Lão Ngưu ngoảnh về sau lưng lãi nhãi không ngừng , tuy nhiên giọng nói khá nhỏ, dường như là đang năn nỉ, muốn khuyên đi khuyên lại Hầu Tử dừng tay, Thẩm Thạch nghe cũng không hiểu là mấy, bụng nghĩ thầm hai tên quái vật này thực sự vô cùng cổ quái, mới vừa rồi còn đánh nhau sống chết thế mà giờ nghe giọng điệu như kiểu là đã quen biết nhau từ lâu vậy!
Con khỉ xám thì có vẻ như đếch quan tâm đến mấy lời vô vị kia, chỉ chăm chăm rượt theo lão Ngưu. Kẻ đuổi người chạy, cứ như vậy phối hợp ăn ý tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã lùa nhau tới một vùng đất lạ gồm những tòa cung điện mạng đậm phong cách kiến trúc cổ xưa. Thẩm Thạch ở sau lưng bọn họ, chì nhìn thấy thấp thoáng vài tòa cổ điện nhỏ phía trước, có cái đóng kín cửa, cái thì cửa chính mở toang ra nhưng dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn không biết đã bị phủ bụi bao nhiêu năm, dường như đã từ rất lâu rồi không có người đặt chân tới nơi này.
Xung quanh còn khá nhiều những cổ điện nhỏ thế , mà trên thành tường thì rong rêu mọc um tùm, phủ kín cả cung điện một màu xanh thẩm. Tựa như vẽ nên một bức tranh sống động trước mặt bọn họ.
Hung hầu đi tới đây thì chợt dừng bước, hai con mắt đỏ như máu hung tợn nhìn bốn phía xung quanh, như đang suy tư điều gì đó, sau lưng nó lão Ngưu nhích lại gần hơn chút xíu, miệng vẫn đang nói lấy nói để mấy lời khi nãy, đích thực là đang nói nhảm.
Thẩm Thạch quan sát kỹ kiến trúc của những cổ điện kia một hồi, nhưng ngoại trừ cảm nhận được một cổ khí tức tang thương từ bề ngoài toát ra thì không phát hiện thêm được gì, đành cau mày không nhìn nữa, nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn quay qua đúng vị trí lão Ngưu, bỗng nhiên trong tâm khẽ động, thầm nghĩ lão đã đứng sau hung hầu, không bị đuổi bắt nữa nhưng vẫn liên miên cằn nhằn không dứt, mà con khỉ đâu có quay đầu để ý, lão làm vậy làm gì?. Một hồi sau thân hình cao lớn của con khỉ đột nhiên động đậy, đồng thời khi này trong đầu lão Ngưu đã quyết định điều gì đó, thần sắc lão dần khác thường.
Dường như lão đang có chút lo lắng…
Lão đang lo lắng gì nhỉ? Ngay khi Thẩm Thạch nghĩ đến điều này, bỗng lão Ngưu quay lại liếc hắn một cái, tựa như cả hai đã mơ hồ cảm giác ra điều gì đó giống nhau, lão nhìn chằm chằm Thẩm Thạch thật lâu. Mặc dù không một tiếng dọa dẫm, nhưng ánh mắt của lão lại thể hiện rõ sự cảnh cáo uy hiếp.
Thấy thế Thẩm Thạch “hừ” một tiếng, hắn đối với lão đã sớm mang lòng bất mãn, dù là lão cảnh cáo hắn trong tình huống nghiệm trọng , Thẩm Thạch cũng không thể không để bụng. Chẳng qua là…bất đắc dĩ cũng đành bĩu môi, tuy cố tình phớt lờ uy hiếp, muốn phá hỏng đại sự của lão nhưng cũng đành bó tay vì con khỉ kia nó có hiểu tiếng mình nói đâu.
Gần như cùng thời điểm, Hung Hầu sau hồi ngẩn ngơ bắt đầu khẽ động, nó nhấc chân đi về phía vài tòa cổ điện phía bên trái cũng là những cái nhỏ nhất trong khu này
Biểu hiện của nó làm Thẩm Thạch và lão Ngưu đồng thời biến sắc. Chưa hết, trước người con khỉ xám bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng dịu lóe lên, chính là thanh Lục Tiên Tàn Kiếm đã biến mất trong hỗn loạn lúc con khỉ thoát khốn hồi trước.
Trên thân Lục Tiên Tàn Kiếm,kiếm mang liên tục lưu chuyển lập lòe , tựa như đang hô hoán thứ gì đó, cùng lúc này đằng sau tòa cổ điện nho nhỏ phía trước cũng phát ra một luồng ánh sáng cùng loại.
Đứng ở bên, sắc mặt lão Ngưu đại biến.
Còn Hung Hầu vô cùng phấn khích, miệng gầm nhẹ, lập tức phi thân tới. Thẩm Thạch vội vàng theo sau, chẳng mấy chốc đã theo nó tới tòa Thiên Điện.
"Nói nơi đây hơi nhỏ quả là có chút thành kiến ha", lúc này đứng trước tòa Thiên Điện, Thẩm Thạch cảm thấy hồi nãy có lẽ mình đã đánh giá khá chủ quan. Khi trước đảo mắt qua cũng không có phát hiện gì nhiều nhưng giờ nhìn kỹ chợt cảm thấy nơi đây dường như toát ra một cỗ khí tức uy nghi, nghiêm nghị, ngoài ra kiến trúc tòa điện so với những cổ điện xung quanh dường như có chút khác biệt.
Tuy nhiên cụ thể là khác ở điểm nào thì trong thời gian ngắn hắn thực sự không diễn tả được. Bấy giờ khỉ xám đã đi đến cửa đại điện kia, chuẩn bị bước vào trong thì đột nhiên một bóng người lóe lên, đứng chắn trước mặt hung vật cái thế này.
Hai tay dang ra, sắc mặt ngưng trọng, không ai khác chính là lão Ngưu. Chỉ nghe lão quát lớn:
"Hầu Tử, nơi đây không có người mà ngươi muốn tìm đâu, đi chỗ khác đi."
Hung hầu dường như không nghĩ tới lão già kia dám ngang nhiên ngăn cản mình, nó ngơ ngơ ngác ngác một chút, rồi lập tức sắc mặt trầm xuống, trong mắt hung quang hiện lên, lạnh lùng nhìn lại kẻ to gan trước mặt.
Có lẽ do khiếp sợ hung uy của hung vật, lão Ngưu dù có năng lực biến thái cũng vô thức mà lùi về sau một bước, tuy nhiên sau khi lấy lại bình tĩnh lão cười lạnh nói: " Bát Hầu, ta đã nói hết lời chân thành, ngươi không nghe thì sau này đừng trách ta, nói cho ngươi biết tại nơi này, năm đó chính Thánh Hậu nương..."Lão còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên, mặt đất rung động kịch liệt, chấn động lan xa ra xung quanh, ngay cả Thẩm Thạch cũng lảo đảo cả người suýt nữa té ngã. Ngẩng đầu lên chỉ thấy đằng trước xuất hiện thêm một cái hố thật lớn, mà lão Ngưu thì lại một lần nữa biến mất không một lời cáo biệt.
Con khỉ xám lạnh lùng thu hồi nắm đấm, khuôn mặt thoáng lộ vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tới tòa cổ điện.
Vài cánh cửa đóng chặt phong bế toà cổ điện không biết bao nhiêu năm, bụi bặm bám đầy những cánh cửa, mặt đất. Cổ điện khá cao, nhưng so với con khỉ lại có chút nhỏ, miễn cưỡng vẫn thấp hơn nó nửa cái đầu.
Con khỉ đứng trước cổ điện, thoáng thấy luồng sáng trắng mơ hồ bên trong, lập tức gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp đánh ra một quyền, nhắm thẳng cánh cửa chính.
"Phanh!" Một tiếng vang lớn, cả tòa cung điện rung động, vô số bụi bặm theo đó mà bay lên, khí thế chấn nhiếp nhân tâm. Nhưng sau khi bụi đất bắt đầu lắng xuống, Thẩm Thạch ở đằng sau bỗng nhiên khẽ giật mình, thì ra cánh cửa kia lại không ngã xuống như lầm tưởng, mà ngược lại sau chấn động vừa rồi, vẫn giữ nguyên trạng.
Tòa cổ điện này quả nhiên có bí mật, dưới lực lượng cường hãn của con khỉ mà vẫn bình chân như vại.
Có chút ngoài ý muốn, con khỉ đứng trước cổ trước điện ngơ ngác trong giây lát. Sau đó chậm rãi lui về sau một bước, giơ cánh tay lên, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng đấm tới một quyền.
Một quyền này rõ ràng mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, đến Thẩm Thạch ở xa vẫn bị dư chấn làm cho khuôn mặt có chút đau nhức. Trong nhất thời Thẩm Thạch không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ một quyền này đến tột cùng mạnh như thế nào?
Như khẳng định suy nghĩ trong lòng hắn. Một cơn cuồng phong cuốn theo mảng bụi lớn bay lên, lấy con khỉ làm trung tâm mãnh liệt lan tỏa ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Mặt đất chấn động dữ dội, Thẩm Thạch lui ba bước, vừa lúc một tiếng động chói tai vang lên.
Giữa cổ điện, hai cánh cửa chầm chậm mở ra, lộ ra một khe hở, nhìn vào chỉ thấy bóng tối.
※※※
Bất quá chỉ mở một cánh cửa mà thanh thế đã lớn như vậy, bình sinh Thẩm Thạch lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn không được mà líu lưỡi.
Mà vừa lúc này, trong cái hố ban nãy, lão Ngưu lại chậm rãi bò lên.
Nói thật ra, mặc dù nhìn lão Ngưu có chút không vừa mắt, nhưng Thẩm Thạch đã có chút ít bội phục hắn. Bất kể là ai, đối mặt với sức mạnh to lớn như vậy, còn liên tiếp bị đập như đập gián, quả thật Thẩm Thạch cảm thấy hắn làm không được.
Mà lão Ngưu vẫn chưa muốn buông tha.
Một quyền vừa rồi, con khỉ xám thật sự nổi giận. Tuy rằng có ánh sáng đen thần bí hộ thể, nhưng lão Ngưu thoạt nhìn vẫn còn choáng váng, thần trí không được tỉnh táo lắm. Chẳng qua hắn vẫn thất tha thất thểu mà đi thẳng về phía trước, tới sau lưng con khỉ xám, khàn giọng nói:
"Mau dừng tay, Hầu Tử! Ta cho ngươi biết, bên trong có..."
Con khỉ xám không thèm quan tâm hắn, mà dùng hai tay, vận sức đẩy hai cánh cửa lớn. Không biết bên trong cổ điện bày ra bao nhiêu tầng cấm chế, dưới sức mạnh cái thế của con khỉ mà vẫn rất khó khăn.
Bất quá dưới sự cố gắng của nó, tuy rằng chậm chạp, nhưng cánh cửa kia vẫn đang mở ra từng chút một.
Ngày hôm nay, dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa, tòa cổ điện phủ đầy bụi lại một lần nữa hiện thế.
Bóng tối chậm rãi lui đi, ánh sáng chiếu xuống, trong sự giao thoa đó, mọi người đều thấy được bên trong cổ điện hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ một cỗ quan tài đá.
Quan tài đá kín cẩn, không một khe hở, phía trên cái nắp quan tài bằng phẳng có hai kiện đồ vật. Một mũi kiếm gãy dài hơn thước, một cái chuông gió phủ đầy bụi đã bị tàn phá bởi thời gian.
Có tiếng gió thổi vào, bụi tan.
Tàn kiếm vô thanh vô tức, lóe sáng.
Chuông gió thoáng nhúc nhích, nhưng thanh âm năm đó không còn nữa, một mực trầm mặt.
Thanh âm lão Ngưu bỗng nhiên tắc nghẽn, tựa hồ vừa trông thấy điều gì khó tin, khuôn mặt lão mờ mịt nói: "Không... Không sai a, năm đó không phải như thế."
Vừa trông thấy quan tài đá, con khỉ lông xám lập tức chuyển động, thân thể khổng lồ thậm chí có chút ít run rẩy, trong giây lát nó gầm nhẹ một tiếng, nhào vào bên trong.
Nhưng nó vừa tiến qua khung cửa, dị biến lại phát sinh. Một quầng sáng bao phủ đại điện, phóng lên trời, trong nháy mắt biến thành một cái lồng cực kỳ vững chắc, đem quan tài đá nhốt ở bên trong.
Liên tiếp đấm lên cấm chế mấy quyền, lực lượng cường đại là thế, nhưng con khỉ lông xám vẫn rên lên một tiếng rồi bị bắn ngược trở về, lăn lộn trên mặt đất. Như bị chọc giận, nó ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Bỗng nhiên nó ngẩng đầu, chỉ thấy ở giữa trán của nó, một vầng hào quang màu vàng đang mờ nhạt tỏa ra, dường như con mắt thứ ba kia lại sắp mở.
Đúng lúc này, trong khóe mắt Thẩm Thạch, một thân ảnh bé trai cách hắn không xa đang nhàn nhã đi tới.
Thẩm Thạch giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên.
===============
Tìm cố nhân, khỉ già hung bạo
Ngăn sóng dữ, Ngưu lão trân mình.
Quan tài, mũi kiếm, phong linh
Nằm bên nhau đó nhuộm tình thời gian.