Nhìn thấy Chung Thanh Trúc đột nhiên xuất hiện bên ngoài đám sương mù khiến Thẩm Thạc vô cùng kinh ngạc, vô thức bước về phía trước một bước, muốn ngăn nàng tiến vào màn sương nhưng ngay sau đó giật mình tình lại, tràng cảnh kia không thể nào xảy ra trong hiện tại được, có lẽ là đã diễn ra trước đó vài ngày.
Trong lòng Thẩm Thạch đau nhói, trước khi Chung Thanh Trúc xuất hiện hắn đã thấy có ít nhất mười đệ tử của Tứ Chính danh môn xâm nhập vào trong màn sương. Tuy sương mù nồng đậm tới mức khiến người ta không thể nhìn rõ được tình huống bên trong nhưng nhiều người ở trong đó như vậy thì cũng đủ biết trong đám sương mù kia sẽ nguy hiểm đến thế nào.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chung Thanh Trúc, trong lòng không muốn nàng đi vào tuy nhiên Chung Thanh Trúc trong ảo ảnh tuy rằng hết sức cẩn thận nhưng sau khi đã tra xét xung quanh xong nàng vẫn bị màn sương kì dị hấp dẫn, cuối cùng rảo bước chậm rãi tiến vào trong màn sương.
Nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong sương mù, Thẩm Thạch nhất thời im lặng, càng thêm lo lắng, càng thêm cấp bách muốn biết rõ vận mệnh của Chung Thanh Trúc nhưng lúc này vùng quang ảnh giao thoa, ảo giác chập chùng kia tựa hồ như đã kết thúc, hết thảy trở nên yên tĩnh chỉ có một vùng sương mù nhìn thì yên tĩnh mà vẫn cuồn cuộn lưu chuyển
Thẩm Thạch chăm chú nhìn về phía trước nhưng thật lâu sau, bất luận màn sương hay ảo giác do nó chiết xạ ra đều giống hệt nhau, chìm trong tĩnh lặng, không có bất cứ động tĩnh nào. Giống như đám đệ tử tinh anh đã bị một con hung thú cường đại và hung ác lẩn trốn trong màn sương cắn nuốt.
Thẩm Thạch cắn răng, nội tâm không ngừng tranh đấu. Màn sương mù này không bình thường, rất có thể có cơ duyên to lớn trong đó, điểm này không chỉ hắn nhìn ra mà mười người tới trước cũng nhìn ra và có cùng loại phán đoán như Thẩm Thạch.
Có thể tiến vào Vấn Thiên bí cảnh đều là đệ tử tinh anh của Tứ Chính danh môn, cho nên làm gì có mấy kẻ ngốc đâu?
Trong bí cảnh, thứ trân quý nhất, hấp dẫn nhất là gì? Đương nhiên là cơ duyên, đủ loại cơ duyên thần kỳ, thậm chí là cổ quái hiếm thấy, từng tên đệ tử vào trong bí cảnh này hiển nhiên cũng là vì vậy, đó là lí do những tên đệ tử kia đều muốn tiến vào thám hiểm bên trong màn sương.
Ở nơi này không có ai có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của cơ duyên được.
Có lẽ trong lúc này chỉ có Thẩm Thạch là ngoại lệ.
Bởi vì hắn ăn no rồi, Như Ý Đại trên người hắn đã đầy ứ ự, thậm chí không chỉ là một cái đầy mà là nhiều cái, no không thể tả nổi, hay nói cách là no tới mức sắp bể bụng.
Cho nên ý niệm ban đầu của Thẩm Thạch là muốn chạy khỏi thật xa vùng sương mù kỳ quái này nhưng hắn lại nhìn thấy Chung Thanh Trúc, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đi vào vùng sương thần ký mà nguy hiểm trập trùng kia.
Điều đó khiến hắn dừng chân tại chỗ, nhất thời có chút băn khoăn, chần chừ.
Lựa chọn tốt nhất là rời xa nơi này ra, tìm một chỗ yên tĩnh an toàn chờ đợi mấy ngày cuối cùng trôi qua. Chỉ cần rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh coi trời bằng vung này sẽ có sư môn che chở, có quy tắc, luật lệ được mọi người công nhận, từ nay về sau hắn sẽ có tương lai bừng sáng, tiền đồ rộng mở.
