nào tìm được những người vừa chê cười mình, tức giận hừ lạnh một tiếng.

Chẳng qua trong đám người tản đi, có mấy tu sĩ không rời đi như những người khác, ngược lại đi vài bước đến bên cạnh Tống Phi, trong đó một vị nam tử áo trắng đến trước người Tống Phi, nói: "Công tử, không cần chấp nhặt với loại người này."

Tống Phi hừ một tiếng, nói: "Ngươi cũng không phải không nhìn thấy, vừa rồi là hắn chọc ta trước."

Người nọ ngơ ngác một chút, xem ra có chút xấu hổ vì lời Tống Phi vừa nói. Chẳng qua hắn cũng không phải loại người ngu ngốc thẳng tính, đương nhiên không phản bác gì, nhẹ gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Công tử, việc Tống trưởng lão phân phó trước khi chúng ta đi, người xem. . . Chúng ta bây giờ có tiếp tục đi Hải Châu không?"

Tống Phi không ngờ lại lại lắc đầu, không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt xếp, một tiếng "Xoát", chiếc quạt xòe ra. Tống Phi dáng vẻ tiêu sái, mỉm cười nói: "Gấp gì, chúng ta khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, huống chi nơi này là thiên hạ đệ nhất danh thành, làm sao không chơi vui vẻ vài ngày được?"

Nam tử áo trắng chau mày khuyên: "Công tử, thế nhưng trưởng lão có nói. . ."

Tống Phi lúc lắc cây quạt, nói: "Được rồi, không phải là bảo ta đi Lăng Tiêu Tông thông báo sự tình tứ chính đại hội sao, thật ra sự kiện mười năm một lần này đã diễn ra biết bao lần rồi, phía Lăng Tiêu Tông hẳn cũng đã sớm biết quy củ. Lại nói kỳ hạn tới lần tiếp cũng còn dài, tính sơ sơ cũng có hơn mười ngày, ở đây chơi vài ngày hãy đi Hải Châu."

Nói xong, Tống Phi nhìn ba người gật đầu, liền quay người đi tới hướng Thiên hồng thành. Ba người còn lại mắt nhìn mắt, nam tử đầu lĩnh áo trắng lắc đầu, khẽ thở dài, dẫn hai người khác đi theo sau Tống Phi, xem ra giống như hộ vệ hoặc là tùy tùng của hắn.

※※※

Một màn kịch như thế này có rất nhiều người chứng kiến, Thẩm Thạch cũng thế. Tuy rằng đứng xa không nghe thấy Tống Phi cùng ba nam tử kia nói chuyện, song cũng có thể thấy bọn hắn có lẽ vốn là một bọn. Thẩm Thạch nghĩ thầm may mà trung niên nam tử kia chớp thời cơ chạy trốn nhanh, nếu không đừng nói đạo hạnh của hắn có mạnh hơn tên Tống Phi xuất thân Nguyên Thủy môn này hay không, cho dù mạnh hơn, nhưng nhìn ba tu sĩ dường như đã kinh qua không ít chiến đấu cùng chém giết này, chắc hẳn đạo hạnh cảnh giới không thấp, nếu thực sự đánh nhau, chịu thiệt ắt hẳn không phải là mấy người Tống Phi.

Nhìn tên Tống Phi hung hăng càn quấy, dương dương đắc ý đi đến Thiên Hồng thành, Lăng Xuân Nê ở một bên thấy Thẩm Thạch như có điều suy nghĩ, liền nhỏ giọng hỏi:

"Thạch đầu, sao vậy, mấy người Nguyên Thủy môn kia rất lợi hại à?"

Thẩm Thạch quay đầu lại ha ha cười, nói: "Nguyên Thủy Môn uy danh hiển hách, đương nhiên là vô cùng lợi hại, chỉ là ta cũng không biết mấy người kia là ai. Được rồi, những việc đâu đâu như vậy chúng ta đừng xen vào, đi thôi, vào thành!"

Lăng Xuân Nê "A" một tiếng, có chút không nỡ, nói: "Chàng vừa nãy không phải mới nói vào hoàng hôn ở đây có một kỳ cảnh là 'Long kiều Lạc Nhật' sao?"

Thẩm Thạch cười nói: "Có, thế nhưng chúng vất vả lắm mới tới nơi này một chuyến, cũng không thể đợi không ở nơi này được. Thế này nhé, chúng ta trước tiên vào thành, lúc quay về Hải châu liền chọn thời điểm hoàng hôn mà tới đây, như vậy là được rồi. Hôm nay ta đưa nàng đi xem 'Trường Thành Lãm Nguyệt' cùng 'Bất Dạ Chi Thành' trước." Nói xong hắn như nghĩ tới điều gì, mỉm cười nói, "Thật ra ta chỉ mới xem qua mấy cái kỳ cảnh, đấy đều là lần trước Đỗ sư huynh đưa ta tới. . . A, đúng rồi!"

Hắn đột nhiên ngừng lại, lập tức vỗ tay một cái, cười ha hả, kéo Lăng Xuân Nê đi nhanh về hướng Thiên Hồng thành. Thấy bộ dáng vui mừng của hắn, Lăng Xuân Nê ngạc nhiên nói: "Thạch đầu, chàng nghĩ đến cái gì vậy?"

Thẩm Thạch cười nói: "Lần trước lúc Đỗ sư huynh dẫn ta tới đây, đặc biệt dẫn ta đi mua một loại rượu, hương vị thanh nhã thơm ngọt, không giống rượu thường, ta mang nàng đi nếm thử."

Lăng Xuân Nê "Ồ" một tiếng, cười nói: "Rượu ngon gì thế, không ngờ lại khiến chàng ghi nhớ?"

Thẩm Thạch nhìn Thiên Hồng thành cao lớn hùng vĩ ở phương xa, quay đầu lại cười nói:

"Trúc Diệp Thanh."
===============
Đứng đầu tứ chính danh môn
Nguyên Thủy môn đó hùng hồn Tống Phi
Thẩm Thạch nghe vậy bước đi
Chuyện người tranh chấp xá gì đến ta
Đời vốn chuyện vào lời ra
Ta đi tìm chỗ lê la với nàng
Ở đây có một món hàng
Thơm thơm mát mát uống càng đắm say

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất