Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 192: Cái tát

Tiếng gió vù vù, vài bóng người từ trên không đáp xuống, đứng phía trên Trường Thành hùng vĩ cao chót vót. Trên Trường Thành gió rất to, có hơi lạnh, nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng thấy vài bóng người đi lại xung quanh, hiển nhiên là đến đây thưởng thức hai kỳ cảnh có quan hệ với Trường Thành này.

Tống Phi khẽ phẩy tay áo, dáng vẻ tiêu sái ngắm nhìn bốn phía. Ánh mắt hắn nhìn vào tường thành cổ xưa đầy dấu vết thăng trầm của thời gian, đến một đoạn chỗ hổng ở chính giữa đằng kia, cũng là cầu thang đi thông xuống dưới, thì ngập ngừng dừng lại một chút.

Một người đàn ông trung niên trong ba tùy tùng phía sau bước lên một bước nói: “Công tử, nơi đó một số người không được phép vào. Vả lại trời hãy còn sớm, chi bằng chúng ta đi lên phía trước một đoạn, tìm một vị trí yên tĩnh thưởng thức Thiên Hồng kỳ cảnh trong truyền thuyết thì tốt hơn.”

Tống Phi khẽ nhíu mày, có vẻ do dự một chút, nhưng sau một lúc vẫn gật đầu, bốn người lững thững đi về phía trước. Bọn họ ở đây khí độ không giống người thường, tuy rằng giờ phút này trên Trường Thành hầu hết là tu sĩ, bất quá nhìn bộ dáng bọn họ có vẻ cũng không đem những người này để vào mắt.

Một lúc sau khi bọn họ đi mất, trên thềm đá lại xuất hiện hai bóng người, là Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê. Hai người cùng nhau leo lên thềm đá, cuối cùng thật vất vả lên đến đỉnh Trường Thành.

Khí tức Thẩm Thạch vẫn bình thường, nhưng Lăng Xuân Nê thì đang thở dốc, bộ ngực phập phồng, tuy nhiên niềm vui trong đôi mắt nhấp nháy màu sắc rực rỡ, trông nàng vô cùng hạnh phúc, tỏ ra vô cùng dễ thương mỉm cười nói với Thẩm Thạch: “Xem như đến nơi nha!”

Thạch Đầu cười gật đầu, kéo nàng đi đến một bên. Cảm giác khi đứng trên Trường Thành và dưới mặt đất nhìn lên hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé trước những kiến trúc cực lớn trước mắt, trên Trường Thành cao vút trên mây, gió đêm bao la mờ mịt theo màn đêm buông xuống, ngay cả những ngôi sao dường như cũng ở rất gần, khiến người ta muốn phiêu dật để gió cuốn đi.

Có lẽ, cảm giác như vậy chính là tiên nhân?

Đứng phía trên chúng sinh, bay lượn giữa thiên địa?

Thế nhưng có ai thật sự tu thành tiên, nên biết ngày xưa Nhân Tộc Lục Thánh được vô số người kính sợ mà tôn làm thần tiên cuối cùng cũng về với cát bụi. Rồi sau đó mọi người, cũng chỉ có trong một đêm gió lớn như tại đây, tình cờ sẽ cảm giác được tâm tư như vậy.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn sắc trời, “A” một tiếng rồi nói: “Nguy rồi, xem ra đêm nay hình như không có ánh trăng.”

Lăng Xuân Nê cũng ngẩng đầu, quả nhiên chỉ thấy đêm đen như mực, bầu trời điểm điểm ánh sao thưa thớt lập lòe, nhưng không thấy trăng sáng mọc lên. Xem ra đêm nay không đúng dịp, không thể thấy Trường Thành Lãm Nguyệt trong truyền thuyết rồi. Nghĩ tới đây, sắc mặt Lăng Xuân Nê tỏ vẻ hơi thất vọng, Thẩm Thạch nhìn thấy thì hặc hặc cười, nhẹ nhàng đưa tay ôm bờ vai nàng, cùng nàng đi lên phía trước, mỉm cười nói:

“Không có chuyện gì, Trường Thành lớn như vậy chẳng lẽ còn chạy đi hay sao? Trường Thành Lãm Nguyệt đã tồn tại nơi này không biết bao nhiêu vạn năm, hôm nay không có chẳng lẽ sau này không có? Một ngày nào đó chúng ta lại đến ngắm là được.”

Lăng Xuân Nê im lặng một lát, ánh mắt ảm đạm. Tuy nhiên rất nhanh nét mặt giãn ra mỉm cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc lẫn vui mừng, nhẹ nhàng ôm eo Thẩm Thạch, rúc vào bên cạnh hắn gật đầu nói: “Ừ, ta biết rồi.”

Trên đỉnh Trường Thành, đã không có Trường Thành Lãm Nguyệt, nhưng còn có một kỳ cảnh khác, Bất Dạ Chi Thành.

Dưới ánh sao, cảnh đêm trong trẻo lạnh lùng, hai người cùng đi về bên mép Trường Thành, nhìn xuống phía dưới.

Một mảnh đèn hoa, hàng vạn ngọn đèn dầu thắp lên giống như một biển ánh sáng rực rỡ huy hoàng bỗng chốc xuất hiện trước mắt, từ dưới chân tỏa đi bốn hướng đến dường như không có điểm dừng, là Bất Dạ Thiên lừng lẫy phồn hoa.

Ngọn đèn mỹ lệ khổng lồ làm cho người ta cảm giác nghẹt thở, làm cho người ta nhịn không được phải ngừng thở suy nghĩ phải chăng phía sau mỗi ngọn đèn dầu kia là một thế giới hay là một cuộc sống mọi người chưa bao giờ thấy qua? Bên trong biển đèn hoa chỉ có tại thành phố này, là một mảnh bóng tối ở trung tâm, không cần phải nói, đó chính là Bàn Cổ Đại Sơn.

Thẩm Thạch ôm eo Lăng Xuân Nê từ phía sau, cùng nhau ngắm cảnh đẹp nhân gian, nói nhỏ: “Nghe nói trước kia rất lâu, thời điểm Thiên Yên Vương Đình vẫn còn, Yêu Hoàng Đế Cung ở trên Bàn Cổ Đại Sơn là ngọn đèn lộng lẫy chói mắt nhất cả Thiên Hồng Thành. Nơi đó hoàng tộc Thiên Yêu tổ chức tiệc rượu xa hoa lãng phí, ăn chơi ca hát hằng đêm ngày này qua ngày khác, mới là Bất Dạ Chi Thành chân chính đấy.”

Lăng Xuân Nê tựa trong ngực hắn, cảm nhận hơi thở cùng khí tức ôn hòa trên người hắn, ánh mắt mông lung, dường như không uống rượu cũng muốn say, trong lòng thầm mong đêm nay vĩnh viễn không trôi qua, ánh sáng lúc này mãi mãi ở nơi đây.

※※※

Bỗng nhiên có một tràng tiếng chân bước có vẻ hoảng loạn đột nhiên vang lên phía sau, đồng thời có tiếng kêu hốt hoảng “Ai nha” phá vỡ không gian ấm áp nhỏ bé nơi Trường Thành hẻo lánh. Cùng lúc tiếng gió tạt tới phía sau lưng hai người.

Lăng Xuân Nê hoảng sợ, thở nhẹ một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thạch đã nhíu mày ôm nàng mạnh mẽ nhảy sang bên cạnh vài bước. Hai người lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau là một người tuổi trẻ đang lảo đảo bước, người đầy hơi rượu. Trong ánh mắt gã ánh lên một tia kinh ngạc, có vẻ không ngờ Thẩm Thạch có thể ôm Lăng Xuân Nê tránh khỏi trong phút chốc.

Thân thể gã lung lay hai cái, xem ra bước chân không ổn định. Thẩm Thạch thấy thế nhìn xuống dưới chân gã, lại thấy hai chân không hề di động, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

Nhưng mà không đợi hắn nổi giận, chợt nghe bên kia có âm thanh truyền tới, rồi sau vài tiếng quát lớn, trong bóng đêm có ba người từ phía trước đi tới, người cầm đầu lại là vị Tống Phi xuất thân Nguyên Thủy Môn Tống gia kia.

Gã mỉm cười bước đến trước người Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê, chắp tay cười nói: “Làm nhị vị sợ hãi rồi, tên người hầu kia của ta ngày thường mê rượu, hôm nay lại uống hơi nhiều nên đi đường không yên, nếu có chỗ nào thất lễ mạo phạm, kính mong nhị vị thứ lỗi.”

Tuy rằng gã nói rất khách khí, nhưng chắp tay mà thân thể vẫn không nhúc nhích, nét mặt lại có vẻ kiêu căng, dường như gã thuận miệng nói hai câu trên cũng đã là rất tôn trọng mặt mũi người khác vậy. Đồng thời ánh mắt hắn đánh giá thoáng qua Thẩm Thạch một chút, sau đó ngay lập tức nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Lăng Xuân Nê, dường như không thể rời mắt ra nữa.

Thẩm Thạch liếc qua mấy người, thấy ngoại trừ Tống Phi, tên người hầu lúc nãy đụng tới cũng đã trở về. Tuy rằng nhìn như bị mắng vài câu thế nhưng nét mặt gã không có vẻ gì uể oải, ngược lại đang đứng cùng một tên trẻ tuổi cũng khoảng hai mươi tuổi cười cười, trong ánh mắt chúng có vẻ hung phấn.

Ngoại trừ ba người này còn có một người tùy tùng tuổi khá lớn đi phía sau lưng Tống Phi, nhìn sắc mặt hắn không giống người khác, mang theo vẻ bất đắc dĩ. Có điều dường như ngày thường vẫn thấy công tử gia làm trò này, cho nên hắn cũng không có nói gì, chỉ nhàn nhạt mà nhìn.

Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt, rất nhanh cảm giác Lăng Xuân Nê áp sát vào người mình, lại hơi cúi đầu xuống, có vẻ chán ghét ánh mắt nóng bỏng kia của Tống Phi. Thẩm Thạch vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy người kia, thản nhiên nói:

“Uống nhiều quá thì nên cẩn thận một chút, chuyện vừa rồi xoi như xong, cáo từ.”

Nói xong hắn quay người muốn đưa Lăng Xuân Nê đi. Lông mày Tống Phi nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng mà cũng không cần hắn có động tác nào, một tên người hầu trẻ tuổi bên cạnh hắn đã nhảy ra một bước, chắn trước mặt Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

“To gan, công tử nhà ta là thân phận thế nào, ngươi sao dám vô lễ như thế?”

Thẩm Thạch nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe Tống Phi cười khẽ sau lưng, thản nhiên đi lên trước, “Ba” một tiếng cũng không biết từ đâu lấy ra một cái quạt, sau khi mở ra quạt hai cái trong trời đêm rét lạnh thì mỉm cười nói:

“Tống Văn, không được vô lễ!” Nói xong hắn nhìn Thẩm Thạch, rồi lại nhìn Lăng Xuân Nê, lại quạt hai cái ra vẻ tiêu sái, mỉm cười hỏi: “Vị cô nương này, tại hạ tên là Tống Phi, xuất thân từ Tống thị thế gia Trung Châu Nguyên Thủy Môn. Gia tổ ngày xưa chính là một vị trong Nhân Tộc Lục Thánh, Tống Văn Đức. Hôm nay vừa gặp cô nương đã cảm giác may mắn vô cùng, cảm thấy giữa ta và nàng có mối túc duyên, trong lòng mong mỏi, mạo muội thỉnh giáo tên họ cô nương, mong rằng cho tại hạ biết.”