“Nhưng Chung Thanh Trúc ở bên trong”
Câu nói này vang mãi bên tai Thẩm Thạch, cũng chính vì câu nói này mà khiến hắn không thể bỏ đi.
Tiểu Hắc ban đầu lười biếng nằm bên chân Thẩm Thạch lúc này lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn chủ nhân đứng nguyên tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt, có vẻ như rất khẩn trương. Một lát sau, bỗng Thẩm Thạch xoay người lại, cắn chặt răng sau đó bắt đầu bỏ đi tựa hồ như muốn rời khỏi vùng sương mù này.
Nhìn thân ảnh của hắn thì có thể thấy tốc độ khá là nhanh, Tiểu Hắc vội nhảy dựng lên vừa định duổi theo thì mới bước được hai bước nó bỗng nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Thẩm Thạch đi được một đoạn thì tốc độ nhanh chóng chậm lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, sau đó hắn dạo bước một lát rồi thấp giọng mắng một câu, lập tức quay người lại, một lần nữa đi trở về.
Tiểu Hắc đứng một bên nhìn hành vi kỳ quái của Thẩm Thạch, hai mắt mở thật to, có chút mờ mịt, còn Thẩm Thạch khi đi ngang qua người nó cười khổ một tiếng thấp giọng nói:
“Tiểu Hắc, làm người… quả là không có cách nào để tự lừa gạt mình”
Tiểu Hắc kêu hừ hừ hai tiếng, không biết có hiểu ý Thẩm Thạch không, Thẩm Thạch tựa như cũng không quá quan tâm tới Tiểu Hắc chỉ lầu bà lầu bầu, sắc mặt khó coi nhưng kiên định, nhẹ thở ra một hơi, nhìn về phía màn sương dày đặc lắc đầu nói:
“Được rồi, dù sao ta cũng không thể nào thật sự… nhìn nàng đi tìm chết, nếu đã thấy được thì phải giúp nàng một lần”
Lời còn chưa dứt hắn đã tới vùng biên của sương mù, sau đó trầm mặt bước vào.
Sau khi đã vào vùng sương, cảm nhận đầu tiên của Thẩm Thạch là nhiệt độ xung quanh cơ thể giảm xuống không ít, bên ngoài sương mù là vùng Cự Long Hoang Dã khô ráo và nóng bức nhưng bên trong màn sương lại là một thế giới khác, hơi nước nồng đậm tới mức có cảm giác ẩm ướt.
Ngoài ra, ánh sáng cũng giảm đi nhiều, dựa vào nhãn lực, Thẩm Thạch cũng chỉ nhìn rõ trong phạm vi một trượng, điều này khiến hắn nhíu mày lại, toàn tâm toàn ý đề phòng xung quanh, đồng thời tay hắn đã kẹp lấy một tờ phù lục Hỏa Cầu Thuật.
Cho dù huyết nhục của Hắc Long trân quý thật đó nhưng cũng không thể khiến hắn vứt đi đống phù lục kia được, mặc dù từ giá trị mà nói thì huyết nhục của Hắc Long vượt qua phù lục trên tay hắn rất xa.
Đi thêm được một trượng mà Thẩm Thạch cũng không phát hiện diều gì bất thường ngoại trừ đám sương mù xám vẫn đang bủa vây quanh hắn thì những nơi khác vẫn rất yên tĩnh, chỉ là hơi nước trong không khí khiến Thẩm Thạch có chút ướt át.
Thân thể Thẩm Thạch khẽ dừng lại, trầm ngâm một chút rồi bỏ tờ phù lục Hỏa Cầu Thuật trở lại Như Ý đại sau đó đổi thành một tờ Thủy Tiễn Thuật.
※※※
Lại đi tiếp được một đoạn khoảng vài chục trượng, Thẩm Thạch vẫn không phát hiện điều gì quái lạ cả, không có cạm bẫy, không chút tổn thương, không có yêu thú cường đại lần trốn, tựa như màn sương mù này hoàn toàn bình thường vô hại.
Nhưng lúc trước Thẩm Thạch tận mắt nhìn thấy hơn mười tên đệ tử Tứ Chính danh môn nhao nhao đi vào trong màn sương, sau đó như đá chìm đáy biển không một chút tiếng động cho nên trong lòng hắn không hề có một chút buông lỏng nào, vẫn tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Tiểu Hắc bên cạnh hắn thi thoảng cũng nhìn trái nhìn phải bất quá cũng không có vẻ gì là kích động, nhưng đi được một lúc, Tiểu Hắc bỗng nhiên dừng lại, mũi vểnh lên hít ngửi trong không khí rồi khẽ kêu lên hai cái.
Thẩm Thạch chú ý tới động tác của Tiểu Hắc, lập tức vui vẻ, hạ thân xuống cạnh Tiểu Hắc nói khẽ: “Sao thế, tìm ra cái gì à?”
Mũi Tiểu Hắc giật giật, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước, phát ra một tiếng kêu trầm thấp.
Thẩm Thạch nhướng mày, nhìn theo mắt Tiểu Hắc nhưng hắn cũng chỉ thấy sương mù nồng đậm, ngoại trừ một vùng màu xám ra thì không nhìn thấy gì cả.
Thẩm Thạch đứng dậy, trầm tư một lúc, sau cùng quyết định tin tưởng cảm giác của Tiểu Hắc, rảo bước tiến về phía kia. Một trượng, hai trượng, hắn cẩn thận chậm rãi bước tới, trên đường đi cũng không có gì dị thường, ngay khi Thẩm Thạch hoài nghi rằng mình hiểu nhầm ý của Tiểu Hắc thì bỗng nhiên màn sương bỗng nhiên tản ra, Thẩm Thạch ngay lập tức thấy được một người ngã xuống đất, không chút nhúc nhích, giống hệt như một xác chết.
Thẩm Thạch kinh hãi vội chạy tới, còn chưa đến nơi hắn đã cẩn thận đánh giá người đang nằm trên đất, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đó là một người đàn ông.
Nhìn thấy vùng xung quanh vẫn im ắng, Thẩm Thạch liền đi tới lật thân hình người kia lên, một tiếng “đùng” vang lên, khuôn mặt người nọ phản chiếu trong mắt Thẩm Thạch
Ánh mắt Thẩm Thạch ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, gương mặt của người này có chút quen thuộc, đó là người đã lám sinh ý với Thẩm Thạch trên Nghênh Tiên Thai, là đệ tử của Trấn Long điện đã trao đổi Long Cốt với hắn.
Trước mặt hắn chính là vị hòa thượng trẻ tuổi đó, Thẩm Thạch có chút do dự, cảm thấy đầu óc hồ đồ, lúc trước có nhớ rằng hòa thượng này đã báo qua pháp danh, nhưng trong đầu chỉ có vài thông tin vụn vặt, trong trí nhớ dường như cũng không lưu lại pháp danh của gã.
Hắn quên mất vị hòa thượng này rồi.
Gia hỏa này tên là gì nhỉ… Thẩm Thạch có chút tức giận, nghĩ thầm mình rất ít khi quên đi danh tính của người khác. Bất quá lúc này không phải là lúc lo lắng mấy chuyện trời ơi đất hỡi như thế, sau khi Thẩm Thạch cẩn thận xem xét thi thể thì hắn đành kết luận vị đệ tử Trấn Long Điện có duyên gặp mặt một lần với mình đã chết rồi.
Cũng không mất nhiều công phu Thẩm Thạch cũng đã phát hiện ra nguyên nhân cái chết của gã, trên động mạch cổ của gã có một vết thương dài nhỏ, huyết dịch ở chỗ đó đã khô cạn nhưng từ sắc mặt tái nhợt thậm chí không có chút huyết sắc nào của hòa thượng thì trong lòng Thẩm Thạch không khỏi xuất hiện một ý niệm đáng sợ.
Ánh mắt của hắn chậm rãi rơi vào vết thương, dùng tay khẽ nâng lên, sau đó phát hiện miệng vết thương tựa như gây ra bởi hai hàm răng sắc nhọn, trọng yếu hơn là máu tươi trên người hòa thượng này đã hoàn toàn bị hút khô.
Thẩm Thạch chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên khó coi. Chẳng lẽ trong vùng sương mù này thật sự có cao giai yêu thú đáng sợ và hung hãn lẩn trốn sao?
Còn Chung Thanh Trúc bây giờ đang ở đâu, trong vùng sương vô cùng đáng sợ nguy hiểm này liệu nàng có bình an vô sự hay không.
===============
Ô kìa, nàng tiến màn sương
Nơi kia ác địa dị thường lắm đa.
Ăn no chỉ muốn về nhà
Nhưng vì nàng ấy chẳng thà liều thân.