Lăng Xuân Nê trước tiên cả kinh, rồi lập tức quay đầu đi, nét mặt chán ghét. Nàng tuy đạo hạnh thấp kém cũng không so với ai, nhưng từ nhỏ lớn lên khắc khổ ở Lưu Vân Thành phồn hoa rộng lớn, nàng đã từ đó thấy được những mặt xấu xa thối nát. Tên công tử trẻ tuổi này tuy rằng dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, lại có thân thế hiển hách, nhìn sơ qua có vẻ là một tên công tử thanh lịch, có thể dùng đẻ lừa gạt một vài tiểu cô nương trong sáng, chứ đối với nàng là hoàn toàn vô dụng.

Một mối lương duyên tình cờ khó gặp, có lẽ nên đáp lại vài câu?

(ta dịch thoát nghĩa mà không biết đúng không, nó là thành ngữ)

Sở dĩ nàng chịu đựng không nói lời nào, chỉ là vì e ngại thân thế người kia mà thôi.

Sắc mặt Thẩm Thạch trầm xuống, lạnh lùng nhìn sang Tống Văn, lại đảo mắt nhìn về phía Tống Phi, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn gây sự sao?”

Tống Phi ngơ ngác một chút, có vẻ đến giờ mới chú ý người trẻ tuổi trước măt xem ra không quá nhu nhược. Trên thực tế vừa rồi hắn nhìn Tiểu Hắc Trư bên cạnh Thẩm Thạch còn dùng nhiều thời gian hơn nhìn Thẩm Thạch một chút, trong mắt hắn người như vậy hắn đã gặp qua rất nhiều, người trẻ tuổi có nhiệt huyết thì sao, không phải cuối cùng đều cúi đầu trước quyền thế sao?

Hắn nở nụ cười, hơi lắc đầu nói: “Sao các hạ lại nói thế, ta chỉ là muốn nói chuyện cùng cô nương này vài câu, làm sao có thể nói là gây sự đây.”

Vừa dứt lời đã nghe tên người hầu trẻ tuổi giả say cười lạnh một tiếng hỏi: Xú tiểu tử, ngươi dám vô lễ với công tử gia, ta thấy ngươi mới là muốn gây chuyện đúng không?”

Nói xong người này hình như mượn cảm giác say rượu chẳng biết có thật hay không mãnh liệt đạp mạnh tiến lên một bước, định giơ tay tát Thẩm Thạch. Mà lúc này ánh mắt Tống Phi vừa khéo dời đi chỗ khác, mỉm cười nhìn về phía Lăng Xuân Nê, dường như không hề nhìn thấy động tác của tên người hầu.

Giống như tất cả đều là đạo lý bình thường hiển nhiên vậy.

Cái phất tay kia nhìn như bình thường nhưng tiếng gió rất mạnh, rõ ràng phát lực rất mạnh, thậm chí mơ hồ có đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh. Từ việc một tên người hầu thông thường cũng là tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, có thể thấy được một phần thế lực Tống gia.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên mãnh liệt, giống như bình thường bọn hắn vẫn hay nghe, nhưng mà lần này âm thanh chát chúa của cái tát lại không có vang lên.

"Oanh!"

Một tiếng nổ vang truyền ra, đám người Tống Phi Tống Văn bất chợt giật mình, đây không phải âm thanh bình thường bọn hắn vẫn nghe khi đùa giỡn những tán tu ở Trung Châu. Quay người nhìn lại, chỉ thấy lúc thân thể Thẩm Thạch và tên trẻ tuổi kia giao nhau, ánh lửa mãnh liệt lóe lên, tên kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi thân thể chấn bay ngược lại. Trong lúc đó vẻ mặt Thẩm Thạch không thay đổi, giơ tay nâng chưởng trực tiếp đánh xuống.

"Ba!"

Bàn tay của hắn trực tiếp tát vào mặt tên kia, một tiếng thanh thúy vang vọng khắp Trường Thành.
===============

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất